Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Lê Dung
Unknown
Chương 164: Quy Hàng
Một cái chớp mắt Lê Niệm theo quân chinh chiến đã ba bốn tháng, mặc dù nhìn từ vẻ ngoài vẫn là hoa quý công tử nhưng quần là áo lượt cũng sắp không che giấu nổi luồng nghiêm nghị túc sát bốc lên phừng phừng.
Cái này phải quy công cho lần công lũy Chiềng Đông một thân một mình vung chùy đập c·hết hai mươi mấy tên phản loạn, lại cộng với ngày rộng tháng dài tay nắm binh quyền gần ba ngàn Phủng Thánh quân.
Bọn Trịnh Tú, Đinh Bảng chỉ thiếu nước moi tim móc phổi ra trau dồi dạy bảo thiếu chủ nhà mình quản quân sao cho tốt. Chẳng mấy chốc thằng này đã có thể ung dung thỏa đáng bài trí hơn một vệ quân như không.
Lê Ê ngồi trên chủ vị, càng nhìn thằng này càng hài lòng, cười nhìn về phía Lê Niệm, nghiêng người hỏi.
- Cân nhắc thế nào?
Lê Niệm nét mặt hơi sượng sùng, chắp tay trầm giọng đáp.
- Th·iếp thất không phải ca cơ đào nương, không thể qua loa, thứ cho Niệm không dám vội vàng quả quyết, vẫn phải đợi về Đông Kinh bẩm báo người lớn trong nhà mới được.
Lê Ê không lấy làm khó chịu, cười nói.
- Lý nên như thế, mi không nên lo lắng điều gì!
Lê Niệm yên lặng gật đầu, Lê Ê lại lật dở tập giấy trong tay, dò hỏi.
- Thường sơn ẩm (1) cùng sầu đâu (2) còn lại bao nhiêu?
Lê Niệm không chần chờ chút nào đáp.
- Hồi tướng quân, thường sơn ẩm còn hơn một ngàn năm trăm phần, quả sầu đâu còn hơn bốn trăm cân.
Lê Ê gật đầu, may mắn nói.
- May mà biết được nguồn lây bệnh hàn nhiệt cùng ôn dịch là từ muỗi, binh sĩ đều phủ màn thưa mà ngủ, nếu không đại quân không chỉ nhiêu đó thuốc không cách nào lo toan được hết, lần này về kinh ghi cho thằng Ý một công lớn.
Lê Niệm gật đầu cho là phải.
Người Lạc Việt hạn chế bành trướng về phía tây cố nhiên là do địa hình hiểm trở, vận chuyển khó khăn, tuy nhiên cũng có một phần không ít nằm ở nạn hàn nhiệt (sốt rét) cùng ôn dịch (sốt xuất huyết).
Thử nghĩ đại quân vạn người tây chinh chỉ vài ba tháng đã có quá nửa mất sức chiến đấu vì những chứng bệnh này.
Để đối phó với hai loại bệnh này, mỗi một lần chinh phạt đại quân đều phải mang theo rất nhiều thuốc men.
Giả như tám năm trước Lê Nguyên Long sai bọn Lê Bôi, Lê văn Linh đem hai vạn quân đánh dẹp châu Ngọc Ma chỉ riêng “thường sơn ẩm” mang theo đã lên đến mấy chục xe hàng.
Đem theo nhiều thuốc men như thế không chỉ tốn kém mà còn gia tăng gánh nặng lên hậu cần.
Người bị bệnh sau khi khỏi hẳn mà khôi phục lại được sức chiến đấu thì cũng thôi, đàng này đặc điểm của hàn nhiệt là bệnh nhân không c·hết cũng coi như phế.
Kẻ nào kẻ nấy vừa qua khỏi đều xanh như tàu lá chuối, sức lực mười phần không còn một, dẫn đến chiến lực tổng thể của đại quân mười phần không còn nổi ba bốn.
Bọn thổ tù ở đây lấy quân nhàn đánh quân mệt chiếm hết lợi thế, có thể nói quân triều đình tây chinh là dùng sức gấp đôi mà được lợi không nổi một nửa vậy.
Lần này thì khác, nhờ biết rõ cả hai chứng bệnh hàn nhiệt cùng ôn dịch truyền nhiễm qua muỗi, đại quân trước thì quán triệt điều lệnh vệ sinh, không để ao tù nước đọng chung quanh quân doanh, sau thì tích cực sử dụng màn thưa chống muỗi mà ngủ.
