Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Lê Dung
Unknown
Chương 160: Vì Thời Thế - Thế Thời Phải Thế
Trong ánh mắt kiên định của Cầm Sương lần đầu tiên hiện lên một tia lo âu, trầm giọng hỏi.
- Tình hình hiện tại như thế nào?
Người truyền tin như thật hồi đáp.
- Hồi Chẩu Mường, quân của Đao văn Trì từ Nậm U ngược dòng mà tiến lên Nậm Nưa, hiện tại đã đến bến Hun (nay là b. Sop Hun/ HouayXi/ Lào) đại nhân Cầm Lý đem theo phần lớn trai tráng còn lại ở Mường Thanh đang giữ chặt bến sông không cho quân Cảnh Long tiến sang.
Cầm Sương nghe thấy Cầm Lý xử lý nhanh chóng như thế cũng hơi an lòng, lại hỏi.
- Lực lượng của bọn chúng ra sao?
- Hồi Chẩu Mường, Hồng y quân Cảnh Long rất đông, người của ta báo là không dưới hai vạn người, trong đó tinh nhuệ nói ít cũng phải bốn năm ngàn người, đều nai nịt gọn gàng, trang bị đầy đủ.
Lời vừa nói ra, anh em Cầm Sương, Cầm Sản không nhịn được đồng thời hít một ngụm hơi lạnh.
Phải biết thể chế người Thái không giống người Kinh, mỗi một lần động binh đều phải tốn thời gian chuẩn bị.
Nào là gửi thư chiêu dụ, nào là chuẩn bị quân giới, nào là tụ tập trai tráng v.v. nói ít cũng tốn một vài tháng, dài cả nửa năm mới có thể tập trung được hết mười phần sức lực cho c·hiến t·ranh.
Năm đó Cầm Cương hiệu triệu mười sáu xứ Thái vùng lên chống lại triều đình cần tới hơn nửa năm làm chuẩn bị.
Nhờ có chuẩn bị sung túc như thế mới điều động được hơn ba vạn trai tráng sung vào Hồng y quân.
Có ngoại lệ hay không à?
Có! Giả dụ như Cầm Sương động binh lần này, trước sau chỉ dùng trên dưới một tháng chuẩn bị lực lượng đã kéo xuống Mường Sang.
Thời gian thì nhanh đấy nhưng hệ quả là quân các mường, các chiềng ở xa không sao tập hợp kịp. Thành ra quân của nhà họ Cầm cùng chư hầu kéo xuống Mường Sang hết thảy không nổi chín ngàn người.
Quân các mường, chiềng ở xa sẽ chậm rãi đến sau, Cầm Sương đã thua chạy về Mường Mụa mà quân Mường Tấc (Phù Yên/ Sơn La) mới lục tục kéo đến là vì lẽ ấy.
Nhà họ Cầm ở Cảnh Long, Mạnh Mão, Xiềng Thông đều có tai mắt cả, bất cứ hành động chuẩn bị c·hiến t·ranh trên quy mô lớn nào đều không thể dấu nổi tai mắt của Mường Thanh.
Lần này Cảnh Long động binh mà có thể giấu diếm được tai mắt họ Cầm ở Cảnh Long chỉ có thể là do Đao văn Trì cũng học theo Cầm Sương, nghĩa là chỉ chiêu dụ và sử dụng lực lượng của các mường, chiềng ở gần, xuất binh trong thời gian ngắn.
Gấp gáp như thế vẫn kéo được hơn hai vạn trai tráng đi viễn chinh, con số như thế so với họ Cầm đâu chỉ gấp đôi.
Ngay cả Cầm Sương cũng không thể không thầm cảm thán họ Đao ở Cảnh Long gia đại nghiệp đại.
Cầm Sản nhíu mày hỏi.
- Không phải Triều đình Đông Kinh đã tuyên bố mười sáu xứ thái là vương thổ sao? Chẳng lẽ Cảnh Long thực sự coi triều đình Đông Kinh không người, muốn lấn ra sao cũng được.
