Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Lê Dung

Unknown

Chương 170: Giả Dối

Chương 170: Giả Dối


Biển lớn là vĩ ngạn, ngay cả đội thuyền khổng lồ của liên quân trên mặt biển cũng không khác gì mấy con gọng vó trên mặt hồ, hơn ba trăm chiếc thuyền lớn không đủ sức tạo nên một gợn sóng nào đáng kể.

Đại Nội Giáo Hoằng ngồi trên thuyền lâu (lầu các trên thuyền) khuôn mặt tĩnh lặng như gương, từ khi nhổ neo đến bây giờ, hắn luôn giữ thái độ lãnh tĩnh như vậy.

Mặt đông đảo Nhất Kỳ (đảo Iki) đến cảng Nghiêm Nguyên (cảng Izuharra/ Tsushima) chưa tới hai trăm dặm đường biển, theo đúng lộ trình chỉ cần độ sáu đến tám canh giờ là tới.

Đi quá nửa đường vẫn chưa thấy hạm đội Đối Mã đến đánh chặn, đuôi mày hắn không khỏi nhíu lại một luồng nghi hoặc.

Hắn thừa biết trên đảo Nhất Kỳ có người của phiên Đối Mã theo dõi quân của hắn ngày đêm. Hẳn là ngay khi bão tan, người của hắn một lần nữa chuyển quân nhu lên thuyền thì đối phương đã phải nắm rõ tình hình rồi mới đúng. Hà cớ gì đến bây giờ vẫn chưa thấy tăm tích kẻ địch ở đâu.

"Chẳng lẽ bọn chúng tự tin đến mức cho rằng có thể dễ dàng đánh tan hạm đội của ta ngay ngoài cảng Nghiêm Nguyên hay sao?"

Đúng lúc này, một tên gia thần từ khoang dưới bước lên, quỳ một chân xuống nói.

- Bẩm chủ tử, thuyền của Tông Trinh Thịnh cùng Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang xuất hiện ở phía trước, kéo cờ hàng.

Đôi mày hơi nhíu một nhịp rồi lại giãn ra, hắn lạnh nhạt hỏi.

- Chúng có bao nhiêu thuyền?

- Hồi chủ tử, hết thảy độ sáu bảy mươi chiếc!

Ánh mắt Đại Nội Giáo Hoằng đảo quanh một vòng, đoạn phất tay ra lệnh.

- Vẫy cờ hiệu, gọi chư vị đại nhân đến thương nghị!

- Vâng!

Chậm rãi đứng dậy tiến về phía cửa sổ, hắn vung tầm mắt ra biển lớn, con ngươi chậm rãi mất đi tiêu cự, lâm vào trầm tư.


Độ hơn một canh giờ trước, trên cầu cảng Nghiêm Nguyên, Thiếu Nhạc Giáo Lại (Shoni Noriyori) cung kính mà nghiêm cẩn vái lạy trước một cái hương án, trên đó có mười mấy tấm bài vị, đều là cha anh nhà Thiếu Nhạc c·hết trận trong gần nửa thế kỷ c·hiến t·ranh với nhà Đại Nội.

Thắp hương xong, hắn ôm chặt bài vị của cha hắn - Thiếu Nhạc Mãn Trinh (Shoni Mitsusada) lấy tay xoa xoa bụi bẩn gần như không tồn tại rồi bật khóc, mấy tên gia thần nhà Thiếu Nhạc cũng khóc, đám tộc binh ở phía sau đều bật lên từng tiếng thút thít thê lương.

Thiếu Nhạc Giáo Lại cẩn thận một lần nữa đặt bài vị của cha mình lên hương án, rút kiếm nâng lên quá nửa đầu, gầm thét.

- Thiên Chiếu Đại Ngự Thần (Amaterasu) làm chứng, thù này không trả, thề không làm người!

Đám gia thần, tộc binh nhà Thiếu Nhạc đồng thời vung tay lên hưởng ứng.

- Thù này không trả, thề không làm người!

Tiếng rít gào xen lẫn tiếng khóc theo gió biển lan ra khắp một mảnh bến tàu, Tông Trinh Thịnh (So Sadamori) ở phía xa đích thân gõ trống trận, sau ba hồi trống, lão rảo bước đến gần Thiếu Nhạc Giáo Lại, đặt tay lên vai hắn khẽ nói.

