Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Lê Dung
Unknown
Chương 175: Xưa Nay Hiếm
Đại Nội Giáo Hoằng ngồi quỳ trước mũi kỳ hạm, yên lặng không nói lời nào, chăm chú nhìn chiến thuyền nhà Đại Nội ngang dọc trên chiến trường tảo thanh đám Oa Khấu.
Kéo tầm mắt lại gần, vài con thuyền c·ướp biển bây giờ chỉ có binh lính nhà Đại Nội còn đứng, cẩn thận dùng giáo dài “xác nhận” tất cả hải tặc đều đ·ã c·hết.
Lần này bọn chúng không bắt tù binh, đó là mệnh lệnh của Đại Nội Giáo Hoằng, hắn cho rằng những kẻ trá hàng không xứng đáng được nhận ơn trạch của nhà Đại Nội.
Sau khi “xác nhận” toàn bộ đám giặc cỏ đã đền tội, binh sĩ nhà Đại Nội ai vào việc nấy bắt đầu lột áo giáp trên người bọn chúng.
Phiên Đối Mã kiểm soát một phần con đường buôn bán từ đại lục đến Đại Hòa, đúng là giàu nứt đố đổ vách. Ngay cả mấy tên Oa Khấu cũng được trang bị “phúc quyển giáp” (giáp haramaki).
Để đảm bảo đám “nội ứng” này có thể câu đủ thời gian cho hạm đội lớn từ ngoài đánh vào, tên nào tên nấy còn được trang bị cả mũ sắt, giáp vai, giáp đùi không thiếu món nào.
Đếm sơ sơ cũng có gần hai ngàn tên hải tặc trá hàng, đánh xong trận này nói ít cũng thu được hơn một ngàn bộ chiến giáp, mấy trăm bộ khôi mạo, thối giáp, hộ thủ làm chiến lợi phẩm. Ở thời đại này đây không phải là con số nhỏ.
Đại Nội Giáo Hoằng nhếch mép cười, châm chọc nói với thân ảnh gương mặt cắt không còn giọt máu phía sau.
- Đây là kế hoạch của các ngươi sao? Ban đầu nhận được tin phiên Đối Mã định dùng ngươi đổi lấy kết cuộc có lợi, ta còn tưởng là bọn chúng thực sự dùng tính mạng nhà ngươi hòng làm nguôi cơn giận của ta cơ đấy! Há há … Thì ra là ta hiểu lầm, là lũ các ngươi gian ngoan bất linh muốn Thiếu Nhạc Giáo Lại ngươi đến đây làm giảm cảnh giác của ta tạo cơ hội cho hạm đội Đối Mã đánh lén. Thiếu Nhạc Giáo Lại - Thủ hộ Đại danh đại nhân của phiên Trúc Tiền (phiên Chikuzen) nói cho ta biết, danh dự của ngươi ở đâu rồi?
Thiếu Nhạc Giáo Lại cúi đầu không nói, vẻ mặt như tro tàn, như nghĩ đến cái gì khóe miệng bất giác nở nụ cười khổ sở.
Những kẻ sinh ra trong đại gia tộc, lớn lên dưới hào quang tổ tiên, ngẩng đầu ưỡn ngực là con cháu quý tộc như hắn phần lớn đều coi gia tộc quan trọng hơn tính mạng.
Hắn chưa bao giờ màng đến … hay nói đúng hơn là không có cái quyền quan tâm đến tính mạng bản thân.
Đối với loại người như Thiếu Nhạc Giáo Lại, chỉ cần gia tộc trường tồn, yêu ghét, hơn thua, vinh nhục v.v. của một cá nhân lại đáng là gì.
Vì lẽ đó, thứ có thể khiến hắn chân chính vô vọng là và chỉ có thể là tương lai của nhà Thiếu Nhạc.
Hắn biết, nhạc phụ đại nhân của hắn (Thiếu Nhạc Giáo Lại cưới con gái của Tông Trinh Thịnh làm chính thê) là cùng một loại người với hắn.
Vào bước đường cùng, Tông Trinh Thịnh sẵn sàng làm bất cứ điều gì để duy trì Tông thị … bất cứ điều gì ở đây bao gồm cả dâng con gái và cháu ngoại của mình cho nhà Đại Nội để khẩn cầu chút lòng thương xót của Đại Nội Giáo Hoằng.
“Nhà Thiếu Nhạc, đến nay kết thúc rồi!”
Từ phía tây tây bắc có một chiếc yến đĩnh (thuyền nhẹ) mỗi bên có mười hai mái chèo ra sức khuấy nước, trên nóc cắm cờ chữ “急” (cấp) nhanh như lướt trên mặt nước bơi về phía kỳ hạm của Đại Nội Giáo Hoằng. Trên nóc khoang thuyền có một tên tráng hán vừa đánh trống vừa hò hét.
