Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Lê Dung

Unknown

Chương 163: Gậy Quấy Cứt

Chương 163: Gậy Quấy Cứt


Trời tối hẳn.

Cầm Sản lui ra rồi Cầm Sương chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng suy tính muôn vàn, mỗi khắc đều lo nghĩ bất an ẩn ẩn như có gai ở sau lưng. Mấy lần tự trấn tĩnh bản thân đều không mấy hiệu quả, cuối cùng ngoái đầu ra bên ngoài hô.

- Người đâu!

Một tên thân vệ từ bên ngoài bước vào, chắp tay.

- Chẩu Mường!

- Có tin gì của Cầm Thịnh không?

- Hồi Chẩu mường, quan Khun sai người về báo, quân ta kết hợp với quân Mường Lay đánh tan bọn giặc xá ở phía đông, hiện tại đã đang bao vây tàn quân của chúng trên đồi, g·iết xong đám giặc Xá này đại nhân sẽ trở về.

Cầm Sương lắc đầu, nói.

- Sai người gọi Cầm Thịnh về, không cần chấp nhất vào bọn tàn binh bại tướng này làm gì! Lại nói riêng với nó, Mường Thanh có chuyện, bảo tồn lực lượng là hơn.

Nhìn tên thân vệ lui xuống dưới truyền tin, Cầm Sương trong lòng không nhịn được cảm thán.

“Cảnh Long mấy tháng trước còn đang hợp sức với Mạnh Mão (1) chống lại người Ngô, hẳn là không kịp gọi quân từ chiến trường trở về mới đúng!”

Hắn biết tất cả các tiểu quốc người Thái đều thèm Mường Thanh, vậy nên trước khi phát binh chống lại triều đình Đông Kinh đã nghe ngóng rất kỹ lưỡng.

Phía tây nam, chúa Vàng Bu Lý mới chỉ ngầm thừa nhận ngôi cao ở Vạn Tượng, phải mất ít nhất năm năm để dọn dẹp mớ hỗn độn nàng Keo Phimpha để lại.

Phía tây bắc, Cảnh Long Kim điện quốc đang bận trợ lực cho Mạnh Mão chống lại người Ngô ở Lộc Xuyên. Sức lực của người Ngô đến mức nào? Sao có thể nói đánh xong là xong ngay được.

Nay lại hay tin Đao văn Trì đem hơn hai vạn Hồng y quân đông chinh. Trên đời này nào có lý lẽ như thế, hoặc giả là lực lượng của Cảnh Long đã hùng hậu đến mức vừa có thể phát binh về phía tây bắc giúp Mạnh Mão chống người Ngô, vừa có dư lực triệu tập Hồng y quân tiến đánh Mường Thanh?

Chuyện này không thể trách Cầm Sương suy tính không chu toàn, trái lại, theo lẽ thường Cầm Sương tính toán rất đúng.

Trong trường hợp bình thường thì thế cuộc hiện tại không cho phép Cảnh Long động binh với Mường Thanh, duy chỉ có một điều hắn không tính được, đó là sự can thiệp của cái gậy quấy cứt nào đó.

Từ mấy năm nay, thương hội Vĩnh Xương đả thông thương lộ từ Nghệ An, Thanh Hóa nối thẳng sang bờ biển bên kia bán đảo Trung - Ấn.

Các quốc gia ở trung và thượng Miến - bất kẻ là A Ngõa (Ava) Đông Hu (Toungoo) hay Mạnh Mão (Mongmao) - đều có điều kiện tiếp cận với nguồn lợi từ con đường thương mậu mới này.

Mà quan trọng nhất, khiến cho sức mạnh của chúng bành trướng lên trông thấy là … sắt.

Khu vực trung - thượng Miến cùng vùng tây nam Vân Nam có rất nhiều bạc, vàng chì, kẽm, v.v. nhưng lại thiếu sắt.

Vì vậy trong suốt chiều dài lịch sử những quốc gia ở khu vực này thường phụ thuộc vào nguồn sắt nhập khẩu.

Hiềm một nỗi, kể từ sau khi người Bắc Phương (Mrauk-U) lấy lại được độc lập khỏi vương quốc A Ngõa, hơn chục năm gần đây nó liền liên kết với người Bột Cố (Pegu) phong tỏa đường ra Ấn Độ dương của A Ngõa cùng các tiểu quốc nội địa.

