Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Lê Dung

Unknown

Chương 154: Huyết Chiến 1

Chương 154: Huyết Chiến 1


[Thùng …. thùng … thùng … huýttt … huýttt … huýttt …]

Nghe thấy tiếng trống trận đều đều xen kẽ tiếng còi đồng quen thuộc, Cầm Thanh dù đang đau cũng cố gắng nhoài người ra ngoài quan sát. Núi rừng phía nam lũy chính vốn đang yên tĩnh bỗng nhiên xuất hiện từng hàng quân sĩ chậm rãi mà đều đặn xếp thành đội, thành ngũ.

Sau khi đội hình bộ binh đã ổn định rồi, người Xá mới không vội không chậm đẩy những cỗ xe hai bánh ra khỏi đội hình. Vào đến tầm một dặm, tất cả số hỏa pháo này hạ càng chĩa họng pháo đen ngòm về phía lũy Mường La.

Nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này, bờ môi hắn không nhịn được hơi run rẩy!

- Một, hai, ba … ba mươi sáu. Thật nhiều hỏa pháo!

[Huýttt … đùng … đùng … đùng …]

Ba mươi sáu khẩu pháo vừa chống càng xuống đã bắn một loạt lấy cữ.

[Ríttt… vèooo … kịch … oanh …]

Bắn lấy đường ngắm mà thôi, ba mươi sáu viên đ·ạ·n pháo chỉ có hai viên là đánh trúng nữ tường.

Sau mấy trận chiến, Cầm Sương đã biết điều sai người đắp nữ tường dày gần gấp đôi, tuy nhiên ba đoạn tường b·ị b·ắn phá vẫn có dấu hiệu sụt xuống thấy rõ. Dự là chỉ cần thêm một hai loạt đ·ạ·n là sẽ sập.

- Áaa! ... Lại đến! Lại đến nữa rồi!

Cầm Thanh ngồi sụp xuống tường lũy, cố dặn lòng mình không được làm ảnh hưởng đến quân tâm, nhưng ngữ khí khó mà che dấu được hoảng sợ.

Đám trai tráng chung quanh dường như cũng bị phản ứng của Cầm Thanh l·ây n·hiễm, trong mắt vài tên đã bắt đầu xuất hiện vẻ mê mang.

- A Thanh, đừng sợ, chúng ta đang đứng ở lũy Mường La!

Cầm Sương vỗ vai Cầm Thanh an ủi, cấp tốc đưa hắn trở lại trạng thái bình tĩnh.

Không tiếp tục nhìn quân triều đình ngoài thành bài binh bố trận nữa, Cầm Sương nghiêng đầu nói vọng xuống đám trai tráng dưới lũy.

- Thổi tù và lên! … Phiên thứ nhất chuẩn bị chiến đấu! …

[Uuu … uuu ... uuu…]

- Bộ binh khiên giáp gọn gàng đứng chờ dưới lũy!

[Uuu … uuu ... uuu…]

- Cung nỏ nhanh chân lên lũy! … Kiểm tra dây cung, mũi tên!

[Uuu … uuu ... uuu…]

- …

Cầm Sương nhanh chóng mà rõ ràng hạ lệnh cho đám trai tráng chuẩn bị chiến đấu.

Quân tâm hơi chút r·ối l·oạn nhanh chóng được trấn an trở lại, ai nấy nhanh chóng vào cương vị sẵn sàng đợi người Xá tiến đến.

Cầm Sương lúc này mới xoay người, hai tay chống lên nữ tường lành lạnh kỹ càng xem xét động tĩnh của quân triều đình.

Từ trên đoạn cao nhất của tường lũy đến gần hai trượng so với bãi đất trước lũy, tầm nhìn của Cầm Sương có thể nói là cực kỳ thoáng đãng.

Đám thổ binh đi trước, tên nào tên nấy khoác lên mình giáp da hoặc giáp mây kề vai thành hàng, thành lối.