- Tiền quân đại tiệp (thắng lớn)! … Tiền quân đại tiệp! … Tiêu diệt tại chỗ hơn trăm chiến thuyền! … Thủy sư Đối Mã đã quay đầu bỏ chạy! … Tiền quân Đại Tiệp! … Tiêu Diệt … hơn trăm … Đối Mã … bỏ chạy …
- Thắng rồi! …
- Chúng ta chiến thắng rồi! …
Cả hạm đội như tổ ong bị hun khói, binh lính liên quân nghe cấp sứ (người đưa tin khẩn) gào lớn cũng vung vẩy giáo dài hoan hô náo loạn hết cả lên.
Mấy tên gia thần nhà Đại Nồi ngồi quỳ ở phía sau Đại Nội Giáo Hoằng cũng gập người chúc mừng chủ tử nhà mình.
- Gia chủ, thủy sư Đối Mã bị quân ta giáng một đòn mạnh ở đây, dù có đem quá nửa hạm đội bỏ chạy được cũng chỉ có thể kéo dài hơi tàn mà thôi.
- Đúng vậy! Từ giờ trở đi quân ta có thể đổ bộ t·ấn c·ông ở bất cứ chỗ nào chúng ta muốn, trong bất cứ thời điểm nào có lợi cho ta. Chiến dịch Đối Mã coi như đã hoàn thành bảy tám phần mười. Vinh quang này sao mà lớn lao, công đức này sao mà vĩ đại!
- Soi xét mấy trăm năm lịch sử nhà Đại Nội chúng ta, công tích như thế này có thể gọi là xưa nay hiếm. Thiết nghĩ, dù là Nghĩa Hoằng đại nhân sinh thời cũng không thể hơn được.
- Lời ấy đại thiện! …
Thấy lời lẽ nịnh bợ của đám gia thần bắt đầu đi hơi xa, Đại Nội Giáo Hoằng cười cười lắc nhẹ đầu.
- Các ngươi nói quá rồi!
Hắn có tự phụ đến mấy cũng chưa bao giờ dám so sánh bản thân với bác cả (Đại Nội Nghĩa Hoằng/ Ouchi YoshiHiro).
Đừng nói chỉ là hắn, ngay cả thời đại huynh trưởng (Đại Nội Trì Thế/ Ouchi Mochiyo) sinh thời võ công trùm trời che đất cũng chưa bao giờ dám tiếp nhận lời khen tặng như thế.
“Một võ sĩ chỉ phục vụ bằng cây cung của mình!”
Danh ngôn này của bác cả hắn không phải là nói suông, Đại Nội Nghĩa Hoằng đã dùng cả tính mạng để chứng minh cho tín điều của bản thân.
Không chỉ hắn cùng huynh trưởng coi bác cả hắn là thần tượng một đời, bốn chục năm nay toàn bộ võ sĩ trẻ tuổi khắp Đại Hòa đều lấy bác cả hắn làm tấm gương.
Bất giác thở ra một hơi thật dài, trong lòng như trút bỏ được gánh nặng ngàn cân.
Hắn bày một bộ trời có sập xuống trước mắt cũng không đáng lo là để trấn an đám đồng minh của mình thôi, chứ thời điểm bọn Oa Khấu châm lửa làm loạn chính bản thân hắn cũng bị bất ngờ.
Trận hải chiến đánh từ đầu giờ dậu (5-6h chiều) đến giờ đã là cuối giờ tuất (8-9h) hắn chưa dám có bất cứ khắc nào thực sự buông lỏng.
Chiến thắng hôm nay coi như hắn một lần nữa chứng minh cho anh linh của tiên tổ nhà Đại Nội thấy con cháu không đánh mất vũ dũng của tổ tiên vậy.
Đến lúc này, hắn cũng không nhịn được nở nụ cười chân thành.
- Vinh quang này là của võ sĩ cùng binh sĩ anh dũng nhà Đại Nội chúng ta, Giáo Hoằng chẳng qua là góp một phần không đáng kể mà thôi.
Như nghĩ đến cái gì, lại hơi tiếc nuối nói.
- Haiz ... tiếc là trận này không bắt được bọn Tông Trinh Thịnh, nếu không cuộc chinh phạt Đối Mã tiếp theo có thể bớt việc vậy!
- Tả Kinh Đại phu quá lo rồi, lần này quân ta thắng lớn, phiên Đối Mã đã trở thành đồ trong túi nhà Đại Nội, há lại để cho bọn chúng có cơ hội tro tàn lại cháy? Nếu Tả Kinh Đại phu còn có gì e ngại, Giáo Phong nguyện lĩnh hai chi thuyền nhẹ, trong đêm phong tỏa cảng Nghiêm Nguyên lẫn cảng Thuyền Việt để xem bọn chúng có thể di tản được bao nhiêu người!