Đừng vội chửi Cầm Sản vô sỉ, về danh nghĩa thì toàn bộ khu vực Hưng Hóa là quốc thổ của triều đình Đông Kinh, kể cả nhà họ Cầm tuy đang dẫn đầu mười sáu xứ Thái nổi loạn cũng chỉ có thể coi là chuyện nội bộ của Đại Việt.
Bây giờ Cảnh Long Kim điện Quốc đem đại binh đến toan đánh chiếm Mường Thanh tức là x·âm p·hạm quốc thổ Đại Việt, là ngang nhiên khiêu khích uy quyền của triều đình Đông Kinh.
Hệ quả của sự khiêu khích này chỉ có thể là c·hiến t·ranh.
Thế nên lời của Cầm Sản nghe qua thì vô lý nhưng lại hữu lực, họ Đao dù kiêu ngạo đến mấy cũng không thể không kiêng nể.
Người truyền tin sắc mặt vi diệu chắp tay nói.
- Hồi đại nhân, bây giờ khắp một dải từ Vạn Tượng đến Cảnh Long, từ Mạnh Mão đến Lan Nạp đều đang rộ lên một lời đồn … đồn rằng triều đình người Xá đã bắt đầu mất kiên nhẫn với mười sáu xứ Thái. Vậy nên … ý triều đình người Xá là "chỉ cần về danh nghĩa mười sáu xứ Thái vẫn phục tùng triều đình Đông Kinh, còn ai làm chủ vùng đất này không quan trọng".
Cầm Sản há miệng ngáp ngáp, lại không phản bác được gì.
Đúng là trong mắt triều đình Đông Kinh thì vùng Hưng Hóa là khỉ ho cò gáy, chỉ cần phục tùng là được. Tinh tế mà xét, họ Đao làm chẩu mường cũng chả khác họ Cầm là mấy.
Cầm Sản xìu hẳn xuống, đoạn lại hướng ánh mắt mong đợi về hướng Cầm Sương, gấp gáp nói.
- Triều đình Đông Kinh không nói cũng được! Mỗi năm nhà họ Cầm chúng ta đều dâng lễ trọng lên triều đình Chiềng Thông (Vạn Tượng) lễ lạt không thể bắt bẻ chút nào, chẳng lẽ chúa Vàng Bu Lý lại ngồi im bó gối nhìn Cảnh Long x·âm p·hạm Mường Thanh như thế sao? Làm như thế các mường, các chiềng khác sẽ nghĩ như thế nào?
Chưa chờ Cầm Sương trả lời, tên truyền tin như biết thứ gì đó, cúi gằm mặt xuống nền nhà t·ang t·hương nói.
- Giặc Cảnh Long tuyên bố, triều đình Chiềng Thông đang bận chấn chỉnh nội bộ, sẽ không can thiệp vào chuyện Mường Thanh.
Cầm Sản chăm chú nhìn anh trai, thấy Cầm Sương gian nan gật đầu thừa nhận, hắn như bị rút hết chút sức lực cuối cùng, ngồi bệt xuống đất, trong lòng dâng lên vô tận buồn bực cùng bất lực.
Ngay cả giặc Cảnh Long cũng biết triều đình Chiềng Thông sẽ không can thiệp, họ Cầm thân là nửa chư hầu, hằng năm cống nạp cho Vạn Tượng lại không mảy may biết chút gì.
Quả là châm chọc!
Cầm Sương lúc này mới xua tay với tên truyền tin.
- Mày lui xuống trước đi!
Tên truyền tin vội vàng cáo lui, kẻ này lui ra rồi, Cầm Sương mới đứng dậy đi đến bên cửa sổ, hai mắt chậm rãi nhắm lại không nói một lời.
Không biết bao lâu sau, Cầm Sản lại thấp giọng bên cạnh hắn tỉ tê.
- Anh Sương! Nhà ta đã bị cả triều đình Đông Kinh lẫn triều đình Chiềng Thông từ bỏ, chúng ta nên mau chóng định vị lại mình trong tình hình mới.
