Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Lê Dung

Unknown

Chương 168: Theo Như Nhu Cầu

Chương 168: Theo Như Nhu Cầu


Đều là người từng trải cả, có loại thần đồng thiên tài nào chưa từng gặp.

Thay phiên nhau công kích Lê Ý chẳng qua để thoáng xác nhận xem thằng này có phải nhân tài có thể gửi gắm được hy vọng hay không mà thôi.

Ai ngờ lại nhìn thấy loại biểu cảm đó hiện lên trên mặt một thằng nhóc con mười hai tuổi, khiến mấy lão già một đời theo đuổi sự học đồng loạt hít một hơi khí lạnh, không khỏi nhớ tới đương kim bệ hạ (Lê Nguyên Long).

Hoàng Đế mười bốn tuổi đã biết gọi Trịnh Khả là người có thù với Lê Sát về triều triệt quyền thần, sau lại gọi Lê Khôi từ Nghệ An về Đông Kinh làm Nhập nội Tư Mã để diệt Lê Ngân.

Cái gia tộc này đản sinh toàn loại quái thai gì thế này, nghĩ tới bản thân tầm tuổi đó ai không phải thiên tài, tuy cũng là tài hoa hơn người nhưng so về tâm cơ, về ngự hạ chi thuật … chỉ có thể là lạnh cả sống lưng.

Trình Hiền lắc nhẹ đầu cười ha hả, ngồi xuống một cái rương thấp giọng nói.

- Gia s·ú·c với chả gia cầm cái gì lão phu không quan tâm, đời này nào phải chưa làm gia s·ú·c mặc người sai sử bao giờ. Duy chỉ có một điều, bọn lão phu làm gia s·ú·c là làm cho trường Quốc học, phục vụ bọn học sinh chứ không phải cống hiến cho tông tộc họ Lê các ngài!

Lý Thối cũng từ bỏ vẻ mặt thối hoắc, cười nói.

- Hoàng gia đã bỏ ra số tiền lớn, ban phát ân trạch cho thiên hạ thì nhận phúc báo cũng là thiên kinh địa nghĩa. Chẳng qua tương lai đám học sinh trường Quốc học phải để bọn lão phu dạy dỗ cẩn thận đã, chưa hoàn thành tu học mà đã vội sử dụng là lãng phí tiềm năng của bọn chúng vậy.

Lê Ý gật đầu.

- Chư vị tiên sinh an tâm, bệ hạ còn trẻ, Ý cũng mới mười hai, chuyện này không có gì phải vội.

Trình Hiền xua tay, không để ý lắm nói.

- Không sợ tiểu Hầu gia ngài chê cười, bọn lão phu không có vốn liếng mặc cả với ngài, càng không có can đảm mặc cả với bệ hạ. Riêng điểm này, bất kể là ngài hay bọn lão phu đều rõ ràng trong lòng, mấy cái thân già này chỉ có lựa chọn duy nhất là tin tưởng vào lời hứa của ngài mà thôi.

Lê Ý cực kỳ nghiêm trang chắp tay, không nói thêm lời nào, chỉ có ánh mắt là sáng rực mà kiên định.

Trong lòng thầm nghĩ.

"Mấy lão cáo già tỏ ra đáng thương với ai kia chứ. Theo như nhu cầu mà thôi!"


Trên đảo Nhất Kỳ (đảo Iki) cơn bão biển đã qua được hơn một ngày. Con mẹ nó bão ở cái xứ khỉ gió này vừa lạnh vừa ướt gấp tỉ lần bão ở Đại Việt.

Hai ngày bão nổi Lê Ý ngoan ngoãn nằm trong nhà nghiên cứu cấu tạo cơ thể người với Giai Tử, cũng coi là không tệ.

Ngoài bến tàu, đám thủy thủ đang tất bật chuẩn bị ra khơi, trong sân sau dinh thự của Đại Nội Giáo Hoằng (Ouchi Norihiro) Lê Ý bình tâm tĩnh khí nhắm thẳng vào bia bắn xa ngoài mười trượng.

[Phăng … viuuu … phập]

Khoảng cách này đối với nó không có chút thách thức nào, trên mặt bia lít nhít mười mấy mũi tên đều trúng hồng tâm cả.