Từ ngoài cửa thuyền lâu đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp mà hữu lực, Đại Nội Giáo Hoằng ngoái đầu lại nhìn chỉ thấy hai thân ảnh, người vừa lên tiếng là Sơn Danh Giáo Phong, sóng vai đứng bên cạnh hắn là Thượng Sam Phòng Triều.
Hai thằng này đã đến ngoài cửa lâu tự lúc nào, trên tay Thượng Sam Phòng Triều còn cầm một cái đầu lâu máu rớt lõng bõng.
Đại Nội Giáo Hoằng nghe lời này cũng gật đầu cho là phải, bật cười ha hả bước xuống tay nắm tay hai thằng này dìu vào trong lầu, trân trọng nói.
- Phòng Triều, Giáo Phong, lần này may mà có hai vị gặp nguy không loạn, nhanh chóng tổ chức quân nhà Sơn Danh cùng nhà Thượng Sam kiên cường chống đỡ, không để hỗn loạn lan ra, nếu không chưa biết an nguy thế nào. Chúng ta có thể lật ngược được tình thế một phần lớn là công của hai vị!
Thượng Sam Phòng Triều vừa chém g·iết một trận sảng khoái, tâm tình phơi phới, nghe được lời khen của Đại Nội Giáo Hoằng lỗ mũi không nhịn được hơi nở, liệng cái đầu lâu xuống nói.
- Tả Kinh Đại phu nói gì vậy, thân là võ sĩ, xuất chinh ra chốn binh nhung đây không phải là chuyện phải làm sao, Phòng Triều nào dám thoái thác. Nghe nói ở tiền phương hạm đội của công tử Ý còn đánh tan phần lớn thủy sư Đối Mã, đây mới là công lao trùm trời che đất vậy! ...
Đại Nội Giáo Hoằng nghiêm chỉnh ngồi nghe ngôn từ khiêm cung hữu lễ của thằng này khóe miệng hơi giật giật.
Nếu không phải hắn vừa liếc qua đã nhận ra đó là đầu lâu của “Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang” lúc trưa mới quỳ mọp dưới chân mình thì suýt nữa tin là thật.
Đại Nội Giáo Hoằng cực kỳ thông cảm với thằng này. Gia thần ngỗ nghịch tiếm quyền chủ, từ nhỏ tới lớn bị bác ruột nuôi ở Bình An kinh như nuôi lợn. Đến hôm nay mới có cơ hội chứng tỏ năng lực, lại thành công chuyển hóa cơ hội thành chiến công. Thằng này không lột đồ nhảy xuống biển thỏa thích vùng vẫy đã coi là tâm tính có thành. Không tệ!
Bầu không khí có chút quỷ dị, Sơn Danh Giáo Phong ở bên cạnh cũng sắp không nghe nổi nữa, ý tứ thúc vào sườn Thượng Sam Phòng Triều một cái.
Thằng này cũng biết là mình có chút tung bay không kiểm soát được cảm xúc, ngượng ngùng gãi mũi.
May sao, bên ngoài có tiếng gia thần nhà Đại Nội vọng vào cứu nguy cho Thượng Sam Phòng Triều.
- Bẩm! Thuyền của thương hội Vĩnh Xương đã trở về, còn kéo theo mấy chục chiếc thuyền hải tặc.
Khéo hiểu lòng người, Đại Nội Giáo Hoằng đứng dậy cười nói.
- Đi! Chúng ta cùng ra đón tiếp đệ nhất công thần trong trận chiến ngày hôm nay!
…
Sau trận đại chiến, hạm đội liên quân chỉ không nhanh không chậm chia làm hai cánh vây chặt cửa vào hai cảng Nghiêm Nguyên ở phía nam cùng Thuyền Việt ở phía bắc đảo Đối Mã chứ không vội t·ấn c·ông.
Đại Nội Giáo Hoằng không vội vàng, Lê Ý cũng rất vui lòng như thế.
Trận hải chiến ngoài khơi Đối Mã ngày hôm qua cố nhiên là thắng lớn, thế nhưng hạm đội Vĩnh Xương không phải là không mảy may phải chịu chút tổn thất nào.
Năm sáu chục chiếc thuyền treo cờ nhà Thiếu Nhạc đánh trận như không có ngày mai, kể cả khi thuyền bị chai cháy đốt phừng phừng như lửa trại vẫn chiếc trước hóa thành tro tàn chiếc sau thay thế hết lớp này đến lớp khác ào ạt t·ấn c·ông hạm đội Vĩnh Xương.
