Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Lê Dung
Unknown
Chương 159: Ngọt!
Quách Lương mệt rồi, quân của hắn đã bị quây lại trên một quả đồi nhỏ, bên trái là quân Mường La, bên phải là một đội quân Thái khác, không biết chui ở đâu ra.
Hai mắt Quách Lương đỏ ngầu nhìn về phía ghề đất xa xa.
Từ trong con ngươi của hắn phản chiếu một thân ảnh cưỡi ngựa cao to dẫn đầu mấy chục kỵ binh tiến thẳng về phía đội hình thổ binh.
Con ngựa kia toàn thân đen nhánh không một sợi lông tạp, bốn vó bất kể là trên ghề đất hay dưới khe sâu đều không chút nào trúc trắc, chính là vương giả trong loài ngựa sơn cước.
Cách đội hình thổ binh độ mười trượng, kẻ kia ghìm chặt dây cương sang một bên khiến con ngựa ô quay chung quanh mấy vòng mới ngừng.
Giờ đây Quách Lương mới nhìn rõ người ngồi trên lưng ngựa.
Kẻ này mày rậm, mắt to, mũi ưng, hàm én, thân mặc sơn văn giáp, tay trái giữ cương ngựa tay phải cầm mã sóc, dưới hông một bên giắt kiếm ngắn, một bên treo đầu lâu.
Quách Lương hắn nhận ra, đó là đầu lâu của Cao ông.
Trái tim hắn dường như bị bàn tay vô hình bóp chặt, lồng ngực có đá tảng đè cứng lại không thể thở nổi, hơi thở dần trở nên thô trọng.
Đèo Mạnh Vượng vươn tay nắm lấy cái đầu lâu của Cao Tung, nhanh tay buộc mấy lọn tóc vào mã sóc đoạn nhấc lên cao cao.
Giọng nói ồm ồm dội thẳng vào tai toàn bộ đám thổ binh quân triều đình trước mặt.
- Đầu của chủ tướng bọn mày ở đây! … Hỡi bọn chuột nhắt không có danh dự, chẳng hiểu vinh quang, bọn mày còn chần chờ gì mà không cởi giáp đầu hàng!
Nói rồi vung sóc liệng cái đầu lâu vào giữa quân trận của đám thổ binh.
Đám thổ binh bị khí thế của Đèo Mạnh Vượng chấn nh·iếp, hơn ngàn người không ai cất nổi một lời phản bác.
Quách Lương không nói không rằng nhặt đầu lâu Cao Tung lên, hai tay chậm rãi xoa xoa bụi đất trên mặt Cao ông. Như cảm thấy gương mặt Cao ông chưa đủ sạch sẽ, hắn lại lấy vạt áo lau lại cho thật kỹ, đoạn cẩn thận vô cùng buộc lên hông mình.
Xong xuôi rồi hắn mới ngẩng đầu lên, răng đã cắn vào má lúc nào không biết, trong miệng tràn ngập vị ngòn ngọt của máu.
Ánh mắt đỏ ngầu của hắn chợt ánh lên một tia hoài niệm, hương vị này sao mà giống vị của bát tiết canh dê tháng trước Cao ông làm cho hắn ăn đến lạ.
Ngày hôm đó, Cao ông đích thân vào núi săn dê, nói là đã thề với trời nếu sống sót qua trận tập kích này sẽ đãi hắn một bữa ra trò. Lão làm được thật, kéo một con dê hơn ba mươi cân về doanh địa cắt tiết làm thịt.
Hắn thề, trong đời hắn chưa bao giờ được ăn bát tiết canh nào thơm ngọt như thế.
Đến giữa giờ tối, khi cả hai đã ngà ngà say, Cao ông hỏi ước mơ của hắn là gì, Quách Luân đáp:
“Trượng phu sống ở trên đời không gì hơn tay cầm ba thước kiếm tung hoành trận tiền”.
Đến lượt Cao Tung trả lời câu hỏi của Quách Luân, lão chỉ ước:
“Con cháu sau này không còn phải một đời ra vào nơi binh nhung như lão già ta nữa”.
Quách Luân cười ha hả chê lão già không có chí tiến thủ, Cao ông chỉ cười, hôm sau còn tặng hắn một cây cung, nói là những năm đó theo Thái Tổ họ Lê chinh chiến lão c·ướp được từ một tên giặc Ngô.
