Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Lê Dung

Unknown

Chương 171: Bài Sấp ... Bài Ngửa ...

Chương 171: Bài Sấp ... Bài Ngửa ...


Cuối cùng Đại Nội Giáo Hoằng vẫn đồng ý làm giới giác nhân cho Thiếu Nhạc Giáo Lại.

Võ sĩ không nên t·ự s·át ở trên biển, lễ thiết phúc của thằng này sẽ được cử hành trên đảo Đối Mã.

Lê Ý cực kỳ nghi ngờ Đại Nội Giáo Hoằng ngại soái hạm của hắn bị vấy máu của dòng chính nhà Thiếu Nhạc nên mới không cho Thiếu Nhạc Giáo Lại làm lễ trên thuyền.

Cứ lấy chính bản thân nó mà xét, nếu không ngại bẩn thì đã xách đao lên chém bay đầu người kia rồi.

Thiếu Nhạc Giáo Lại vừa bị người đem xuống thì Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang lại tiến vào, nhìn tên đầu lĩnh Oa Khấu quỳ mọp dưới sàn tàu, Đại Nội Giáo Hoằng nhàn nhạt nói.

- Nhà ngươi đã có tâm đầu hàng, ta cũng không vòng vo gì với ngươi! Đội thuyền của nhà Tảo Điền các ngươi hẳn là cũng có trên dưới ba trăm thuyền đi biển chứ? Cộng với số thuyền của nhà họ Tông, nói ít cũng phải trên dưới bốn trăm chiếc. Ở đây ta đếm đi đếm lại cũng chỉ có sáu bảy mươi chiếc. Tuy nói đều là thuyền lớn, thủy thủ cũng nhiều nhưng số thuyền còn lại cũng nên có bàn giao! Ngươi thấy ta nói có đúng không?

Không chấp nhặt với Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang quỳ ở dưới đã bắt đầu run rẩy, Đại Nội Giáo Hoằng nói tiếp.

- Không phải ta không biết thông cảm cho người! Ta biết, lũ các ngươi tuy có tâm đầu hàng nhưng dẫu gì cũng còn chút lo lắng, lưu một đường lui hoàn toàn dễ hiểu. Nhưng ngươi hay Tông Trinh Thịnh đều không hiểu người nhà Đại Nội, muốn triệt để dung nhập vào hệ thống của chúng ta phải tỏ thái độ dứt khoát, nếu không những con thuyền kia sẽ trở thành cái cớ để người ta công kích đấy. Ta cho ngươi một canh giờ cân nhắc, suy tính cho kỹ!

Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang quỳ ở dưới cúi đầu càng thấp, chỉ sợ lãnh liệt trong đáy mắt mình bị Đại Nội Giáo Hoằng ngự ở ngai cao nhìn thấy.

Đại Nội Giáo Hoằng lạnh nhạt nhìn thằng này vội vàng dập đầu ba bốn cái nhanh chóng lui ra, đoạn sai người từ trên tàu hải tặc kéo một con diều thật lớn màu đỏ chót lên tận trời xanh, khóe miệng hắn cực kỳ châm chọc nhếch lên một đường đầy ý vị.


Tông Trinh Thịnh (So Sadamori) đứng trước mũi chiến thuyền ngửa cổ ngắm nhìn mặt trời tỏa nắng, khóe miệng cực kỳ giống Đại Nội Giáo Hoằng nhếch lên nụ cười ý vị.

“Thời tiết như thế này đúng là ngày đẹp để chiến tử!”

Lấy sức hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương vị mặn mòi của biển lan tràn qua từng thớ thịt, hắn có một loại cảm giác thỏa mãn đến lạ.

Cái nắng mùa đông tuy không thể để sấy người ta thành mắm khô nhưng cũng đủ khiến bầu không khí trở nên quang đãng mà sạch sẽ.

Đón làn gió nhẹ, hơn ba trăm chiếc thuyền đi biển chậm rãi như những chiếc lá vàng nhấp nhô đều đặn theo nhịp thở của đại dương.

Mấy chiếc nỏ công thành cùng máy bắn đá được che đậy rất kỹ lưỡng.

Bên cạnh hắn, một tên trung niên khác vẻ mặt nghiêm trọng nhìn về phương xa, miệng không ngừng lầm bầm gì đó.

Người này có bảy phần giống “Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang” - kẻ vừa mang theo đám Oa Khấu đến đầu hàng đoàn thuyền chinh phạt của nhà Đại Nội.

Hay nói đúng hơn thì đây mới đúng là Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang, kẻ tự xưng kia chính là em trai thứ ba của hắn, Tảo Điền Tả Vệ Môn Tam Lang.

Thằng này vừa lầm bầm xong Tông Trinh Thịnh đột nhiên cười hiền hòa nói.

