Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Lê Dung

Unknown

Chương 157: Huyết Chiến 4

Chương 157: Huyết Chiến 4


PS: Nửa cuối chương trước đã được chỉnh sửa lại cho hợp với nhân thiết của các nhân vật, mọi ng có thể đọc lại nếu muốn!

Cầm Thịnh kéo quân đến lũy phía đông Mường La đã là giữa giờ chiều. Kế hoạch ban đầu là quân của hắn sẽ tiến lên phía bắc Mường La, đóng giữ hạp cốc gần bản Cá chặn đường quân Thái Trắng đánh xuống.

Đến lúc sắp xuất quân Cầm Sương lại đưa cho hắn một cái túi giấu, dặn riêng kéo quân đến mặt đông lũy Mường La thì đưa cho thủ vệ ở đó nhận mệnh lệnh tiếp theo.

Vừa đến lũy phía đông, chỉ huy ở đây là bọn Bạc Đồn, Bạc Vưu nhanh chóng từ tường lũy chạy xuống tiếp đón hắn.

Nhìn quanh một vòng, Cầm Thịnh hài lòng gật đầu, quân của hai thằng này ở đây không rảnh chút nào, đám trai tráng tất bật khiêng gỗ đá nặng trình trịch lên tường lũy.

Đóng giữ dưới chân lũy là độ ba bốn trăm người tản mạn khuân vác, thêm quân túc trực phòng thủ trên lũy nữa, hết thảy gần tám trăm người có thể cầm v·ũ k·hí, ai nấy nai nịt chỉnh tề, đều là tinh tráng nhà họ Bạc cả.

Cầm Thịnh leo lên trên tường lũy đưa mắt nhìn ra ngoài, độ bốn năm dặm bên ngoài tường lũy, khắp một dải thung lũng đâu đâu cũng là lán trại của người Kinh, có thể nói là liên miên ngút tầm mắt.

Ngay dưới chân lũy có độ mười mấy tên giặc Xá đứng ngoài tầm tên luôn miệng phun hương thơm vào trong.

Cái gì mà “người Thái trời sinh là một lũ không có thằng em” cái gì mà “đám chuột nhắt Cầm Sương chỉ biết trốn trong lũy” v.v. Cầm Thịnh nhíu mày hỏi.

- Tình hình cụ thể như thế nào?

Bạc Đồn đứng phía sau cẩn thận đáp.

- Giặc Xá đóng quân ở đây đã được hai ngày, ước lượng cả lính lẫn phu không dưới ba nghìn người, chi tiết hơn không thể biết, thá·m s·át của ta và chúng đánh nhau từ đêm qua đến giờ c·hết mấy chục người rồi.

Cầm Thịnh chỉ đám loi nhoi ngoài lũy, không mấy kiên nhẫn nói.

- Tao hỏi là đám loi nhoi này là như thế nào?

Bạc Đồn nhún vai cực kỳ bất đắc dĩ nói.

- Sáng sớm nay bọn chúng kéo hơn ngàn người đến, gọi quân ta ra khỏi lũy đánh dã chiến, ta không chịu, tướng chủ bọn chúng liền để lại mười mấy thằng mồm to ở đây ô ngôn uế ngữ! Sáng tới chiều luôn mồm không thôi.

Nghe đến đây Cầm Thịnh cũng chỉ có thể bật cười, thực sự cạn lời.

“Không hiểu sao trên đời còn có loại tướng đánh trận như trò trẻ con thế này!”

Gật đầu ra hiệu đã biết, Cầm Thịnh móc từ trong ngực ra một túi giấu nhỏ, cẩn thận đưa cho Bạc Đồn.

Bạc Đồn không chậm trễ chút nào nhận lấy túi giấu, đoạn lại móc từ trong ngực mình một cái túi dấu khác.

Mở hai cái túi ra, lần lượt móc ra hai mảnh ngọc phỉ thúy ghép lại với nhau, thấy ăn khớp rồi Bạc Đồn mới thở ra một hơi, đoạn lại móc từ trong ngực ra một bức thư.

