Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Lê Dung
Unknown
Chương 172: Cắn Câu
(Công việc đã bắt đầu giãn, kể từ ngày mai tác sẽ ra chương đều.)
Đám hải tặc không ai bảo ai mỗi tên đeo một thùng chất lỏng cẩn thận tìm đường xuống nước.
Bọn chúng khéo léo tránh né tầm quan sát của đám thủy thủ trên con thuyền liên quân đang kẹp ngay bên cạnh, men theo góc c·hết ở mạn ngoài thuyền lén lút mò xuống nước.
Mấy kẻ này đều được lựa chọn kỹ lưỡng, tên nào tên nấy đều có thị lực rất tốt, thủy tính trăm người chọn một, bơi thoăn thoắt dưới biển gần như không một tiếng động.
Trời lại nhá nhem tối, thị lực của phần lớn thủy thủ đều không vượt quá mười trượng, những con thuyền ở xa không sao nhìn thấy chúng đang làm gì.
Hoặc cũng chưa hẳn, một võ sĩ nhà Trường Vĩ (gia tộc Nagao) nhìn thấy đám Oa Khấu lén lút mò xuống nước liền vào phòng trong báo cáo với tên gia thần.
Kẻ này biết được có hải tặc lén lút lẻn xuống biển cũng không vội thông báo cho soái hạm nhà Đại Nội mà chậm rãi leo lên thuyền lâu.
Không biết từ lúc nào ở trên này đã có một thân ảnh tĩnh lặng ngồi quỳ không nói.
Tên gia thần vô cùng kính cẩn quỳ một chân nói.
- Bẩm thiếu chủ, người của ta phát hiện vài tên Oa Khấu lén lút lẻn xuống biển, không biết có m·ưu đ·ồ gì!
Người ngồi ở đây chính là thiếu chủ nhà Trường Vĩ - Trường Vĩ Thực Cảnh (Nagao Zanekage).
Lần này xuất quân, nhà Trường Vĩ tuy không góp nhiều quân nhưng thái độ không thể coi là không đầy đủ, đường đường là thiếu chủ như hắn cũng đích thân ra chiến trường.
Trường Vĩ Thực Cảnh hơi nhướng mày, suy tư một lát rồi nói.
- Dặn dò người của ta đề cao cảnh giác là được, còn lại không cần quan tâm!
Tên gia thần nghe vậy dường như không có gì là bất ngờ, cực kỳ kính cẩn lui ra ngoài sắp xếp bố phòng trên năm con thuyền của nhà Trường Vĩ.
Chỉ một lát sau, con diều khổng lồ treo cao trên đầu đám thuyền Oa Khấu bỗng nhiên b·ốc c·háy dữ dội rồi dứt dây mà r·ơi x·uống b·iển, may mà không rơi trúng con thuyền nào, không thì to chuyện.
…
Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang ngồi xổm trong thuyền lâu của chiếc chiến thuyền lớn nhất trong hạm đội Đối Mã, khinh miệt nhìn tên gia thần nhà Đại Nội ánh mắt căm thù như muốn ăn tươi nuốt sống mình. Hắn cười nhạt, nói.
- Bất ngờ lắm à?
[Khụ … khụ … ]
Tên gia thần nhà Đại Nội trước ngực phập phồng nhưng cuối cùng vẫn không nói được gì, ho sù sụ vài tiếng chỉ có máu từ trong họng trào ra.
Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang ghé thật sát lại trước mặt kẻ này, châm chọc nói.
- Ha hả … ai cho một thằng gia nô như ngươi cái quyền vênh mặt hất hàm với chúa biển như vậy? Hay là chiến thắng đến quá dễ dàng khiến các ngươi tự đại đến mức quên mất lòng kính sợ rồi?
Tên gia thần nhà Đại Nội hai mắt trợn ngược, như muốn nói “có giỏi thì g·iết ta đi”.
Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang tự nhận mình là một người khéo chiều lòng người, vì vậy tay phải hắn cầm kiếm ngắn xoẹt qua cổ, tiễn tên gia thần nhà Đại Nội xuống cõi âm.
Khoan khoái bước ra khỏi thuyền lâu, ánh mắt chăm chú nhìn về phía hạm đội nhà Đại Nội. Đến khi nhìn thấy con diều khổng lồ b·ốc c·háy phừng phừng mới an tâm hẳn.
Rút thái đao ra chỉ về phía hạm đội nhà Đại Nội hét lớn.
- Các anh em, cơ hội là đây! Ngay lúc này, kéo cao buồm vải của các ngươi, hết tốc lực xốc tới kẻ địch, g·iết sạch bọn chúng!
Bọn hải tặc trên thuyền khí thế như hồng, tên nào tên nấy vung vẩy kiếm ngắn giáo dài.
Ngay phía trước mũi thuyền, mấy cái nỏ công thành cùng máy bắn đá cũng bắt đầu lên dây, chỉ chờ xạ kích.
