Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Lê Dung
Unknown
Chương 155: Huyết Chiến 2
Cầm Sương nét mặt lạnh nhạt nhìn quân triều đình chầm chậm rút lui, để lại gần hai trăm t·hi t·hể, chân mày hơi nhíu.
Trận đánh chưa đến một canh giờ, trái với dự tính của hắn, quân triều đình không sử dụng chiêu cũ (cho công binh đục tường nhét bộc phá đánh sập tường lũy).
Tường lũy Mường La thiết kế đặc biệt, có một số đoạn nhô ra cho phép quân phòng thủ có thể không góc c·hết xạ kích quân t·ấn c·ông.
Nếu quân triều đình làm lại trò cũ, hắn có lòng tin khiến bọn chúng phải trả một cái giá rất đắt cho “thắng lợi” ở nơi này.
Cuối cùng tên chủ tướng bên kia lại không làm như vậy, bỏ ra gần hai trăm cái xác chỉ để đám thổ binh bắc mành che mười mấy đoạn hào chông mà thôi.
Cầm Sương cực kỳ không thích cái cảm giác không chắc chắn như thế này.
[Thùng … thùng … thùng thùng … thùng thùng …]
[Huýttt … huýttt … huýttt … ]
Không đợi hắn suy nghĩ ra ngô ra khoai, từ hạp cốc phía nam lại vang lên từng hồi trống trận xen lẫn tiếng còi đồng dồn dập.
Đám quân triều đình ngồi khoanh chân dưới chân đồi đối diện lũy Mường La không biết đã động từ lúc nào.
- Thiết Đột hãm trận … thề c·hết không lùi! … Thiết Đột hãm trận … thề c·hết không lùi! …
Dưới ánh nắng chói chang cuối thu.
Giữa tiếng ngâm nga như sóng biển, từng hàng từng hàng quân triều đình bắt đầu đều nhịp đẩy tới.
Tuy chỉ có độ trên dưới hai nghìn người nhưng cảnh tượng này, tiếng ngâm nga này khiến người ta không nhịn được cùng thốt ra một từ “hùng vĩ”.
Đám quân Mường Vạt trên tường không nhịn được nhìn nhau nuốt nước bọt thấm ướt cổ họng không biết đã khô khốc từ lúc nào.
Cầm Sương lấy lại tinh thần đầu tiên, lớn tiếng ra lệnh.
- Hoàng Xương, cho quân Mường Vạt xuống nghỉ ngơi đi! … Hà Chiêu đâu rồi, nhanh cho quân Mai Châu lên thay! … Cầm Thịnh, cho quân Mường Mụa chuẩn bị, sẵn sàng tiếp viện cho quân Mai Châu bất cứ lúc nào! … Nhanh lên! …
[Huýttt … đùng … đùng … đùng …]
Không chờ Cầm Sương nói xong, mấy chục khẩu pháo dã chiến ngoài năm mươi trượng đã đúng giờ bắn phá.
[Phanh … phanh … phanh …]
Đến giờ này chúng đã vào guồng cả rồi, ba mươi sáu phát đ·ạ·n bắn ra có đến hơn hai mươi phát chuẩn xác đáp lên vài đoạn nữ tường còn lại.
Chẳng mấy chốc, trên mặt lũy Mường La không còn bao nhiêu nữ tường nguyên bản, thay vào đó là những đoạn công sự che chắn bằng bao đất.
Tuy không chắc chắn như nữ tường bằng đất độn đá nhưng méo mó có hơn không, không ai muốn phơi mình ra trước họng điểu thương của người Xá cả.
Cầm Sương nhú đầu dậy khỏi đoạn nữ tường hiếm hoi còn lại, nheo mắt nhìn về phía quân triều đình.
Đập vào mắt hắn là đám quân triều đình đang bốn người một tổ khiêng một thứ gì đó đến gần, còn cách tường lũy độ gần một dặm thì dừng lại.
Cầm Sương nhíu mày, xem thao tác nạp đ·ạ·n thì có vẻ như là một loại hỏa khí giống pháo kéo mà người Xá sử dụng gần đây. Khác ở chỗ thứ hỏa khí này được gắn trên một tấm phản chứ không phải khung gầm hai bánh, nòng lại ngắn hơn, chĩa chéo lên trời.