Cầm Thịnh mở thư ra đọc, đúng là bút tích của Cầm Sương, cẩn thận đọc đi đọc lại tới hai lần, vẻ mặt hắn đột nhiên trở nên cực kỳ đặc sắc


Phía ngoài tường lũy.

Nà La (nay là phía tây Chiềng Ngần/ tp. Sơn La) cách hai đoạn tường lũy phía đông của Mường La không quá năm dặm.

Lại cách tường lũy phía nam độ tám dặm theo đường chim bay. Đương nhiên, đó là đường chim bay, nếu đi đường bộ thì phải băng qua hơn hai mươi dặm đường đèo mới xuống đến mặt nam lũy Mường La.

Lê Ê không định t·ấn c·ông mặt đông lũy Mường La, vì vậy chỉ cắt hai ngàn thổ binh ở đây phô trương thanh thế.

Quách Lương chán đến c·hết ngậm cỏ nằm trên nhánh cây thèm thuồng nghe tiếng pháo nổ ở phía tây nam.

Hắn vốn cho rằng lần này không phải ở tuyến hai trông kho hậu cần nữa là có thể thỏa mái tràn vào tường lũy chém g·iết cho thỏa chí tang bồng.

Không biết trời xui đất khiến thế nào hắn một lần nữa được cắt cử vào cùng một cánh quân với Cao Tung - và cũng một lần nữa - hắn cùng Cao Tung nhận lệnh trông coi mặt đông lũy Mường La.

Cao Tung vừa dẫn đám trinh sát đi “săn thú” một vòng chung quanh xong, túc tắc đến tìm Quách Lương.

Cao Tung lấy roi ngựa vụt lấy lệ lên người Quách Lương mấy cái cười nói.

- Nhóc con, không lo chỉnh đốn đội ngũ, nằm chườn thây ra đó làm chi?

- Ô ông! Tha cho con đi, sáng ra ông đã dẫn người đi “săn thú” con thì nhàn tới mức sắp mọc rêu trong doanh trại, không nằm một chỗ có thể làm gì?

Thấy điệu cười tủm tỉm của lão già này, hắn không nhịn được nhớ lại trận nhậu hôm đó.

Sau lần hai thầy trò suýt c·hết ở lũy Việt Châu, Cao Tung giữ lời thề kéo Quách Lương nhậu một bữa ra trò.

Chuẩn xác mà nói là Quách Lương bị Cao Tung hành một bữa lên bờ xuống ruộng.

Từ đó về sau thằng này sợ Cao Tung một phép.

Cao Tung có lý có cứ chống chế.

- Chẳng phải là đã phân công rõ ràng rồi sao, đến lũy Mường La khiêu khích bọn giặc trong lũy là phần của mi, dọn dẹp “thú hoang” là của lão già ta, ai lo phần người nấy, được thì đánh không phải chịu. Giờ này còn thái độ lồi lõm cái gì?

Quách Luân cứng họng, vốn tưởng hai thầy trò độc lĩnh một cánh toàn thổ binh, bọn giặc Mán trong lũy sẽ cảm thấy là hồng mềm đến bóp. Ai ngờ ngoạc mồm chửi từ sáng đến chiều bọn chuột nhắt này trước sau không chịu ra khỏi lũy đối chiến.

Có tên còn vô sỉ thách thức hắn đem người đến công lũy.

Con bà nó chứ!

Đám thổ binh của hắn mà có thang lớn giáp nặng chắc hắn sẽ còn ở dưới chân lũy phí nước miếng với bọn này?

Cuối cùng hắn không còn cách nào khác chỉ có thể để lại vài đứa con nhang đệ tử đứng ngoài tầm tên chửi vào.

Đang định phét lác vài câu lấy lại danh dự thì ở phía lũy Mường La đột nhiên cất lên tiếng tù và gọi chiến thê lương.

[Uuu … uuu … uuu …]

Quách Lương nghe thấy tiếng tù và liền ngồi phắt dậy, không cẩn thận đụng đầu trúng vào một nhánh cây.