Hai chiếc Định Hải mớn nước cao chúng không làm gì được liền quay sang t·ấn c·ông mấy chục chiếc Đại Phàm ở phía sau.
Thuyền Đại Phàm tuy cũng tương đối lớn nhưng mớn nước không quá cao, không đủ sức ngăn cản bọn võ sĩ nhà Thiếu Nhạc như một bầy c·h·ó điên đu dây qua cận chiến.
Đám hộ vệ thương hội cùng quân Nam Xương theo thuyền cuối cùng vẫn phải xáp lá cà với bọn chúng.
Dù chiếm hết lợi thế nhưng vẫn có hơn một trăm n·gười c·hết trận và b·ị t·hương.
Trung thực mà nói con số này không coi là tệ, chỉ tính riêng số quân Thiếu Nhạc thành công đổ lên thuyền huyết chiến đã để lại hơn ba trăm cái xác.
Lê Ý cho quy tập hết xác c·hết của quân nhà Thiếu Nhạc lên một chiếc thuyền đã b·ị b·ắn thủng lỗ chỗ rồi cho đổ cồn lên hỏa thiêu.
Lê Ý lẫn quân Nam Xương đều có cái gọi là lòng kính trọng tối thiểu đối với những kẻ trung trinh tới hơi thở cuối cùng này.
Không phải đội quân nào cũng có thể huyết chiến đến mức chỉ còn chưa đến một phần ba quân số vẫn kiên cường không suy như vậy.
Nhìn tàn binh còn lại của nhà Thiếu Nhạc bị quây lại thành một đám ngồi xổm trên boong thuyền Định Hải, tên nào tên nấy mặt mũi bơ phờ, đôi mắt lạc hẳn đi không còn tiêu cự, Lê Ý chỉ biết lắc đầu thở dài.
Nói Lê Ý không thèm loại kiêu binh như thế là bốc phét, tuy nhiên đời trước nó không phải là bác sĩ tâm lý, đối mặt với loại tâm bệnh này chỉ có thể bó tay chịu c·hết.
“Tiếc cho một đội kiêu binh, nếu không thể lần nữa xốc lại tinh thần thì đến hết đời cũng chỉ có thể sống như cái xác không hồn!”
Theo lý mà nói, hộ vệ cùng quân Nam Xương c·hết trận sẽ được hỏa thiêu ngay, Lê Ý từ chối ý kiến của Lê Khiêm tập trung tất cả xác c·hết trên một con thuyền hỏa táng tập trung như quân nhà Thiếu Nhạc.
Nó không vội, xác cứ trùm lại đấy, trời mát thế này để ba bốn ngày cũng không thành ôn dịch được. Chờ lên đảo Đối Mã rồi làm lễ cho từng người một.
Trường hợp bất khả kháng thì không nói, nếu có cơ hội nó sẽ không để tro cốt tử sĩ trộn lẫn với nhau.
Không đáng!
Đến trưa thì bất kể thương binh hay tử sĩ đều đã dọn dẹp xong xuôi.
Đêm qua đám thương binh bị nọc cổ ra khâu v·ết t·hương sống, thời đại này không có thuốc gây mê. Mà cũng không đúng, thực ra cũng có vài loại thuốc khiến người tạm thời mất đi tri giác nhưng Lê Ý không tin vào khả năng định lượng của đám lang băm thời đại này.
Đối với những thứ n·hạy c·ảm như thuốc gây mê, chỉ sai một ly cũng là cách biệt giữa sự sống và c·ái c·hết.
Thành thử đám quân y chỉ đổ một ít cồn lên sát khuẩn rồi dùng cây kim to gấp đôi kim khâu vá v·ết t·hương lại.
Đến khi vá xong đám thương binh kêu rên thấu trời cả đêm, có tên không chịu được lén lút uống cồn sát khuẩn pha loãng, cốt là để cơn say át đi cơn đau
Con bà nó! Đúng là một đám thổ dân, không biết sống c·hết là gì!
Sáng ra đứa nào đứa nấy ôm đầu kêu như bố đẻ em bé.
Lê Ý chỉ cười bất lực, sai khui mấy thùng rượu hổ phách ra khao quân.
Những lúc như thế này không có gì phải tiếc rẻ, người ta bán mạng cho mi, mi còn tiếc với người ta thùng rượu mấy chục lượng bạc hay sao?
"Thân làm tướng chủ quan tâm binh sĩ như thế này đã có thể gọi là xưa nay hiếm!"
Ngồi trên chiếc thuyền nhẹ chậm rãi bơi về phía kỳ hạm của Đại Nội Giáo Hoằng, Lê Ý cực kỳ vô sỉ mèo khen mèo dài đuôi.