Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Lê Dung
Unknown
Chương 174: Vô Lực
Giữa hạm đội nhà Đại Nội.
Tên bay thỉ lạc như mưa, không ngừng có người ngã xuống sàn tàu không bò dậy nổi nữa.
Tảo Điền Tả Vệ Môn Tam Lang tay cầm thái đao chém một đường từ trên xuống rách cả áo giáp của một tên võ sĩ nhà Đại Nội, thở hồng hộc rút đao ra khỏi người tên kia ngoái đầu nhìn quanh.
Ban đầu, đối mặt với đám võ sĩ cao to đám Oa Khấu không run sợ chút nào, tên nào tên nấy vẻ mặt lì lợm lao vào chém g·iết.
Chẳng qua, ưu thế đó không duy trì lâu, đám Oa Khấu tuy đã được trang bị rất tốt với tiêu chuẩn của c·ướp biển - toàn bộ đều mặc phúc quyển giáp (giáp haramaki) quá nửa còn được trang bị khôi mạo, hộ thối, hộ thủ đầy đủ cả - nhưng so với quân nhà Đại Nội vẫn chỉ là trang bị sơ sài. Ở phía đối diện đám võ sĩ nhà Đại Nội nai nịt gọn gàng, kiếm ngắn đao dài, khiên giáp đầy đủ.
Thoạt tiên đám Oa Khấu còn có thể nhân loạn mà chiếm một ít lợi thế, đến khi đám võ sĩ nhà Đại Nội bắt đầu định hình được tình thế chung quanh, theo thói quen phối hợp với nhau thì bọn hải tặc nhanh chóng bị đè lên đánh.
Rất nhanh, đập vào mắt hắn là từng tên hải tặc đang bị võ sĩ nhà Đại Nội chậm rãi lấn tới khép chặt vòng vây.
Đám võ sĩ nhà Đại Nội đều là quái vật cả, tên nào tên nấy kiêu dũng không sợ, kẻ này ngã xuống kẻ kia tiến lên lao vào chém g·iết đám Oa Khấu.
Dùng sắt và máu chứng minh cho bọn hải tặc biết danh tiếng của nhà Đại Nội không phải chém gió mà có.
Đảo quanh một vòng, Tảo Điền Tả Vệ Môn Tam Lang nhìn thấy đám hải tặc b·ị c·hém g·iết trong lòng không có chút nao núng nào.
Ngay từ ban đầu, nhiệm vụ của bọn chúng đã không phải là đánh bại hạm đội nhà Đại Nội, chẳng qua là gây rối, tạo điều kiện cho hạm đội chính đánh từ ngoài vào mà thôi.
Trên biển, khoảng cách không đến chục dặm bất quá hơn một khắc giờ mà thôi, khoảng thời gian này, hắn cùng đám thủ hạ có thể cắn răng kiên trì được.
Chỉ cần thủ vững đến khi hạm đội của huynh trưởng hắn đến, đám võ sĩ nhà Đại Nội dù kiêu dũng hơn nữa lại đáng là gì?
Hít một hơi thật sâu, hắn lần nữa dùng vạt áo lau v·ết m·áu trên thân đao, chuẩn bị lần nữa gia nhập vào tràng chém g·iết.
[Đùng … đùng … đùng …]
Đột nhiên, từ mặt biển phía tây tây bắc đột nhiên vọng lại một tràng t·iếng n·ổ vang rền, tất cả mọi người không hẹn mà cùng ngẩng mặt lên nhìn trời … trời cao trăng sáng, làm quái gì có dông gió gì đâu.
…
Ánh mắt Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang như nứt ra, trong đầu ong ong, chân tay cứng lại không cử động được chút nào.
Nhìn mấy chục thủy thủ trên sàn tàu b·ị b·ắn thành tổ ong, lại cảm nhận thấy v·ết t·hương ngay dưới ổ bụng, hắn chỉ còn biết ngửa mặt lên trời, hai hàng nhiệt lệ từ trong mắt chảy ra.
“Thiên Chiếu thần nữ trên cao! Ruốt cuộc đây là thứ v·ũ k·hí trời đánh gì!”
Không phải hắn chưa từng tiếp xúc với hỏa khí, thủy sư Đại Minh sử dụng rất nhiều s·ú·n·g thần cơ cùng s·ú·n·g tam nhãn.
Chẳng qua bất kể là uy lực hay tầm sát thương không có thứ hỏa khí nào của người Ngô kinh khủng như thế này cả.
Ba bốn chiếc thuyền hải tặc khác chung quanh cũng bị một loạt đ·ạ·n ghém tầm gần quét quá nửa nhân số, tình cảnh t·ang t·óc không khác kỳ hạm của Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang là mấy.