[Huýttt … uỳnh … uỳnh … uỳnh …]
Đồng tử Cầm Sương đột nhiên co lại vừa bằng lỗ kim, chỉ thấy đám hỏa khí đó khai hỏa, đ·ạ·n bay ra từ họng pháo không bay theo quỹ đạo thẳng và nhanh như đ·ạ·n pháo dã chiến mà chậm chạp bay chéo lên cao về hướng Mường La.
Đường đ·ạ·n của chúng chậm rãi đến mức Cầm Sương có thể rõ ràng nhìn thấy chúng kéo cao hết cỡ rồi rơi vào sau tường lũy.
[Huỵch … huỵch … huỵch …]
Ba bốn chục viên đ·ạ·n rơi xuống xong không còn động tĩnh gì nữa, duy chỉ có một tên đen đủi bị đ·ạ·n rơi trúng đầu chỗ trắng chỗ đỏ toe toét đầy đất. Còn lại không thấy có hiệu ứng gì.
“Hết rồi? Chỉ có thế thôi à!”
Trong đầu Cầm Sương vừa toát ra suy nghĩ này thì…
[Oành … oành … oành …]
Mấy chục quả cầu sắt đột nhiên không phân trước sau nổ tung tóe ra chung quanh.
Đám người Thái tò mò bâu lại chỉ trỏ ngay lập tức bị sóng xung kích hất văng ra tứ phía, từng mảnh gang vỡ rít gào trong không khí cắt đứt bất cứ thứ gì trong tầm sát thương.
Cầm Sương nhanh nằm rạp xuống tường lũy, chờ t·iếng n·ổ lặng lại mới ngóc đầu lên nhìn. Trong con ngươi hắn phản chiếu ra ba bốn tên người Thái ở trong tâm nhất bây giờ đã không thành hình người. Mấy tên khác đứng chung quanh không c·hết ngay nhưng cũng b·ị t·hương ôm lấy tay chân rên la thảm thiết.
Nhìn quanh một vòng, chỉ trong một đợt p·hát n·ổ đã nhẹ nhõm khiến hơn một trăm n·gười c·hết và b·ị t·hương.
Cái này đương nhiên phải quy công cho người Thái tò mò không ai chịu kém miếng bâu chung quanh đ·ạ·n nổ, thế nhưng uy lực của đ·ạ·n nổ cũng không thể coi nhẹ.
…
Xa xa bên ngoài lũy Mường La, Lê Ê ngồi trên ghế xếp để ống nhòm xuống hài lòng cười nói.
- Hà hà … thằng Tú không lừa ta, uy lực của pháo cối đúng là khủng kh·iếp.
Đúng vậy, thứ v·ũ k·hí công thành này dĩ nhiên là pháo cối.
Nói về pháo cối, loại v·ũ k·hí này không có gì là mới lạ cả, người Tống đã sử dụng những ống thép đẩy những quả thủ lôi về phía người Mông Cổ từ thế kỷ XIII, gọi là “độc vụ thần yên pháo” được ghi chép trong “hỏa long kinh” thời Minh.
Ở Châu Âu, trễ nhất là từ năm 1421 người Venice đã sử dụng loại hỏa khí này để xâm chiếm đảo Corsica.
Nói như thế để thấy công nghệ chế tạo s·ú·n·g cối không khó, cái khó nằm ở viên đ·ạ·n nó bắn ra.
Đ·ạ·n s·ú·n·g cối, vừa phải đủ mỏng để uy lực của thuốc nổ đen bên trong đủ sức phá xác mà ra, vừa phải đủ dày để chịu được sức mạnh của liều phóng.
Chế tạo được vỏ đ·ạ·n có độ dày mỏng hợp lý rồi lại phải giải quyết vấn đề dẫn nổ đúng thời điểm, có thể nói là khó khăn hơn cái nòng pháo bằng gang hằng chục lần.
Trước sau mất tới hơn bốn năm mới hoàn công, năm ngoái mới đưa vào thử nghiệm.
Thành ra kể cả có được phê duyệt ngay thì tốc độ sản xuất đ·ạ·n cũng không mấy khả quan.
Không giống đ·ạ·n của pháo kéo có thể đem về đúc lại, thậm chí khi bí bách có thể đúc lại ngay trong điều kiện dã chiến, đ·ạ·n nổ của pháo cối thực sự chỉ có thể chế tạo ở các công xưởng chuyên dụng.
Ba mươi sáu khẩu pháo cối đem lên Hưng Hóa lần này chỉ có hết thảy chưa đến một ngàn quả đ·ạ·n nổ.
