Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Lê Dung

Unknown

Chương 162: Giác Ngộ

Chương 162: Giác Ngộ


Quách Luân cầm thanh kiếm loang lổ v·ết m·áu đứng trên ghề đồi cao cao nhìn xuống chiến trường ác liệt bên dưới, khắp một dải mặt đông nam chiến trường một màu là quân Thần Vũ của Lê Bồ thả cửa chém g·iết quân phản loạn.

Vốn là ở mặt bắc còn quân Thái Đen của Cầm Thịnh, hiềm một nỗi thằng này chỉ cho quân của mình chặn đánh lấy lệ hơn một khắc giờ rồi rút lui, để lại quân Thái Trắng của Đèo Mạnh Vượng bị quân triều đình kẹp chặt lại mà đánh.

Quân của Đèo Mạnh Vượng đối mặt với thổ binh triều đình còn có thể miễn cưỡng đánh có đến có về, gặp bộ binh trọng giáp triều đình không khác gì lấy trứng chọi đá, chưa đến hai khắc giờ đã bị tàn sát hơn ngàn người, vỡ trận chỉ còn là vấn đề thời gian.

Mấy tháng này liên tục theo quân triều đình đánh dẹp, bản lĩnh trận mạc của hắn trưởng thành trông thấy, ngay cả Lê Ê cũng không chỉ một lần mở miệng tán dương.

Đánh đến giờ này thế cuộc đã định, từ biểu hiện bên ngoài của đám giặc cỏ hắn có chín phần nắm chắc bọn này sắp vỡ trận.

Dùng miếng vải bố lau đi v·ết m·áu trên thân kiếm, Quách Luân lững thững bước lên lưng đồi chui vào trong doanh trướng tạm thời.

- Bọn giặc cỏ đã b·ị đ·ánh tan chưa?

Vừa bước vào đã nghe tiếng Quách Lương thều thào hỏi.

Thằng này đã được quân y theo quân đổ cồn vệ sinh, khâu miệng v·ết t·hương. Quân y nói Quách Lương dù b·ị t·hương vẫn hoạt động mạnh, vì vậy mũi giáo trong bụng hắn xê dịch không ít, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g tổn thương không nhẹ, giờ này vô lực nằm trên cáng như con mèo bệnh, sống c·hết theo ý trời.

Quách Luân không trả lời, gọi hai người khiêng Quách Lương ra khỏi doanh trướng, đặt đối diện với chiến trường, quân sĩ hai bên vẫn dựa vào ánh trăng cùng mấy bó đuốc tập tàng chém g·iết.

Xua tay đuổi người ngoài đi, hắn kê một cái ghế xếp ngồi xuống bên cạnh Quách Lương, liền nghe Quách Lương nhếch miệng cười nói.

- Hà hà … thật là vừa khéo, hết lần này đến lần khác mục tiêu b·ị đ·ánh úp luôn luôn là đám thổ binh chúng ta, lần sau ác liệt hơn lần trước! Bác Luân, bác nói xem có phải là cực kỳ vi diệu hay không?

Quách Luân giật nảy cả mình, nhịn không được nhìn xem thằng cháu dũng mãnh của mình một cái, đã thấy thằng này lại tiếp tục nói.

- Chẳng qua là mấy năm nay thực lực của lũ chúng ta càng ngày càng mạnh lên, họ Lê không an tâm, có ý muốn tiêu hao lực lượng mà thôi.

Quách Luân chột dạ nhìn một vòng chung quanh, không thấy ai mới thở hắt ra nói.

- Mày nói mê sảng rồi, không nên nói nữa!

Quách Lương cười xòa.

- Đúng, cháu là mê sảng, bác cũng mê sảng, Cao ông cũng không thể không mê sảng. “Ước sao con cháu sau này không còn phải một đời ra vào nơi binh nhung như bọn ta nữa”. Đến hôm nay cháu mới hiểu lời Cao ông nói hôm đó, há há …

Quách Lương ánh mắt gắt gao nhìn Quách Luân thấy lão chỉ cười lắc đầu, lại nghe từ dưới chân đồi vọng lên một trận hò reo.

- Quân giặc bỏ chạy! … Quân giặc bắt đầu bỏ chạy rồi! …

Hai bác cháu phóng tầm mắt nhìn xuống chiến trường, hóa ra là Đèo Mạnh Vượng thấy tuyến trước quân Thái Trắng núng thế sắp vỡ trận, không còn cách nào khác chỉ có thể cắn răng để lại hơn ngàn quân chặn hậu, đại quân thì theo hướng bắc mà rút, hẳn là muốn chạy về bản Màng.