- Tùng Pháp (tên cúng cơm của Thiếu Nhạc Giáo Lại) đến lúc rồi!

Thiếu Nhạc Giáo Lại trầm trọng gật đầu, cởi chiến bào ra khoác trên mình áo bằng vải thô, bước theo Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang trịnh trọng dùng dây gai trói giật cánh khuỷu hắn từ phía sau.

Một tên gia thần đột nhiên quỳ mọp xuống, bò về phía trước nhất, khẩn thiết nói.

- Chủ tử đừng đi, hay là để tiểu nhân!

Thiếu Nhạc Giáo Lại hơi cử động khớp vai một chút, gật đầu với Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang ra hiệu dây gai siết vừa đủ rồi, đoạn quay lại nhìn tên gia thần nhà mình cười nhẹ.

- Không lừa được đâu, làm như thế chỉ tổ hỏng việc thôi! Hai nhà tranh đấu gần năm mươi năm nay, nhà Đại Nội có chân dung của tất cả dòng chính nhà chúng ta. Không lẽ nào ta lại là ngoại lệ.

Thiếu Nhạc Giáo Lại bi ai cười, huyết thù giữa nhà Đại Nội cùng nhà Thiếu Nhạc sâu như biển, nặng như núi. Sao Đại Nội Giáo Hoằng có thể phạm vào loại bất cẩn sơ đẳng như thế được.

Cũng vì sự trọng thị vượt xa bình thường này, tính mạng của hắn mới có thể trở thành v·ũ k·hí, là loại vốn liếng đủ để câu con cá to như gia chủ nhà Đại Nội.

Thù hằn giữa hai gia tộc đã trở thành một loại tâm ma, hôm nay ta g·iết tông nhân nhà ngươi, ngày mai ngươi g·iết dòng chính nhà ta.

Nói thật, nếu đổi ngược lại hắn là Đại Nội Giáo Hoằng, có lẽ hắn cũng sẽ không nhịn được mà há mồm đớp lấy đớp để miếng mồi này.

Như nghĩ đến cái gì, hắn chỉ có thể lắc đầu khổ sở, ngay chính bản thân hắn cũng không đếm được đã bao nhiêu lần mơ thấy bản thân tự tay cầm kiếm tru diệt toàn bộ dòng chính nhà Đại Nội.

Càng không đếm được bao nhiêu lần mơ thấy trước là Đại Nội Trì Thế, sau là Đại Nội Giáo Hoằng đạp tung cửa phòng tay xách kiếm xông vào lấy đầu anh em hắn.

Đúng vậy, những năm đó huynh trưởng (Thiếu Nhạc Gia Lại - Shoni Yoshiyori) vẫn còn tại thế nhiều lần bị ác mộng làm tỉnh giấc, thanh niên trung nhị như hắn không mảy may cảm nhận được áp lực trên người huynh trưởng.

Lúc huynh trưởng nương nhờ Chinh di Đại Tướng quân mà ký hòa ước với nhà Đại Nội hắn liền vùng vằng bỏ nhà đi bụi mấy tháng trời, bây giờ nghĩ lại, khi đó huynh trưởng ngày giờ không nhiều, đúng ra hắn nên hầu bên cạnh nhiều hơn.

Hối tiếc đến mức nào cũng đã muộn, giờ đây hắn là người kế tục huynh trưởng gánh vác mấy trăm năm vinh dự của nhà Thiếu Nhạc.

Hít sâu một hơi, hắn nhanh nhẹn bước theo Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang leo lên con thuyền lớn nhất đang neo đậu ven cảng.

Lên thuyền rồi, Thiếu Nhạc Giáo Lại cố gắng đứng thẳng, đảo mắt một vòng nhìn trở lại, đám gia thần, tộc binh nhà Thiếu Nhạc, tất cả bọn chúng đều quỳ mọp trước mặt hắn.

