Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Lê Dung
Unknown
Chương 156: Huyết chiến 3
Trên tường lũy Mường La, ánh mắt Hà Chiêu mỏi mệt đảo qua tường khiên của người Thái lại một lần nữa có dấu hiệu núng thế.
Không chậm trễ chút nào, hắn dẫn theo đám thân tín tiến đến, vừa gấp gáp di chuyển vừa hò hét.
- Giữ vững tuyến trước! … Không được để bọn Xá đánh xuyên qua! … Gỗ đá cung nỏ đâu, sao để bọn chúng leo lên tường dễ dàng thế!
Thằng này vừa đến sau tường khiên không nói không rằng vung sóc đâm tới tên giặc Xá ở phía trước nhất.
Tên giặc Xá kia cũng cực kỳ nhanh nhẹn, nghiêng đao chém xéo lên [choang …] đao sóc chạm vào nhau. Kẻ kia dường như không ngờ sức lực Hà Chiêu lại lớn như thế, đoản đao mất khống chế văng ra ngoài.
- C·hết đi thôi!
Hà Chiêu đắc thế không tha người, lần nữa nhắm thẳng ổ bụng kẻ đó đâm tới.
[Phập … phốc …]
Mũi sóc hình lục lăng dễ dàng đâm xuyên qua giáp da của tên giặc Xá đối diện, kẻ đó hai tay vô lực níu thật chặt thân mâu, ánh mắt vẫn không chút nào lộ vẻ sợ hãi c·ái c·hết, trân trân nhìn thẳng vào mắt Hà Chiêu.
Đám trai tráng trên tường lũy thấy Hà Chiêu vũ dũng như thế, dường như được tiếp thêm sức lực, nghiến răng giơ khiên lên dùng sức đẩy trở lại, khó nhọc chống đỡ làn sóng t·ấn c·ông của quân Thiết Đột.
[Huýttt … uỳnh … uỳnh … uỳnh …]
Hà Chiêu rút mũi sóc của mình ra khỏi ổ bụng của đối thủ, mệt mỏi ngẩng đầu nhìn ba bốn viên đ·ạ·n cối từ ngoài một dặm bay vòng qua tường lũy đáp xuống Mường La.
[Oành … oành … oành …]
Nghe thấy mấy t·iếng n·ổ mạnh dồn dập từ phía sau, sắc mặt hắn không khỏi toát lên một tia tuyệt vọng.
Từ lần đầu người Kinh sử dụng loại v·ũ k·hí đó đến giờ là gần hai canh giờ, người Thái đã nắm bắt được tầm sát thương tối đa của chúng, vậy nên thiệt hại đ·ạ·n nổ gây ra được không còn quá lớn nữa.
Hiềm một nỗi đối phương tập trung bắn vào các kho tàng cùng với nơi tập trung quân của quân phòng thủ trong vòng mấy chục trượng ven tường lũy.
Ban đầu Hà Chiêu cũng chưa xác định mục đích của đối phương, vẫn luôn tự hỏi đối phương trước sau chỉ dùng đ·ạ·n nổ bắn phá khu vực vài chục trượng phía sau lũy thì có tác dụng gì?
Phải đến khi chém g·iết được gần một canh giờ hắn mới bắt đầu ngờ ngợ nhận ra, “vùng bắn phá” đó tuy không gây nhiều sát thương nhưng khiến người Thái không thể không bị động tránh né.
Nhãn tiền nhất, việc tránh né hỏa lực của đ·ạ·n cối khiến đám cung thủ trong Mường La không thể vào đủ tầm bắn hiệu quả yểm trợ cho quân thủ lũy đang chém g·iết với người Xá trên mặt tường.
Phải biết thông thường thì quân t·ấn c·ông leo lên mặt tường không chỉ phải đối mặt với bộ binh trước mặt mà còn phải chống đỡ cung nỏ từ bên dưới bắn lên.
Cung nỏ từ bên trong bắn lên mặt lũy là ưu thế rất lớn giúp bộ binh phe thủ có ưu thế lớn trước quân t·ấn c·ông trên mặt tường.
Đương nhiên là vẫn có rất nhiều cung nỏ không s·ợ c·hết, liều mạng chạy vào “vùng bắn phá” yểm trợ cho quân của Hà Chiêu phòng thủ, nhưng chung quy cường độ vẫn không được như kế hoạch ban đầu.
Vì lẽ ấy ưu thế của quân phòng thủ không còn rõ rệt như kỳ vọng của hắn.
Hơn nữa, cũng vì tránh né “vùng bắn phá” của pháo cối nên tuyến chuyển quân, bổ sung tiếp tế từ trong Mường La lên tường lũy liên tục bị gián đoạn.