Đám thổ binh trên ghề đồi thấy thế lớn tiếng reo hò, chuyển từ thế thủ sang thế công, quân Thái Trắng ở đây cũng mất chỗ dựa, đã bắt đầu lạc bại.

Trên mắt Quách Luân cũng nhiều hơn một vệt nụ cười, nhấc kiếm giắt lên eo toan đứng dậy chỉ huy đám thổ binh truy kích quân Thái Trắng.

Lão vừa đứng lên lại nghe Quách Lương nói vọng theo.

- Bác không cảm thấy có gì không đúng sao?

Quách Luân thở dài, hơi nghiêng đầu lại hỏi.

- Có gì không đúng?

Hắn đã sớm coi đứa cháu này là thủ lĩnh quân sự tương lai của Mường Sung, thế nên đối với thằng này hắn cực kỳ giàu lòng kiên nhẫn.

- Từ Việt Châu lên đến Sơn La Châu, hết thảy mười bảy lần bọn giặc tập kích đại quân. Vì sao lần nào cũng là chúng ta b·ị đ·ánh? Còn quân chính quy triều đình thì trước sau vô sự?

Quách Luân cười nhạt bác bỏ.

- Có thể là vì chúng ta dễ lấn đi, chiến chinh là chuyện sống c·hết, không ai đủ ngu để nhất nhất nhắm đá tảng mà đá cả!

Quách Lương nằm trên cáng, ánh mắt nhìn thật sâu vào mắt Quách Luân như muốn tìm kiếm cái gì.

Quách Luân bị ánh mắt của hắn làm cho không được tự nhiên, thở dài khẽ nói.

- Mi có biết lần trước triều đình cử đại quân lên miền tây hai xứ Thanh Nghệ là khi nào không?

Quách Lương không chút nghĩ ngợi trả lời.

- Tám năm trước! Những năm đó Chẩu mường Cầm Quý ở Ngọc Ma (1) trong nhà lúc nào cũng có hai ba ngàn trai tráng, hô một tiếng có cả vạn người theo hầu, thanh thế còn hơn cả Thái Tổ họ Lê trước khi phất cờ khởi nghĩa. Thế là triều đình điều hai vạn trấn quân Nghệ An, cộng với quân chinh chiêu từ các mường còn trung thành lên đánh. Cầm Quý chống không nổi, b·ị b·ắt đóng cũi đem về Đông Kinh.

Quách Luân gật đầu, đoạn lại thấm thía nói.

- Người ta chỉ thấy quân triều đình thế như chẻ tre mà đánh dẹp Cầm Quý, lại không biết hai vạn trấn quân viễn chinh nói ít cũng cần hai vạn dân phu theo hầu, cộng với thổ binh các mường, hết thảy không dưới năm vạn người phục dịch cho trận chiến đó, so với cuộc đánh dẹp lần này quy mô chỉ hơn chứ không kém. Mi có biết lương tiền, đao kiếm, s·ú·n·g đ·ạ·n, cung nỏ cho hơn năm vạn người đó tốn kém bao nhiêu không? Nói là tiền muôn bạc biển cũng không phải là quá lời, nếu cứ vài năm lại có một chẩu mường như Cầm Qúy nổi lên thì tiền của đâu bình định cho lại? Càng quan trọng hơn, hai xứ Thanh - Nghệ là đất thang mộc của họ Lê, sự ổn định của hai xứ này liên quan đến uy vọng của Hoàng tộc. Mi nghĩ họ Lê có thể dễ dàng để đất thang mộc có người lần nữa tích tụ đủ sức lực đứng lên khiêu khích quyền uy của mình hay sao?

Trong mắt Quách Luân ánh lên một tia trí tuệ chăm chú nhìn Quách Luơng.

- Mi biết không, châu Ngọc Ma trước kia có hơn sáu ngàn nóc nhà, tám năm trôi qua bây giờ dưới tay Cầm Mộ (con trai Cầm Quý) chỉ còn chưa đến tám trăm nóc nhà - chưa bằng một nửa Mường Sung chúng ta. Đó là cái giá phải trả khi khiêu khích quyền uy của Hoàng Đế ở đất thang mộc của họ Lê. Gương châu Ngọc Ma rành rành ra đó, bác mi không ngu, các quan khun, quan lang, phù nạm khác cũng không ngu, chúng ta thừa biết Hoàng Đế sẽ không bao giờ chấp nhận ở đất Thanh - Nghệ lần nữa xuất hiện thế lực có thể khiêu kích quyền lực của mình.

