Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Lê Dung
Unknown
Chương 181: Hố Lửa (2)
Thân ảnh ngồi trên chủ vị nhìn quanh hỏi.
- Các thầy cho rằng ai có thể đảm nhiệm trọng trách này?
Người ngồi thứ hai bên trái lạnh nhạt phân tích.
- Mười mấy châu Thái hiện tại đông có triều đình áp lực tây có Xa Lý đánh rát, Cầm Sương hẳn là sẽ chấp nhận triều đình sắp xếp vài ổ bảo ở Mường Thanh, Mường La giá·m s·át. Xong chiến dịch này Lê Ê hẳn là cũng sẽ đóng quân lâu dài ở Bài Mộc, nếu có việc chỉ cần một phong quân báo, nhiều nhất mười ngày quân tiếp viện sẽ đến Mộc Châu, an nguy không đáng để lo.
Người ngồi thứ nhất bên trái gật đầu cũng cho là phải thỏa mái nói.
- Cầm Sương là người thông minh, chỉ cần triều đình không làm quá, không chạm vào lợi ích cốt lõi của hắn, trong tương lai gần hẳn là không dám chủ động gây sự gì! Hưng sư động chúng quá có khi lại phản tác dụng.
Người ngồi bên cạnh hắn cũng gật đầu, khẽ nói.
- Thái Hậu hẳn là sẽ chọn người nổi bật trong hàng nhị đại đảm nhiệm trọng trách này, chúng ta cũng theo phép mà làm là được!
Ngẫm nghĩ một lát, thân ảnh ngồi trên chủ vị nói với thân ảnh thứ nhất bên phải hỏi.
- Bá Kiệt lao khổ lên Mộc Châu có được không?
Người kia cân nhắc một lát, thở dài chắp tay nói.
- Việc quân việc quốc nào có xá chi, chỉ sợ khuyển tử làm hỏng đại sự mà thôi!
Thân ảnh trên chủ vị như thật trấn an.
- Bá Kiệt làm việc có phân tấc biết tiến thối, có hắn ở Mộc Châu an lòng lão già ta lắm … chỉ cần chúa Thái không phát rồ, chuyện tây bắc cơ bản là đã ổn!
Thân ảnh ngồi trên chủ vị cười một tiếng, nói:
- Lần này Bá Kiệt đảm nhiệm trọng trách có thể lấy thêm vài người dùng làm thân tín. Tuy nhiên cũng không được quá nhiều, từ tháng sáu đến nay triều đình đã ba lần sai sứ sang báo cáo chuyện Chiêm Thành tích cực gây hấn biên giới với triều đình Yên Kinh, xem ra năm sau phát binh Thuận Hóa là không thể tránh được. Lại nói, cơ hội này không dễ, con cháu các nhà phải nắm chặt lấy mà rèn luyện!
Nhắc đến thuận hóa mười mấy lão già đều bất giác ngồi thẳng lưng lên, nhìn ánh mắt hung tàn của đám huân quý chung quanh, thân ảnh ngồi trên chủ vị cực kỳ miễn cưỡng nở ra nụ cười bất đắc dĩ.
Không giống như đánh trận ở Hưng Hóa rừng thiêng nước độc, năm sau đánh lớn ở Thuận Hóa có lương hưởng đầy đủ, quân nhu thuận tiện, kể cả không phải là cơ hội khai cương thác thổ gì cũng là cơ hội luyện tay hiếm có cho lũ huân quý nhị đại, tam đại.
Vì sao xác định có đánh thắng cũng không khai cương thác thổ gì à?
Đơn giản rằng Đại Việt chưa mạnh đến mức có thể bỏ qua thái độ của Đại Minh.
An Nam từ xưa đến nay luôn là chư hầu số một số hai của thiên triều, tuy đã rời xa khỏi vòng trực trị từ lâu nhưng nhất cử nhất động của nước ta luôn “được” thiên triều đặc biệt chú ý.
Thành ra mỗi lần vua chúa nhà ta có ý định khai cương thác thổ đều phải chú ý thời cuộc kỹ càng.
Giả như nhà Lý đánh thắng Chiêm Thành nhiều lần nhưng lấy đất chỉ có thể nhân dịp nhà Tống nhiều lần thất thế trước Liêu, Hạ, lại tốn nhiều thời gian sức lực mới dẹp được loạn Nùng Trí Cao.
Thánh Tông nhà Lý thấy nước Tống to nhưng không khỏe mới dám lấy đất ba châu của Chiêm Thành.
