Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Lê Dung

Unknown

Chương 173: [Huýttt...]

Chương 173: [Huýttt...]


Nhìn thấy hai con quái vật khổng lồ dẫn đầu cuộc t·ấn c·ông lao thẳng vào bên sườn đoàn thuyền Oa Khấu, trên mặt Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang không mảy may có chút sợ hãi thoáng qua nào.

Hắn đã nhận ra m·ưu đ·ồ của đối phương, chẳng qua là muốn cắt hạm đội của hắn ra làm ba khúc mà thôi.

Hải chiến về cơ bản cũng tương tự như lục chiến, hạm đội bị chia cắt đồng nghĩa với phe ta thành một mớ hỗn loạn mặc cho kẻ địch xé lẻ từng phần tiêu diệt.

Hắn cười gằn, đúng là thuyền lớn rất có ưu thế đấy, nhưng c·hiến t·ranh trên biển trong thời đại này chính là một cuộc đánh xáp lá cà.

Quyết thắng thua không chỉ xem thuyền bên nào lớn hơn mà còn phải xem thủy thủ của ai dũng mãnh hơn.

Người của hắn từng không ít lần bón hành cho thủy sư Đại Minh trên những con thuyền lớn từ thời Trịnh Hòa ra biển.

Mất đi tinh binh từ thời Trịnh Hòa điều khiển, ngay cả loại quái vật khổng lồ đó gặp bầy đàn Oa Khấu cũng chỉ có thể bị động chịu c·hết.

Tình thế hiện tại, phần lớn hạm đội nhà Đại Nội cùng đồng minh đã bị đám hải tặc trá hàng quấy cho lộn tùng phèo, nói ít cũng phải tốn cả canh giờ mới dẹp yên được.

Hạm đội Vĩnh Xương trước mắt đã không có tiếp viện nào nữa, hắn còn sợ cái gì?

Có nhiều lo sợ như vậy ở trên đảo Đối Mã làm phú ông một đời không nhàn hạ hơn sao, hà tất phải xông ra biển lớn dãi dầu sương gió làm gì.

Lý là như thế nhưng bước vào trận chiến, Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang không dám coi nhẹ số thuyền ít ỏi của Vĩnh Xương thương hội chút nào.

Hạm đội Oa Khấu hiện tại đang xếp thành một con rắn dài, mỗi hàng ngang có độ bốn đến năm chiến hạm song song cùng tiến, đây là chiến thuật yêu thích của chúng khi có ưu thế về số lượng.

Nhờ đội hình này, chúng có thể dễ dàng bao vây, tiêu diệt kẻ địch bất cứ khi nào có thuận lợi.

"Hiện giờ kẻ địch dùng tàu lớn, xem ra đội hình hàng bốn vẫn hơi mỏng manh!"

Nghĩ là làm, hắn ngay lập tức nghiêm nghị ra lệnh.

- Truyền lệnh, chuyển đội hình từ hàng bốn thành hàng tám! … Tất cả nỏ công thành cùng máy bắn đá chuẩn bị sẵn sàng! … Các anh em nai nịt gọn gàng chuẩn bị đu dây sang thuyền địch chém g·iết! …

Đám thuyền của thương hội Vĩnh Xương tuy lớn nhưng số lượng thưa thớt, hắn không tin xung lực của hạm đội Vĩnh Xương đủ để đâm thủng đội hình hàng tám của mình.

Chỉ cần đợt xung kích đầu tiên mất đi xung lực, toàn bộ gần bốn chục chiếc cự hạm này trong mắt hắn không khác gì mấy chiếc Bảo thuyền(1) Phúc thuyền (2) của người Minh, đều là dê béo cả.

Có trách chỉ có thể trách chỉ huy đội thuyền buôn quá nóng ruột, chưa chờ dăm sáu chục chiếc chiến thuyền của nhà Đại Nội tiếp viện kịp đến đã căng buồm lao thẳng vào hạm đội của hắn.

Chí ít là cho đến trước khi đám thuyền của nhà Đại Nội kịp đến tiếp viện, hạm đội của hắn có ưu thế chín chọi một, chơi cỡ này mà không ăn được nữa thì c·hết cũng là đáng đời.

Nói rồi vuốt ve cây thái đao (tachi) dài hơn ba thước (1,2 m) bảo bối của hắn cũng đã lâu rồi chưa được tắm máu.


Hai chiếc Định Hải như hai con quái vật khổng lồ dẫn đầu hơn ba chục chiếc Đại Phàm lừng lững lượn về phía tây bắc một nhịp rồi xông thẳng vào bên sườn đám thuyền hải tặc.

