Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Lê Dung

Unknown

Chương 153: Ban Mai

Chương 153: Ban Mai


Trong Lũy Mường La

Sừng sững giữa mường là căn nhà sàn nhuốm màu thời gian, dưới nền lát đá xanh đã bị mài mòn ít nhiều, nóc nhà úp ngói đỏ đã ngả sang màu rêu.

Cầu thang lên nhà trên có bốn tên trai tráng lực lưỡng nai nịt gọn gàng tay cầm khiên, hông đeo kiếm đứng như hộ pháp.

Cầm Sương bước lên nhà trên, nhẹ bước chân tiến đến ngồi bên mép giường, Cầm Sinh đang an tĩnh nằm trong góc.

Vừa từ Mường Mỗi trở về, Cầm Sương ngay lập tức chạy đến đây, chỉ mong nghe được tin tốt.

Nhìn về phía thầy mo chịu trách nhiệm chăm sóc cho Cầm Sinh, ánh mắt Cầm Sương tràn đầy hỏi thăm. Đối mặt với hắn, thầy mo chỉ có thể lắc nhẹ đầu, khẽ nói.

- Hôn mê ba ngày không tỉnh, chỉ có thể trông đợi vào phúc phần tiên tổ thôi!

Cầm Sương nắm chặt tay Cầm Sinh, thở dài yên lặng nhìn gương mặt tái nhợt của em trai thứ hai.

Ba ngày trước thằng này đang vây đánh quân triều đình ở ổ bảo gần bản Buôn thì bị quân tiếp viện triều đình bất ngờ đến đánh.

Quân của Cầm Sinh có hết thảy hơn bốn ngàn người, huyết chiến hơn một canh giờ chỉ mất đâu đó sáu trăm người cả c·hết lẫn b·ị t·hương.

Thiệt hại này nằm trong tính toán của Cầm Sương, để giải vây cho ổ bảo thì thiệt hại ở mức này là chấp nhận được.

Thế nhưng từ sau khi quân tiếp viện của triều đình đến thì mọi sự bắt đầu vượt ngoài tầm kiểm soát.

Hỏa khí của quân triều đình đánh công kiên rất đáng sợ, đánh dã chiến còn đáng sợ hơn. Từ khi quân tiếp viện đến, chỉ vài loạt đ·ạ·n đã khiến gần bốn ngàn quân còn lại bị đè lên đánh đến mức chỉ còn chưa đến ba ngàn người.

Thiệt hại hơn ngàn người trong thời gian không đến một phần tư canh giờ. Cái này không gọi tàn sát thì cái gì gọi là tàn sát?

Số quân còn lại chịu không nổi bắt đầu tự phát vỡ trận.

May mà có Cầm Thịnh cùng Mứn Lạn ở cánh phải đốc xúc trai tráng liều mình chống đỡ, bất chấp thiệt hại bám lấy kỵ binh cùng bộ binh trọng giáp của người Kinh gần nửa canh giờ. Qua đó ngăn không cho chúng đánh tạt sườn quân của Cầm Sinh.

Không có hai thằng đó cầm chân quân triều đình thì quân của Cầm Sinh mười phần là binh bại như núi lở, hơn ba ngàn người còn lại chạy về được hay không cũng là vấn đề.

- A Sinh dưới gối không con, ý của nó là nếu nó có mệnh hệ gì nên để một đứa con của Xa văn Thành làm thừa tự.

Từ phía sau đột nhiên có thanh âm lành lạnh, Cầm Sương quay đầu lại chỉ thấy Cầm Thanh đã đứng sau lưng mình tự lúc nào.

Cầm Sương không nói gì, chỉ nặng nề gật đầu. Đoạn nhẹ nhàng buông tay Cầm Sinh, đứng dậy rời khỏi nhà sàn leo lên tường lũy Mường La.

Cầm Thanh chậm rãi theo sau, bắt kịp được Cầm Sương đã thấy thằng này đăm chiêu buông ánh mắt xa xa xuống dòng Nậm La yên bình.