Lại như họ Trần, năm đó dám lấy đất sính lễ gả công chúa Huyền Trân cho chúa Chiêm - Chế Mân sao không phải là đương lúc nước thịnh, vừa đánh gãy răng Mông - Nguyên ba lần đấy sao?
Không nói những gương ấy thì nhìn kết quả của cha con Lê Quý Ly mấy lần đánh Chiêm lấy được nhúm đất cuối cùng bị Chu Đệ vả cho diệt quốc, các đất Chiêm Động, Cổ Lũy chiếm được trước đó lại quay về Chiêm Thành.
Không nói việc không nể mặt thiên triều mà dụng binh khai cương thác thổ là tất cả lý do, nhưng trong mắt Hoàng Đế Trung Hoa một chư hầu mài dao xoèn xoẹt, nay kêu đánh mai kêu g·iết cũng không phải thứ gì mát mắt lắm vậy!
Thành ra đôi khi Đại Việt thế nước thịnh, binh nhiều lương đủ nhưng cậy vào đó mà đại triển quyền cước cũng không hẳn là chuyện tốt.
Đừng vội chửi tác giả hèn mạt không dám vung vương bát chi khí.
Quân chủ, tướng lĩnh mà! Có ai không muốn khai cương thác thổ, để công tích lưu truyền mãi về sau? Tuy nhiên phải tỉnh táo, mong muốn là một chuyện, tình hình thực tế thế nào lại là chuyện khác.
Mấy năm nay Chu Kỳ Trấn sai quan quân nhà Minh chinh phạt Lộc Xuyên hao binh tốn của nhưng chung quy là gia đại nghiệp đại.
Trung thực mà nói, tiểu quốc như An Nam không biết phân biết tấc mà liều lĩnh vuốt râu hùm thì dễ mà bị thiên triều đấm cho nôn cả mật xanh mật vàng ra lắm.
Chu Kỳ Trấn hừng hực tham vọng muốn bắt chước Chu Đệ khôi phục vinh quang thiên triều, dễ gì bỏ qua cơ hội phát binh danh chính ngôn thuận như thế!
Đối mặt với một tên Hoàng Đế hừng hực khí thế như thế này dù miếng thịt Chiêm Thành có thơm cũng không nên đớp.
Tránh voi chả xấu mặt nào, chung quy là ít nhiều nên cho thiên triều chút mặt mũi.
Muốn lần nữa mạnh mẽ khai cương thác thổ như những năm Thần Vũ nhà Lý (1069-1072 thời Lý Thánh Tông) hay những năm Hưng Long nhà Trần (1293-1314 Trần Anh Tông) phải chờ thời thế cho phép.
Giả dụ như Chu Kỳ Trấn đột nhiên bị tăng động đem mấy chục vạn quân lên Mạc Bắc đánh nhau với người Mông Cổ rồi bại trận khiến cả triều đình b·ị b·ắt tại Thổ Mộc Bảo chẳng hạn.
Đến lúc đó đánh cho Chiêm Thành chia năm xẻ bảy, gom Bồn Man đặt làm quận huyện, vả Vạn Tượng bỏ Chiềng Thông mà chạy cũng chả ai chế tài gì.
Hoành hành vô kỵ không ngoài như thế!
Một người chần chờ lên tiếng hỏi.
- Lão đại nhân, cơ hội lần này không dễ, đám con em đang học tập ở trường Quốc học thì sao? Liệu có nên ...
Bị gọi tỉnh, thân ảnh trên chủ vị lắc nhẹ đầu, lấy lại tinh thần không nhìn người vừa đặt câu hỏi, thở dài nói với người ngồi thứ hai bên trái.
- Năm sau xuất binh, những đứa đang tu học ở Quốc học, Quốc tử giám không nên triệu tập về làm gì. Đám còn lại chọn ra những đứa nhanh nhẹn đều giao cho Thiếu Úy đại nhân, rèn luyện là phải thấy máu, không c·hết là được. Đừng bảo bọc chúng nó quá, nuôi ra một đám phế vật mới là đánh gãy sống lưng đám huân quý chúng ta!
Lý Thiếu úy đương nhiên hiểu được phân tấc, nghiêm chỉnh chắp tay đáp.
- Lão đại nhân an tâm, những năm đó đi theo gia phụ đánh trận mỗ miễn cưỡng học được một chút bản lĩnh. Cái khác không dám hứa chắc, để đám con em huân quý thấy máu mà không m·ất m·ạng hẳn là vẫn được!
