Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Lê Dung

Unknown

Chương 158: Huyết Chiến 5

Chương 158: Huyết Chiến 5


Trên tường lũy mặt nam Mường La, cuộc chém g·iết vẫn đang tiếp diễn, quân của Lê Quy cùng Lê Dịch đã rút về phía sau, thay phiên là quân Ưng Dương của Lê Bồi.

Quân Ưng Dương không bằng quân Thiết Đột, đây là rõ ràng, thế nhưng quân Mai Châu của Hà Chiêu cũng đã sức cùng lực kiệt.

Cục diện trên tường thành vẫn như trước là quân triều đình tuy bị hạn chế về địa thế, không gian nên quân số ít hơn nhưng nhờ dũng mãnh, lại sung sức nên chủ động đè lên quân thủ lũy mà đánh.

Lê Bồi đích thân dẫn thân binh bò lên mặt tường, vừa lên đến nơi đảo mắt đã phát hiện ra Hà Chiêu mặc sơn văn giáp, trên giáp còn thắt mấy cái bùa bình an đỏ chót.

Khóa chặt mục tiêu ở ngoài năm trượng, hắn liền tiện tay rút một mũi mâu bên cạnh tụ lực ném thẳng về phía thủ lĩnh của người Thái.


Hà Chiêu vừa dùng sức đâm thẳng vào cổ một tên giặc Xá, chưa kịp rút mâu ra đã cảm giác sau lưng lành lạnh.

Mỗi một cái lỗ chân lông của hắn đều đang điên cuồng cảnh báo.

“Cẩn thận! Cảnh giác! Uy h·iếp trí mạng đang đến!”

Là người thân trải trăm trận, Hà Chiêu cực kỳ tin tưởng giác quan thứ sáu của mình, ngay lập tức khẽ nghiêng người, tay trái cầm khiên tròn nhỏ bằng sắt thu về che trước ngực.

[Choang …]

Hà Chiêu chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, trước ngực bực bội, nhìn xuống mũi mâu đã gãy cả đầu nhọn rơi lạch cạch bên cạnh, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.

Đòn này mà trúng đích thì có giáp trời cũng không chặn nổi, hắn lần nữa cảm ơn giác quan thứ sáu của mình.

Nhìn về phía tác giả của đòn đánh lén vừa rồi, lại thấy kẻ kia như không có chuyện gì đưa tay xuống hông rút đoản đao ra.

Ánh mắt lãnh liệt nhắm thẳng hắn mà đẩy tới.

[Xoẹt … phốc …]

Một tên trai tráng tay cầm khiên mây chặn trước mặt kẻ kia bị cánh tay như bắp đùi vung một đao chém rách cả khiên lẫn giáp.

Thứ duy nhất lộ ra dưới tấm mặt nạ là một đôi mắt hung tàn mà hờ hững, Hà Chiêu ngay lập tức hiểu ra kẻ này muốn lấy mạng hắn, không ai có thể ngăn được.

Tình thế trên mặt tường bỗng chốc trở nên hỗn loạn.

Kẻ kia dẫn đầu độ ba mươi tên thân binh, ai nấy mặc bố diện giáp kín mít từ đầu đến chân nhanh chóng đánh thẳng vào tường khiên của người Thái.

Chẳng mấy chốc hai lớp tường khiên bị bọn chúng đánh xuyên qua như không, mắt thấy bọn chúng như là sứ giả của t·ử v·ong, những nơi đi qua không gì cản nổi.

Trên tường, đám trai tráng Mai Châu phần thì b·ị c·hém c·hết, phần thì bị xô đẩy rơi khỏi mặt tường.

Chỉ mấy chục hơi thở đã mở rộng phạm vi khống chế của quân công lũy ra thêm mấy trượng trên tường lũy.

Đang lúc Hà Chiêu nghiến răng dẫn theo đám thân tín của mình chuẩn bị liều c·hết ngăn cản bước tiến của đám quân triều đình thì ...

[Viuuu … bụp …]

Từ hướng đông bắc chợt nổi lên một tiếng pháo hiệu, chẳng bao lâu sau từ quả đồi cao đối diện tường lũy bỗng vang lên tiếng kẻng lanh lảnh.