Quách Lương nghiến răng nghiến lợi nói.

- Nói như vậy chư vị đại nhân đều biết triều đình có ý muốn tiêu hao thực lực của bọn ta nhưng đều yên lặng chấp nhận?

Quách Luân châm chọc cười nói.

- Đúng vậy, hầu hết đều biết!

Quách Lương bực dọc gắt.

- Bác còn cười được!

Quách Luân bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu nói với thằng cháu.

- Chúng ta có cách nào khác sao? Tất cả các mường, các chiềng của người Thái, người Mường ở hai xứ Thanh - Nghệ không được phép bành trướng sức mạnh quá lằn ranh đỏ của Hoàng Đế. Bù lại, Hoàng Đế sẽ mắt nhắm mắt mở nới lỏng quyền tự trị của tất cả chúng ta. Đây đã là giao kèo tốt nhất chúng ta có thể đạt được. Họ Lê thế lớn, nếu không phải vì miền sơn cước mạn tây hai xứ Thanh Nghệ địa thế hiểm trở thì Hoàng Đế đã sớm đặt vào quận huyện trực trị rồi.

Quách Lương lặng lại, hơi thấp đầu có chút vô năng cuồng nộ khẽ rít.

- Chẳng lẽ số mệnh của chúng ta là như thế sao? Sinh ra một đời đã chú định sẽ vô minh mà chiến tử?

Giọng Quách Luân đột nhiên trở nên khô khốc, gian nan nói.

- Người là đao thớt, ta là thịt cá! Thịt cá nên có giác ngộ của bản thân mình, bao đời tổ tiên không phải đều là nhẫn nhục như thế mà tồn tại đến ngày nay? Lê thị năm xưa chẳng phải cũng chỉ là hào trưởng một phương như chúng ta hay sao! Bao nhiêu đời nhẫn nhục mới vươn lên đến vị trí ngày hôm nay. Lý thị, Trần thị trước sau thịnh vượng hai trăm năm rồi cũng suy tàn, nay Lê thị như mặt trời ban trưa, chẳng lẽ có thể hơn hẳn hai nhà kia mà đời đời kiếp kiếp trường thịnh không suy hay sao? Đấy rồi xem, Lê thị chấp chưởng quyền hành tối đa cũng không hơn hai trăm năm đâu, sớm muộn cũng có ngày suy sụp. Chỉ cần chiềng mường vẫn còn, yên lặng tích s·ú·c lực lượng, lợi dụng thời thế thì sợ gì không có cơ hội nối bước Lê thị trở nên nổi bật?

Quách Luân lần nữa đứng lên, rảo bước về phía chiến trường, giọng trầm thấp vọng vào tai Quách Lương.

- Thân làm quân trưởng không được phép nóng vội, châu Ngọc Ma bị hủy diệt còn rành rành ra đó, há chẳng phải là do thiếu lòng kiên nhẫn hay sao? Hiện tại chúng ta chỉ có thể chấp nhận loại hiểu ngầm này với Hoàng Đế, đám trai tráng hy sinh vì triều đình không những có thể đảm bảo quyền tự trị tối thiểu mà còn có thể đổi lại chút đền bù. Sắt, muối, tiền, hàng, v·ũ k·hí v.v. đều từ đó mà ra cả, đó chính là vốn liếng đặng sau này vùng lên vậy!

Chú Thích:

(1) Châu Ngọc Ma xưa ở phía tây xứ Nghệ, nay là khu vực thung lũng Khamkeuth, tỉnh Bolikhamsai, Lào.

Năm Thiệu Bình thứ 2 [1435] tù trưởng châu Ngọc Ma là Cầm Quý không tuân phục triều đình, Thái Tông sai bọn Tây đạo Tư mã Lê Bôi, Hữu bật Lê văn Linh đem vệ binh năm đạo cùng hai vạn Trấn quân Nghệ An đi đánh, phá được, bắt Cầm Quý đóng cũi đem về Đông Kinh. - ĐVSKTT, bản kỷ, quyển XI, tờ 32a, 32b.

Chương 162: Giác Ngộ