Tia nắng ban mai cuối thu đầu hè hắt ánh vàng rực rỡ xuống mặt nước khiến dòng Nậm La như được trải một lớp vàng óng mờ ảo.

Chung quanh tường lũy, cây cối bất kể cao thấp đều đã bị dọn dẹp sạch sẽ, đảm bảo đến lúc công thành chiến không kẻ nào có thế lợi dụng chúng ẩn núp.

Gió từ đàng đông thổi qua mang theo mùi đất, mùi nước, mùi cây cỏ nhẹ nhàng vươn vấn trên cánh mũi bọn hắn, Cầm Sương bất giác hít một hơi thật sâu.

Đây là đất đai của người Thái, là tổ tiên dùng sắt và máu giành được từ trong tay chư Xá, không đời nào hắn từ bỏ dễ dàng như thế.

Đứng trên tường lũy, Cầm Sương không khỏi dâng lên một luồng sức mạnh, đây chính là công trình phòng thủ vững chắc nhất mười sáu xứ Thái.

Lũy chính dài độ gần hai dặm vắt ngang qua hai con đường lớn nhất vào Mường La từ phía nam.

Tường lũy cao tới hơn một trượng chưa tính nữ tường, tính cả nữ tường lẫn ghề đất cao mà nó đang tọa lạc nói ít cũng phải một trượng rưỡi. Mặt lũy rộng một trượng, đủ chỗ cho rất nhiều quân trấn thủ.

Ngoài lũy chính ra Mường La còn năm đoạn lũy phụ khác, vị trí Cầm Sương cùng Cầm Thanh đang đứng là đoạn lũy phụ quan trọng nhất - nằm mé đông bờ Nậm La, dài độ gần ba dặm.

Đoạn lũy này chỉ cao độ bảy tám thước, dày năm thước nhưng đắp sát ra mép nước, cao như thế đã là đủ.

Bốn đoạn lũy còn lại chặn toàn bộ bốn con đường bộ từ bên ngoài vào Mường La, đều dựa thế núi mà đắp, so với lũy chính không kém là bao.

Chỉ có nhà họ Bạc, lại phải ở thời điểm giàu có nhất của chúa Thái Ta Ngần mới đủ sức xây dựng công trình vĩ đại như thế này mà thôi.

Cầm Sương đi dọc theo tường lũy, tuần sát từ lũy bờ sông đến lũy chính, người Kinh có thể phát động t·ấn c·ông bất cứ lúc nào, hắn không dám lơi là.

Cầm Sương vừa đôn đốc công việc, vừa luôn mồm nhắc nhở.

- A Páo, ngơ ngơ ngác ngác cái gì đấy, cưới chân lũy còn hai hòn đá to kìa, mau xuống bê lên đây … A Cầu, giờ này là giờ nào rồi, tao lạy mày, đứng bắt chuyện với con gái nhà người ta nữa, mau lên đây kiểm tra cung nỏ cùng a Mão … A Sung, giáo của mày đâu rồi, một vạn lần không may bọn Xá đánh vào mày định dùng răng cắn chúng nó à …

Bên trên tường lũy sớm đã chất đẩy đá tảng, khúc gỗ, bó tên v.v. quân của hắn có thể phòng giữ nơi nảy đủ một tuần (10 ngày) hay không đều dựa vào đám bảo bối này cả.

Đúng vậy, giống như lũy Hi Nậm, lũy Mường Moun, lũy Mường Mụa v.v. ngay từ đầu Cầm Sương đã không có ý định liều c·hết trấn thủ lũy Mường La rồi.

Câu giờ đến hiện tại đã là gần đủ, quân triều đình hẳn là cũng đã gần hết lương. Một số kẻ dưới xuôi cho hắn biết người Kinh lần này lên đất của người Thái chỉ có bốn đến năm tháng lương thực. Đánh nhau từ tháng tám đến giờ đã suýt soát hai tháng, số lương còn lại lại bị Cầm Sinh đốt mất một đám.

Chẳng cần phải quá thông thái cũng có thể ước lượng được tồn lương của quân triều đình giỏi lắm còn lại độ hơn một tháng, không quá hai tháng.