[Kengkeng keng … kengkeng keng … kengkeng keng …]

Lê Bồi vừa chém c·hết một tên mọi Thái, nghe thấy tiếng kẻng thu binh luyến tiếc nhìn về phía Hà Chiêu.

Nghe trống không tiến, chém! Nghe kẻng không lui, chém!

Đây là quân luật từ thời Lam Sơn, ngay cả tướng lãnh như hắn cũng không dám mảy may phạm vào.

Thở dài một tiếng, hắn đưa còi đồng lên miệng thổi.

[Huýt huýt … huýt huýt …]

Mấy chục toán quân Ưng Dương trên mặt lũy nghe tiếng còi ra hiệu rút lui cũng dừng chém g·iết, chậm rãi mà có thứ tự theo mấy chục chiếc thang luồng bò xuống.

Hà Chiêu không cho quân dí tới cùng, đơn giản vì người của hắn cũng đã kiệt sức, mượn tường khiên phòng thủ vẫn được, bung ra đánh không khác gì nộp mạng.


Lê Bồi vừa đốc thúc quân Ưng Dương lui trở về liền ngựa không dừng vó chạy lên lưng đồi, vừa vào đã thấy trong doanh trướng đầy nhóc người, tướng lãnh đầu mục quá nửa đều đã đến.

Lê Ê không để ý đến hắn, ra lệnh cho bọn Lê Dịch, Lê Bồ.

- Lê Dịch!

- Có!

- Dẫn theo quân Xa Kỵ cùng một ngàn thổ binh triệt thoái ba mươi dặm, đảm bảo an toàn cho đường về của đại quân.

- Rõ!

- Lê Bồ!

- Có!

- Mi tạm quyền chỉ huy quân Thần Vũ, đem quân Thần Vũ cùng hai ngàn Thiết Đột của Lê Thọ Vực di chuyển mười dặm về phía Nà La, lấy phòng bị là chính, chưa có lệnh không được vọng động.

- Rõ!

Hai người lĩnh quân đi rồi, Lê Bồi mới chắp tay hỏi!

- Tướng quân, phía đông bắc có chuyện gì?

Lê Ê nhìn chằm chằm vào bản đồ, một lúc sau mới đạm mạc nói.

- Bị tập kích mà thôi!

Lê Bồi nhíu mày.

- Không đúng, hai tên Cao Tiến, Quách Lương không phải phường giá áo túi cơm, dưới tay chúng có hai ngàn thổ binh đều là bách chiến chi binh cả, quân Mường La sao có thể đánh thẳng mặt mà phá được quân của chúng nhanh thế?

Lê Ê nhả ra một chữ khô khốc.

- Chờ!

Đoạn như không có việc gì nhắm mắt dưỡng thần.

- Cấp báo! … Nà La cấp báo! …

Lê Bồi nhíu mày, đang định tiếp tục chất vấn thì từ bên ngoài một tên lính truyền tin lớn giọng hét. Tên lính truyền tin này toàn thân bụi đất, chật vật không chịu nổi, hẳn là băng rừng từ Nà La mà đến, chỉ có đi đường rừng mới có thể đưa tin đến đây nhanh như thế mà thôi.

Nhanh chân bước vào, tên lính truyền tin quỳ một chân xuống trầm giọng bẩm báo.

- Bẩm tướng quân, quân giặc trong lũy Mường La phát động t·ấn c·ông, đang lúc hai bên ác chiến thì có một đội quân khác từ phía đông tập hậu quân ta. Đại nhân Cao Tung chiến tử, đại nhân Quách Lương đang thống lĩnh quân ta rút lui về hướng bản Lai (nay thuộc Chiềng Sinh/ tp. Sơn La).

Chư tướng trong doanh trướng hai mặt nhìn nhau, đội quân đến sau là đội quân nào?

Cao Tiến phản ứng mãnh liệt nhất, nghe tin em trai ruột Cao Tung chiến tử, giọng run run như còn níu lại chút hy vọng hỏi.

- Lời ấy thật chăng? Cao Tung đã chiến tử?

Tên truyền tin liếc mắt liền thấy kẻ này với Cao Tung có bảy phần giống nhau liền biết là người nhà, nặng nề gật đầu.