Đoản đao trong tay không ngừng gõ vào khiên mây vẽ hình mặt hổ, phát ra từng tràng tiếng rầm rập ngột ngạt.

Xa xa phía sau là đám quái thai của triều đình, không những đội hình nghiêm chỉnh mà thanh âm cũng rất ít, chúng chỉ ngồi khoanh chân an tĩnh mà lãnh liệt nhìn về phía lũy Mường La.

Bảo vệ hai bên sườn của chúng là độ hơn ngàn kỵ binh, đám ngựa sơn cước dưới háng thi thoảng phì ra vài hơi bất an cào cào đất đá dưới chân.

[Huýttt … đùng … đùng … đùng …]

Lại một loạt hỏa pháo cấp tập rền vang, từng quả đ·ạ·n gang rít gào trong không khí tiến thẳng về hướng tường lũy. Cầm Sương nhanh nhẹn cúi người núp vào nữ tường.

[Ríttt… vèooo … kịch … oanh …]

Lần này pháo dã chiến quân triều đình đã lấy được đường ngắm, bắn chuẩn xác hơn nhiều, quá một phần tư chuẩn xác đập vào tường lũy làm mười mấy đoạn tường nứt ra thấy rõ.

Chờ đợt pháo kích qua đi, Cầm Sương nhanh chóng vươn người dậy, vừa chậm rãi bước xuống chân lũy vừa lớn tiếng ra lệnh.

- Thổi tù và lên! … Nhanh chóng đem bao đất lên mặt tường sẵn sàng trám vào những đoạn nữ tường b·ị b·ắn sập! … Nhanh cái chân lên!


Trên quả đồi cao đối diện lũy chính, nghe thấy tiếng tù và gọi nhịp từ trong lũy Mường La vọng ra, Lê Ê nhấc lên ống nhòm nheo mắt nhìn thật kỹ.

Xuyên qua khe hở trên nữ tường nhìn thấy đám giặc cỏ đang nhộn nhịp không ngừng vận chuyển khúc gỗ, đá tảng, bao đất, bó tên lên tường lũy. Trong ánh mắt lão chỉ có bình thản, không vì kẻ địch bố trí kỹ lưỡng mà có mảy may lo lắng.

Đám tướng lãnh chung quanh lão cũng không tỏ chút nôn nóng nào. Mấy tháng chinh chiến vừa qua, kẻ địch không khi nào là không tận dụng rừng núi hiểm trở mà mai phục, tường lũy cao dày mà cố thủ, nhưng bọn hắn trước sau không mảy may kh·iếp nhược.

Rừng núi hiểm trở hơn cũng không ngăn được đao sắc của quân Thiết Đột, tường lũy vững chắc hơn nữa cũng không ngăn được bộc phá của quân Phủng Thánh.

Ngày nối ngày bọn hắn đều vững bước tiến lên, trận nối trận bọn hắn đều thu được chiến thắng.

Lê Ê buông ống nhóm xuống, trầm giọng.

- Đing Bảng!

- Có!

- Kéo pháo vào tầm năm mươi trượng (200 m) ta muốn trong vòng một canh giờ nữa quân thủ lũy không còn nơi nào có thể ẩn núp.

Đinh Bảng đấm tay vào ngực giáp, chắc nịch nhận lệnh.

- Sẽ như ý ngài!

Hài lòng gật đầu, Lê Ê lại hướng Trịnh Tú hỏi.

- Đám v·ũ k·hí công thành còn lại đã sẵn sàng sử dụng chưa? Ta nghe mi giới thiệu vài lần rồi nhưng mãi vẫn chưa tận mắt thấy uy lực như thế nào! Hôm nay có thể khai trương rồi chứ?

Trước kia Lê Ê vốn chỉ cho rằng pháo dã chiến là công cụ để công thành.

Thẳng đến khi trải nghiệm uy lực khủng kh·iếp của pháo dã chiến khi được sử dụng đúng với vai trò thiết kế của chúng - dã chiến, Lê Ê mới biết cái gì gọi là việc chuyên nghiệp để cho người chuyên nghiệp.