Đem ra bắn hết tốc độ thiết kế không nổi một canh giờ là hết nhẵn.
Mãi đến hai ngày trước hậu cần từ Bài Mộc đem lên hơn hai ngàn năm trăm quả đ·ạ·n bổ sung Trịnh Tú mới dám cho xài loại v·ũ k·hí này.
Ít nhất bây giờ mà muốn b·ắn c·hết bỏ thì đ·ạ·n trong kho cũng đủ tiêu xài hơn ba canh giờ.
Kết quả thu về coi như không tệ.
Quân Thiết Đột của Lê Dịch lúc này cũng chỉ còn cách tường lũy tầm mười trượng.
Đao thuẫn thủ dựng tường khiên kín mít, đằng sau là câu liêm giáo dài san sát như rừng.
Hà Chiêu ngay lập tức ra lệnh cho cung cứng nỏ mạnh quân Mai Châu dựa thế mà bắn ra.
- Cung nỏ! Bắn!
[Viu … viu … viu … ríttt …. kịch … phập … phốc … ]
Hà Chiêu dáo dác ngoái đầu ra nhìn không khỏi đấm mạnh vào tường lũy. Con bà nó tinh nhuệ không hổ là tinh nhuệ, năm sáu trăm cung nỏ của hắn trước sau dội tên xuống đội hình quân triều đình như mưa rào chỉ đổi lấy không tới chục t·hương v·ong.
Đám quân bên dưới kia có kẻ bất chấp trúng tên vào cánh tay vẫn đều nhịp đẩy tới cùng đồng đội. Chờ đến lúc có người thế chỗ mới gọn gàng lui về phía sau.
“Chuyện này nào phải là người bình thường có thể làm ra được, bọn Xá này là quái thai mới đúng!”
Lê Dịch cưỡi ngựa đứng ở phía sau đội hình quân Thiết Đột, nếu nghe được tiếng lòng của Hà Chiêu hẳn cũng chỉ lành lạnh cười.
Khẩu hiệu “Thiết Đột hãm trận, thề c·hết không lùi” không phải nói cho vui, đứng vào hàng ngũ đó, chỉ cần còn có thể chiến đấu thì việc duy nhất phải làm là tiến về phía trước.
Nếu không, chỉ có thể là càng mau lẹ hơn mà tiến về phía trước!
Hơn hai ngàn quân của Lê Dịch nhanh chóng tiếp cận chân tường, từ hàng hai ngay lập tức có mấy chục chiếc thang luồng được bắc lên mặt lũy.
Như một thói quen, đám nỏ thủ của quân Thiết Đột len lén kê nỏ lên trên đầu tường, xem có thằng ngu nào không nhịn được nhoài người ra đẩy thang xuống không.
Độ mười mấy hơi thở không thấy gì, xem ra bọn mán mọi này đã học khôn, đao thuẫn thủ mới bắt đầu men theo thang luồng nằm sấp bò lên.
Nói gì thì nói, quân Thiết Đột chính là bảo bối của triều đình, Lê Ê không đời nào để bọn chúng bị đám xạ thủ âm hiểm trên tường bắn lén từ bên hông.
Ngay cả thang luồng mà bọn chúng sử dụng cũng được chế thành thang kép, đủ cho hai đến ba người bò lên cùng lúc. Cứ như thế leo lên mỗi người che một bên cũng hạn chế được kha khá t·hương v·ong.
Đấy là đề phòng tên nỏ, còn đối với vật nặng như gỗ đá ném xuống thì chịu thôi muốn leo lên đầu tường chỉ có cách đội đá gánh gỗ bò từng bậc một.
Cũng may là nữ tường trên lũy Mường La đã b·ị b·ắn nát bét không còn mấy chỗ có thể vận sức ném đá, nếu không Lê Dịch cũng không nỡ cho đám bảo bối này leo lên sớm thế.
Nhất quyết phải để đám thổ binh cùng điểu thương tiêu hao bọn chúng trước đã.
Bọn mi có mạt sát lão không có tình người cũng vậy thôi, quan điểm nhất quán của lão già này là cái gì khó cứ đem thổ binh lên mài trước.
Nếu giòn thì đổ quân Thiết Đột vào lụm, còn không thì để thổ binh mài tiếp, mài đến khi giòn thì thôi.
