Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Lê Dung
Unknown
Chương 161: Kiêu Dũng Vô Úy
Trước quả đồi vô danh bên ngoài lũy Mường La.
Đèo Mạnh Vượng giục ngựa xông tới đội hình thổ binh trên lưng đồi, rướn người đâm mã sóc về phía trước xuyên qua khiên giáp của tên thổ binh trước mặt.
[Phập … phốc …]
Kể cả có là quân tinh nhuệ của Mường Sung trang bị giáp dày khiên rộng cũng không đỡ nổi một đòn.
Hắn thân là nhất phẩm cao thủ, dùng sóc đâm xuyên đá sắt không phải nói chơi.
Huống chi chung quanh hắn còn có mấy chục tên thân tín, đều là dũng sĩ trăm người lấy một, trang bị tinh lương.
Một đám tinh nhuệ nhanh nhẹn dũng mãnh theo Đèo Mạnh Vượng thúc ngựa rong ruổi giữa trận tiền như đi chợ.
Mã sóc của Đèo Mạnh Vượng chỉ tới đâu bọn thổ binh đều tan tác tới đó, nhìn qua không khác gì người lớn đánh lộn với đám trẻ con.
Từ cuối giờ chiều đến đầu giờ tối, Đèo Mạnh Vượng đã tự tay đ·âm c·hết mười mấy tên địch, ngay lúc này một loại tâm tình nào đó của hắn đã gần như ngưng thực, hung lệ dường như trở thành thực chất tràn ra từ hai mắt hắn.
Được luồng hung lệ kia dẫn dắt, ngay chính bản thân hắn cũng không biết mình đã đánh xuyên qua tường khiên đám thổ binh tự lúc nào, ngoái đầu nhìn quanh đã không còn tên thân binh nào bên cạnh nữa.
Đèo Mạnh Vượng ghìm mạnh cương ngựa, lần nữa xác định phương hướng trùng sát trở ra.
Đột nhiên từ bên cạnh có một đạo hàn quang bổ tới, Đèo Mạnh Vượng cả kinh, tay chân tê rần, mắt thấy sắp bị câu liêm bổ trúng, đột nhiên một mũi giáo dài từ phía sau hắn gào rít phóng thẳng vào thân ảnh đang cầm câu liêm.
[Phập … phốc …]
Thân ảnh kia bị xung lực quá lớn làm gián đoạn, lưỡi câu liêm lệch ra bổ xuống ngựa chém đứt nửa cái cổ con ngựa của Đèo Mạnh Vượng.
Con ngựa bị câu liêm bổ đứt nửa cổ, cả người cả ngựa ngã xuống đất, ngay lúc này bốn năm tên kỵ sĩ bất chấp gươm giáo lao thẳng vào bảo hộ chung quanh Đèo Mạnh Vượng.
Đèo Mạnh Vượng một thân bụi đất bò dậy, vẻ mặt cảm kích hướng về thân ảnh vừa ném mũi giáo cứu mạng, trầm trọng gật đầu nói.
- Đại Loan, tao nợ mày một cái mạng!
Đèo Đại Loan chỉ cười, đấm mạnh vào ngực giáp, đoạn cảnh giác nhìn khắp bốn phía đề phòng lại có kẻ đánh lén.
Đèo Mạnh Vượng không nhiều lời nữa, tay mò về bên hông rút kiếm ngắn chỉ về phía trước ồm ồm gầm thét.
- Bọn giặc Xá hèn nhát đã bắt đầu vỡ trận! … Anh em theo tao! … G·i·ế·t!
- G·i·ế·t!!! … G·i·ế·t!!! …
Quân Thái Trắng lúc này cũng theo cửa mở Đèo Mạnh Vượng cùng đám kỵ sĩ của hắn mở ra mà tràn vào xé toạc đội hình của đám thổ binh trên ghề đồi.
Loài người là động vật có tập tính xã hội cao, ngay cả trên chiến trường cũng là như vậy.
Nói gì thì nói, đồng đội đứng sát hai bên dù không thể giúp bản thân vung đao chuẩn hơn, tránh né nhanh nhẹn hơn nhưng chí ít giữa chốn binh nhung mũi tên hòn đ·ạ·n này mình không phải là đứa duy nhất b·ị đ·âm. Không phải sao?
