Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Lê Dung
Unknown
Chương 151: Tiếu Diện Hổ
Ảnh hưởng của những biến chuyển này đối với kế hoạch tương lai của Lê Ý không thể nói là không lớn.
Một mặt, biến đổi này cung cấp cho thương hội Vĩnh Xương một đối tác mạnh mẽ và giàu có. Mặt khác, sự mở rộng quyền lực của nhà Đại Nội có thể dẫn đến sự phụ thuộc của gia tộc này đối với nguồn hàng từ thương hội Vĩnh Xương không còn cấp thiết như trước kia nữa.
Phải biết, mối quan hệ bền chặt hiện tại giữa nhà Đại Nội cùng thương hội Vĩnh Xương bắt nguồn từ việc nguồn lực hàng hải của nhà Đại Nội đang phải căng mình trên hai ba mặt trận.
Phía Nam đề phòng nhà Tế Xuyên, phía tây bắc đề phòng Oa Khấu, phía tây nam bảo vệ thương lộ đến Triều Tiên.
Thương hội Vĩnh Xương có thể đem đến cho nhà Đại Nội những tài nguyên mà thời điểm hiện tại nhà Đại Nội không đủ sức mạnh lý tới.
Nếu ngày đó đến, nhà Đại Nội hoàn thành đặt đảo Cửu Châu vào vòng ảnh hưởng của mình thì nguồn lực dư thừa sẽ đặt vào đâu?
Đừng coi cả thiên hạ này là đồ đần, quan hệ buôn bán giữa hai bên đơn thuần là người Đại Hòa dùng vàng thật bạc trắng nhập hàng của thương hội Vĩnh Xương.
Thương hội Vĩnh Xương mua gì ở Đại Hòa? Lưu Huỳnh, đồng, thép, kẽm v.v. mười mấy loại mà thôi.
Ngoại trừ thép ra tất cả những thứ khác đều là nguyên liệu thô, giá trị không cao.
Lần này Lê Ý sang Đại Hòa còn tuyên bố hết năm nay thương hội Vĩnh Xương không đem sắt đến Đại Hòa luyện thép nữa.
Thế là mặt hàng tinh phẩm giá trị cao cuối cùng trong kim ngạch thương mại hai bên cũng không còn.
Đại Nội Trì Thế trước kia và Đại Nội Giáo Hoằng bây giờ có thể vì những tài nguyên cần thiết cùng nguồn thuế thương màu mỡ mà bịt mũi bỏ qua.
Nhưng cái gì đảm bảo sau khi đặt toàn bộ đảo Cửu Châu vào tầm ảnh hưởng của nhà Đại Nội rồi con cháu Đại Nối Giáo Hoằng có thể tiếp tục nhẫn nhịn loại thương mại thiên lệch này?
Hả?
Quan hệ lâu dài bền chặt giữa hai bên?
Ha ha ha … làm chính trị, mà không … người làm đại sự trên đời này rặt một lò đều là tiếu diện hổ cả. Làm quái gì có chuyện loài hung thú đó lý đến những thư ấu trĩ như tình cũ!
Chỉ cần đầy đủ lợi ích, ngay tại thời điểm này “huynh trưởng đáng kính” của Lê Ý sẵn sàng tiễn nó đi gặp Thái tổ ngay và luôn.
Vậy nên, Lê Ý vững tin rằng nếu nhà Đại Nội mở rộng được sức ảnh hưởng lên toàn bộ đảo Cửu Châu thì thiệt hại từ nhập siêu là thừa đủ để nhà Đại Nội trở mặt.
Bọn mi cho rằng hai trăm năm sau Chinh di Đại tướng quân Đức Xuyên Gia Quang (Tokugawa Iemitsu) bế quan tỏa cảng, đoạn tuyệt giao thương giữa Đại Hòa với thuyền buôn phương tây là vì lẽ gì?
Một buổi sáng tướng quân ngủ dậy cảm thấy bọn thương nhân mắt xanh mũi lõ đáng ghét nên bế quan tỏa cảng một quốc gia có nền tảng thương mại cả ngàn năm như Đại Hòa à?
Lý do thì nhiều nhưng căn bản nhất là bất bình đẳng trong thương mại mà thôi.