Cung rất nặng, đến hơn một tạ rưỡi, Quách Luân yêu thích không nỡ buông tay, đến đêm cũng phải ôm bảo bối này mới ngủ được.
Hồi ức bỗng nhiên ùa về, Quách Luân vuốt ve thân cây cung chiến, an tĩnh rút mũi tên từ trong ống tên ra, cây cung một tạ rưỡi trong tay hắn cong thành hình trăng khuyết.
[Phăng … viu …]
Mũi tên ba cạnh gào rít bay về hướng Đèo Mạnh Vượng, thằng này đang hứng chí bừng bừng thì sau lưng chợt lạnh, lông tơ toàn thân dựng đứng, ánh mắt sắc bén đảo quanh khóa chặt mũi tên đang đến, tay trái nhanh như chớp rút kiếm ngắn từ bên hông ra đón đỡ.
[Choang …]
Đèo Mạnh Vượng cảm nhận được một luồng kình lực từ thân kiếm truyền về, không khỏi ngưng thị chăm chú nhìn về phía Quách Lương.
Từ sau tường khiên của đám thổ binh vang lên tiếng gào rít chói tai.
- Đến đây đi, bọn chuột nhắt mán mọi! … Ông ở đây chờ chúng mày! …
Đám thổ binh nghe thấy thế không ai bảo ai đồng thanh hò reo, lần nữa xốc lại tinh thần cùng với chủ tướng rì rào hò hét.
- Đến đây đi! ... Bọn chuột nhắt mán mọi!
Cưỡi trên con ngựa ô cao to, nghiêng tai nghe tiếng hò hét gọi chiến của đám thổ binh, khóe miệng Đèo Mạnh Vượng chợt kéo lên một mảnh hung tàn.
…
Cầm Sương đặt bút lông sói trong tay xuống, cẩn thận duyện đọc lại từ ngữ câu cú trên mấy chục lá thư trên bàn, thấy không có gì lỗi lầm liền cẩn thận thổi cho khô, đoạn cho từng bức thư vào trong phong thư tương ứng.
Xong xuôi đem xấp thư dặn dò tên thân tín.
- Đi đi! Trong vòng năm ngày những bức thư này phải đến tay người đứng đầu các chiềng, mường khắp mười sáu xứ Thái. Nói với chúng, giờ phút quyết định vận mạng của chúng ta đã đến!
Tên thân tín chắc nịch đấm tay vào ngực trái, trầm giọng.
- Trừ khi Cầm Yên c·hết, nếu không sẽ như ý ngài!
Cầm Sương gật nhẹ đầu, xua tay để tên thân tín lui ra.
Tình hình chiến cuộc bây giờ có thể nói là vô cùng thuận lợi, ngay chiều muộn hôm nay, hắn khéo léo né qua đám Thái gian chung quanh sai Cầm Thịnh liên hợp với Đèo Mạnh Vượng ra một đòn mạnh vào quân triều đình.
Chịu đòn này, quân triều đình nói ít cũng phải mất ba đến năm ngày để ổn định tình hình.
Ba đến năm ngày này chính là khoảng cách giữa thành công và thất bại, giữa tự chủ và phụ thuộc, giữa Chẩu Mường Cầm Sương với thằng giặc cỏ Cầm Sương.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tham vọng của quân triều đình ở mười sáu xứ Thái cơ bản đã chấm dứt.
Hỏa khí của người Kinh có thừa uy lực, quân tốt của người Kinh có thừa vũ dũng, tướng lĩnh người Kinh có thừa mưu trí, mọi nhẽ.
Nhưng quân lương của triều đình lại không cho phép chúng thi thố tài năng của mình.
Bây giờ việc còn lại là một lần nữa xốc lại mười sáu xứ Thái, chỉ cần một lòng đoàn kết chĩa giáo ra ngoài thì triều đình Đông Kinh không thể không xuống thang trên bàn đàm phán.
Từ bên ngoài có tiếng bước chân, lại có một tên tộc binh thân mặc sơn văn giáp, hông đeo kiếm ngắn nhanh nhẹn bước vào phòng, chắp tay báo.
- Đại nhân! Có người ở Mường Thanh tới!
Cầm Sương nhìn thanh niên này, càng nhìn càng hài lòng xua tay nói.
- Đã dặn bao nhiêu lần rồi, không có người ngoài không cần câu nệ như vậy!
Thanh niên nghe vậy không cho là đúng nghiêm trang đáp.
