Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Lê Dung

Unknown

Chương 176: Biển Rộng Trời Cao 1

Chương 176: Biển Rộng Trời Cao 1


Thành Đông Kinh.

Trên mặt Đại Hồ ánh sáng nhấp nháy, đã là những ngày đầu đông nhưng lão tặc thiê … ý nhầm, là Hạo Thiên, phải gọi Hạo Thiên mới đúng.

(Quý ông quý bà độc giả thông cảm, tác còn chưa muốn lần nữa đi thay main, nguồn. Các cụ đã dạy “tránh voi chả xấu mặt nào” hèn một chút không mất nửa sợi lông.)

Không thể không nói, tuy là phải tăng ca nhưng Hạo Thiên hiếm thấy có một chút dịu dàng, ôn nhu không còn cái thiêu đốt mãnh liệt của bận hè - thu nữa.

Mặt trời hóa thành một quả cầu màu trắng bạc sáng chói treo cao trên bầu trời, hắt từng vầng sáng mềm mại xuống nhân gian.

Từng sợi ánh sáng như tơ ôn uyển xuyên qua tán cây, xa xa nhìn lại tựa như dư quang nhỏ giọt xuống từ thiên quốc.

Đây là Bùi Cầm Hổ nói, chứ hạng thô thiển như Lê Khôi chẳng tuổi gì thốt ra những lời bay bướm như thế.

Lê Cẩn ngồi trước càng xe đủng đỉnh thúc xe trâu cứ ven theo bờ Đại Hồ nhắm thẳng hướng Hoàng Thành mà tới, Lê Khôi ngồi trong khoang sau ung dung tự đắc nom có vẻ cực kỳ thích ý.

Lão vốn chẳng thích xe trâu lắm, chậm như rùa bò, dăm ba cái công đó cưỡi ngựa rong ruổi có phải sung sướng hơn không.

Thằng quý tử nhà lão lại bảo ngồi xe trâu cũng là một loại tu dưỡng.

Bọn mi nói cái gì? Tiểu hầu gia nhà chúng ta sợ ông già nhà nó cưỡi ngựa làm trò con bò đến mức bị trời ghét nên kiếm cớ kiềm chế Lê Khôi?

Thuần túy là vu cáo!

Tiểu hầu gia nhà chúng ta là nhân vật cỡ nào, há lại sợ lão tặc thiê ... e hèm … tóm lại là Lê Ý vẫn cực kỳ tôn kính Hạo Thiên, chỉ là nó không muốn ông già nhà mình bay nhảy khắp nơi mà thôi.

Bọn mi phải tin nhân phẩm của tác giả, sự thực chỉ có thể là như vậy!

Quay lại với Lê Khôi, lão cho là thằng quý tử nhà mình theo học tiên nhân, lời ấy hẳn là đạo lý tiên gia, thành thử cũng cố gắng chịu đựng dày vò xem “đời nó ra làm sao nào”!

Ngồi được một thời gian thấy thong dong dạo quanh cũng không tệ, liền chấp nhận xe trâu là phương tiện thay đi bộ này đến bây giờ.

Vừa đến cửa Đại Hưng (nam môn) đã thấy Đào Biểu vội vội vàng vàng từ bên trong bước ra nghênh đón.

Lê Khôi khệnh khạng xuống xe trâu, vừa bước vào cửa Tả Dịch (cổng bên trái Đại Hưng môn) vừa hỏi.

- Thái Hậu cho gọi bọn ta có chuyện chi vậy?

Đào Biểu cười nhẹ, nhìn trước nhìn sau lấy lệ đoạn cung kính nói.

- Hồi hầu gia, sáng nay nhận được chim đưa thư từ Hưng Hóa gửi về, Thái Hậu do dự không quyết ạ!

Lê Khôi như có điều suy nghĩ bên ngoài lại vờ như không có gì tiếp tục rảo bước, Đào Biểu theo sau ánh mắt phức tạp, muốn nói lại thội.

Vừa bước vào sân Đan Trì lại gặp bọn hoạn quan Nguyễn Cung, Lương Hy. Hai thằng này hai tay dâng mấy bức mật tín của Nhập nội Kiểm sát ty đến trước mặt lão, cung kính nói:

- Gặp qua Đại Tông chính đại nhân, đây là báo cáo mới nhất tình hình Hưng Hóa cùng Đại Tây Sơn, Đinh Phúc mới gửi về đêm qua.