Nhất là từ sau khi đám đ·ạ·n nổ đó không bắn cấp tập nữa mà chuyển thành từ tổ ba bốn khẩu bắn tự do, đ·ạ·n nổ rơi liên miên không còn quy luật nữa thì tiếp tế đến tường lũy bất kể là cung tiễn hay gỗ đá đều đã bắt đầu trở nên giật gấu vá vai.
Đó là vật lực, về nhân lực cũng không khá khẩm hơn là mấy, đã hơn nửa canh giờ quân của hắn chưa nhận được nhóm quân lớn nào tiếp viện.
Đừng trách đám trai tráng hèn nhát, bọn chúng không phải những đứa trẻ ở thế kỷ XXI lớn lên có thể làm quen với tiếng bom đ·ạ·n từ báo đài, tivi máy tính.
Không ít người trong đám trai tráng này vẫn coi pháo dã chiến, bộc phá, đ·ạ·n cối là v·ũ k·hí của thiên quốc. Thiên thần trao cho người Xá là để trừng phạt tội lỗi của người Thái vậy.
Cầm Sương hết cách, chỉ có thể sai người chọn những kẻ dũng cảm, lại chia thành nhóm nhỏ tầm dăm bảy mươi người tiếp viện nhỏ giọt, tổng cộng mấy lần chuyển quân như thế cũng chưa đủ năm trăm người.
Đối thủ mà bọn hắn phải đối mặt đâu phải một đội quân bình thường?
Kẻ địch lúc tối đa cũng không nhiều hơn ba trăm tên bò lên được mặt lũy, thế nhưng đã đánh cho người của hắn vô cùng chật vật.
Người Xá cứ lên tuyến trước chém g·iết độ một hai khắc giờ lại lui về để người khác lên thay phiên, thế nên sức lực luôn luôn sung mãn.
Quân của Hà Chiêu thì sao? Hai canh giờ chém g·iết liên tục, mọi người đều đã bắt đầu thấm mệt, mà sức lực suy giảm thì t·hương v·ong tăng lên.
Hơn hai ngàn năm trăm người đã mất sáu trăm người, nghĩa là gần một phần tư tổng quân số.
Anh em trên tường lũy tuy là cực kỳ dũng cảm phấn chiến nhưng cứ như thế không biết còn giữ được bao lâu.
Hà Chiêu đồ rằng nếu không phải bản thân hắn năm sáu lần dẫn thân binh xông lên trước nhất làm gương thì đám trai tráng trên tường thành đã bỏ chạy từ lâu rồi.
Lắc đầu cười mình suy nghĩ nhiều, thằng này lấy lại khí thế, trong mắt lần nữa hừng hực phấn chiến chi hỏa bắn ra bốn phía, hào tình vạn trượng nhấc lên tù và phồng má thổi.
[Uuuuu … uuuuu … uuuuu … uuu .. uuu …]
Tù và gọi chiến ba hồi dài hai hồi ngắn, đây là tín hiệu tử chiến tới cùng.
Tù và gọi chiến đến mức này là mệnh lệnh tối cao, chỉ cần còn một người sống sót tuyệt không lùi về phía sau nửa bước, "một người" ở đây bao gồm cả Phù Nạm.
Đám người Thái trên mặt tường lũy nghe thấy tiếng tù và này trong ngực cũng như được đốt lên một luồng nhiệt hỏa, đại nhân sẽ cùng bọn chúng chiến đấu tới c·hết
Nhìn về phía thân ảnh đang tay cầm khiên tay cầm sóc ở phía trước nhất kia, ngay cả đại nhân cũng không e ngại t·ử v·ong, cái mạng hèn của bọn chúng lại đáng là gì chứ!
…
[Uuuuu … uuuuu … uuuuu … uuu .. uuu …]
Tiếng tù và thê lương bi tráng theo không khí vang vọng từ trong lũy lan đến quả đồi ngoài lũy.
Trên sườn đồi, Đỗ Lam chán đến c·hết ngồi mài đao xoèn xoẹt, cách đó không xa Lê Niệm thẳng lưng ngồi bên cạnh Lê Ê, thèm thuồng chĩa ống nhòm vào cuộc chém g·iết trên tường lũy.
Ngưng thị nhìn thật kỹ thân ảnh vừa nhấc tù và lên thổi, từ nhỏ Lê Niệm đã cực kỳ say mê những thứ liên quan đến chiến trận, hắn biết đối với người Thái tiếng tù và ba hồi dài hai hồi ngắn kia có nghĩa là gì.
Chẹp chẹp miệng, hắn không thể không thừa nhận thủ lĩnh quân phòng thủ là một chiến binh đáng kính, cảm thán nói.