Có nhịn cơn đau dữ dội trùng kích lên não, hắn quay sang tên thân tín hiếm hoi còn có thể đứng được, gằn giọng nói.
- Truyền lệnh! Tiếp tục áp sát tàu địch, dù chỉ còn một người cũng phải tìm cơ hội lên thuyền địch đánh cận chiến!
Tên thân tín nhanh chân bước xuống khoang lái rồi, Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang mới khó nhọc dựa lưng vào khoang thuyền, thò tay vào sờ v·ết t·hương nơi ổ bụng. Cũng may, chỉ b·ị t·hương phần mềm, hắn chậm rãi xé một miếng vải sạch băng v·ết t·hương lại, kể cả như thế, cơn đau vẫn khiến hơi thở của hắn càng ngày càng nặng nề.
…
Lê Khiêm đứng trên thuyền lâu, ánh mắt lãnh liệt nhìn đám hải tặc nháo nhác ở dưới, khóe miệng hơi nhếch.
Phương pháp ứng đối của chúng không tệ, rút ngắn đội hình, tập trung lực lượng, theo lẽ thường thì chiến hạm lớn đến mấy cũng có xung lực, xuyên vào đội tàu bố trí dày đặc như thế ít nhiều cũng sẽ bị dây dưa.
Chỉ cần bọn hải tặc có thể áp sát thuyền Định Hải mà đu sang cận chiến thì sẽ phát huy được hết ưu thế về số lượng của chúng.
Đáng tiếc, đối thủ của chúng lần này là hạm đội Vĩnh Xương, càng đáng tiếc hơn là lần này dẫn đầu hai mũi tiến công của hạm đội Vĩnh Xương là hai con thủy quái cấp Định Hải.
Mỗi bên sườn tàu có đến mười sáu khẩu pháo hải quân loại mười tám cân.
“Mười tám cân” ở đây là trọng lượng viên đ·ạ·n gang do loại pháo này bắn ra, con số này là gấp gần sáu lần trọng lượng đ·ạ·n của pháo dã chiến.
Mỗi khẩu pháo loại này nặng đến năm mươi tạ (~3 tấn) ở trên đất liền sẽ ngay lập tức được phân loại làm pháo công thành, sử dụng cực kỳ bất tiện.
Chỉ có ở trên biển này mới có thể phát huy được hết sức mạnh mà thôi.
Kể cả bắn đ·ạ·n ghém, loại v·ũ k·hí hạng nặng này cũng ở cấp độ hủy diệt - ít nhất là ở thời đại này.
Từng viên đ·ạ·n ghém to như ngón chân cái đủ sức đục thủng cả tấm gỗ thông dày hai đến ba tấc (8-12 cm) mấy tấm ván mỏng trên bạn thuyển chỉ đủ để chống mũi tên từ cung nỏ, trước mặt đ·ạ·n ghém không khác gì tờ giấy mỏng.
…
Đám thuyền trưởng mấy con thuyền hải tặc khác thấy kỳ hạm của Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang dù đã b·ị b·ắn thủng lỗ chỗ vẫn lê lết thân tàn tiếp cận kỳ hạm của đối phương cũng không hoảng sợ nữa, theo đấy mà làm như một đàn lợn rừng lao đầu vào chiếc Định Hải của Lê Khiêm.
Uy lực của hải pháo tuy lớn nhưng thời gian tái nạp cũng dài, đám hộ vệ trên thuyền nhanh chóng tay bồng tay bế s·ú·n·g hỏa mai lên khai hỏa.
[Đoàng … đoàng … đoàng …]
Đ·ạ·n rơi như mưa, không ngừng có hải tặc trúng đ·ạ·n bỏ mình, chỉ là số lượng của bọn chúng quá nhiều, chẳng mấy chốc chiếc Định Hải đã bị ba bốn chiếc thuyền hải tặc dây dưa.
Đám Oa Khấu thấy thuyền hai bên sắp đụng vào nhau không sợ còn mừng, mắt tên nào tên nấy sáng rực lên ngọn lửa gọi là “bạo tàn” miệng ngậm sẵn kiếm ngắn, tay lăm lăm phi liêm cùng thang dây.
- Tới rồi! … Cẩn thận v·a c·hạm! …
[Ầm …]
Một chiếc thuyền hải tặc cỡ trung đâm thẳng vào mạn thuyền, gỗ vụn bay tung tóe có hai tên hải tặc bám không vững bị quăng luôn xuống biển.