Mà cũng không đúng, trung thực mà nói điều lệnh vệ sinh mới cũng không phải bây giờ mới triển khai, quân Ưng Dương của Lê Bồi cùng quân Lạc Xương của Lê Khôi đã thi hành được hơn một năm nay, chẳng qua đến quy mô đại quân thì đây là lần đầu mà thôi.
Sau lần đích thân trèo vào tường lũy chém g·iết, Lê Niệm bị Lê Ê giao cho quán xuyến việc này.
Nhờ vào đó tỉ lệ binh lính nhiễm hàn nhiệt cùng ông dịch đã giảm đi trông thấy, mười phần chỉ còn một hai.
Không thể kỳ vọng hoàn toàn loại bỏ hai chứng bệnh này được, dù sao muỗi không chỉ hoạt động vào ban đêm, ban ngày đám lính tráng chui ra khỏi màn vẫn có khả năng bị muỗi đốt.
Gác tập giấy tờ vào góc, Lê Ê lại hỏi.
- Lương thực thì sao?
- Hồi tướng quân, còn độ hơn bốn mươi ngày!
Lê Ê hơi nhíu mày.
Nếu là trước khi quân của Quách Lương bị tập kích lão tự tin có thể trong vòng năm ngày đánh lấy Mường La, trong vòng hai mươi ngày đánh lên mường Muổi.
Chỉ cần đánh lấy Mường Muổi, các thế lực khác sẽ làm phần còn lại, bọn mán mọi họ Cầm chắc chắn sẽ phải xuống nước.
Thở dài một hơi, lão xua tay.
- Làm hết sức thôi! Mi lui ra trước đi.
Lê Niệm đang muốn đứng dậy, Đỗ Lam từ bên ngoài bước vào, chắp tay cung kính nói.
- Bẩm tướng quân, Mường La phái người tới, nói là Cầm Sương muốn đầu hàng!
- Quy hàng? Cầm Sương á hả?
Lê Ê ngẩn người, suýt nữa thì cười thành tiếng, Lê Niệm ở bên cạnh đảo mắt một vòng, đoạn lạnh giọng nói.
- Thằng này gian ngoan mất linh, không có lý nào hôm qua vừa tập kích đánh tàn phế một đạo quân của ta hôm nay đã bỏ tối theo sáng dễ thế. Xem ra hoặc là thằng này đang có âm mưu quỷ kế dụ chúng ta vào bẫy, hoặc là có chuyện gì đó khiến nó thực sự không thể không làm như vậy. Giả như …
- Giả như ở Mường Thanh có chuyện!
Đúng lúc này, từ ngoài doanh trướng vang lên giọng the thé, Đinh Phúc vén mép doanh trướng bước vào, vẫn là một thân viên lĩnh màu xanh nhạt, đầu đội mũ mềm, chân đi hài đế mỏng, gương mặt treo nụ cười nhàn nhạt âm hiểm.
Đinh Phúc sải bước đến trước mặt Lê Ê bộ dạng khiêm tốn chắp tay.
Lê Ê ngồi trên chủ vị, nghe thế ra vẻ nghiêng tai lắng nghe đoạn sau.
- Nhập nội Kiểm sát ty báo về, Xa Lý Tuyên uý Sứ Đao văn Trì đã phát binh đông chinh, năm ngày trước hơn hai vạn Hồng y quân của hắn đã kéo xuống đến mặt tây Mường Thanh. Lưu thủ Mường Thanh là Cầm Lý đem hầu hết trai tráng còn lại đến bến đò Nậm Nưa cách sông mà nhìn. Quân Xa Lý có đến gần vạn người nhiều năm nay đối chiến với quân Minh, cực kỳ kiêu dũng, quân lưu thủ Mường Thanh phần nhiều là đám ô hợp không biết có thể chống đỡ được bao lâu.
Đỗ Lam cùng Lê Niệm nghe được thì cả mừng, hóa ra là Cầm Sương bị ép phải hàng, bọn hắn không hẹn cùng thở ra một hơi.
Thiên mệnh đứng về phe có tình báo tốt hơn, hoặc chí ít là lần này đối mặt với sứ giả của Cầm Sương triều đình xem như biết đáy. Biết tỏng bài đối phương có những gì rồi bọn hắn có một vạn cách xoa nắn bọn chúng trên bàn đàm phán.
Cuộc chiến này coi như có một cái kết thuận lợi, triều đình chưa bao giờ hy vọng xa vời chỉ một chiến dịch có thể hoàn toàn chưởng khống Hưng Hóa trong tay. Tuy nhiên, tình thế hiện tại như vậy thì áp đặt một số điều kiện có lợi cho m·ưu đ·ồ lâu dài bọn mán mọi cũng không thể chối được.