- Ngươi đọc sai đảo từ rồi! Đoạn đầu cầu khẩn Tố Trản Ô Tôn (thần biển cả và bão táp Susanoo) sau lại chuyển qua Thiên Chiếu Đại Ngự Thần (Amaterasu-ōmikami) là lẽ làm sao?

Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang cười ngượng ngùng nói.

- Tiểu nhân quên mất Tố Trản Ô Tôn là thần biển cả vào mùa hè, vừa tụng niệm mấy câu trời đã bắt đầu kéo mây, cuối cùng đành phải tụng niệm tôn danh của Thiên Chiếu thần nữ xem có vớt vát lại được chút nào không, hà hà …

Khóe miệng Tông Trinh Thịnh giật giật, ngửa mặt lên trời không thể không thừa nhận đúng là từ lúc thằng này chuyển đảo từ thành tụng niệm Thiên Chiếu thần nữ thì sắc trời có hơi khá lên thật.

Tông Trinh Thịnh quay người vào thuyền lâu, trong này đầy nhóc là người, có gia thần Tông thị, có gia thần Thiếu Nhạc thị, có đầu lĩnh Oa Khấu của nhà Tảo Điền, tất cả đều ánh mắt túc sát nhìn chằm chằm vào bản đồ.

Tông Trinh Thịnh ngồi lên chủ vị, hơi tâm tư nói.

- Sao mãi vẫn chưa thấy tín hiệu của Tam Lang vậy? Có khi nảo xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?

Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang cũng theo vào, nghiêm nghị nói.

- Không thể loại trừ khả năng này, hoặc cũng có thể là Đại Nội Giáo Hoằng kỹ tính, đợi hoàn thành việc phân phát chỉnh đốn người của ta rồi mới tiến quân. Cứ xem hành tích của thằng này mấy ngày nay tiểu nhân e là trường hợp thứ hai có tỉ lệ rất lớn.

Bọn đầu mục đều trầm trọng gật đầu, Tông Trinh Thịnh cũng bớt đi một chút lo toan.

Bọn hắn chưa bao giờ hy vọng sáu bảy chục con thuyền hải tặc có thể làm chuyện gì quá to tát với hạm đội năm sáu trăm con thuyền của nhà Đại Nội. Phần việc chính vẫn phải nhìn vào hạm đội chủ lực hơn ba trăm con thuyền chiến ở đây.

Đúng lúc này, một tên Oa Khấu từ bên ngoài hớt hải chạy vào, quỳ một chân giữa phòng báo.

- Bẩm chư vị đại nhân, thấy diều báo hiệu rồi ạ!

Tông Trinh Thịnh gật nhẹ đầu ra vẻ đã biết, khí thế bừng bừng nói với đám đầu mục chung quanh.

- Chư quân, lũ chúng ta không phải phường hiền lành gì, bất kể là duyên quân (quân tuần biển và bờ biển) Đại Minh hay tộc binh Triều Tiên đều bị chúng ta đánh cho d·ụ·c tiên d·ụ·c tử. Duy chỉ có đối đầu với nhà Đại Nội, lực lượng của chúng ta tuy luôn có ưu thế về quân số nhưng lại nhỏ bé đến lạ, bất kể trên bờ hay ngoài biển đều không đánh lại bọn chúng. Không cách nào quang minh chính đại đánh bại quân nhà Đại Nội, chỉ có cơ hội hôm nay, nhân dịp nhà Đại Nội bắt được gia chủ nhà Thiếu Nhạc lại quảng nạp tù binh, chúng ta mới có một cơ hội nhỏ nhoi để đánh bại chúng. Bỏ qua lần này thì không còn lần nào nữa.

Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang cũng chen mồm vào.

- Chư vị, canh bạc lớn nhất trong đời chúng ta đến rồi, đánh thắng trận chiến hôm nay thì chúng ta sẽ là bá chủ toàn bộ biển lớn phía tây - tây nam Đại Hòa trong ít nhất mười năm tới. Tiêu diêu tự tại muốn đánh ai liền đánh, muốn c·ướp ai liền c·ướp, ai muốn thông thương qua lại liền phải nhìn mặt chúng ta. Đến lúc đó vinh hoa địa vị, tiền tài gái đẹp muốn gì không có? Mả mẹ nó, tất tay! Bây giờ hoặc không bao giờ!

- Mả mẹ nó, tất tay! … Bây giờ hoặc không bao giờ! …

Đám đầu mục mắt long sòng sọc vung vẩy kiếm ngắn hưởng ứng, Tông Trinh Thịnh cùng Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang hai mặt nhìn nhau, từ trong mắt bọn hải tặc, chúng thấy được một ngọn lửa gọi là … tham vọng!