Vì lẽ đó, thời nào cũng vậy đồng đội đứng bên cạnh chính là một liều thuốc an thần quan trọng giúp củng cố tinh thần quân sĩ.
Đương nhiên, có lợi thì cũng có hại, thường thì một đội quân sẽ bắt đầu tan vỡ từ khi binh sĩ thấp thỏm lo âu người khác sẽ len lén bỏ chạy, để mình ở lại trên chiến trường chịu c·hết.
Chỉ cần có một người lùi một bước nhỏ liền lập tức khiến những kẻ khác cũng bất giác lùi theo, nếu như quan chỉ huy không thể đúng lúc khống chế thì hỗn loạn sẽ biến thành tháo chạy, tháo chạy sẽ dẫn đến lạc bại, lạc bại sẽ biến c·hiến t·ranh thành cuộc đồ sát một chiều.
Bao nhiêu chiến lệ binh bại như tuyết lở nhìn chung đều bắt đầu từ một bước lùi nho nhỏ đó.
Đám thổ binh trên đối vừa đúng lúc đang ở trong tình cảnh ngàn cân treo sợi bún như vậy.
Quách Lương đương bị mũi giáo đâm quá nửa vào ổ bụng, thấy tình thế không ổn, cắn răng một tay giữ chặt thân giáo, tay còn lại vươn xuống bên hông rút thanh kiếm ngắn ra chém một nhát đứt thân giáo, đoạn hung hăng hét lớn.
- Trấn tĩnh! Bọn mán mọi này chẳng qua là một đám ô hợp, anh em chúng ta thân kinh bách chiến há lại kinh sợ bọn chúng? Tuần trước quân của Cao ông ở bản Buôn chỉ có chưa đến ngàn người chặn đánh bọn giặc Mường La gần một canh giờ đợi tiếp viện, chẳng lẽ bọn mi lại không bằng quân Chiềng Lâu hay sao?
Quách Lương cuống họng rất lớn, dù b·ị t·hương nhưng vẫn vang vọng quá nửa quả đồi. Đám thổ binh nghe thấy thế cũng không hoảng loạn nữa, bắt đầu hò hét hưởng ứng.
Rèn sắt khi còn nóng, Quách Lương lại lớn tiếng nói.
- Các anh em, trận Mai Châu, những ai dũng cảm lên trước, đem bốn ngàn quân Mai Châu vây đánh như một bầy chuột?
Đám thổ binh khí thế lên cao, rầm rầm hưởng ứng.
- Là chúng ta!
- Trận Việt Châu, những ai không sợ hiểm nguy, lấp hảo bắc thang leo lên tường lũy đầu tiên?
- Là chúng ta!
Quách Lương nhịn đau cười dài, lại nói.
- Trận Tà Niết, những ai kiêu dũng vô úy, đội mưa tên bão đá dùng móc câu kéo sập rào lũy?
Đám thổ binh ra sức vung vẩy đoản đao trường mâu, gào thét hưởng ứng.
- Vẫn là chúng ta!
Quách Lương vung kiếm chỉ xuống dưới chân đồi, hung lệ gào thét.
- Chúng ta chính là kiêu binh, cung cứng nỏ mạnh, tường cao chông nhọn ở những nơi đó chúng ta còn không sợ, bọn giặc cỏ dưới kia lại đáng là gì? Các anh em, nắm chặt đoản đao trong tay, cương thẳng thằng em trong quần, nhắm thẳng chúng nó mà chém cho tao. Kiêu dũng vô úy!
- Kiêu dũng vô úy! … Kiêu dũng vô úy! …
Trong tiếng ngâm nga rì rào như sóng biển, hơn ngàn tên thổ binh như cắn thuốc kích thích, tên nào tên nấy ánh mắt lãnh liệt.
Như một thói quen bắt đầu bọc lót cho nhau lần nữa thành đoàn kết đội nhanh chóng tìm cách vá lại lỗ hổng mà Đèo Mạnh Vượng cùng đám thân tín vừa xé ra.
Mặc dù bọn chúng không phải là quân chính quy triều đình nhưng mấy tháng nay theo quân chinh chiến, kinh nghiệm dày dặn không phải đám gà mờ dưới tay Đèo Mạnh Vượng có thể so sánh được.