Lại nói, thương hội Vĩnh Xương có thể lặn lội mấy ngàn dặm đường biển lên Đại Hòa được hà cớ gì thuyền buôn nhà Đại Nội không thể xuôi xuống Nam Dương?
Đến lúc đó nhân tiện ghé qua Đại Minh, Đại Việt, Đại Thành v.v. chẳng phải là thương thuyền Đại Việt có thêm một đối thủ nặng ký sao?
Phải biết ngoại trừ dầu mỏ và sắt, tài nguyên thiên nhiên của Đại Hòa là số một ở phương đông, bất kể là vàng, bạc, đồng, chì, kẽm, lưu huỳnh v.v.
Không hẳn là do trữ lượng tổng nhiều hơn mà là hoạt động địa chất ở Đại Hòa quá mạnh mẽ. Lớp trước chưa khai thác xong thì lớp sau đã đẩy tài nguyên lên rồi.
Đến tận thế kỷ XXI, sau hơn trăm năm khai thác trên quy mô công nghiệp, tài nguyên ở Nhật Bản vẫn đủ cho người Nhật khai thác thêm vài trăm năm nữa, ờ ... miễn là họ chấp nhận cái giá bỏ ra về cả chi phí lẫn môi trường.
Nhật Bản duy tân thành công sao không phải là nhờ một phần lớn ở độ giàu có của tài nguyên nơi đây cơ chứ! Tiền không giải quyết được tất cả mọi thứ, nhưng muốn giải quyết hầu hết mọi thứ đều cần có tiền chống lưng.
Đó là chuyện bốn năm trăm năm sau, còn ở thời điểm hiện tại, với tài nguyên phong phú như thế, các thương nhân Đại Hòa có đầy đủ tiền vốn để đấu sức với bất cứ thế lực nào.
Thương nhân Đại Việt phải nhanh chóng nhân cơ hội người Đại Hòa còn bận nội đấu, chưa có tâm sức vươn vòi bạch tuộc khắp Đông Á mà tích lũy tiền vốn, phát triển kỹ nghệ. Qua đó tạo thành lợi thế không cách nào san lấp được.
Nếu không nhanh chân, chờ đến khi các lãnh chúa ở Đại Hòa bắt đầu đẩy mạnh thương buôn kiếm tiền, bạc ở Đại Hòa bắt đầu tràn ngập thị trường thì tài nguyên manh mún của Đại Việt không tài nào chống nổi.
Nghĩ đến cảnh ngăn ngủi trăm năm, tỉ lệ quy đổi vàng - bạc ở Đại Minh thay đổi từ một lượng vàng ăn bốn lượng bạc thành một lượng vàng ăn mười hai lượng bạc là Lê Ý lại dựng cả tóc gáy.
“Hào vô nhân tính á!”
Đại Hòa quá giàu có, nhà Đại Nội tương lai quá hùng cường, nó cảm thấy ngay từ bây giờ khéo léo buộc một sợi dây lên cổ nhà Đại Nội cũng không có gì là không phải.
Lo trước khỏi họa mà!
Lại nghĩ miên man rồi, Lê Ý hồi thần, hướng Đại Nội Giáo Hoằng hỏi dò.
- Ý của huynh trưởng là?
Đại Nội Giáo Hoằng cười nói.
- Tính toán của Tông Trinh Thịnh - dù che đậy đến mức nào cũng - không ngoài bảo toàn huyết mạch nhà Thiếu Nhạc cùng chức “Thủ hộ đại” của Tông thị ở đảo Đối Mã. Muốn làm được điều đó thì tiên quyết là bằng cách nào đó tiêu diệt hoặc chí ít là ép được hạm đội của chúng ta rút lui.
Lê Ý như nghĩ ra cái gì, cười nói.
- Kết hợp với thái độ của Thiếu Nhạc Giáo Lại, hai kết quả còn lại rất rõ ràng. Hoặc là Tông Trinh Thịnh chấp nhận hy sinh tính mạng của Thiếu Nhạc Giáo Lại cùng dòng chính nhà Thiếu Nhạc hòng làm nguôi cơn giận của ta. Hoặc là hắn đã sắp đặt được kế hoạch đánh tan/ bức lui hạm đội của chúng ta nhưng cái giá phải trả là tính mạng của Thiếu Nhạc Giáo Lại hoặc chí ít là khiến thằng này không thể được chư vị đại nhân ở Bình An Kinh đưa lên làm gia chủ nhà Thiếu Nhạc nữa.