Hàng hóa bình thường có thể qua, duy chỉ có muối, sắt cùng lương thực là không được.

Về phía bắc cũng không khá hơn là mấy, nhà Minh từ trước đến nay đều quản hạt việc buôn bán muối, sắt với các thổ ty cực kỳ chặt chẽ.

Vậy nên, từ mấy chục năm nay đám thổ tù miền tây nam tuy có địa lợi cùng hàng ngàn dũng sĩ kiêu dũng thiện chiến nhưng về trang bị trước sau đều thua kém quân chính quy nhà Minh một trời một vực.

Để cho dễ hình dung, cuộc chiến giữa chúng cùng quân triều đình nhà Minh chả khác gì những ngày đầu của khởi nghĩa Lam Sơn.

Khi đó nghĩa quân phải cực kỳ khéo léo và dứt khoát mới có thể đâm vào những chỗ yếu trên liễu diệp giáp, sơn văn giáp của quân Minh, còn quân Minh thì thỏa mái chém rách giáp da cùng giáp mây của quân Lam Sơn.

Mấy năm nay, nhờ nguồn sắt giá rẻ với khối lượng khổng lồ từ mấy cái lò cao cỡ đại của công xưởng Vĩnh Xương, tình hình trang bị của lực lượng quân sự các tiểu quốc, vương quốc này đã có tiến bộ đáng kể.

Thậm chí, từ giữa năm kia vương quốc A Ngõa còn bắt đầu manh nha xây dựng một đội bộ binh trọng giáp, nghe nói sau khi hoàn thiện sẽ đạt quy mô bốn đến năm ngàn người.

Đối thủ một mất một còn của A Ngõa - người Bột Cố ở phía nam mấy năm nay càng ngày càng cảm giác sau gáy lành lạnh là vì lẽ ấy.

Mạnh Mão cùng Cảnh Long tuy chưa giàu có đến mức có thể hô biến ra bốn năm ngàn bộ binh trọng giáp bịt kín từ đầu đến chân như A Ngõa nhưng trước sau cũng cực kỳ đầu tư, giáp sắt nón sắt cho năm sáu ngàn quân hẳn là cũng có.

Cái gì? Thương hội Vĩnh Xương làm như thế là gây bất ổn cho cán cân quyền lực trong khu vực á?

Tầm bậy, Lê Nguyên Long cùng mấy lão già Lê Khôi, Trịnh Khả v.v thân là quốc gia dân chủ … à nhầm, quân chủ có trách nhiệm, Đại Việt luôn luôn mong mỏi và nhiệt tình đóng góp một phần công sức nhỏ nhoi của mình cho hòa bình thế giới.

Tỉ dụ như nâng cấp khả năng tự bảo vệ cho những tiểu quốc đáng thương bị ức h·iếp ở bên kia dãy Đại Tây sơn.

Tuyệt đối không phải bởi vì bọn chúng có nhiều vàng bạc cùng đá quý, nhân tiện tạo công ăn việc làm cho vua quan Đại Minh, Vạn Tượng, Lan Nạp v.v.

Nhớ lấy, Đại Việt là một quốc gia có trách nhiệm trong cộng đồng thịnh vượng chung trên bán đảo Trung - Ấn, bọn mi không thể nào vu khống Lê Nguyên Long là gậy quấy cứt được.

Phải tin tưởng tuyệt đối vào nhân phẩm của Hoàng Đế Đại Việt cùng quần thần của hắn, há há …

Lại lạc đề rồi, tóm lại là sau một loạt thao tác của mấy kẻ nhiều liêm sỉ ở Đông Kinh, tình thế trên chiến trường Lộc Xuyên (Mạnh Mão theo cách gọi của nhà Minh) bắt đầu có nhiều đổi khác so với quỹ đạo của nó trong lịch sử.

Minh Chính Thống năm thứ sáu (1441) tháng giêng, Chính Thống Đế (Minh Anh Tông) sai Binh bộ Thượng thư Vương Ký, Bình man Tướng quân Tưởng Quý cùng bọn Đô đốc Đồng tri Lý An, Đô đốc Thiêm sự Lưu Tụ, Đô chỉ huy Sứ Cung Tụ lĩnh mười lăm vạn đại quân bình định Mạnh Mão.

Đến tháng tám, Tư Nhậm Phát (quốc vương Mạnh Mão) sai bọn Đao Lệnh Đạo mười hai người chia hơn ba vạn quân sơn cước làm mười hai cánh quân khiêu khích quân Minh.