Thân ảnh trên chủ vị thấy Lý Thiếu úy nhận lời chắc chắn như thế, hơi gật đầu xua tay nói.
- Hôm nay đến đây thôi, mọi việc cứ theo lệ mà làm!
- Chúng tôi cáo lui! (x16)
Mười mấy thân ảnh trước sau lui ra khỏi vườn sau, thân ảnh trên chủ vị vất vả nhấc tấm thân mỏi mệt đứng dậy khỏi ghế thái sư, một tay chống gậy chậm rãi bước ra đầu hè.
Nhìn mặt trời bạc nhược treo cao, lão chậm rãi lâm vào một tràng hồi tưởng.
Nhớ năm đó, lão cùng mười mấy người thân tín theo Chúa công (chỉ Lê Lợi) từ những ngày đầu gian nan dựng nghiệp nào có chí hướng cao xa gì. Dựng cờ khởi nghĩa chẳng qua cũng chỉ là vì hết lần này đến lần khác nhẫn nhịn, cống nạp mà bọn giặc chỉ càng đòi hỏi không thôi, lần sau quá quắt hơn lần trước.
Giữ Lam Sơn, đánh Trà Lân, công Ải Khả Lưu, vây thành Nghệ An v.v. trải mấy chục trận chưa bao giờ chần chờ luyến tiếc mạng hèn.
Gian khổ đến đâu cũng chưa từng mảy may nhụt chí. Chìm nổi quan trường, mấy lần lên xuống cũng không thoáng qua một chút suy chuyển.
Lão vốn tưởng tâm can mình đã được trui rèn như gang thép, thế mà hôm nay trong lòng lại hơi có trù trừ.
Cười nhẹ tự diễu một tiếng, bọn anh em chung lưng đấu cật từ buổi xướng nghĩa đến nay mười phần chỉ còn ba bốn, hà tất đao kiếm tương sát làm chi.
Từ phía sau bỗng nhiên có tiếng guốc gỗ lộc cộc, quay lại nhìn đã thấy một thân ảnh đủng đỉnh bước vào vườn sau, lão hơi gật đầu cảm thán nói.
- Thế cuộc xoay vần, thân suýt vào hố lửa lúc nào không hay! Lần này may mà có lão Bùi đề tỉnh, nếu không lão già ta đã phạm phải sai lầm lớn!
Bùi Quốc Hưng cười, chắp tay vái nói.
- Lão đại nhân nói quá rồi! Với trí tuệ của ngài sao không nhận ra có người muốn mượn tay ngài đánh gãy sống lưng Quốc học Lam Sơn cơ chứ. Hưng chẳng qua là không quan trọng nhanh mồm một chút thôi!
Lão già bóng lưng chợt trở nên thẳng tắp, liệng cây gậy chống xuống đất chắp tay sau lưng, khí thế bừng bừng như lần nữa chưởng quản hàng vạn sĩ tốt.
Bùi Quốc Hưng nói đúng, ngay từ ban đầu lão đã nhận ra có người muốn mượn tay lão vả mặt quốc học Lam Sơn.
Quý sinh ở đây phần lớn là đệ tử các nhà huân quý, nếu lão để cho quý sinh các nhà lui khóa tham gia chiến dịch với Chiêm Thành vào năm sau thì Quốc học Lam Sơn sẽ trở thành trò cười lớn nhất thiên hạ.
Tiên Đế dốc sức xây dựng Quốc học Lam Sơn để làm gì?
Còn không phải là để hắt mưa móc của mình xuống thế gian sao!
Tâm sức của tiên đế không phải để gốc rễ họ Lê đâm sâu rải rộng khắp hiên hạ sao!
Kết quả của việc biến mưa móc của hoàng gia thành trò cười không gì khác ngoài đắc tử tội với Hoàng Đế.
Đang yên đang lành, mọi người cho nhau chút mặt mũi không tốt à!
Những kẻ kia coi lão là thằng đần ru?
Lão nhe răng cười, hung lệ gần như ngưng thực chảy thành dòng từ hai khóe mắt khiến Bùi Quốc Hưng không nhịn được lông tay lông chân dựng cả lên.
"Lão phu, Suy trung Tán tri Hiệp mưu công thần - Hương thượng Hầu Nguyễn Lý, há lại là con khỉ cho bọn bây giật dây dễ thế!"