Lê Khôi đọc xong trả mảnh lụa cho Đào Biểu, thấy Nguyễn thị Anh vẫn tỏ vẻ khó khăn, chắp tay nói.
- Thần cũng cho là chuyện này có thể thành, không biết người còn đắn đo điều chi?
Nguyễn thị Anh thở dài một hơi, thấp giọng nói.
- Họ Xa tuy đã suy bại nhưng con rết trăm chân c·hết còn dãy dụa, không thể coi nhẹ. Trẫm nghĩ, trấn giữ biên cương là chuyện lớn của triều đình, trách nhiệm ấy không phải là người tài đức kiêm bị thì không thể giao phó. Huống chi Mộc Châu đặt vào trực trị ắt sẽ trở thành trọng trấn miền tây bắc. Quân cơ trọng địa không đâu hơn được, ắt phải đặt cơ chế đặc thù, Trấn phủ sứ nơi đây một mặt sẽ phải đảm nhiệm cả tam quyền (chính quyền, quân quyền lẫn án sát quyền) mặt khác phải kiêm nhiệm điều hòa quan hệ giữa triều đình cùng các châu Hưng Hóa. Trách nhiệm này sao mà nặng nề, quyền lực này sao mà to lớn. Trẫm ngày đêm lo nghĩ vẫn chưa tìm được nhân tuyển thích hợp, không biết chư khanh có thể tiến cử nhân tài nào đủ sức đảm đương được trọng trách này chăng?
0