Chương 5: Tướng Quân
Lê Ý cúi xuống nhìn đất đá cây cỏ đều như phủ một lớp sương mù mờ ảo. Ngẩng đầu nhìn trời trong sao sáng, có lẽ, trời sao treo cao kia còn vất vưởng cả những cảm xúc mất mác, cô độc, vô minh. Thứ trong trẻo, lạnh lùng mà thuần túy đó như càng làm những cảm xúc kia trở nên tường minh, đơn thuần mà vô cấu hơn.
"Đây có lẽ là lý do đám nhà văn nhà thơ thích dùng trời trong sao sáng làm tài liệu lột tả nỗi buồn đi."
Vừa nghĩ nó vừa thả lỏng dây cương cho con ngựa lóc cóc chạy theo đít con ngựa của Lê Khôi.
-Ý!
Âm thanh trầm rền hữu lực của ông già làm nó choàng tỉnh.
- Con đây!
- Làm tướng quân, mi muốn cầm bao nhiêu lính.
- Không nhiều, cỡ gấp đôi đại tướng quân ngài là được.
Lê Khôi cởi mũ giáp, uống một ngụm nước rồi liệng bình nước cho nó cười nói.
- Nếu bây giờ cho mi chỉ huy một Ngũ, mi tự thấy mình có điều khiển được bọn chúng không ?
Nó tự tin cười nói.
- Dễ như trở bàn tay.
Lê Khôi chậm rãi thúc ngựa.
- Một đội thì sao ?
- Dễ như trở bàn tay.
- Một Vệ thì sao ?
Lê Ý hơi do dự, nghĩ một lúc rồi nói lớn.
- Dễ như trở bàn tay.
- Một quân thì sao ?
Lê Ý nuốt một ngụm nước bọt, không dám nói cứng.
- Miễn ... miễn cưỡng đi.
- Bốc phét!
Lê Khôi dừng ngựa, ngoái đầu nhìn thật sâu vào mắt Lê Ý, dưới lớp mặt nạ đồng kia, đôi mắt lão như bắn ra hai tia sáng chiếu thẳng vào mắt nó.
- Đừng nói một Quân, ngay cả một Vệ chưa chắc mi đã quản nổi.
Thấy nó có vẻ không phục, Lê Khôi nhếch mép.
- Đó không chỉ là hơn hai ngàn kiêu binh như lang như hổ, thề c·hết phấn chiến. Đó còn là hơn hai ngàn cái tàu há mồm, một ngày mỗi tên có thể ăn hết một cân rưỡi gạo chưa kể rau dưa thịt cá.
Lê Ý nghệt mặt ra.
- Thời chiến một ngày hai cân, thậm chí càng nhiều. Chỉ có ăn nhiều, tích nhiều mỡ mới có thể hành quân dài ngày. Chỉ có tích nhiều mỡ khi đoạn lương mới có thể chịu đói. Chỉ có tích nhiều mỡ, thân hình to khỏe, khi lâm trận mới có thể đàn áp đối phương. Chỉ có tích nhiều mỡ mới có thể vung đao từ sáng tới chiều không tuột tay nhát nào. Hai ngàn người một ngày ăn hết bốn đến năm ngàn cân gạo chưa tính rau dưa thịt, đó là bao nhiêu thức ăn ?
- Hẳn ... hẳn là một nhà kho đầy.
- Mấy nhà kho ?
Nó lắc đầu.
- Không biết.
- Đó mới là hai ngàn bộ binh, bây giờ hai ngàn kỵ binh cần ít nhất hai ngàn con ngựa, tốt nhất là bốn ngàn. Một con ngựa một ngày ăn mười đến mười hai cân cỏ khô. Đó là thời bình, thời chiến mỗi ngày còn phải ăn thêm hai đến ba cân ngũ cốc. Vậy hai ngàn con ngựa một ngày ăn mấy cái nhà kho ?
Nghe ông già tùy tiện điểm số, nó tê cả da đầu.
- Cứ coi như là mi đã giải quyết xong vấn đề lương thực.
Nó gật đầu lia lịa, hẳn là đến lúc hành quân đánh trận.
- Quân lính ăn ở, sinh hoạt với nhau lại xử lý như thế nào đây ?
Lê Khôi nhếch mép nhìn nó.