Chỉ cần hắn câu giờ ở đây tầm mười ngày rồi kéo về Mường Mỗi thì quân triều đình dù có sức mạnh lớn tới đâu cũng không thể không rút lui.

Lương đúng là còn hơn một tháng đấy, thế nhưng không ai dám thực sự ở trên này hơn một tháng cả.

Vì sao à?

Quân triều đình không phải người Thái, đánh trận xong còn phải hành quân về dưới xuôi.

Quãng đường từ Mường La về trạm hậu cần khả dĩ nhất là Bài Mộc ven bờ Nậm Tè (sông Đà) dài tới hơn bốn trăm dặm, không thể bắt binh lính vác cái bụng đói hành quân đường dài như thế được.

Cứ tính như vậy, thời gian cho quân triều đình đánh trận trên này già lắm chỉ còn hai ba chục ngày.

Đánh xong Mường La hết mười ngày, đánh xong kiểm kê thiệt hại, chỉnh đốn quân dung nói ít cũng phải ba đến năm ngày.

Từ Mường La lên Mường Muổi gần trăm dặm đường núi, nói ít cũng phải ba đến bốn ngày hành quân.

Thời gian gấp gáp như thế lên đến Mường Muổi nói “xin chào” với Cầm Sương rồi cắp đít đi về à?

Kể cả người Kinh phá được Mường Muổi, hắn vẫn có thể chạy về Mường Thanh, chả lẽ quân triều có thể hô biến ra lương thực cung cấp cho đại quân đánh Mường Thanh?

Chủ tướng của quân triều đình hẳn là không phát rồ, hắn không thể cũng không dám ở lại trên này lâu hơn.

Chỉ cần đánh trận công kiên này thật gọn gàng, thủ vững mười ngày rồi rút thì về cơ bản hắn đã nắm đến bảy phần thắng lợi trong cuộc chiến này rồi.

Bằng chiến thắng này, hắn có thể chứng minh cho những kẻ vẫn đang khoanh chân bó gối ngồi ngoài bàng quan rằng “quân triều đình không phải là bất bại”.

Người Thái - bằng cách này hay cách khác - có đầy đủ năng lực khiến chúng không công mà lui.

Gỡ bỏ được ma chướng đè nặng trong lòng tất cả người Thái thì hắn sẽ có vốn liếng trên bàn đàm phán với triều đình.

Chí ít cũng có thể mưu cầu nhiều quyền tự trị hơn.

Thậm chí, nếu năm sau triều đình thua to ở phía nam thì đòi hỏi quyền độc lập tương đối như Bồn Man ở phía tây nam không phải là không được.

Đó không phải là ánh ban mai mà thiên chủ ban cho mười sáu xứ Thái sao?

Nghĩ đến công lao bằng trời đó, lãnh tĩnh như Cầm Sương cũng không thể ức chế được hưng phấn tới run rẩy cả người.

[Thùng …. thùng … thùng thùng … thùng thùng … thùng thùng thùng …. thùng thùng thùng thùng …]

Từ phía nam, những tiếng trống càng ngày càng dồn dập kéo Cầm Sương ra khỏi huyễn tưởng.

Hắn nheo mắt nhìn về phía nam, tiếng trống trận làm rung động cả một mảnh núi rừng từ hướng ấy vọng lại, kèm theo đó là tiếng còi đồng chói tai đặc trưng của đám người Xá ti tiện.

[Huýttt … huýttt … huýttt …]

Chậm rãi, xa xa trong thung lũng bắt đầu xuất hiện từng hàng quân sĩ nai nịt chỉnh tề, gươm giáo sáng loáng phản chiếu ánh ban mai lấp lánh đập vào mắt Cầm Sương.

Từ đáy mắt Cầm Sương tỏa ra một luồng sát cơ nghiêm nghị, miệng kéo lên một đường ngoạn vị lẩm bẩm.

“Rốt cuộc đã bắt đầu rồi sao!”

Chương 153: Ban Mai