Lê Khôi hơi híp mắt, đáy mắt dấy lên một luồng hung lệ, đoạn như nghĩ đến cái gì, thở dài một hơi cười như không cười nói.

- Hà hà … tin đến từ đêm qua?

Nguyễn Cung thấy thái độ của Lê Khôi liền biết lão già này không để trong lòng chuyện hắn giấu diếm thông tin nửa ngày, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Hắn là Nhập nội Kiểm sát ty - Chưởng vệ sứ, là tai mắt của Hoàng tộc, theo lý thì chỉ chịu trách nhiệm trước Hoàng Đế cùng với Đại Tông chính Lê thị - tức là Lê Khôi.

Tiên đế mới băng, chủ tử còn nhỏ, đúng ra mọi chuyện đều phải ưu tiên thông báo cho Đại Tông chính.

Nay hắn làm chuyện này - theo một cách hiểu nào đó - nghĩa là vạch rõ giới hạn với Lê Khôi, toàn tâm toàn ý theo hầu ấu chúa cùng người giám hộ của ấu chúa là bà Thái Hậu.

Mấy năm ở Cẩm Giang, hắn rất rõ ràng khi thực sự nổi giận vị đại nhân này sẽ tỏ thái độ như thế nào.

Ít nhất sự không hài lòng ra mặt này nghĩa là đến đây thì thôi, lão sẽ không truy cứu nữa.

Biết là mình đã qua được ải này, Nguyễn Cung xá dài tới đất run giọng nói.

- Đa tạ Đại Tông chính đại nhân rộng lượng tha cho!

Đào Biểu ở bên cạnh thấy thế tâm linh căng thẳng cũng hơi chùng xuống. Hắn biết chủ tử nhà hắn làm việc này là không đúng mực lắm.

Ai đời tình thế tốt lên chưa được bao lâu đã lăm le chặt bớt quyền lực của người phe mình bao giờ.

Chẳng qua mẹ góa con côi, muốn chân chính chưởng khống thế cục không thể không vươn tay vào gia tăng quyền khống chế đối với Nhập nội Kiểm sát ty. Làm như thế ắt phải đắc tội tôn đại phật này.

Mắt thấy Lê Khôi không có vẻ gì là muốn ôm chặt đại quyền cơ quan mật thám mạnh mẽ nhất Đại Việt, hắn như trút được gánh nặng ngàn cân.

Đào Biểu học theo Nguyễn Cung, nét mặt cung kính xá dài với Lê Khôi.

- Đại nhân trượng nghĩa!

Lê Khôi không quan tâm lắm xua tay, đoạn không để ý đến hai kẻ này khệnh khạng tiến về phía cung Vĩnh Ninh.

Đúng thật là đối diện với sự tỏ thái độ của Nguyễn Cung, ban đầu Lê Khôi có hơi phẫn nộ, chỉ là ngay lúc này lời nhắn nhủ của Lê Ý lại văng vẳng bên tai lão.

“Trong tất cả thê th·iếp của chú Long, thím Anh là người giống chú ấy nhất, khi có cảm giác bị uy h·iếp thím ấy sẽ không ngần ngại sử dụng thủ đoạn sắt máu đâu. Trừ khi bố đã quyết ý muốn quyết tuyệt tới cùng, bằng không chớ nên ma sát nhỏ với thím ấy, lợi bất cập hại vậy!”

Nhớ tới lời thằng quý tử năm lần bảy lượt dặn dò trước khi dong buồm ra khơi, lão lại cực kỳ miễn cưỡng tỏ ra không đáng là gì.

“Haiz … thân bất do kỷ, thân bất do kỷ … tất cả là vì ích lợi gia tộc thôi!”

Chậm rãi bước đến trước cửa cung, Đào Biểu phía sau nhanh ý đánh mắt cho mấy tên nội thị không được ngăn cản, từ trong cung có người tự khắc mở cửa ra.

Đào Biểu lại lục tục chạy vào cáo tri với Thái Hậu, Lê Khôi một đường không bị ngăn cản tiến thẳng vào.