- Người Thái có thể dựa vào kiếm sắt trong tay một đường chinh phạt từ Vân Nam xuống đồng bằng sông Lan Thương (sông Mê Kông) sông Mễ Nam (sông Mê Nam) đi đến đâu cũng xây dựng được vương quốc của mình, trở thành chúa tể một phương cũng không phải không có cái lý của nó.
Lê Ê gật đầu cười nói.
- Mặc kệ bọn chúng tham lam, bọn chúng lạc hậu, bọn chúng tản mạn không tập quyền v.v. nhưng một khi đã tìm được tín niệm của mình thì không đối thủ nào dám khinh thị.
Đỗ Lam ngồi phía xa chợt dừng mài đao, như nghiệm ra cái gì nghiêng đầu hỏi.
- Đây là lý do triều đình trước sau không muốn đè nén chúng quá đáng chăng?
Lê Ê không cho ý kiến, cười cười đưa ống nhòm lên tiếp tục quan sát chiến cuộc, đoạn như nghĩ đến cái gì, trầm thấp nói.
- Lao vào chém g·iết tay đôi với kẻ địch không phải là cách duy nhất để giành chiến thắng trong một cuộc chiến. Giả như chiến dịch bình định Hưng Hóa lần này, nếu chúng ta chỉ đơn thuần đổ quân Thiết Đột vào đánh thì phải bỏ ra bao nhiêu sinh mạng mới có thể giành được chiến thắng? Lam, mi nói xem, triều đình có thể chấp nhận mức thiệt hại này không?
Đỗ Lam lắc đầu, chỉ riêng trận công lũy Mường La này, nếu đơn thuần đổ quân Thiết Đột vào chém g·iết nói ít cũng phải mất vài ba ngàn quân mới mong đánh hạ được, thiệt hại này đừng nói là Lê Ê, ngay cả Thái Hậu cũng không cáng đáng nổi.
Lê Niệm vỗ vai Đỗ Lam cười nói.
- Thế nên chúng ta không được sính vũ dũng của quân lính, phải linh động mà khéo léo sử dụng tất cả tài nguyên trong tay - cả vũ lực lẫn phi vũ lực - để đánh bại kẻ thù. Thay vì vừa đến đã đổ quân vào chém g·iết với đối phương, từ đầu chiến dịch đến nay ta trước thì dùng bộc phá đánh sập tường lũy của chúng, sau thì dùng pháo cối gây khó khăn cho đường tiếp tế, vận động của chúng đều là vì lẽ này cả.
Dường như biết Đỗ Lam đang suy nghĩ gì, Lê Niệm đưa tay ngăn lại, nói đón.
- Trận chiến hôm nay, tướng quân cho quân Thiết Đột đánh công kiên từ sớm là vì có pháo cối có thể tác động tích cực đến chiến cuộc. Bằng cách dùng pháo cối gây r·ối l·oạn cho bố trí, làm khó khăn cho vận động của kẻ địch mà ta dễ dàng lấy được lợi thế. Lại dùng quân của Đèo Mạnh Vượng t·ấn c·ông mặt bắc Mường La, bọn giặc đã lâm vào thế lưỡng đầu thọ địch, quân tâm ắt sẽ giao động. Đại thế đã về ta, cứ vững vàng mà đánh, bọn mán mọi chẳng qua là vùng vẫy giãy c·hết mà thôi. Giả như chúng thấy khó mà lui, ta có thể dùng ít sức mà lấy Mường La, há không tốt sao? Ngược lại, nếu chúng ngoan cố tới cùng thì sớm muộn cũng thua, còn là thua to, cũng là đại thiện vậy. Đây là một ván bài ngửa, chúng phản ứng như thế nào cũng là hợp ý ta cả!
Đỗ Lam sáng mắt lên, ngẫm nghĩ một lát ồ lên nói.
-Từ từ đã, hai người đang nói về chuyện binh nhung hay bình định Hưng hóa vậy?
Lê Ê cùng Lê Niệm nhìn nhau bật cười.
Được một lát, Lê Niệm mới thỏa mái nói.
- Là nói về đạo dùng binh, nhưng lý lẽ là một. Triều đình muốn bình định Hưng Hóa cũng không ngoài như thế! Nếu chư vị đại nhân ở thành Đông Kinh chỉ ham sử dụng vũ lực mà bỏ qua các thủ đoạn khác thì đại sự không dễ thành, kể cả có thành cũng là lợi bất cập hại!
Lê Ê ngồi đó không nói gì, vờ như bận rộn quan sát chiến cuộc, trong bụng lần thứ nhất cân nhắc để thứ nữ của mình gả cho người làm th·iếp.
PS: Tạm một chương trc đã, nếu tác đi nhậu về sớm sẽ có thêm một chương muộn.