Trận chiến hôm đó, phía đối diện Cầm Sinh không phải tay mơ, sớm biết trước sức mạnh của hỏa khí triều đình nên trước trận đánh đã cho người ghép gỗ thành rào chắn, khắp một dải chiến trường mấy chục dải rào chắn như vậy.

Khiến uy lực pháo dã chiến bị suy giảm đi nhiều, vậy mà mỗi quả đ·ạ·n chùm bắn vào đội hình bộ binh vẫn đủ sức tiễn vài ba mạng.

Trong vòng hơn nửa canh giờ đã bắn cho đội hình của người Thái nát như đậu hũ.

Nếu chỉ đơn thuần là bộ binh xếp thành tường khiên thì thiệt hại mà hỏa khí gây ra cho người Thái đâu chỉ gấp đôi.

Sau khi được mở rộng tầm mắt, Lê Ê trở nên cực kỳ tò mò với thứ v·ũ k·hí sinh ra để công thành trong miệng Trịnh Tú.

Trịnh Tú không mặn không lạt cười gật đầu.

- Hồi tướng quân, hai hôm trước dưới xuôi mới tải lên một số đ·ạ·n dược, ta không cần phải tiếc rẻ sử dụng nữa!

Lê Ê thấy thế nào còn có thể chờ đợi thêm, ngay lập tức ra lệnh chuẩn bị sẵn sàng sử dụng v·ũ k·hí mới.


[Uuu … uuu …uuu …]

Tiếng tù và sừng trâu thê lương quanh quẩn khắp chiến trường.

- Hai bay này … hai ba này …

Từ trên cao nhìn xuống, đám thổ binh triều đình thân mặc hỗn hợp giáp mây, giáp da, tay cầm khiên lớn dưới sự yểm trợ của pháo dã chiến cùng điểu thương đều nhịp từng bước tiến sát về lũy Mường La.

[Huýttt … đoàng … đoàng … đoàng …]

Hoàng Xương chỉ huy quân Mường Vạt thủ phiên đầu tiên, đợi thổ binh của triều đình vừa vào tầm mười trượng, ánh mắt liền sáng lên lớn tiếng ra lệnh.

- Cung nỏ! Bắn!

[Viu … viu … viu … ríttt …. kịch … phập … phốc … ]

Tường khiên của thổ binh không kín, đối mặt với mấy trăm mũi nỏ thỉ chẳng mấy chốc đã có mười mấy tên thổ binh trúng tên ngã khỏi đội hình.

Đám cung thủ nhú đầu lên sau thỏa mái bắn tỉa vào những vị trí bị lủng trên tường khiên, nhanh chóng bắn gục thêm hơn chục tên thổ binh nữa.

Thấy người dưới tay ham bắn, Hoàng Xương cảm giác không ổn, quân của hắn đánh trận lũy Hi Nậm tuy là ác chiến nhưng chủ yếu là đánh trận giáp lá cà ở mấy đoạn tường sụp với đao thuẫn thủ của quân triều đình.

Phần lớn không có ấn tượng gì mấy với sức mạnh của điểu thương, hắn không chút huyền niệm nào, ngay lập tức lớn tiếng gào thét.

- Không được ham chiến! … Núp hết xuống! …

Chỉ tiếc là đã muộn.

[Đoàng … đoàng … đoàng …]

Đám điểu thương thủ hàng thứ hai không cho chúng cơ hội khắc phục khuyết điểm, hơn hai trăm khẩu điểu thương đồng loạt khai hỏa lên mặt tường nham nhở.

[Ríttt … kịch … phập … phốc …]

Điểu thương từ khoảng cách chưa đến hai mươi trượng (70-80m) có độ chuẩn xác tương đối cao. Ngay lập tức ba bốn chục quân Mường Vạt bị những viên đ·ạ·n chì to bằng ngón cái xé toạc thân thể, nện vỡ đầu lâu, khắp một đoạn tường lũy nào đỏ nào trắng vung vãi không chỗ nào không có.