“Vì gia tộc trường tồn, danh dự cá nhân lại đáng là gì cơ chứ, hà hà …”


Chẳng mấy chốc, hai đội thuyền đã sắp chạm mặt nhau, nhìn sơ qua không đủ hai dặm, trên biển đây không phải là khoảng cách quá xa xôi gì.

Thiếu Nhạc Giáo Lại bóng lưng thẳng tắp đứng bên cạnh Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang, cười nói.

- Một khi bắt đầu, mọi chuyện khó mà tiếp tục nằm trong tầm khống chế của chúng ta nữa, ngươi có sợ không?

Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang cười ha hả, vỗ vào ngực giáp bình bịch.

- Đại nhân, huynh đệ dưới tay tiểu nhân đều là hạng người gì ngài còn không rõ sao? Liếm máu trên lưỡi đao mà thôi, có gì to tát đâu. Trước tiên bọn chúng sẽ yêu cầu chúng ta tháo bỏ nỏ mạnh, máy bắn đá, sau đó phân tách khám xét từng thuyền, giải giáp người của ta.

Thiếu Nhạc Giáo Lại cũng gật nhẹ đầu, nếu không phải tách ra khám xét nhận hàng thì kế hoạch của bọn hắn thực hiện kiểu gì cơ chứ.

Cả đêm qua hắn không ngủ, tính toán mọi đường, suy tư muôn lối. Đến gần sáng hôm nay mới chợp mắt được một chút, dưới mắt hơi có quầng thâm, lại càng thích hợp đóng vai c·h·ó nhà có tang b·ị b·ắt đem dâng tù.

Phía trước nhất đội thuyền là hai chiếc Định Hải, bên cạnh chúng có hơn chục chiếc Đại Phàm, khéo léo tách ra một lối đi vừa đủ cho hai ba chiếc thuyền thông qua cùng lúc.

Chỉ cần đoàn thuyền của Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang có chút bất bình thường nào sẽ ngay lập tức ăn đ·ạ·n pháo.

Toàn bộ hải pháo đều đã nạp đ·ạ·n ghém cứng, ở khoảng cách trên dưới ba mươi trượng này ăn xong lau sạch sáu bảy chục chiếc thuyền hải tặc không có chút ngập ngừng nào.

Gia thần nhà Đại Nội trên mấy chiếc thuyền con leo lên thuyền lớn của Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang, thấy thằng này cực kỳ ngoan ngoãn biết điều liền nghênh ngang tiến đến xem mặt Thiếu Nhạc Giáo Lại.

Tên gia thần nhà Đại Nội móc một bức tranh từ trong ngực ra, cẩn thận đối chiếu, thấy đúng là gia chủ nhà Thiếu Nhạc mới cực kỳ giữ lễ chắp tay với hắn.

- Tiểu nhân ra mắt Thiếu Nhạc đại nhân!

Thù hằn là chuyện của chư vị Đại Danh, phận làm gia thần như hắn không thể càng không dám có chút thất lễ nào trước mặt Thiếu Nhạc Giáo Lại.

Lắm lúc một câu cảm thán của thằng này trước khi c·hết đến tai chủ tử nhà mình, kiểu “hổ xuống đồng bằng bị c·h·ó khinh" "thân làm Đại danh hôm nay lại bị một tên võ sĩ khi nhục” v.v. thì chủ tử nhà hắn có rộng lượng đến mấy cũng không khỏi sinh lòng không thích.

"Cầu một chút sảng khoái mà nảy sinh nguy cơ làm phật lòng chủ tử nhà mình là lợi bất cập hại vậy!"

Thiếu Nhạc Giáo Lại dường như không để ý hai tay đang bị trói giật khuỷu, điềm nhiên cười nói.

- Giáo Lại là một kẻ thất thế mà thôi, sao còn cần lễ lạt như thế!

Thằng này dù b·ị b·ắt trói nhưng lời nói hành động cũng không phải hạng tầm thường, tên gia thần không nhịn được trong lòng thầm khen.

“Quản nhiên là xuất thân tôn quý, phong thái như thế này không phải hạng liu riu có thể sánh được!”

Nghĩ rồi nhanh chóng cho người đưa Thiếu Nhạc Giáo Lại xuống thuyền.

Lúc này Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang chầu chực ở bên cạnh mới nịnh nọt cười nói.