- Ai ui~

Không có thời gian xem xét vết u trên đầu, Quách Lương ngoáy ngoáy lỗ tai hỏi Cao Tung.

- Ô ông cũng nghe thấy chứ?

Chờ Cao Tung gật đầu xác nhận, thằng này mới hừng hực khí thế đội mũ trụ lên đầu, kéo mặt nạ che kín mặt chỉ chừa mỗi mắt cùng miệng.

[Huýttt….] vừa đưa còi lên thổi vừa hét lớn.

- Tập hợp! … Chuẩn b·ị đ·ánh trận! … Tập hợp! … Các đội các ngũ nhanh chóng chấn chỉnh hàng ngũ! …

Đám ngũ trưởng đội trưởng như bị khí thế của hắn cảm nhiễn, kẻ nào kẻ nấy gân cổ lên hò hét với người của mình.

- Quân công tới, quân công tới! …

-Ai không nhanh chân là hết phần! …

...

Chỉ là, không kẻ nào biết rằng, ngay lúc này sau lưng đại doanh của bọn Quách Lương - trên mấy quả đồi phía đông Nà La - đang lít nha lít nhít bóng người.

Từng tên mặc áo đỏ, đầu chít khăn, trên thân thể cường tráng của chúng khoác giáp da, giáp mây không đồng nhất, yên tĩnh mà kỷ luật chậm rãi bò tới gần Nà La.

Xa xa trên quả đồi cao nhất, một thân ảnh hùng tráng cưỡi trên lưng con ngựa sơn cước cao to an tĩnh quan sát.

Đoạn, kẻ này ngẩng mặt lên nhìn trời, thời tiết miền Hưng Hóa mấy ngày nay trở nên cực kỳ dễ chịu, kể cả có nắng cả ngày cũng chả mảy may cảm thấy nóng bức, đúng là thời điểm tốt nhất để Hồng y quân xuất chinh vậy!

Hưng phấn hít một ngụm không khí ngọt lành, kẻ này mới quay sang thân ảnh hơi mảnh khảnh bên cạnh giọng ồm ồm cười nói.

- Nói đi! Cầm Sương là nhân vật bực nào? Tao so với nó ai hơn, ai kém?

Người bên cạnh đầu đầy mồ hôi, cẩn thận ngẩng đầu quan sát, ngây người trong chốc lát, đến khi thân ảnh hùng tráng hơi nhíu mày mới rụt đầu nói.

- Cầm Sương … Cầm Sương cùng với ngài đều là nhân vật vĩ đại!

Thân ảnh hùng tráng rút đao ra, để lên đầu thân ảnh mảnh khảnh gõ gõ, kẻ này toàn thân run rẩy, trong bụng thầm nghĩ.

“Con bà nó, hai thằng này mặc dù tướng mạo khác biệt, tính nết mỗi người một kiểu nhưng khí tràng quả nhiên giống nhau như đúc, Cầm Sương là sài lang, thằng này sao lại không giống như hổ báo kia chứ!”

Bên ngoài lại cười xu nịnh nói.

- Thế nhưng vũ dũng của đại nhân hơn hẳn Cầm Sương cũng là sự thực!

Thân ảnh hùng tráng thú vị cười nói.

- Mày nói tao với nó vĩ đại như nhau, lại nói tao vũ dũng hơn hẳn nó, đúng không.

Thân ảnh mảnh khảnh vội vàng gật đầu lia lịa.

- Vũ dũng của đại nhân toàn bộ mười sáu xứ Thái đều là số một số hai, ít người bì kịp!

Thân ảnh hùng tráng lúc này mới nhướng lên đôi chân mày mỏng dài, híp đôi mắt nham hiểm có ý riêng nói.

- Nói như vậy là mưu trí phương lược, Đèo Mạnh Vượng tao không bằng nó, có phải vậy chăng?

Kẻ kia nghe đến đây vong hồn đại mạo, ngay lập tức xuống ngựa dập đầu như dã tỏi cầu khẩn.

- Đại nhân hiểu nhầm, tiểu tuyệt nhiên không có ý đó!

Chương 157: Huyết Chiến 4