[Huýttt … đùng … đùng ….đùng … đoàng … đoàng … đoàng …]
Dưới sự yểm trợ nhiệt tình của pháo dã chiến cùng điểu thương, chỉ mất chưa đến một khắc giờ, những tên đao thuẫn thủ đầu tiên đã lóp ngóp bò lên mặt tường lũy Mường La.
Khoác phi phong ra ngoài sơn văn giáp, Cầm Sương đứng trên đoạn tường lũy cao nhất bên trái an tĩnh nhìn toàn bộ chiến trường.
Đằng sau hắn là ba trăm thân binh, còn có Mứn Lạn cùng hơn hai trăm bộ binh trọng giáp của nhà họ Bạc.
Dòng chính của hắn thiệt hại trong trận bản Buôn đã đủ nhiều, hắn không vội tung bọn chúng vào tràng chém g·iết này.
- Cấp báo! … Chẩu mường! … Có cấp báo! …
Lúc này, từ đàng sau bỗng có tiếng nhiệt náo, một tên truyền tin, râu ria xồm xoàm, khôi giáp ngang dọc dấu vết đao kiếm, trên mặt có một v·ết m·áu, thoạt nhìn mười phần chật vật xông đến, quỳ một chân sau lưng Cầm Sương nức nở báo.
- Chẩu mường, Đèo Mạnh Vượng dẫn quân theo đường Bàng Bó (nay là xã Bó Mười/ tp. Sơn La) xuống Mường Bú đánh đến mặt bắc Mường La rồi!
Bọn Cầm Thịnh, Hoàng Xương, Cầm Thanh, Mứn Lạn, Khoa Ngấm mười mấy người không hẹn mà cùng đứng lên, mắt trân trân nhìn tên truyền tin.
- Lời ấy thật chăng?
Tên truyền tin gục đầu khóc lớn nói.
- Anh em bọn tao hơn ba trăm người lưu thủ Mường Bú, quân Thái Trắng đến đánh quá đông, quân ta chống không nổi chỉ có thể chạy. Dọc đường bị quân Mường Lay t·ruy s·át, chỉ còn hơn một phần ba chạy về đến bản Màng (nay là thuộc Chiềng Xôm/ tp. Sơn La). Giờ này sợ là quân của nó đã đánh đến bản Màng rồi.
Tất cả mọi người nghe thế đều như rụng rời cả chân tay.
Chỉ cần Đèo Mạnh Vượng ngồi im bó gối thêm độ một tháng nữa, để Cầm Sương có không gian giãy dụa với quân triều đình thì phần thắng của người Thái vẫn rất lớn.
"Thằng Mạnh Vượng khốn nạn, không giúp thì thôi, đúng lúc này lại hung tàn đâm sau lưng chúng ta một đao!"
Cầm Thanh xót ruột lên tiếng hỏi Cầm Sương.
- Chẩu Mường, Đèo Mạnh Vượng làm như thế, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?
Cầm Sương nhìn quanh một vòng, thẳng vào từng ánh mắt như đang soi xét cái gì.
Được một lát, dường như đã soi xét xong, hắn mới nhàn nhạt nói.
- A Thịnh, mày dẫn hai ngàn người lên thủ bản Cá, không nên liều lĩnh xuất kích, chỉ cần giữ chặt sơn hạp ở đó là được. Còn lại …Chờ đi!
Cầm Thịnh nhíu mày không hiểu hỏi.
- Chờ?
Cầm Sương gật đầu.
- Chờ! Chờ tin từ Mường Muổi báo về, nơi đó hẳn là cũng đang có quân Thái Trắng vây đánh. Nếu đúng là như thế thật thì chúng ta chỉ có thể từ bỏ Mường La rút lui về giữ Mường Muổi, sau đó tùy theo thế cuộc mà cân nhắc giữ Mường Muổi hay rút về Chiềng Muôn (tt. Tuần Giáo) Mường Phảng (Muang Fang, nay là tt Mường Ảng) thậm chí là Mường Thanh.
Mọi người mười mặt nhìn nhau, tình thế đang một mảnh thanh minh, không ngờ chỉ chốc lát đã bị Đèo Mạnh Vượng lật úp, đại nghiệp như treo sợi chỉ không gì hơn thế này.
Cầm Thanh nhìn về tràng chém g·iết đã bắt đầu triển khai trên mặt tường lũy Mường La, lầm bẩm.
“Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí! Chẳng lẽ tiên tổ cũng đã lãng quên con cháu rồi hay sao!”