Trên thuyền lâu lúc này chỉ còn Đại Nội Giáo Hoằng, Lê Ý, Thượng Sam Phòng Triều cùng Sơn Danh Giáo Phong (Yamana Noritoyo).

Người cuối cùng chính là con trai cả của gia chủ nhà Sơn Danh, đồng thời là anh vợ của Đại Nội Giáo Hoằng.

Lần này nhà Sơn Danh phát bốn ngàn quân theo giúp nhà Đại Nội đều do thằng này chỉ huy.

Nom bề ngoài, Sơn Danh Giáo Phong mặc viên lĩnh màu xanh ngọc, ngoài khoác phi phong màu đỏ rực thêu gia huy nhà Sơn Danh màu vàng óng, mặt tròn mũi thẳng, đôi mày dài hơi mảnh nhưng đậm khiến người đối diện dễ dàng cảm thấy tin phục.

Tuy mới mười chín tuổi nhưng dáng điệu đường hoàng, khí thế nội liễm cũng không phải hạng tầm thường.

Nó ngoái cổ ra nhìn đám thuyền hải tặc tấp vào bên cạnh thuyền chiến liên quân ngoan ngoãn chấp hành mệnh lệnh của binh lính, trên từng chiếc thuyền, buồm vải nhuốm màu tà dương vàng óng. Không hiểu sao trong bụng có chút cồn cào, không yên nói.

- Huynh trưởng, chả lẽ “hy sinh Thiếu Nhạc Giáo Lại” mà tên kia truyền cho chúng ta là như thế này à? Không hiểu sao ngu đệ luôn cảm giác có gì đó không đúng cho lắm.

Đại Nội Giáo Hoằng tay liến thoắng hãm trà, cũng không ngẩng đầu lên, cười nói.

- Bọn hải tặc đầu hàng ta sẽ chia lên từng thuyền, không để chúng có cơ hội liên lạc với nhau làm loạn. Hiền đệ cho là thế nào?

Thượng Sam Phòng Triều cùng Sơn Danh Giáo Phong đều vểnh tai lên nghe.

Lê Ý bồn chồn nói.

- Không phải ý đó, đệ đang nói về thủ lĩnh của chúng kìa. Theo lý mà nói, bất kể là Tông thị hay Tảo Điền thị đều là quý tộc, thế nhưng mấy năm nay thời gian bọn chúng ở trên biển c·ướp b·óc còn nhiều hơn thời gian ở trang viên luyện tập cung kỵ, e là …

Đại Nội Giáo Hoằng cười ha hả nói kế vào.

- Hà hà … E là dã tính đã ngấm vào máu, chưa đánh một trận ra trò làm gì có chuyện bọn chúng ngoan ngoãn chắp tay chịu trói. Đúng không!

Lê Ý gật đầu.

- Còn xin huynh trưởng đề cao cảnh giác, không nên để bọn chuột nhắt có cơ hội bày trò vô sỉ.

Đại Nội Giáo Hoằng xua tay nói.

- Hiền đệ an tâm, vi huynh đã cho cắt đoàn thuyền tiếp tế cùng thuyền chở quân cách xa mấy con thuyền mới đến hàng, quá nửa số thuyền ở phía sau cũng không tiếp nhận bất cứ tên tù binh nào cả. Nếu hiền đệ còn có điều gì lo lắng chỉ cần lệnh cho đội thuyền của Vĩnh Xương thương hội sẵn sàng ứng phó với biến số là được!

Lê Ý chưa kịp trả lời, một tên gia thần nhà Đại Nội bước vào, cao giọng báo.

- Bẩm! Ngoài mười dặm phát hiện một hạm đội đang tiến về phía chúng ta.

Đại Nội Giáo Hoằng không chút nào bị bất ngờ, thấp giọng hỏi.

- Thuyền nào? Có bao nhiêu chiếc? Thái độ như thế nào?

Tên gia thần như thật hồi đáp.

- Hồi gia chủ, là thuyền của phiên Đối Mã cùng hải tặc Oa Khấu, hết thảy có không dưới ba trăm chiếc, từ ngoài mười dặm đã hạ buồm chèo tay mà đến, nhìn qua có vẻ không có ác ý.

Đại Nội Giáo Hoằng thở ra một hơi, đám này mới là chủ lực của phiên Đối Mã, có thể giải quyết được mối lo này mà không tốn một mũi tên hòn đ·ạ·n là thượng sách vậy.

Cân nhắc một lúc, hắn vẫn cực kỳ cẩn thận ra lệnh.

- Truyền lệnh, khiến bọn chúng dừng thuyền cách hạm đội ta năm dặm, sau đó xếp hàng chậm rãi đợi quan quân kiểm tra.

- Vâng!