- Người Ngô có câu nói như thế nào nhỉ?
Cầm Sương sở khóc dở cười.
- Không có quy củ không thành phương viên!
Thanh niên gật đầu.
- Đúng vậy, là không thành phương viên! Đại nhân cũng nói người Thái chúng ta dư thừa vũ dũng nhưng vì lẽ gì trước sau không thành được đại sự? Sản vẫn luôn suy ngẫm về việc đó, đến gần đây mới hiểu được ý tứ của đại nhân! Suy cho cùng, muốn thành đại sự trước hết phải học được quy củ cái đã, không đúng sao!
Cầm Sương nhíu mày hơi lên giọng một chút, răn dạy nói.
- Sản, thân làm chủ tử, vạch giới hạn với bộ hạ là nên nhưng không được quá đáng, bọn chúng sẽ cảm thấy bị xa lánh. Nếu mày không sửa được tật xấu này sao tao an tâm giao cơ nghiệp gia tộc cho mày được!
Thanh niên rõ ràng không nghe lọt chữ nào nhưng vẫn chắp tay kính cẩn thụ giáo.
- Vâng, anh Sương!
Cầm Sương lắc đầu cực kỳ bất đắc dĩ, Cầm Sản chính là đứa em cùng cha nhỏ nhất của nó.
Thằng này từ nhỏ đã thông minh mà thâm trầm, cẩn trọng mà kiêu dũng. Hắn cực kỳ yêu thích, cũng có ý sau này sẽ giao cơ nghiệp họ Cầm cho thằng này.
Duy chỉ có điều Cầm Sản từ nhỏ đã cực kỳ tôn sùng quy củ, chí công vô tư quá mức, khiến hắn rất lo lắng.
Tính cách này nếu là rường cột hệ thống thì được, không thủ lĩnh nào không thích có tâm phúc như vậy dưới tay, nếu là trường hợp bình thường hắn cũng rất vui lòng có đứa em như thế tương trợ.
Hiềm một nỗi hắn đã từng này tuổi mà dưới gối không con, Cầm Sinh lại quá dư thừa vũ đức mà khuyết thiếu trí tuệ, người kế thừa nhà họ Cầm bây giờ chỉ còn Cầm Sản.
Gia nghiệp họ Cầm không phải chuyện một mường hai bản mà ba anh em nhà hắn có thể quản hết được, đều phải ủy nhiệm cả.
Làm người đứng đầu mà có thói này thì không khỏi khiến cho bộ hạ cảm thấy có chút khắc bạc, lâu ngày lòng người ắt sẽ ly tán.
Năm đó con trai chúa Thái Ta Ngần là Phạ Nhù vì sao mà mất Mường Muổi vào tay Mứn Hằm (cha của Mứn Pú, Mứn Lạn)?
Còn không phải do cậy mình làm chủ, xa cách các tạo, các khun v.v. để đến mức Mứn Hằm thừa dịp thắt chặt được quan hệ với họ rồi dựa vào đó lật đổ Phạ Nhù hay sao!
Tấm gương rành rành ra đó, nếu tương lai Cầm Sản không thể sửa được thói này, Cầm Sương không ngại truyền ngôi Chẩu Mường cho Cầm Sinh hoặc nhận nuôi một đứa bé khác ở Mường Thanh làm con thừa tự.
Thở dài một tiếng tạm gác chuyện người thừa kế lại, Cầm Sương xua tay nói.
- Để cho người truyền tin vào đi!
Cầm Sản nghiêm cẩn chắp tay lui ra, chốc lát sau một tên tráng hán dáng người cao to nhanh chân bước vào, chỉ thấy thằng này toàn thân phong trần, bụi đất lấm lem trên mặt.
Kẻ này chắp tay với Cầm Sương cao giọng nói.
- Đại nhân! Chúa Cảnh Long - Đao văn Trì đem Hồng y quân đông chinh, ba ngày trước đã đến Mường Thanh, đại nhân Cầm Lý liệu thế chống không quá mười ngày, sai tiểu nhân đến đây cầu viện!
Lời nói của người truyền tin lập tức khơi dậy ngàn cơn sóng cả, Cầm Sương lẫn Cầm Sản hai mặt nhìn nhau.
Cảnh Long, tên đầy đủ là Cảnh Long Kim điện Quốc, trong giấy tờ Đại Minh lẫn Đại Việt còn có một tên gọi khác - Xa Lý Tuyên úy Sứ ty.