- Đại nhân vất vả rồi, chư vị đại nhân tự thân đến đây, bọn tiểu nhân cảm kích bất tận vậy! Người đâu, mang lễ vật lên!

Từ phía dưới bỗng có mấy ả đàn bà độ mười mấy hai mươi, ăn mặc bạo lộ bưng mấy khay bạc lên, Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang cười bồi.

- Có chút quà mọn không đủ tỏ lòng thành kính, mong đại nhân nhận cho!

Đám gia thần, tộc binh nhà Đại Nội trên thuyền nhìn thấy từng đồng bạc sáng loáng không kìm được tỏ rõ vẻ cao hứng.

Đại quân xuất chinh, tiền tài nữ nhân chắc chắn được phóng túng, tất cả chỉ huy, tướng lĩnh đều ngầm thừa nhận điều đó.

Liếc qua thấy số lượng không ít, mười mấy tên võ sĩ đều híp mắt cười, duy chỉ có đầu lĩnh vỗ vai Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang cười như không cười nói.

- Người xưa nói vô công bất thụ lộc, lão đệ đột nhiên dâng nhiều lễ như thế này hẳn là cũng có chỗ cần mới là phải đạo!

Hắn không ngu, từ trên trời rơi xuống chỉ có mưa và cứt chim, lý do lễ ra mắt không đủ để giải thích cho số lễ nặng đến mức này.

Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang nặn ra một bộ “đại nhân tuệ nhãn như đuốc” xoa tay nói.

- Không giấu gì đại nhân, tiểu nhân đúng là đã quy hàng, tương lai hẳn là cũng kiếm một mảnh đất ở phiên Chu Phòng (phiên Suo/ Suo no Kuni) sống nốt phần đời còn lại thôi. Chẳng qua … chẳng qua tiểu nhân một đời tung hoành trên biển cũng là nhờ đám anh em dưới tay, mong đại nhân thương xót, một câu nửa chữ bên tai Thủ hộ Đại danh đại nhân. Tiểu nhân không dám đòi hỏi gì nhiều, nhà Đại Nội phân phát như thế nào cũng được, chỉ cần an trí anh em bớt cơ cực đi một chút. Mấy ngàn anh em ở đây đều là con cưng của biển cả, hẳn là cũng có chỗ hữu dụng cho cơ nghiệp nhà Đại Nội. Mong đại nhân giơ cao đánh khẽ, ban ân xuống cho chúng tiểu nhân được hưởng mưa móc mát lành. Được như thế tiểu nhân không còn lăn tăn gì nữa!

Nghe hết lời tên đầu mục mới nở nụ cười gật nhẹ đầu.

Thằng này cũng coi là biết điều, không xin xỏ giữ nguyên biên chế đám Oa Khấu dưới tay, chỉ mong cầu không bị chèn ép quá đáng, đời sống sau này nhẹ nhàng một chút.

Đây chả phải đại sự gì, gia chủ nhà mình cũng không có ý định băm đám này đem nuôi cá.

Tình hình hiện tại của thủy quân nhà Đại Nội vẫn cực kỳ căng thẳng. Mặt đông nam đề phòng nhà Tế Xuyên (gia tộc Hosokawa) mặt tây bắc bảo vệ thương lộ đến Triều Tiên, mặt tây thì áp chế các lãnh chúa khác trên đảo Cửu Châu (đảo Kyushu).

Trước sau gì nhà Đại Nội cũng sẽ vật tận kỳ dụng, xé lẻ đám Oa Khấu này xếp vào biên chế thủy quân mà thôi.

Việc cần kíp bây giờ là dỡ bỏ nỏ công thành cùng máy bắn đá trên thuyền đám Oa Khấu này.

Chỉ cần tháo hết nanh vuốt của chúng, dù có là hổ dữ cũng phải ngoan ngoãn phủ phục dưới chân nhà Đại Nội.

Không đợi hắn ra lệnh, Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang đã phất tay khiến đám Oa Khấu nhanh chóng tháo hết nỏ công thành cùng máy bắn đá trên thuyền xuống.

...