Không chờ bọn chúng định thần lại [huýttt … đoàng … đoàng … đoàng …]

[Ríttt … véo …]

Tiếng đ·ạ·n rít bắt đầu như là một tiếng xiên gió, nhưng nhanh chóng trở thành một âm thanh rền rĩ, như tiếng quỷ đòi mạng lướt qua từng tấc không khí.

Không phải như, chúng là quỷ đòi mạng thật, đám quân Mường Vạt trên tường, ngoại trừ một số nhanh trí nghe theo lời Hoàng Xương ngồi thụp xuống ghé sát những đoạn nữ tường còn lại vẫn còn quá nửa vẫn chưa hiểu chuyện gì diễn ra.

[Kịch … phanh … phập … phốc …]

Trong ba bốn trăm tên còn đứng đó lại có hai ba chục tên đen đủi bị đ·ạ·n chì hỏi thăm.

Hoàng Xương thống khổ nhắm mắt lại.

Năm sáu chục mạng người, là năm sáu chục mạng người đấy, chỉ trong chưa đến mười nhịp thở mà thôi.

Không để mình bị chấn nh·iếp quá lâu, Hoàng Xương nhanh chóng ra lệnh.

- Núp hết xuống, đồ ăn hại! … Muốn c·hết hết hay sao còn đứng ngơ ra đấy!

Mấy tên nhanh trí nhanh chóng đưa tay lên kéo đám đồng đội ngơ như bò đội nón nằm rạp xuống núp phía sau nữ tường.

Không đợi bọn chúng chấn chỉnh sĩ khí, đám pháo dã chiến nhận lệnh của Đinh Bảng di chuyển về phía trước rất nhanh đã vào tầm năm mươi trượng.

Chống càng xuống, nạp đ·ạ·n, khai hỏa.

[Huýt … đùng … đùng … đùng …]

Ba mươi sáu khẩu pháo dã chiến đồng loạt khai hỏa ở khoảng cách gần như thế, ngay loạt đầu tiên đã có hơn một phần ba trúng vào nữ tường.

Một số đoạn tường b·ị b·ắn trúng từ trước không chịu nổi nữa ào ào sụp xuống.

Hoàng Xương lúc này không lúng túng chút nào, lớn tiếng ra lệnh.

- Bao đất đâu! Nhanh chóng vác bao đất đến đắp lên đoạn nữ tường bị sập! …

[Huýttt … đoàng … đoàng … đoàng …]

Tiếng đ·ạ·n chì của điểu thương hòa nhịp cùng tiếng rít pháo dã chiến trên chiến trường hợp thành một bản hòa âm nhịp nhàng mà t·ang t·óc.

Không tin à, cứ hỏi đám thổ binh đang reo hò dưới chân lũy thì biết.

Quách Luân lần nữa tay cầm khiên rộng, tay vung kiếm dài đứng ở phía trước nhất hò hét.

- Ô ông có lệnh, ngũ đầu tiên bắc mành qua hào chông thưởng trăm quan, ngũ trưởng tính năm công, tất cả quân tốt tính ba công!

- Hai ba lên! … Hai ba lên! …

Trên vai mấy tên thổ binh hàng hai là từng tấm mành to lớn kết lại từ thân luồng già, chỉ có loại thân luồng già rắn chắc nhất, trải qua hun khói làm cứng mới đủ sức chịu nổi sức nặng của thang lớn công thành.

Quân Mường Vạt trên tường chưa hoàn toàn đánh mất chiến ý, thấy thổ binh triều đình hô ba gọi bảy tiến đến trước hào chông ngay lập tức trút tên xuống như mưa.

Ngã một lần khôn hơn một lần, giờ đây chúng đã học khôn chỉ nhú lên bắn một nhịp rồi nhanh chóng núp xuống.