Những tên còn lại không để ý chút nào nhanh nhẹn ném phi liêm móc lên thành tàu Định Hải, chỉ là bọn chúng chưa kịp theo dây đu lên đã thấy từ bên mạn tài có mấy tên thủy thủ một tay cầm cái chai bằng lưu ly trong suốt, tay còn lại cầm mồi lửa, không trù trừ chút nào châm lửa vào miếng giẻ nút chai rồi liệng xuống đầu chúng.
[Xoảng …. phừng ….]
Ngay lập tức, trên ba bốn con thuyền hải tặc quanh chiếc Định Hải nổi phừng phừng lên từng ngọn lửa xanh lam đầy ma mị.
- Aaa! … Cứu! …
- Cứu ta! …
- Mát quá! …
- Cháy! … Cháy rồi! … Nước đâu, d·ập l·ửa mau!
[Ào … ào …]
Mấy xô nước biển dội vào đ·ám c·háy không những không dập tắt được màn lửa xanh ma mị, trái lại chỉ làm cho đánh cháy lan rộng ra hơn, đến khi nhận ra thì đã muộn không sao khống chế được.
[Xoảng … phừng …] Đám hộ vệ thương hội sao có thể bỏ qua cơ hội như thế, châm lửa thêm vài chục cái chai cháy nữa liệng xuống mấy con thuyền xấu số.
Những chiếc thuyền này đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, đ·ám c·háy mới bùng lên ở khắp nơi, chẳng mấy chốc, lửa xanh đã bao phủ quá nửa sàn tàu không sao kiểm soát nổi.
…
[Đùng … đùng …. đùng …]
Mỗi một lần tiếng vọng như lôi động từ phía tây tây bắc vọng lại đám võ sĩ nhà Đại Nội lại như được ăn một liều thuốc kích thích, thế tới càng hăng máu hơn. Bọn chúng đã biết, đây là tiếng gầm của hạm đội Vĩnh Xương, là người phe mình.
Chí ít, chỉ cần tiếng gầm đều đặn còn rền vang nghĩa là mình không lo b·ị đ·ánh úp.
Chung quanh, những con thuyền còn có thể di chuyển của hạm đội nhà Đại Nội, nhà Thượng Sam cùng nhà Sơn Danh đã hoàn thành tập kết, bắt đầu chia cắt, tảo thanh từng chiếc thuyền c·ướp biển một.
Đến thời điểm này, cuộc nổi loạn của đám hải tặc trá hàng đã có thể tuyên cáo kết thúc.
Đã gần một canh giờ trôi qua, đám hải tặc sắp không chống cự nổi nữa.
Tảo Điền Tả Vệ Môn Tam Lang càng chém g·iết càng tuyệt vọng, khó nhọc chống đỡ thế công của đám võ sĩ nhà Đại Nội hết lớp này đến lớp khác như sóng biển liên miên bất tuyệt.
Chém g·iết tới bây giờ, y đã có thể khẳng định huynh trưởng nhà mình không tới, hoặc không thể tới. Y thống khổ nhắm mắt lại, nếu huynh trưởng có thể giáp công lúc này thì bọn hắn mới là những kẻ chiếm thế thượng phong.
Lắc nhẹ đầu, hắn nheo mắt nhìn thân ảnh đang ngồi quỳ trước mũi chiếc kỳ hạm của nhà Đại Nội, ánh mắt đột nhiên trở nên quyết tuyệt.
Trong một khoảnh khắc, Tảo Điền Tả Vệ Môn Tam Lang đã có ý muốn làm chuyện điên rồ nào đó nhưng rất nhanh trên khóe miệng lại hiện lên nụ cười khổ.
Quân quy nhà Đại Nội quy định gia chủ c·hết trận thì thế tử kế vị, tướng chủ c·hết trận thì phó tướng chỉ huy, đội trưởng c·hết trận thì đội phó thay thế.
Liều mình chém g·iết Đại Nội Giáo Hoằng hay bất cứ tướng lĩnh cao cấp nào đều là vô dụng.
Đúng lúc này, một thân ảnh cao gầy thẳng tắp từ trên một chiếc thuyền treo cờ nhà Thượng Sam nhảy sang thuyền hải tặc.
Đập vào mắt Tảo Điền Tả Vệ Môn Tam Lang là một đôi mắt đào hoa, khẽ híp lại như muốn nh·iếp hồn đoạt phách.
Không để mình bị chấn nh·iếp quá lâu Tảo Điền Tả Vệ Môn Tam Lang chỉ thẳng thái đao về phía kẻ kia, trên khóe miệng nhếch lên một đường quyết tuyệt cùng với ... giải thoát.