Trung thực mà nói, năm đó Lê Ý không thích luyện cung lắm, nó cho rằng thời đại v·ũ k·hí nóng đã đến, chả có lý do gì để tốn thời gian vào trò này cả.

Thế là bị Lê Khôi cầm roi mây đánh cho mấy trận lên bờ xuống ruộng, đến nay bờ mông nó vẫn còn mấy vết roi thành sẹo, đèo mẹ!

[Phăng … viuuu … phập]

Đại Nội Giáo Hoằng ở bên cạnh cũng buông dây cung ra bắn một mũi tên thẳng vào hồng tâm.

Hài lòng gật đầu thành tích của mình, hắn cẩn thận tháo dây gác cây cung lên giá đỡ, đoạn ngồi xuống bên bàn trà mới nửa khoe khoang nửa thật tình nói với Lê Ý.

- Chỗ anh em nói thật, ra chiến trường đừng dùng loại mũi tên nhẹ đó. Đường tên nhìn thì căng đấy, cũng dễ dàng bắn trúng hồng tâm đấy, nhưng thực tế thì chả tác dụng gì. Một bộ đại khải (Ō-yoroi) hạng ba cũng thừa sức chặn loại tên này.

Lê Ý chẳng thèm quan tâm, tư tưởng của nó đã có đổi khác so với sáu năm trước. Giờ đây, đối với nó bắn cung không chỉ để rèn luyện thể chất mà còn là một cách để tu dưỡng tâm tính.

Giờ đây mỗi lần kéo cung đều là một loại hưởng thụ.

“Ai như con trâu đực nhà mi!”

Lê Ý liếc xéo Đại Nội Giáo Hoằng, trong bụng lầm bầm.

Thằng này sử dụng cung chiến của Đại Hòa, loại cung này bắn mũi tên xuyên giáp rất nặng.

Trước kia cung Đại Hòa không chú trọng vào xuyên giáp tới vậy, yếu tố này chỉ trở nên được coi trọng từ sau cuộc xâm lược của người Mông Cổ.

Trong hai cuộc c·hiến t·ranh đó, những mũi tên nhẹ của các võ sĩ tỏ ra vô dụng trước áo giáp của những kẻ xâm lược.

Bị ám ảnh bởi sự bất lực trước áo giáp của kẻ thù, người Đại Hòa đã thực hiện một cuộc cách mạng với cả cung chiến lẫn mũi tên của mình.

Cung chiến Đại Hòa càng ngày càng được chế tạo từ nhiều lớp vật liệu xen kẽ với nhau hơn, cho lực kéo nặng hơn.

Song song với đó, mũi tên chiến trận cũng càng ngày càng nặng hơn, cho phép lưu trữ động năng lớn hơn.

Tỉ dụ như cây cung Đại Nội Giáo Hoằng đang sử dụng có lực kéo lên đến hơn một tạ rưỡi (> 90kg) có thể bắn mũi tên nặng ba cạnh xuyên thủng mũ sắt từ khoảng cách mười trượng.

Đương nhiên không phải không có cái giá của nó, mũi tên xuyên giáp rất nặng, thường từ hai lạng rưỡi đến ba lạng nên tầm bắn tối đa chỉ vào khoảng sáu mươi trượng (240m) tầm bắn hiệu quả cũng không được xa, thường không quá hai mươi trượng (80m).

Cung chiến nặng hơn cũng khiến các chiến thuật cung kỵ trở thành trò đùa, gần trăm năm trở lại đây kỵ binh Đại Hòa đã bắt đầu từ bỏ cung chiến dần chuyển hết thành thương kỵ.

Việc bắn cung bây giờ được trao cho đám bộ binh với tư thế nhắm bắn, vận lực thỏa mái hơn.

Đó là lý do mắt Đại Nội Giáo Hoằng cùng đám lãnh chúa Đại Hòa sáng như đèn pha khi nhìn thấy điểu thương dễ dàng bắn thủng tấm gỗ thông dày hai tấc (8cm) ở khoảng cách ba mươi trượng.