Lê Ê dẫn đầu đám người bước ra khỏi quân trướng, đến tiền doanh liền thấy mười mấy tên trai tráng hết nhìn đông lại nhìn tây.
Bọn người vừa đến đã có một tên tráng hán bước ra chắp tay với Lê Ê.
- Ngài là Trấn man Tướng quân chăng?
Lê Ê ngưng thị nhìn người này, thân cao bốn thước rưỡi (1m8) dáng điệu đường hoàng, bờ vai hùng tráng, bên trong mặc áo đỏ, bên ngoài khoác sơn văn giáp, trên mặt cũng coi là sáng sủa.
Lê Ê ngồi xuống ghế xếp, không chút nào tỏ vẻ đã biết trước tình hình, trầm giọng nói.
- Ta chính là Trấn man Tướng quân, mi là Cầm Sương à? Đến trước hành dinh quân ta có lời gì?
Tên tráng hán chắp tay vái, lại lắc đầu nói.
- Mỗ không phải là Chẩu mường Cầm Sương, chỉ là một sứ giả thôi.
Đoạn lại ngẫm nghĩ một lát, nói tiếp.
- Mỗ là Mứn Lạn, quan khun Mường Muổi, hôm nay đến đây xin giảng hòa. Chẩu Mường nói chúng ta nguyện lại trở về cánh chim che chở của triều đình, nguyện lại làm con dân Đại Việt, lại làm thần tử trung thành của Hoàng Đế. Chỉ cầu triều đình rút quân khỏi đất Ngưu Hống (Hưng Hóa).
Lê Ê ngửa mặt lên trời cười ha hả, bỡn cợt nói.
- Thật sự là trước láo xược sau cung kính! Lúc trước bọn mi đem quân đánh úp quân Ưng Dương ở Mường Sang sao không nghĩ đến ngày trở về làm con dân Đại Việt?
Nét mặt lão đột nhiên trở nên nghiêm túc, chắp tay về phía đông vái nói.
- Quân quyền thần thụ, sao mà thiêng liêng. Năm đó đức Thái Tổ ta có đức hiếu sinh mới giao cho bọn mi thổ địa, trước thì ban cho chức tước để thay mặt ngài chăn dắt con đỏ, sau thì giao cho trọng quyền để làm phiên dậu cho triều đình. Nay bọn mi động một cái là cử binh chống lại triều đình, đó chẳng phải là loài phản trắc đó sao! Hành vi ác liệt như thế sao có thể coi là phiên dậu? Hoàng Đế là ai? Chẳng lẽ con c·h·ó con mèo cũng có thể thề hiệu trung với ngài hay sao?
Mứn Lạn mặt không b·iểu t·ình, phất tay với đám tùy tùng, ngay lập tức, bốn tên tráng hán xách hai tên trung niên người Lạc ra ném trước mặt Lê Ê.
Lúc này Mứn Lạn mới nói.
- Người Thái chúng ta đời đời giữ lễ mà thờ Hoàng Đế ở Đông Kinh, ngày trước động binh là do những kẻ này du thuyết, nói là Hoàng Đế sắp cử binh lên tiêu diệt lũ chúng ta. Chẩu Mường cùng các quan khun, phù nạm chẳng qua là bị bọn gian nhân này che mắt, hoảng sợ làm liều mà thôi. Nay Chẩu Mường đã khám phá ra hoang ngôn của đám gian nhân này, không dám chậm trễ chút nào giao nộp cho triều đình, tuy không dám mơ tưởng gương vỡ lại lành, nước đổ lại hốt, chỉ mong hồng ân của Hoàng Đế mênh mông như biển lớn, hạo đãng như sông sâu, để cho đám ngoại thần chúng ta cũng được thụ hưởng ân trên mưa móc.
Lê Ê lúc này mới nghiêng người, ánh mắt thú vị hỏi.
- Ta có thể đại diện cho ý chí của triều đình, của Hoàng Đế, mi có thể đại diện cho ý chí của toàn bộ người Thái hay không?
Mứn Lạn vẻ mặt hơi đổi, ánh mắt đảo quanh, đúng lúc này, từ phía sau hắn vang lên một giọng nói trầm vang hữu lực.
- Cầm Sương ở đây, lời mỗ nói chính là ý chí của người Thái, chí ít là mười xứ Thái đen!
Chú thích:
(1) Thường sơn ẩm là một bài thuốc đông y có tác dụng cắt cơn sốt rét.
(2) Quả sầu đâu rừng có tính ức chế vi sinh vật rất mạnh, thường dùng để điều trị sốt rét, sốt xuất huyết, kiết lỵ v.v.