Bắn như thế tuy không thể nhắm bắn chuẩn xác quân công lũy nhưng hơn ở chỗ an toàn.

Đối mặt với kẻ địch vãi tên bắn bừa như vậy đám thổ binh triều đình chỉ có thể chậm rãi tiến lên, những lúc quân thủ lũy bắn rát quá còn phải lui về vài bước.

Hình thái chiến đấu như thế có vẻ như làm hài lòng cả hai bên, thổ binh triều đình mất hơn nửa canh giờ mới tiến đến mép hào chông.

Vừa đến nơi, đám thổ binh nhanh chóng tách tường khiên ra cho cảm tử quân bắc ngang mấy chục tấm mành lớn tiến sát đến tường lũy Mường La.

Quân thủ lũy đời nào bỏ qua cơ hội ngon ăn thế này, ngay lập tức bất kể tính mạng nhoài người ra bắn tên xối xả vào đám quân khiêng mành không có người bảo vệ.

Khoảng cách chỉ hai ba trượng, lại không phải nhắm qua khe hở của tường khiên, đám cung nỏ người Thái nhanh chóng giáng cho đám thổ binh triều đình những mũi tên trí mạng.

Chỉ là quãng đường vài ba trượng mà đã có ba bốn chục tên thổ binh trúng tên nằm la liệt ra đất, còn chưa kịp mất đi sinh mệnh đã bị đồng đội cũng đang chật vật khiêng mành giẫm đạp lên, triệt để tắt thở.

Bỏ ra hơn trăm sinh mạng, thổ binh triều đình cuối cùng cũng hoàn thành bắc mành bằng luồng cứng che phủ mấy đoạn hào dưới chân lũy.

Đến lúc này, đám nữ tường trên tường lũy cũng đã b·ị b·ắn vỡ quá nửa, Lê Ê buông ống nhòm xuống, cảm thấy đã đủ rồi, liền gật đầu với tên thân binh bên cạnh.

[Kengkeng keng … kengkeng keng …]

Nơi trận tiền, nghe thấy tiếng kẻng rút quân, ngay cả Quách Luân cũng không khỏi thở ra một hơi.

[Huýt huýt … huýt huýt …]

Vừa còi đồng lên miệng thổi hiệu lệnh rút lui, vừa hét lớn.

- Giữ vững đội hình, chầm chậm tịnh lui! … Giữ vững đội hình …

Gần hai ngàn thổ binh còn lại nghe theo tiếng còi đồng chậm rãi thoái lui, mấy tháng liền chinh chiến dạy cho chúng một bài học căn bản.

“Trên chiến trường, tách khỏi đội hình đồng nghĩa với c·ái c·hết!”

Lê Ê ở phía xa trong đáy mắt hiện lên một tia hài lòng, thằng Quách Luân này là nhân tài có thể đào tạo được.

Tương lai nếu có một chiến dịch đánh qua Đại Tây Sơn thì cho thằng này chỉ huy thổ binh tiền trạm cũng là lựa chọn không tồi.

“Lại nghĩ nhiều rồi! Kể cả tương lai có một chiến dịch viễn chinh đến bên kia dãy núi chắc gì mình đã được cầm đầu một cánh quân cơ chứ!”

Lắc đầu tự giễu, Lê Ê nhanh chóng hồi thần trầm giọng ra lệnh.

- Máu thổ binh đổ ra dưới chân lũy Mường La đã đủ nhiều rồi, phần tiếp theo phải nhìn vào quân chính quy triều đình. Lê Bồi, Lê Quy, Lê Dịch!

- Có! (x3)

- Các ngươi lãnh quân ba vệ, thay phiên nhau công lũy!

- Rõ! (x3)

Lão lại quay sang Trịnh Tú.

- Trịnh Tú!

- Có!

- Cho ta thấy sức mạnh của v·ũ k·hí công thành mới đi!

- Rõ!

Chương 154: Huyết Chiến 1