Bất chấp Lê Ý đã nói rõ ràng rằng độ chính xác của điểu thương ở khoảng cách đó thực sự rất buồn cười, mọi người nên cân nhắc cho kỹ. Thế nhưng ai có thể ngó lơ thứ v·ũ k·hí uy lực c·hết người mà bất cứ một tên nông dân nào cũng chỉ cần hai đến ba tuần huấn luyện là có thể sử dụng thành thạo đây!

Bắn xong mũi tên cuối cùng, Lê Ý mới ngồi xuống bên cạnh Đại Nội Giáo Hoằng nhấp ngụm trà thỏa mái nói.

- Sau này v·ũ k·hí tầm xa chủ lực sẽ là điểu thương, chỉ cần tập trung đủ số lượng tạo thành mưa đ·ạ·n, võ sĩ kiêu dũng đến mấy cũng phải sợ hãi. Đấy rồi xem, cung thuật sẽ chỉ còn đơn thuần là một trò giải trí, không hơn!

Đại Nội Giáo Hoằng đổi một tư thế ngồi thỏa mái trên đệm.

- Mấy bữa trước vi huynh cũng cho là như vậy. Hôm nay suy nghĩ kỹ lại rồi, với tốc độ sản xuất điểu thương mà hiền đệ cáo tri thì nhanh cũng phải mươi năm nữa loại v·ũ k·hí này mới đủ sức trở thành yếu tố quyết định thắng bại trên chiến trường được. Vi huynh e rằng từ giờ đến lúc đó vẫn phải dựa vào cung cứng tên nặng mà thôi. Đương nhiên, nếu hiền đệ có thể làm chủ chuyển giao công nghệ chế tạo thứ v·ũ k·hí này lại là câu chuyện khác.

- A! Ngu đệ không biết huynh trưởng còn có một mặt vô sỉ như thế đấy!

Lê ý xì một tiếng khinh miệt, thằng này nghĩ hay thật, kỹ thuật khoan nòng điểu thương nó tốn tiền muôn bạc biển nghiên cứu nào có thể dễ dàng chắp tay tặng người như thế.

Đại Nội Giáo Hoằng gãi mũi cười không chút xấu hổ nào!

- Vi huynh nói đùa, chỉ đùa một chút mà thôi, ha ha ...

Từ trong giọng cười của Đại Nội Giáo Hoằng, Lê Ý tinh ý nghe ra được một luồng bi thương.

Điểu thương thay thế cung chiến là chuyện sớm muộn, sự xuất hiện của thứ v·ũ k·hí này không những mở ra cơ hội mà còn là nguy cơ, nhất là với những gia tộc nổi tiếng dựa vào lòng can đảm như nhà Đại Nội.

Bốn mươi năm trước Đại Nội Nghĩa Hoằng (Yoshihiro Ouchi) có thể dùng năm ngàn quân (có nguồn nói ba ngàn) đương đầu với ba mươi ngàn quân mạc phủ sao không phải là nhờ vào đám kiêu binh can đảm hơn người cơ chứ.

Trong thời đại mới - khi một tên nông dân cũng có thể dễ dàng b·ắn h·ạ một kiêu binh thân trải trăm trận chỉ bằng một cái siết cò - nhà Đại Nội muốn tiếp tục duy trì ưu thế quân sự của mình trước các đối thủ tiềm năng không còn là chuyện đơn giản nữa.

Trên đời này hiếm có gì bi ai hơn là có đủ sức mạnh để có thể "chơi trước làm bố" tiêu trừ hậu họa nhưng vì một lý do gì đấy lại không thể xuất thủ được.

Tình thế của nhà Đại Nội hiện tại chính là như thế.

Xét về sức mạnh quân sự, bọn hắn thừa sức vả cho đám lãnh chúa trên đảo Cửu Châu (đảo Kyushu) răng môi lẫn lộn. Thế nhưng hết lần này đến lần khác vì lo sợ chạm vào chúng nộ nên không dám thỏa mái đại triển quyền cước.

Rõ ràng nhìn thấy nguy cơ sắp đến lại chỉ có thể bó tay bó chân chờ bọn chuột nhắt trên đảo Cửu Châu chậm rãi kéo gần khoảng cách.

Châm chọc thật!

Cái gì? Thương hội Vĩnh Xương độc quyền cung cấp điểu thương cho nhà Đại Nội?