Đại Nội Giáo Hoằng gật đầu, âm trầm nói.
- Hiền đệ không thấy vô lý sao! Tông Trinh Thịnh tài giỏi hơn nữa cũng chỉ là phong thần của nhà Thiếu Nhạc. Một mình hắn sao có thể dẫn tới sóng gió lớn đến mức đủ để quyết định mất còn của chủ gia như nhà Thiếu Nhạc cơ chứ? Sợ là có vài người không nhìn được nhà Đại Nội ta chiếm cứ đảo Đối Mã, muốn hà hơi tiếp sức dùng khiến nhà Thiếu Nhạc tiếp tục q·uấy r·ối nhà Đại Nội ta.
Lê Ý trắng mắt.
“Huynh trưởng à! Ngay cả hiền đệ của ngươi đây cũng đã sắp không nhịn được muốn buộc đá vào chân nhà Đại Nội. Đám quý tộc Đại Hòa thiện nhất là đạo này há có thể nhắm mắt làm ngơ!”
Trong bụng là như thế, ngoài mặt nó lại thấp giọng.
- Huynh trưởng định ứng đối như thế nào?
Đại Nội giáo Hoằng híp mắt.
- Vi huynh cho rằng khả năng thứ nhất cao hơn, tuy nhiên cũng không thể không đề phòng Tông Trinh Thịnh túng quá làm liều. Hạm đội của chúng ta không phải làm bằng giấy dán, trong trường hợp quân Đối Mã chơi lớn thật, cách duy nhất là trong lúc chúng ta đổ bộ lên đảo Đối Mã, chúng sẽ dùng một hạm đội mạnh hơn hẳn đánh úp hạm đội của ta từ phía sau, diệt được hạm đội rồi chúng ta như ba ba trong rọ, chín c·hết một sống!
Lê Ý không chút biến sắc.
- Huynh trưởng không cần lo, thuyền buôn của thương hội Vĩnh Xương ở mức độ tương đương với thủy quân Đại Việt,tuyệt đối không để chúng gây thiệt hại gì lớn cho hạm đội chính.
Đại Nội Giáo Hoằng khẽ lắc đầu.
- Không cần, cứ để chúng đánh cho đoàn thuyền thiệt hại một chút. Chờ thuyền của nhà Thượng Sam, nhà Sơn danh b·ị đ·ánh đắm quá nửa rồi hẵng bung sức ra đánh.
Hắn lạnh lùng phun từng chữ.
- Chỉ cần chúng ta kiểm soát được tình hình, nhà Thượng Sam cùng nhà Sơn Danh cũng không thể trách cứ điều gì! Hơn nữa, cả ba nhà đều thiệt hại lớn mới có thể khiến một số vị đại nhân ở Bình An Kinh ngầm chấp nhận sự thực nhà Đại Nội kiểm soát đảo Đối Mã. Nhà Tế Xuyên cũng sẽ hoan hỉ lợi dụng khoảng thời gian suy yếu của chúng ta để động tay động chân trong biển Lại Hộ (biển Seto). Chỉ cần kéo được bọn chuột nhắt nhà Tế Xuyên lên đảo Cửu Châu hoặc Trung Quốc (vùng Chugoku) thì kỵ binh nhà Đại Nội có sợ gì chúng.
Nói đến kỵ binh nhà mình, giọng Đại Nội Giáo Hoằng bỗng nhiên trở nên chắc nịch.
Cho đến trước thời Chiến quốc, trước khi kỵ binh nhà Võ Điền (gia tộc Takeda) tung hoành khắp Quan Đông (Kanto) Quan Tây (Kansai) thì kỵ binh gia tộc nào đáng sợ nhất Đại Hòa?
Năm ngàn người (có nguồn cho rằng chỉ có ba ngàn) đánh tay đôi với ba mươi ngàn quân Mạc Phủ duy chỉ có Đại Nội Nghĩa Hoằng (Ouchi Yoshihiro) cùng kỵ binh nhà Đại Nội (Ouchi) mà thôi.