Đại Nội Giáo Hoằng cùng đám lãnh chúa ngồi trên soái hạm nghe tên gia thần cẩn thận bẩm báo từng chi tiết một. Ngay cả số tiền Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang đút cho hắn cũng không dấu diếm.

Nói đùa cái gì, hắn chính là gia thần. Gia nội chi thần, không phải tông tộc lại hơn cả tông tộc không phải nói chơi.

Dòng chính nhà Đại Nội có thể làm phản, duy chỉ có loại người như hắn tới c·hết cũng chỉ hiệu trung với nhà Đại Nội, với Đại Nội Giáo Hoằng cùng người thừa kế hợp pháp của hắn.

Những lợi tức đó hắn không dám cũng không cần thiết dấu diếm chủ tử nhà mình, chả chủ tử nào tiếc rẻ với gia thần chút tiền lẻ đó cả.

Đại Nội Giáo Hoằng gật nhẹ đầu ra hiệu đã biết, nhẹ xua tay khiến tên gia thần lui ra, ánh mắt xa xôi an tĩnh nhìn quá trình giải giáp đám Oa Khấu từ đầu chí cuối.

Từng con thuyền bị tháo hết v·ũ k·hí hạng nặng chậm rãi tản vào đội tàu chinh phạt, từ thang dây bên mạn thuyền, lần lượt từng tên hải tặc leo lên chiến thuyền rồi tự giác ném kiếm ngắn giáo dài xuống trước mặt binh lính liên quân.

Thuyền oa Khấu không lớn, mỗi chiếc chỉ có hai mươi đến ba mươi người. Mục tiêu giải giáp chỉ là dăm bảy tên to khỏe nhất, đám già cả ốm yếu còn lại không ai thèm quan tâm.

Đám lãnh chúa không mảy may lo sợ bọn chúng đột nhiên làm phản, không có khí giới hạng nặng, đám Oa Khấu này có làm gì đi chăng nữa cũng sẽ nhanh chóng bị dập tắt, không thể nào gây phương hại gì lớn với thuyền chiến nhà Đại Nội được.

Thượng Sam Phòng Triều ngồi ngay vị trí thứ nhất bên trái, nét mặt hơi hiện vẻ khó tin cùng thất vọng.

Ai mà ngờ được Tông thị cùng Tảo Điền thị lại là một đám hèn mạt, chưa gì đã bắt Thiếu Nhạc Giáo Lại đem nộp xin đầu hàng, chỉ mong giữ lại một chút lợi ích căn bản nhất.

Kể cả trên quan điểm của một kẻ tìm kiếm c·hiến t·ranh, Thượng Sam Phòng Triều cũng cảm thấy có chút vô lực, đối phương đã tụt quần chổng mông như thế, vô sỉ đến mấy hắn cũng không biết kiếm cớ gì tiếp tục đánh đấm.

Lần này Thượng Sam Phòng Triều hắn lao tâm khổ tứ đến đây không đơn giản chỉ vì hai danh ngạch buôn bán vào Triều Tiên. Quan trọng hơn cả hai cái danh ngạch ấy là cơ hội, một cơ hội để hắn chứng minh cho đám lãnh chúa phiên Việt Hậu thấy vũ dũng, thao lược của bản thân.

Giờ đây, cơ hội đó gần như đã tan thành bọt nước.

Hắn chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của nhà Đại Nội, đám Oa Khấu này phần nhiều sẽ bị đưa về an trí ở phiên Chu Phòng, chia cắt bố trí vào hải quân nhà Đại Nội trong biển Lại Hộ (biển nội địa Seto) đề phòng nhà Tế Xuyên, từ giờ đến c·hết cũng đừng hòng lần nữa được về lại cố hương.

Thế lực của nhà Tảo Điền cũng hoàn toàn tan thành mây khói.

Thượng Sam Phòng Triều bị một tiếng [kịch] rõ to kéo ra khỏi dòng suy tư, thì ra là chiếc thuyền nhỏ chở Thiếu Nhạc Giáo Lại đã áp sát vào soái hạm của Đại Nội Giáo Hoằng.