Đừng nói đùa, ngay thời điểm Lê Ý cho người biểu diễn sức mạnh của loại v·ũ k·hí mới này cho mấy chục nhà lãnh chúa khắp miền nam Đại Hòa đã chú định điểu thương không thể nào chỉ được bán cho nhà Đại Nội.

Kể cả thương hội Vĩnh Xương cố kỵ mặt mũi mà mặt ngoài từ chối bán thì loại v·ũ k·hí này cũng sẽ đến tay các nhà còn lại từ con đường của các thương hội An Nam khác mà thôi.

Nhà Đại Nội không thể, càng không dám ngăn cản, chơi trò đó nghĩa là công khai tuyên chiến với tất cả các nhà lãnh chúa tham gia viễn chinh lần này.

Tình thế này, so với tông tộc họ Lê sao mà tương tự. Lê Ý cực kỳ đồng cảm với thằng này, buông chén trà xuống bày một bộ quân sư quạt mo nói.

- Cũng chả có gì, chỉ cần nhà Đại Nội đánh thắng cuộc chiến này, lấy được lượng lớn danh nghạch buôn bán vào Triều Tiên, đảm bảo ưu thế về tài chính là được. Ngu đệ chả dám buông lời hão huyền gì, chỉ có thể đảm bảo bọn chúng có một ngàn khẩu điểu thương thì nhà Đại Nội sẽ có hai ngàn khẩu, bọn chúng có hai ngàn thì nhà Đại Nội sẽ có quyền ưu tiên mua năm ngàn. Ưu thế vĩnh viễn nằm trong tay nhà Đại Nội, huynh trưởng lại sợ gì chúng?

Đại Nội Giáo Hoằng đạp cho Lê Ý một phát, suýt nữa thì hắn bị thằng này làm cho tức đến bật cười.

Những lời này là loại lý lẽ c·h·ó đẻ gì? Thực sự là con người có thể nói ra sao?

Lê Ý nhún vai cực kỳ vô tội.

Đừng nhìn nó lời lẽ bay bướm, há mồm Tuân Tử ngậm mồm Mạnh Tử, trung thực mà nói nó chỉ là một thằng lái s·ú·n·g không hơn không kém!

Sản lượng điểu thương hiện tại của công xưởng Vĩnh Xương lên đến hơn tám ngàn khẩu mỗi năm. Kế hoạch mười năm tới q·uân đ·ội Đại Việt cũng không sao dùng quá năm vạn khẩu điểu thương. Kể cả tính thêm số hao mòn hỏng hóc nữa mỗi năm cần không quá sáu ngàn khẩu, tính ra thừa trên dưới hai ngàn khẩu là ít.

Nếu mấy nhà này không kèn cựa với nhau thì điểu thương công xưởng Vĩnh Xương sản xuất ra gác hết trong kho làm thức ăn cho mối mọt à?

Qua cơn giận rồi Đại Nội Giáo Hoằng mới nghiêm túc cân nhắc, lời thằng ôn con này tuy có hơi gợi đòn nhưng căn bản là sự thực.

Buôn bán vào Triều Tiên chính là mỏ vàng không bao giờ cạn, nào phải tự nhiên mà hơn ba mươi năm trước tướng quân - Túc Lợi Nghĩa Trì (Ashikaga Yoshimochi - Shogun thứ tư của mạc phủ Muromachi) lựa chọn từ bỏ thương mại với nhà Minh để tập trung vào thị trường với Triều Tiên?

- Lợi ich đúng là đủ lớn, chẳng qua muốn nuốt trôi miếng bánh này sau khi đánh xong Đối Mã phải trở về đánh cho nhà Tế Xuyên (gia tộc Hosokawa) một trận thật đau!

Đại Nội Giáo Hoằng dưa tay lên day day thái dương, ê răng nói.

Nếu không tấu cho nhà Tế Xuyên một trận nên hồn, để chúng thỏa mái lôi kéo nhà A Tô (gia tộc Aso) nhà Y Đông (gia tộc Ito) v.v. năm sáu gia tộc ở đảo Cửu Châu liên hợp làm khó nhà Đại Nội thì đúng là số c·h·ó!