Đối với thuyền buồm, hướng tới của gió tốt nhất là vuông góc với hướng mũi thuyền, mùa này gió biển phần lớn là thổi theo hướng đông bắc - tây nam, vậy nên Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang quyết định hướng tiến xuống của hạm đội Oa Khấu là hướng tây bắc - đông nam, hắn muốn đảm bảo gió luôn ở mạn trái đám thuyền hải tặc.
Ở hướng này thuyền buồm cứ thế lừng lững tăng tốc, nhanh chóng mà ổn định.
Toàn bộ hạm độ Oa Khấu như một bầy châu chấu, chiếc nào chiếc nấy kéo căng buồm chính, nhằm thẳng hướng hạm đội liên quân nhà Đại Nội mà đến, chỉ còn không đến chục dặm mà thôi, dùng mắt thường có thể thấy khoảng cách giữa hai bên đang nhanh chóng bị thu hẹp.
Thỏa mái hít một hơi, để luồng không khí lạnh lẽo mặn mòi của biển cả vĩ đại lan đến từng múi cơ, tràn vào từng thớ thịt, ánh mắt hắn dần trở nên lãnh liệt, trên mặt chậm rãi nở ra điệu cười lạnh lùng mà khát máu.
…
Trên soái hạm của nhà Đại Nội.
Đại Nội Giáo Hoằng vừa thấy con diều khổng lồ của đám Oa Khấu treo cao trên tầng không từ chiều đến giờ đột nhiên b·ốc c·háy thì nở nụ cười “cuối cùng chúng mày cũng đến” không cút chần chờ nào ra lệnh cho đám gia thần.
- Cá đã cắn câu! Thả tín hiệu xử lý hết đám tù binh! … Ra hiệu cho thuyền của Vĩnh Xương thương hội sẵn sàng chặn đánh! … Ra hiệu cho chiến thuyền cánh trái nhanh chóng cơ động trợ lực cho thuyền của Vĩnh Xương thương hội! …
Thằng này luôn mồm hạ mười mấy mệnh lệnh, đám gia thần hết tên này đến tên khác nhanh chóng lui ra thực hiện điều phối của hắn, cả hạm đội nhà Đại Nội như một bộ máy chầm chậm khởi động, sẵn sàng nghiền nát bất cứ kẻ nào chắn đường.
Chỉ là, chưa chờ bộ máy c·hiến t·ranh khởi động xong thì trên sáu bảy chục chiếc thuyền hải tặc lóc nhóc xuất hiện từng tên Oa Khấu từ dưới khoang bước lên, trên lưng tên nào tên nấy đều đeo một chiếc ống tre thật to.
Chúng nhanh nhẹn quẳng thang dây lên thuyền chiến nhà Đại Nội néo sát bên mạn thuyền hải tặc rồi bò lên.
Quân sĩ nhà Đại Nội đang đề cao cảnh giác, mấy tên võ sĩ vừa thấy thang dây móc lên thành tàu liền vung kiếm chém ngay.
Đúng lúc này những kẻ b·ị b·ắt lên thuyền từ buổi chiều liều c·hết nhảy ra ngăn cản, khiến võ sĩ nhà Đại Nội bị r·ối l·oạn không thể chém đứt được toàn bộ thang dây, đám hải tặc theo đó bò lên thuyền.
Vừa bò lên đến nơi chúng không do dự chút nào mở nắp mấy cái ống tre nhanh tay vẩy thứ chất lỏng có mùi khó ngửi ra khắp sàn, buồm tàu. Đoạn lấy đồ châm lửa ra thổi cho cháy rồi ném vào bãi chất lỏng.
Đốm lửa bốc lên phừng phừng, chẳng mấy chốc sáu bảy chục chiếc thuyền của nhà Đại Nội sáng rực lên như mấy chục ngọn đuốc giữa trời nhá nhem tối.
Võ sĩ nhà Đại Nội chưa bao giờ sợ hãi, nghe thấy động tĩnh, đám thủy thủ ngay lập tức từ khoang dưới lóc nhóc bò lên, tay giáo tay kiếm sáng loáng lăm lăm toan chém kẻ tập kích.
Đập vào mắt chúng là sàn tàu cùng buồm vải b·ốc c·háy hừng hực, chẳng mấy chốc lửa đã lan ra quá nửa sàn thuyền.
Không chờ đám võ sĩ, thủy thủ mới mò lên kịp định hình chuyện gì đang xảy ra, mấy trăm tên hải tặc đã nhanh nhẹn tung người phi thẳng xuống biển bơi trở về.
Nhiệm vụ của chúng cơ bản đã hoàn thành, đám thuyền chiến nhà Đại Nội bị đốt cháy buồm dù không bị t·hiêu r·ụi cũng sẽ không còn khả năng cơ động.