Cầm Sương nâng lên lông mày mệt mỏi, trong mắt thoáng hiện nét mừng, rất nhanh bị che giấu đi, hắn chậm rãi nhả ra hai chữ.
- Nói tiếp.
Cầm Sản nhíu chặt lông mày, cân nhắc từ ngữ nói khẽ.
- Đao văn Trì tùy ý đông chinh, hẳn là cả triều đình Đông Kinh cùng Chiềng Thông đã đạt được nhận thức chung, có hiểu ngầm. Lại nói Cảnh Long đến Mường Thanh đường xá không gần, kể cả họ Đao có chiếm được thì lực chưởng khống cũng rất thấp.
Cầm Sương gật nhẹ đầu tiếp tục an tĩnh lắng nghe.
- Đối với bọn chúng, để Cảnh Long ăn lộc ở đây dăm bảy năm không đủ gây sợ. Khi cần, bất kể là triều đình Đông Kinh hay triều đình Chiềng Thông đều có thể dễ dàng cất quân lấy lại. Vậy nên hai bên đều lựa chọn tạm thời từ bỏ Mường Thanh, từ bỏ mười sáu xứ Thái. Duy chỉ có nhà họ Cầm chúng ta là đại họa lâm đầu mà thôi.
- Nói kỹ hơn!
Giọng Cầm Sản đắng chát.
- Nếu để họ Đao thành công tiến vào Mường Thanh, thậm chí là Ngưu Hống, bọn chúng chắc chắn sẽ không dung thứ địa đầu xà tầm cỡ như chúng ta an ổn nghỉ ngơi dưỡng sức, thế nên một cuộc thanh tẩy là không thể tránh khỏi. Đến nước này, nhà họ Cầm chúng ta không diệt tộc cũng tử thương nặng nề, giống như chuột bọ trốn tránh dưới mương. Nói cách khác, ai cũng có thể chấp nhận họ Đao nhập chủ Mường Thanh, duy có họ Cầm ta không thể chấp nhận sự tình diễn tiến như vậy.
Cầm Sương hơi ngẩng đầu hỏi.
- Theo mày, chúng ta nên ứng đối như thế nào?
Cầm Sản nhìn chằm chằm Cầm Sương, mở miệng thăm dò nói.
- Triều đình Chiềng Thông bây giờ đang bận rộn dọn dẹp mớ hỗn độn mà nàng Keo Phimpha để lại, chúng ta chỉ có thể trông chờ vào triều đình Đông Kinh. Khiến triều đình Đông Kinh giúp đỡ chúng ta, hoặc chí ít là rút đại quân về triều, để chúng ta có thể tập trung lực lượng chống giặc Cảnh Long. Chỉ có cách này, dù phải chấp nhận nhiều điều kiện bất bình đẳng từ triều đình Đông Kinh nhưng ít nhất gia tộc chúng ta vẫn bảo lưu được phần lớn sức mạnh cùng quyền lợi.
Thấy Cầm Sương nhắm mắt không cho ý kiến, hắn lại nói.
- Chỉ có điều ... nếu chấp nhận như thế thì cha chú chúng ta nổi dậy lại có ích gì? Đến đời chúng ta hy sinh nhiều xương máu như vậy lại là lẽ làm sao?
Cầm Sương thở dài lắc nhẹ đầu, thần sắc hơi hơi mỏi mệt, gặp Cầm Sản há miệng tiếp tục muốn nói cái gì, hắn phất tay cắt đứt, nặng nề nói.
- Thiệt hơn trong chuyện này anh đã biết, mày lui ra trước đi, có gì anh gọi mày vào sau!
Cầm Sản ngưng thị nhìn Cầm Sương, đoạn ngoan ngoãn chắp tay cáo lui, chầm chậm bước ra cửa.
Nhanh nhẹn bước ra đầu hồi, ngửa mặt nhìn hạo nguyệt đã bắt đầu ngoi lên phía đằng đông, Cầm Sản không nhịn được thở dài, lầm bầm.
“Haiz … Khôn ngoan đến mấy cũng không nghịch được số trời sao!”