“Lùi một bước biển rộng trời cao! Con ta quả nhiên có đại trí tuệ vậy!”

Đắc chí cười dài, lão bước vào trong điện, chỉ thấy Thái Hậu thân mặc triều phục màu trắng đã ôm vua nhỏ an tĩnh ngồi đợi. Lão không nhanh không chậm hành lễ.

- Thần, Lê Khôi! Bái kiến Bệ Hạ, Thái Hậu!

Lê Bang Cơ ngồi trong lòng mẹ, bập bẹ nói.

- Miễn lễ, ban ngồi!

- Tạ Bệ Hạ, Thái Hậu!

Lão đứng dậy tranh thủ đảo mắt một vòng, thấy mấy lão già Nguyễn Xí, Trịnh Khả, Lê Thụ, Bùi Quốc Hưng, Lê Ngang v.v. mười mấy người chung quanh đều là trọng thần tay cầm quyền to cả.

Nhà Lê Sơ có một sự thực không biết nên buồn hay nên cười, từ buổi đầu tái lập quốc, Thái Tổ đã cho xây dựng lại bộ máy theo mô hình triều Trần, trong đó có “Khu mật viện” hay “Nội mật viện”.

Về lý, đây là cơ quan trực tiếp thụ ý vua mà đảm nhiệm các việc hệ trọng cả về hành chính lẫn quân sự, có lúc át cả tể tướng.

Tuy nhiên, đầu thời Lê Sơ Khu mật viện giống một cơ quan chuyên dùng để an trí sĩ phu, thế tộc dùng để lo chuyện củi gạo dầu muối hơn.

Những bậc đại thần như Phạm Vấn, Lê Sát, Lưu Nhân Chú, Lê văn Linh, Bùi Quốc Hưng v.v. trước sau chẳng ai ở trong Khu mật viện làm gì cả.

Thường thì mọi việc hệ trọng trong nước đều do đám Nhập nội đại thần bàn thảo riêng với vua - thời Thái Tổ, Thái Tông - thì thường tụ trong điện Hội Anh, đến nay Thái Hậu cầm quyền thì di sang cung Vĩnh Ninh, bản chất vẫn vậy.

Chắp tay chào hỏi một vòng, lão mới bệ vệ ngồi xuống cái ghế đẩu.

Thấy mọi người an vị cả rồi, Nguyễn Xí mới theo đúng quy trình chắp tay về phía sập vàng dò hỏi.

- Không biết Thái Hậu cho đòi chúng thần vào cung có việc chi ạ?

Nguyễn thị Anh gật đầu với Nguyễn Cung, kẻ này mới móc trong tay một phong mật tín từ trong tay áo ra cao giọng nói.

- Bẩm chư vị đại nhân, Hưng Hóa đại tiệp, quân ta thắng liền mười mấy trận, quân giặc giờ đây đã như cá trong nơm, như lươn trong trúm. Chỉ còn biết vẫy đuôi xin hàng, vái xin lần nữa được trở lại vòng giáo hóa. Hiềm một nỗi Xa Lý tuyên úy sứ Đao văn Trì lại đem quân Cảnh Long xuống c·ướp Mường Thanh, thằng này gian ngoan mất linh, ý đồ khó liệu, tình hình Hưng Hóa vẫn chưa yên hẳn.

Không khí trong đại điện đột nhiên an tĩnh đến lạ, mọi người không hẹn mà cùng trầm tư, không chút trắc trở nào lọc được thông tin chính xác trong đống ngôn ngữ hoa lá cành kia. Lại nhanh chóng sắp xếp, hoàn nguyên lại tình hình thực tế trên chiến trường.

Quân triều đình cùng với giặc Hưng Hóa quần nhau ba bốn tháng, tuy nói thế như chẻ tre vững vàng chiếm thượng phong nhưng người ngồi đây có ai không biết Cầm Sương kia cũng không phải hạng xoàng.

Một mặt tránh né trận quyết chiến với quân triều, mặt khác sai người đem trai tráng vượt núi băng rừng đánh vào hậu tuyến quân triều mười mấy lần.

Có lần còn đốt được cả kho hậu cần tuyến sau, t·hiêu r·ụi cả đống vật tư c·hiến t·ranh bên dòng Nậm Vạt.