Quách Lương ngồi phịch xuống ghế xếp, tay vẫn giữ chặt mũi giáo, một hôi lạnh lấm tấm trên mặt. Vừa rồi hò hét dùng nhiều sức quá, khiến mũi giáo trong bụng cựa quậy một ít, đau đớn khiến hắn suýt chút nữa đương trường ngất xỉu.
Khuôn mặt cắt không còn giọt máu, chỉ có ánh mắt vẫn đỏ ngầu, thù hận không lúc nào rời tên giặc cỏ cầm kiếm vung vẩy khiêu khích, nghiến răng không nói một lời.
…
Ở mặt bắc quả đồi, Cầm Thịnh chăm chú nhìn quân Thái Trắng của Đèo Mạnh Vượng ở phía đông nam khí thế hạo hãn g·iết vào trận địa quân triều đình, lạnh nhạt đến lạ.
Hắn không vì kẻ địch ở phía đông nam đã bắt đầu vỡ trận mà vội vàng ra lệnh cho quân của mình t·ấn c·ông.
Bạc Đồn ở bên cạnh sốt xắng.
- Quan khun, quân Thái Trắng ở bên kia đã bắt đầu đánh vào rồi, quân ta thì sao?
Cầm Thịnh híp mắt.
- Không vội! Giữ áp lực vừa phải ở tuyến trước ngăn không cho quân đàng bắc co cụm với quân đàng đông là được.
Đánh đến bây giờ thiệt hại của quân Mường Thanh đã đủ nhiều, hiện tại chỉ cần chờ quân Thái Trắng đánh cho kẻ địch tan vỡ rồi tát nước theo mưa là ổn.
Mấy tháng trời liên tục chém g·iết đã dạy cho hắn nhiều bài học. Chiến thắng là tốt, nhưng khi nó đã nằm gọn trong tay thì không cần trả giá quá đắt làm gì.
Mục tiêu của trận hợp kích này đã hoàn thành, diệt gọn đám tàn binh trên lưng đồi chẳng qua là quà tặng kèm mà thôi.
Vì một mục tiêu thứ cấp mà hao binh tổn tướng là hành động ngu xuẩn, trên chiến trường thì bảo toàn thực lực sẵn sàng đối phó với mọi biến số mới là quan trọng nhất.
Đột nhiên, Cầm Thịnh nghiêng đầu nghe ngóng một chút, đoạn nhếch mép cười ý vị nhìn về phía tây nam.
“Biến số, giả dụ như lúc này chẳng hạn!”
Hắn nghiêng đầu nói với Bạc Đồn.
- A Đồn!
- Có!
- Bảo a Vưu cho quân Mường La dàn trận về phía tây nam đi!
- Quan khun, chúng ta bày trận về hướng đó làm gì?
Cầm Thịnh cười thỏa mái nói.
- Đón khách!
Bạc Đồn nửa tin nửa ngờ sai người truyền lệnh cho Bạc Vưu dàn gần tám trăm quân Mường La về phía tây nam.
[Huýttt …. huýttt …]
Quân của Bạc Vưu vừa dàn trận xong thì từ thung lũng phía tây nam chợt nổi lên từng hồi còi đồng chói tai.
Từ trong rừng thưa, lác đác chấm đen đang di chuyển về phía bọn hắn. Ban đầu lấm tấm như hạt vừng chậm rãi trở lên to như hạt kê, rồi hạt đậu lớn, cuối cùng trở thành từng đạo thân ảnh.
Từ màu áo đỏ lót bên trong có thể dễ dàng nhận ra chúng cũng là người Thái, chỉ là bọn chúng trang bị khiên chữ nhật che kín người, đầu đội nón sắt, thân mặc giáp da bên ngoài khảm thép đen óng, kẻ nào kẻ nấy nhanh nhẹn dũng mãnh nhanh chóng kết thành đội hình.
Cầm Thịnh nhếch miệng cười nhạt.
“Viện binh của người Xá, lúc nào cũng kịp thời như vậy!”
Kẻ ở phía trước nhất, hẳn là đầu mục, vung kiếm hò hét gì đó.
Đám thổ binh kia rì rào như sóng biển đáp lại, Cầm Thịnh lắng tai nghe, nét cười trên khóe miệng hơi hơi chùng xuống.
Bạc Đồn cũng học theo Cầm Thịnh lắng tai nghe.
- Kiêu dũng vô úy! ... Cửu tử nhất sinh! ... Kiêu dũng vô úy! ... Cửu tử nhất sinh! ...