Ngoái đầu nhìn sang, chỉ thấy Đại Nội Giáo Hoằng ngồi thẳng người dậy chỉnh đốn y quan, trên mặt cố duy trì vẻ trấn tĩnh, chỉ là khóe miệngkéo tới tận mang tai đã bán đứng hắn, thằng này hẳn là sắp không kìm được mà bật cười ha hả.

Thiếu Nhạc Giáo Lại chậm rãi bước lên trên thuyền lâu, nhìn thấy Đại Nội Giáo Hoằng dù hai tay bị trói về phía sau vẫn nghiêm cẩn hành lễ.

- Giáo Lại, ra mắt Tả Kinh Đại phu (quan hàm chính thức của Đại Nội Giáo Hoằng trong triều đình Bình An kinh/ Heian-Kyo) đại nhân!

Đại Nội Giáo Hoằng cực kỳ giả dối bày vẻ mặt thất kinh, từ trên chủ vị vội vàng bước xuống đỡ Thiếu Nhạc Giáo Lại.

Không tin à?

Thằng này "vội vàng" đến mức quên cả xỏ dép cơ mà.

Đích thân cởi trói cho hai tay Thiếu Nhạc Giáo Lại, cầm tay người sau một bộ thâm tình nói!

- Ha ha ... Giáo Lại không cần như thế! Lần trước hai ta tương kiến ở nơi binh nhung mũi tên hòn đ·ạ·n, tuy là đao kiếm tương sát thế nhưng phong thái của Giáo Lại hôm ấy ta vẫn rõ mồn một trước mắt, thường tự thẹn không bằng vậy!

Đại Nội Giáo Hoằng tự tay dìu Thiếu Nhạc Giáo Lại đến bị trí thứ nhất bên phải, lúc này Thiếu Nhạc Giáo Lại mới chắp tay thi lễ một vòng chung quanh, đám người bất kể là Đại danh như Thượng Sam Phòng Triều hay gia thần các nhà đều trịnh trọng hoàn lễ.

Lê Ý vẻ mặt ê răng nhìn mấy thằng này kẻ xướng người họa với nhau,

“Bọn đệ tử quý tộc lâu đời này đúng là thảo mai! Rõ ràng chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống nhau, thế mà lúc nào cũng bày một bộ ôn tồn nho nhã, khiêm cung hữu lễ như vậy. Không biết còn tưởng chúng là thân hữu cửu biệt trùng phùng ý chứ!”

Thiếu Nhạc Giáo Lại tự tay rót một chén rượu, uống cạn mới cười tự diễu nói.

- Nói ra không sợ Tả Kinh Đại phu cùng chư vị đại nhân chê cười, hôm nay Giáo Lại thế đã cùng, lực đã kiệt, đến đây chỉ có một thỉnh cầu, mong chư vị đại nhân thành toàn!

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Đại Nội Giáo Hoằng, thằng này mới là chủ sự ở đây, hắn chưa lên tiếng không ai đần độn hé răng nửa lời.

Thằng này ngửa mặt cười lớn, ra vẻ thỏa mái nói.

- Giáo Lại cứ nói đừng ngại!

Thiếu Nhạc Giáo Lại lần nữa nghiêm cẩn hành lễ, chậm rãi nói.

- Tạ ơn Tả Kinh Đại phu đại nhân ưu ái! Giáo Lại một đời chìm nổi, đến nay đã không còn thiết tha gì nữa. Xin Tả Kinh Đại phu đại nhân cho phép Giáo Lại thực hiện lễ "thiết phúc"(1) sẽ càng vinh dự hơn nữa nếu Tả Kinh Đại phu đại nhân có thể trở thành "giới thác nhân" (2) của Giáo Lại!

Nói rồi khấu đầu thật sâu.

Toàn bộ hơn ba mươi người trên thuyền lâu lúc này đều mắt chữ A mồm chữ O, bầu không khí dường như đông cứng lại, không ai biết nên nói lời gì!

Chú thích:

(1) Thiết phúc là lễ mổ bụng seppuku của võ sĩ Nhật Bản.

(2) Giới thác nhân (kaishakunin) là người chịu trách nhiệm chém đầu của người thực hiện seppuku ngay sau khi nhát dao đâm vào bụng, thường thì sẽ do bạn bè của người đó thực hiện.

Chương 170: Giả Dối