Quân sĩ kiêu dũng hơn nữa, tướng lĩnh mưu cao kế sâu hơn nữa mà không có quân nhu cũng chỉ có thể bó tay chịu c·hết.

Có thể nói - nếu không có gì bất ngờ xảy ra - già nhất một tháng nữa Lê Ê phải không công về triều.

Theo lẽ đó, triều đình dù muốn hay không cũng phải bịt mũi chấp nhận Cầm Sương danh chính ngôn thuận làm chúa thái mới, lại nhả ra nhiều quyền tự trị hơn nữa cho mười sáu xứ Hưng Hóa.

Đứng đầu triều đình Lê Sơ lúc này đều là “người thô thiển” không vì chút mặt mũi mà từ chối chấp nhận sự thực.

Mấy lão già này cực kỳ nhanh chóng thích nghi với tình hình mới, mấy ngày nay triều đình Đông Kinh đã bắt đầu bàn thảo đến việc nhân nhượng đám kimi nổi loạn để giữ ổn định mặt tây bắc rồi.

Ai mà ngờ được đúng lúc này lại có bánh từ trên trời rơi xuống, Xa Lý Tuyên úy Sứ ty thế mà thực sự nghe lời khích bác, nhân cơ hội chủ lực họ Cầm không ở Mường Thanh đánh tập hậu quân phản loạn từ phía sau, ép chúng không còn lựa chọn nào khác ngoài xuống nước với quân triều đình.

Nguyễn Xí dứt ra khỏi dòng suy nghĩ đầu tiên, thấp giọng dò hỏi Nguyễn Cung.

- Lần trước đại quân bị bọn giặc châu Phục Lễ đánh úp thiệt hại như thế nào? Có thể khôi phục lần nữa khởi xướng tiến công không?

Nguyễn Cung nghiêm cẩn chắp tay đáp.

- Hồi đại nhân, quân cánh phải của ta chủ yếu là thổ binh, quân Thiết Đột vẫn ở trung quân gần như không có tổn thất gì đáng kể. Nếu cần, cứ lấy một vệ Thiết Đột làm nòng cốt, chỉ mất hai đến ba ngày là có thể lần nữa tái lập quân cánh phải.

Nguyễn Xí gật đầu, thế thì Lê Ê vẫn đủ sức mạnh để gây sức ép lên quân Mường Thanh, liền chắp tay nói.

- Tâu Bệ Hạ, Thái Hậu! Thần cho rằng chuyện này đại thiện, trước mắt cứ để Trấn Man tướng quân (Lê Ê) gia tăng áp lực, đánh càng rát càng tốt.

Lúc này Lê Ngang lại nhíu mày hỏi.

- Còn quân Mường Lễ thì sao, nếu cứ chăm chăm đánh quân Mường Thanh mà mặc kệ quân Mường Lễ, nhiều khả năng chúng sẽ bổn cũ soạn lại, lần nữa đánh úp quân ta.

Trịnh Khả không cho là đúng lắc đầu nói.

- Bọn giặc Phục Lễ không đáng để lo. Trận đánh hôm ấy quân Mường Thanh đột ngột rút lui khiến quân Mường Lễ không kịp phản ứng. Cuối cùng bị thổ binh cùng với quân Thần Vũ đánh kẹp, quân ta g·iết tại trận tới gần ba ngàn người. Bọn chúng không chỉ mất một phần đáng kể sức chiến đấu, quan trọng nhất là mối liên minh lỏng lẻo giữa Mường Lễ với Mường Thanh lần nữa bị xé rách. Đèo Mạnh Vượng mà khoan dung đến mức tha thứ cho hành động đó của họ Cầm thì đã làm chúa Thái từ lâu rồi, nào có chuyện để cho Mường Chúp, Mường Mi công khai chống đối như thế!

Mọi người đều gật đầu cho là phải, Lê Khôi cười nói.

- Bọn giặc đã lâm vào thế cùng, bây giờ liệng hết lời lẽ chiêu an đã bàn thảo mấy ngày trước đi, lần nữa quay lại chín điều kiện chúng ta đề ra từ đầu chiến dịch.

Chương 176: Biển Rộng Trời Cao 1