Đừng nhìn hiện tại trước mặt hắn mấy gia tộc lãnh chúa trên đảo Cửu Châu ngoan như cún, một khi chúng cảm giác sức mạnh của nhà Đại Nội bành trướng ngoài phạm vi chịu đựng, lại có nhà Tế Xuyên ở bên ngoài châm gió thổi lửa thì chưa biết đám cỏ đầu tường này có thể làm nên chuyện gì.

Lê Ý cười trên nỗi đau khổ của người khác nói.

- Huynh trưởng làm vậy không sợ lại lâm vào một vòng chinh chiến mới à?

Đại Nội Giáo Hoằng không cho là việc gì lớn, nhếch mép cười nói nói.

- Hiền đệ cho rằng hơn bốn mươi năm nay công việc Cửu Châu Thám Đề luôn do nhà Đại Nội ra mặt giải quyết là ngẫu nhiên à? Mạc chúa vì sao trước sau đều dùng gia tộc chúng ta? Hiền đệ thực sự cho là toàn bộ miền nam Đại Hòa không còn gia tộc nào khác có thể tương trợ nhà Sáp Xuyên đánh dẹp mấy gia tộc cứng đầu ở đây chăng?

Nhếch mép lên thành một đường vi diệu, Đại Nội Giáo Hoằng lạnh nhạt.

- Chẳng qua là có kẻ muốn nhà Đại Nội lâm vào chinh chiến liên miên mà thôi. Gia tộc chúng ta phải liên tục bị tiêu hao võ sĩ, một mực dựa vào trợ lực của Bình An kinh mới có thể đàn áp các gia tộc chung quanh. Chỉ có như thế chúng ta mới không dám sinh lòng làm phản, bọn hắn mới có thể an tâm. Năm đó đại bá ta (Đại Nội Nghĩa Hoằng - Ouchi Yoshihiro) vì nhận ra ý đồ của Mạc chúa nên mới khởi binh về Bình An kinh (Heian-kyo) đòi một câu trả lời. Cái kết thì hiền đệ cũng thấy đấy, đại bá ta c·hết trận, bốn chục năm nay nhà Đại Nội chúng ta vẫn tiếp tục ngoan ngoãn làm một con c·h·ó canh giữ phương nam cho Mạc chúa. Nay Mạc chúa tuổi nhỏ thì làm c·h·ó cho chư vị đại nhân ở Bình An kinh, có gì khác nhau sao, há há …

- Nói như vậy thì nhà Đại Nội phải chịu uất ức thấu trời xanh rồi!

Lê Ý mặt ngoài đạo mạo, trong bụng điên cuồng cười đểu.

Ấm ức con khỉ mốc! Những kẻ nắm quyền to ở Bình An kinh tính toán nhà Đại Nội sao nhà Đại Nội lại không biết tận dụng cái cớ Mạc phủ ban cho mà kiếm lợi lộc về cho mình cơ chứ.

Bọn mi thực sự cho là nhà Đại Nội đánh trận không công cho người ta à?

Chuyện cười! Nên nhớ, kể cả nhà Đại Nội có gốc gác từ Triều Tiên đi chăng nữa, nếu không có chư vị đại nhân ở Bình An kinh ngầm đồng ý thì làm sao có thể an ổn làm ăn với người Triều Tiên mấy chục năm nay an ổn thế. (1)

Nhà Đại Nội có thể xây dựng hết lớp tinh binh này đến lớp tinh binh khác là nhờ tiền của ở đây chứ còn ở đâu nữa.

Đại Nội Giáo Hoằng sao không biết thằng này đang xiên xỏ, phì cười, lần nữa đạp vào đít Lê Ý, đoạn chăm chú nói.

- Suy cho cùng cũng là tùy theo nhu cầu mà thôi!

Chú thích:

(1) Trước khi Tông thị ký điều ước Gia Cát (điều ước Kakichi 1443) với Triều Tiên thì nhà Đại Nội dựa vào quan hệ của mình với người Triều Tiên (nhà Đại Nội tự xưng là hậu duệ của vương tộc Bách Tế) mà nắm một phần đáng kể tuyến đường thương mại từ Đại Hòa vào Triều Tiên.

Chương 168: Theo Như Nhu Cầu