Dựa vào ánh sáng mờ ảo của trăng tròn, Lý Vĩ nghiêm túc dùng ống nhòm quan sát đám thuyền hải tặc chậm rãi dồn lại từ hàng tư lên hàng tám, mày hơi nhíu lại.

Đối mặt với chiến thuật cắt ngang của lão, cách tốt nhất là một lần nữa điều chỉnh hướng tới của hạm đội, khiến hai bên lần nữa trở về thế đối đầu hoặc chia thành chiến tuyến với nhau.

Hiềm một nỗi trước đó chỉ bằng một động tác cơ động nhẹ lên hướng tây bắc hạm đội của Lý Vĩ đã vững vàng c·ướp được hướng gió. Bây giờ kẻ địch mà ngoan cố quay đầu thuyền lại thì hướng gió sẽ ngăn trở khả năng cơ động của bọn chúng.

Lâm vào tình thế này, hoặc là bỏ qua cơ hội tiêu diệt hạm đội nhà Đại Nội đang khói lửa tưng bừng mà xuôi theo chiều gió bỏ chạy về phía nam tránh xa tầm công kích của hạm đội Vĩnh Xương, hai là sẵn sàng lâm trận với hạm đội Vĩnh Xương trên thế bất lợi.

Dù trưởng quan đối phương xử lý như thế nào đều vừa ý Lý Vĩ cả.

Đối với loại lão tướng từ trong đống n·gười c·hết bò ra như lão, c·hiến t·ranh luôn đơn giản không chút màu mè như vậy.

Rất rõ ràng, trưởng quan của đối phương không cách nào từ bỏ miếng bánh quá thơm ngon đang nằm trong lò nướng phừng phừng ở hướng đông đông nam kia.

Chấp nhận lựa chọn phương án thứ hai, tập trung tăng độ dày của hạm đội như thế này rõ ràng là muốn dựa vào ưu thế về số lượng thủ thắng - hoặc ít nhất là cầm chân hạm đội Vĩnh Xương ở đây - ôm hy vọng tiếp tục xốc tới đánh tan hạm đội nhà Đại Nội.

Chẳng qua, trưởng quan hạm đội Đối Mã biết hắn đang đối mặt với kẻ địch như thế nào sao? Rất nhanh, chân mày Lý Vĩ lại dãn ra, cười nói với Lê Ý.

- Ha hả … Thiếu chủ, chỉ huy quân Đối Mã không phải phường não tàn, phản ứng khá nhanh đấy!

Lê Ý cũng buông ống nhòm xuống, trầm trọng gật đầu.

- Cơ hội của chúng ta chỉ có một, lần đầu tiên cắt qua hạm đội Đối Mã phải gây thiệt hại quá sức chịu đựng của bọn chúng.

Lý Vĩ vẫn có chút lo lắng.

- Thiếu chủ, người của ta vẫn hơi ít, nếu bọn chúng có thể đu dây qua đánh xáp lá cà thì khá khó dọn dẹp đấy!

Lê Ý không coi là việc quan trọng cười nói.

- Chú cứ an tâm chỉ huy, những việc lặt vặt như vậy cháu lo được. Dưới khoang thuyền của chúng ta còn có rất nhiều chai cháy (molotov cocktail) bọn chúng mà cố sống cố c·hết cho thuyền áp sát lại gần sẽ được lửa quỷ hầu hạ, không có cơ hội nhảy lên thuyền cận chiến với chúng ta đâu.

Ngay lúc này, trên tổ quạ, tên lính truyền tin chăm chú đọc đèn chớp từ chiếc Định Hải thứ hai, đoạn nhanh chóng ghé miệng vào ống nói báo cáo.

- Đại nhân Lê Khiêm nói, dòng biển với hướng gió ngược nhau, pháo của ta khó mà tác xạ chuẩn xác được!

Lý Vĩ không chút suy chuyển nào trầm giọng ra lệnh.

- Nói với hắn, không cần quan tâm đến độ chuẩn xác, chúng ta sẽ chỉ khai hỏa ở khoảng cách hai mươi tới ba mươi trượng (80-120 m). Lại dặn dò hải pháo của hắn không được vội vàng khai hỏa, cứ chờ đội thuyền của ta đã đâm sâu vào hạm đội của chúng hẵng bắn. Khiến lũ hải tặc bị sang chấn tâm lý mới là mục tiêu của lần cắt qua thứ nhất.