Trong một cuộc hải chiến, mất đi khả năng cơ động chính là cục thịt béo không hơn không kém.
Bọn Thượng Sam Phòng Triều, Sơn Danh Giáo Phong nhận lệnh của Đại Nội Giáo Hoằng đang ở trên thuyền của gia tộc mình dặn dò tộc binh tăng cường bố phòng thì thấy phía trung quân có lửa lớn bốc bên. Đều hiểu là đám hải tặc trong hạm đội gây nên, hai thằng này không hẹn mà cùng ra lệnh cho tộc binh nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với đám chiến thuyền ở trung quân.
Tộc binh hai nhà này không chậm trễ chút nào điều chỉnh buồm chính, tịnh di tránh xa đám lửa, hồn nhiên không biết rằng ở dưới nước cũng đang có hơn trăm thân ảnh nhẹ nhàng bơi sát lại gần chiến hạm của chúng.
Những thân ảnh này lén lút ném phi liêm móc vào đuôi thuyền mà bò lên, đoạn gỡ từ sau lưng ra từng chiếc ống tre rồi y theo đám hải tặc mà phóng hỏa đốt thuyền, chẳng mấy chốc mấy chục con thuyền của hai nhà Thượng Sam cùng Sơn Danh cũng b·ốc c·háy theo.
Không quá một khắc giờ, hơn trăm chiếc chiến hạm - gần một nửa hạm đội chủ chiến bốc lửa cháy nghi ngút.
Đại Nội Giáo Hoằng ngồi quỳ trên thuyền lâu chiếc soái hạm, thần sắc lạnh nhạt quan sát hết thảy, sâu dưới đồng tử của hắn, hiếm thấy có một tia chế nhạo, nói vọng ra.
- Thông báo cho công tử Ý, không cần quan tâm trung quân, cứ theo kế hoạch mà làm là được!
- Vâng!
…
Lê Ý vừa nhận lệnh cơ động gần bốn mươi chiếc “thương thuyền” của thương hội Vĩnh Xương liền nhìn thấy bửa bốc lên phừng phừng ngay giữa hạm đội nhà Đại Nội.
Đang muốn di chuyển trở vào cứu viện đã nhận được đèn lệnh từ soái hạm của Đại Nội Giáo Hoằng, ý nghĩa của đèn hiệu đó rất rõ ràng.
“Mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát, thuyền của thương hội Vĩnh Xương nhanh chóng cơ động chặn đánh thuyền Oa Khấu ở ngoài đánh vào là được!”
Nhận được đèn hiệu, biết mọi chuyện vẫn chưa vượt quá lòng bàn tay Đại Nội Giáo Hoằng, Lê Ý an tâm quay sang hỏi Lý Vĩ.
- Chú Vĩ, chúng ta đủ người để bắn pháo ở cả hai mạn chứ?
Lê Ý thừa hành nguyên tắc “việc chuyên nghiệp dành cho người chuyên nghiệp” những thứ bản thân không thông thạo nó cực kỳ thỏa mái ủy quyền cho người biết việc làm thay.
Ngay như chuyện cầm quân này chẳng hạn, nó thừa biết so với đám gia thần từ trong đống n·gười c·hết bò ra trình độ của nó coi là gà mờ nghĩa là xúc phạm một con gà.
Vì vậy nó chưa bao giờ mảy may cảm thấy mất mặt hay khó chịu vì người khác chưởng quản q·uân đ·ội của nó đánh trận.
Theo lệ đó, Lý Vĩ chính là người trực tiếp chỉ huy toàn bộ lực lượng của thương hội Vĩnh Xương trong trận chiến lần này.
Nói đùa cái gì, nếu không phải xác định trước bảy tám phần mười sẽ tấu một trận ra trò ở Đại Hòa hà cớ gì nó phải lôi lão Lý từ hồ câu lên thuyền đi viễn dương mấy tháng trời như thế này.
Lý Vĩ đang chăm chú quan sát hạm đội Đối Mã như bầy châu chấu trước mặt, nghe Lê Ý hỏi mới buông ống nhòm xuống, hơi ngẫm nghĩ một chút, chắc nịch nói.
- Cơ bản là đủ, chẳng qua đưa hết người xuống khoang dùng pháo thì nhân lực trên boong sẽ hơi giật gấu vá vai, nếu kẻ địch đu được sang tàu ta thì quân ta sẽ hơi bị động. Thiếu chủ có ý gì à?
Lê Ý cười hèn, ghé vào tai Lý Vĩ thì thầm, Lý Vĩ ban đầu nhíu mày, sau đó càng nghe đồng tử càng giãn ra, quyết đoán ra lệnh cho sĩ quan thông tin.
- Ra lệnh cho toàn bộ hạm đội … lấy hai chiếc Định Hải làm đầu … toàn bộ chiến thuyền xếp thành hai hàng ... thẳng tiến về phía hạm đội địch!