Đợi tên gia thần đã lui ra, hắn mới quay sang bọn Thượng Sam Phòng Triều, Sơn Danh Giáo Phong nói.

- Tất cả thuyền chiến đề cao cảnh giác! Dặn dò binh sỹ để ý đám hàng binh một chút!

Thượng Sam Phòng Triều cùng Sơn Danh Giáo Phong hai mặt nhìn nhau, cùng chắp tay nhận lệnh.

- Rõ! (x2)

Xong xuôi, Đại Nội Giáo Hoằng mới nói nhỏ với Lê Ý.

- Hiền đệ nhanh về thuyền của mình, thời gian của bọn chuột nhắt đó không còn nhiều, muốn làm gì cũng chỉ còn không nhiều hơn một canh giờ nữa thôi!

Lê Ý chắp tay lui ra, bước xuống thuyền lâu, chỉ thấy cả hạm đội lại trở nên bận rộn, mấy chiếc thuyền nhỏ qua lại như thoi đưa.

Dùng ánh mắt xem kỹ liếc một cái về hương tây bắc, trong ánh tà dương đỏ quạch, cả một hạm đội khổng lồ đang chậm rãi chèo thuyền tới gần hạm đội của nhà Đại Nội, nó học Thượng Sam Phòng Triều nở nụ cười nhợt nhạt, dọa cho Lê Khiêm ở bên cạnh nổi hết cả da gà, đoạn xoay người nhảy xuống thuyền con trở về chiếc Định Hải.


Đối xử tử tế với hàng binh là một cách nói mà thôi, đều lăn lộn trên vùng biển tây Đại Hòa cả, mấy năm nay thủy quân nhà Đại Nội cùng đám Oa Khấu của phiên Đối Mã v·a c·hạm với nhau không ít.

Đám hàng binh ngay lập tức bị cho đi lau sàn tàu, sàn tàu mới lau dọn hai hôm trước vốn chưa cần vệ sinh, trò này thuần túy là đám thủy thủ bày ra nhằm ra uy với đám tù binh vậy.

Trên thuyền địa vị kẻ nào thấp nhất thì phải lau sàn tàu, đây là một loại luật ngầm, một loại tuyên ngôn của đám thủy quân nhà Đại Nội đối với đám hải tặc.

Có mấy tên cứng đầu không chịu nổi nhục, vùng lên đối kháng áp bức của đám thủy thủ, thế là ăn một trận đòn nhừ xác.

Trên một chiếc thuyền quy hàng, Tảo Điền Tả Vệ Môn Tam Lang kiểm tra vết roi trên mặt một tên Oa Khấu, chiếu chút nữa thôi là thằng này b·ị đ·ánh hỏng một bên mắt.

Nhìn vết roi máu thịt bê bết trên mặt thằng này, hắn nghiến răng nghiến lợi nói.

- Không sao! Cố gắng nhịn một chút, thời cơ báo phục đã không còn xa! Lại nói, cùng lắm là trở thành độc nhãn long thôi! Biết đâu được mấy năm sau trên biển lại có một độc nhãn đại vương khiến lũ con buôn vừa nghe đã sợ mất mật, hà hà …

Đám Oa Khấu chung quanh đều cười ha hả, ngay cả tên b·ị t·hương đang cố nín nhịn đau đớn lại phải nín cả cười, khiến v·ết t·hương vừa cầm máu suýt chút nữa lại bung ra.

Không trêu đùa nữa, Tảo Điền Tả Vệ Môn Tam Lang gằn giọng nói với đám Oa Khấu.

- Mọi sự chuẩn bị đã vẹn toàn cả chưa?

Tên b·ị đ·ánh rách cả mặt kính cẩn trả lời.

- Hồi đại nhân, bọn chúng không nghi ngờ gì, mọi thứ đều trót lọt hết cả, duy chỉ có đoàn thuyền vận lương cùng thuyền chở quân ở phía sau là người của ta không cách nào làm gì được.

Tảo Điền Tả Vệ Môn Tam Lang không cho là việc gì lớn nói.

- Dầu gì chúng ta cũng là hàng binh, bọn chúng có một chút đề phòng cũng là phải đạo.

Ngoái đầu nhìn về phía tây bắc, đám thuyền của phiên Đối Mã tắm trong ánh hoàng hôn đã tiến vào khoảng cách năm sáu dặm, hắn vung tay nói.

- Làm đi, cùng lắm mười tám năm sau lại là trượng phu!

Bọn Oa Khấu ánh mắt rực lửa, gầm thét.

- Mười tám năm sau lại là Trượng Phu!

Nói rồi nhanh nhẹn bò xuống ngăn kín dưới sàn tàu, từ dưới đó móc lên từng thùng từng thùng chất lỏng.

Chương 171: Bài Sấp ... Bài Ngửa ...