Thấy tên lính truyền tin đã nhanh chóng dùng đèn chớp thông cáo cho cả hạm đội biết yếu lĩnh của trận chiến lần này, Lý Vĩ mới hít một hơi thật sâu gào lớn vào ống nói.

- Tất cả hải pháo chuẩn bị! … Đ·ạ·n ghém cứng! … Một phần thuốc nổ! …

Mấy cái cửa sập hai bên mạn thuyền chậm rãi bị đẩy ra, từ trong đó lóc nhóc nhú ra từng chiếc họng đen ngòm mà lạnh lẽo.


- Đánh hết lái sang trái! … Muốn đi gặp Tố Trản Ô Tôn (thần biển cả và bão táp Susanoo) sớm thế kia à! … Đồ ngu! …

Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang vừa chửi lái chính vừa thở phào một hơi.

Không hiểu trời xui đất khiến kiểu gì thuyền của hắn lại nằm ngay trên đường tiến của chiếc Định Hải bên phải, chính là thuyền của Lê Khiêm.

So với con quái vật kia, chiếc “kỳ hạm” của hắn trông thảm thương đến lạ.

Đương nhiên, nhỏ cũng có cái lợi của nhỏ, chiếc thuyền có kích thước chỉ tương đương với thuyền Đại Phàm không mấy khó khăn lách sang một bên tránh né cú đâm trời giáng của con hải quái khổng lồ.

Đèo mẹ! Cứ nhìn cái mũi tàu bọc đồng được tạo hình tam lăng kia thì biết, bị nó húc một phát ngay cả bến tàu cũng chả còn nguyên vẹn, huống chi chiếc “kỳ hạm” hạng chuột nhắt của hắn.

Mà cũng không đúng, chuột nhắt là đem so với con quái vật kia thôi, ai đời nào chiến hạm ăn mấy viên đá tảng cùng cơ số trọng thỉ của nỏ công thành mà không xi nhê gì cơ chứ.

Bỏ qua hai con thủy quái kia, so với thuyền Đại Phàm nối đuôi đi sau hai chiếc Định Hải thì kỳ hạm của hắn cũng là một chín một mười.

Dường như con hải quái kia cũng chả hứng thú mấy với việc đâm đụng, không có dấu hiệu gì là muốn đổi hướng cố dí tới cùng chiếc “kỳ hạm” cấp chuột nhắt của Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang.

Không có thời gian để thắc mắc, hắn nhanh chóng nhận ra - sau vài động tác cơ động, chiếc kỳ hạm của hạm đội Vĩnh Xương chỉ còn cách kỳ hạm của hắn hơn mười trượng một chút.

Đối mặt với loại quái vật như thế này cơ may duy nhất để thủ thắng chỉ có thể là tràn sang đánh xáp lá cà.

Hải tặc thâm niên như hắn đời nào bỏ qua cơ hội trời cho như vậy, gào thét với đám Oa Khấu.

- Lái chính, kéo gần khoảng cách với kỳ hạm của đối phương! … Các anh em, cơ hội cận chiến là đây! … Lũ con buôn hèn nhát sao có thể chống đỡ nổi vũ dũng của chúng ta! …

Đám Oa Khấu nghe thấy thế, sĩ khí đại chấn, ngao ngao rít gào hưởng ứng.

- Lũ con buôn hèn nhát! … Còn không mau bó tay chịu trói! …

Đúng lúc này …

[Huýttt …]

Từ trên thuyền lâu của con thủy quái, đột nhiên rít lên một tiếng còi đồng cực kỳ chói tai.

Con ngươi Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang đột nhiên co rút lại vừa bằng cái lỗ kim. Dưới ánh trăng leo lét, hắn tinh ý nhìn thấy từ từng ô cửa sập có mấy cái họng đen sì sì đã nhắm chuẩn về phía kỳ hạm của mình tự lúc nào.

Hắn ngay lập tức lấy hơi toan hét lên cái gì, tiếc là đã muộn.

[Đùng … đùng …. đùng …]

Chú thích:

(1) “Bảo thuyền” là loại thuyền lớn nhất mà Trịnh Hòa sử dụng trong các chuyến thám hiểm của mình, chiếc lớn nhất (loại 5000 liêu) dài chừng 70m rộng chừng 14m chiếm nước đầy tải khoảng 1.000- 1.600 tấn.

(2) “Phúc thuyền” là loại thuyền lớn nhất do xưởng đóng tàu Tuyền Châu thời Minh có thể đóng, chiếc lớn nhất từng được đóng dài chừng 45m, rộng chừng 11m, chiếm nước đầy tải khoảng 700-800 tấn.

Chương 173: [Huýttt...]