- Đại nhân Cao Tung thấy quân giặc sắp đánh vào hậu quân của ta, bèn dẫn theo mấy trăm tinh tráng tách ra đánh chặn, đều c·hết hết.

Cao Tiến không nói gì, ngồi phịch xuống ghế xếp, Quách Luân đứng ngay bên cạnh đặt bàn tay dày rộng lên vai lão an ủi.

Nghĩ đến thằng cháu ruột giống mình nhất vẫn đang liều mình phấn chiến, trong bụng không nhịn được than thở.

“Thằng Lương cùng Cao Tung đúng là một cặp đen đủi, tháng trước mới bị bọn giặc tập kích ở Việt Châu, hôm nay lại b·ị đ·ánh úp ở Nà La. Hai thằng này không khắc mệnh với nhau thì Quách Lương ta viết ngược tên mình!”

Lê Ê như nghĩ đến cái gì nhưng rồi lại cười lắc đầu tự giễu, đoạn đứng phắt dậy đi về phía giá treo, vừa mặc khôi giáp lên thân vừa lạnh nhạt hỏi tên lính truyền tin.

- Tình hình cụ thể như thế nào? Quân tập hậu có bao nhiêu người, trang bị như thế nào? Kẻ dẫn đầu có xưng tên ra không?

- Hồi tướng quân, quân tập hậu có độ bốn đến năm ngàn người, trang bị không hơn quân Mường La là mấy, đều là mọi Thái.

Lê Ê mặc xong khôi giáp lại ngồi xuống ghế xếp, trầm ngâm một lát chống kiếm xuống đất nhếch mép ý vị cười nói.

- Hay cho một thằng Đèo Mạnh Vượng, ta Lê Ê hơn hai mươi năm cầm quân, hôm nay lại bị một thằng mán mọi xỏ dây vào mũi, há há há …

Điệu cười của Lê Ê càng ngày càng lớn, càng ngày càng khoa trương, lão cười tới gập cả bụng.

Doanh trướng đột nhiên trở nên an tĩnh đến lạ, chỉ có điệu cười chói tai của Lê Ê văng vẳng khắp lưng đồi.

Chúng tướng chung quanh mười mặt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt nhau cùng một ý tứ.

“Con bà nó!”

Thằng này tuần trước mới gửi thư xin chia quân xuống giúp Lê Ê đánh Mường La, đến hôm nay đúng là nó đem quân xuống Mường La thật, hiềm một nỗi mục tiêu của nó là quân triều đình.

Nhát dao của thằng này đâm sau lưng quân triều đình không quá mạnh nhưng đã đủ để khiến kế hoạch của Lê Ê gần như phá sản, mấy tháng chinh chiến có nguy cơ trở thành công cốc.

Lê Niệm không chắc chắn lắm lên tiếng phá vỡ bầu không khí quỷ dị.

- Không hợp lý, Đèo Mạnh Vượng là một kẻ nhiều tham vọng, loại người này chỉ cần có đủ lợi ích, bảo hắn treo cổ chính mình hẳn là hắn cũng không do dự chút nào mới đúng chứ. Chẳng lẽ thằng này uống lộn thuốc gì, đột nhiên nhớ ra mình cũng là người Thái?

Lê Ê đột nhiên ngưng cười, đưa tay lên thấm khô giọt nước trên khóe mắt, nghiêng người nói với Lê Niệm.

- Không có gì là không thể! Con người là một tập hợp của tất cả những thứ mâu thuẫn trên đời này. A La Hán nào cũng có quá khứ, tội nhân nào cũng có tương lai!

Không chờ Lê Niệm tiêu hóa những lời đó, lão lại nghiêm giọng.

- Phái người báo tin cho Lê Bồ, để hắn đẩy nhanh tốc độ hành quân đến cứu Quách Lương.

- Rõ!

Nhìn qua Cao Tiến đang che mặt khóc, chần chờ chốc lát, lão lại ra lệnh.

- Quách Luân!

- Có!

- Mi đem theo ba đội thổ binh đi đường tắt, băng rừng mà đến cứu viện.

Quách Luân nãy giờ ngồi đợi đã hơi nóng ruột, nghe thế ngay lập tức đứng lên chắp tay nhận lệnh.

- Rõ!

Chương 158: Huyết Chiến 5