Bản thân Tư Nhậm Phát lại đem hai vạn tinh binh khiên rộng giáp dày mai phục ở nơi hiểm yếu sẵn sàng phục kích.

Vương Ký lệnh bọn Cung Tụ, Tưởng Quý, Tào Cát Tường, Lưu Tụ gần chục người chia quân ra vây g·iết quân Lộc Xuyên.

Tư Nhậm Phát dùng tinh binh đánh tan từng cánh, quân Minh lần đầu tiên phải đương đầu với “bộ binh trọng giáp” của Mạnh Mão, không kịp phòng bị, trước sau b·ị c·hém hơn hai vạn thủ cấp, quân Minh thất thế, phải lui khỏi Lộc Xuyên.

Tháng mười một cùng năm, Vương Ký lại cho quân tiến vào Lộc Xuyên, lần này hắn cực kỳ cẩn thận, trước sau không dám chia quân quá nhỏ, Tư Nhậm Phát không làm gì được, phải lui về thành Quảng Hạ (kinh đô của Lộc Xuyên).

Tình thế mười phần nguy ngập, Tư Nhậm Phát gửi thư cho Vương Ký xin hàng, Ký không trả lời.

Ai biết lúc này năm vạn quân Cảnh Long theo quân Minh chinh phạt lại đột nhiên trở giáo, tập hậu quân Minh từ phía sau, Tư Nhậm Phát trong thành Quảng Hạ cũng tung hết quân ra đánh, quân Minh đại bại, b·ị c·hém hơn bốn vạn đầu.

Vương Ký thu gom tàn quân, chạy về các thành Cảnh Đông, Uy Viễn cố thủ hòng níu giữ thế cuộc.

Hơn một năm sau, tháng giêng Minh Chính Thống năm thứ tám (1443) Đại Minh lại phát năm vạn quân tiếp viện cho bọn Vương Ký.

Tháng năm, Quân Minh đánh tan quân Mạnh Mão quanh Uy Viễn, Tư Nhậm Phát một mặt lại gửi thư xin hàng, mặt khác nhanh chóng cầu viện Cảnh Long, A Ngõa.

Tháng tám, quân Minh đang hội chiến với liên quân Lộc Xuyên, Cảnh Long bên bờ sông Thụy Lệ thì bị thủy quân A Ngõa trên mấy trăm chiến thuyền men theo sông mà tới đánh úp.

May mắn lần này Vương Ký có chuẩn bị từ trước, hai bên đều không làm gì được nhau, cuối cùng quân Minh lương ít, lần nữa phải rút quân về thành Uy Viễn.

Quân Cảnh Long ở lại Mạnh Mão thêm gần một tháng, đến đầu tháng chín thì lui, nay đã là cuối tháng mười, trọn vẹn gần hai tháng.

Quân Cảnh Long không những đã sớm trở về Chiềng Hung (thủ phủ của Cảnh Long) mà còn kịp nghỉ ngơi hơn hai mươi ngày mới kéo quân xuống Mường Thanh.

Xét cho cùng cũng không thể trách được Cầm Sương chủ quan, ai mà ngờ được mười mấy vạn quân Minh lại vô dụng đến thế.

Cầm Sương một thân sơn văn giáp ngồi phịch xuống trước đống lửa, tay vuốt ve trường thương mà ông già để lại, ánh mắt lại chăm chú nhìn vào mấy cục than sắp tàn, bên ngoài lấm tấm những lớp tro màu trắng xám.

Không biết nghĩ ngợi cái gì, hắn thở dài một tiếng lại gọi ra ngoài.

- Người đâu!

Một tên thân vệ khác bước vào chắp tay chờ lệnh.

- Thổi tù và lên, gọi đám quan khun, phù nạm từ mặt lũy về đây bàn chuyện!

- Rõ!

Chú thích:

(1) Mạnh Mão, Mongmao hay Lộc Xuyên là một tiểu quốc Thái, lãnh thổ bao trùm khu vực ngày nay là các huyện Đức Hoành, Lâm Thương (Vân Nam/ TQ) cùng phần lớn các bang Kachin và Shan của Miến Điện. Lúc hùng mạnh nhất, Mạnh Mão từng xưng có hơn chín vạn người có thể cầm v·ũ k·hí, từ đó mà suy ra dân số không dưới nửa triệu người.

Chương 163: Gậy Quấy Cứt