- Binh lính gây gổ đánh nhau giải quyết thế nào? Lỡ tay đ·ánh c·hết người giải quyết thế nào ? Dựa theo quân quy đem h·ung t·hủ xử tử sao ? Bọn chúng sẽ không cảm thấy mi máu lạnh vô tình sao?
Nó há miệng toan nói, ông già nó khoát tay nói tiếp.
-Khoan hồng độ lượng dơ cao đánh khẽ? Bọn chúng sẽ không cảm thấy mi hiền lành dễ lấn sao ?
Lê Khôi hài hước cười xòa.
- Cứ coi như mi tiếp tục giải quyết xong chuyện quân quy.
Lê Ý như được đại xá.
- Bây giờ gạo là phải nấu thành cơm, rau dưa thịt cá cũng phải chế biến. Một ngũ hai mươi người phải có ít nhất hai tên dân phu làm đầu bếp? Hai người kia làm đồ ăn không ngon hoặc không hợp khẩu vị, bọn lính vụng trộm h·ành h·ung đầu bếp một trận? Đầu bếp cực kỳ giận dữ, thế là bỏ độc vào thức ăn làm sao xử lý?
- Cắt cử ai trông coi kho lương? Người kia có thể tin được hay không? Người mi cắt cử t·ham ô· quân nhu làm sao xử lý?
- Phát sinh ôn dịch làm sao bây giờ?
- Hành quân nắng nóng chúng sĩ tốt bị cảm nắng làm sao bây giờ?
- Dựng trại gặp l·ũ q·uét làm sao bây giờ?
- ... làm sao bây giờ ?
Lão Lê một vấn đề tiếp một vấn đề khiến nó khóc ra tiếng Mán. Ai ngờ được làm tướng quân buốt óc như vậy.
Lão già liếc mắt nhìn thằng con đang lâm vào tự vấn nhân sinh, xì một tiếng khinh miệt.
- Chuyện quân cơ, kẻ nghiệp dư mới bàn chiến thuật, người chuyên nghiệp bàn về hậu cần.
Thả dây cương cho ngựa bớt căng thẳng, lão chậm rãi.
- Bây giờ tạm coi như mi đã lo được tất cả các vấn đề ngoài lề, bước vào trận chiến.
Nó nghe thế liền dỏng tai lên.
- Tỉ dụ, bây giờ mi cầm một quân, tướng quân bên kia cũng cầm một quân, mi điều khiển dễ như trở bàn tay, tướng quân phe kia cũng điều khiển dễ như trở bàn tay, trận c·hiến t·ranh này đánh như thế nào?
- Phe địch trình độ như thế nào? So với quân đoàn của mi có ưu thế gì? Tham chiến sẽ sử dụng ưu thế đó như thế nào?
- Quân đoàn của mi năng lực như thế nào? Có ưu thế gì? Tham chiến sẽ tận dụng những ưu thế đó ra sao?
-Tướng quân phe địch phải chăng đã dự đoán trước được cách mà mi sẽ triển khai ưu thế của mình. Vì vậy đã sớm tiến hành điều chỉnh, khắc chế?
- Mi phải chăng sẽ căn cứ sự điều chỉnh chiến thuật của đối phương, lại tiến hành điều chỉnh chiến thuật của mình?
- Mi muốn phòng thủ hay là chủ động xuất kích? Phòng thủ nên chuẩn bị những gì? Chủ động xuất kích lại nên chuẩn bị những gì ?
- Cứ cho là mi đã chuẩn bị hoàn mỹ. Vậy phòng thủ nên bố trí dọc theo các công sự có sẵn hay chủ động chia quân hô ứng? Nếu t·ấn c·ông thì nên chia ra hai ba cánh cùng tiến, vây lấn tấn diệt hay là tập trung binh lực, trực tiếp ủi thẳng?
- Nếu tuyến phòng thủ bị phá, nên liều c·hết đánh cược một lần, tìm đường thắng trong chỗ c·hết hay là rút lui bảo tồn sinh lực?
- Chủ động t·ấn c·ông, chia quân ba cánh, trong đó một cánh bị kẻ địch phát hiện tiêu diệt toàn bộ, nên phản ứng như thế nào?
- Tập trung binh lực, trực tiếp ủi thẳng nhưng kẻ địch lại phân tán lực lượng, chặt đứt lương đạo làm sao bây giờ? Cố dí tới cùng hay thu binh hồi doanh? Nếu dí tới nửa đường gặp mai phục phản ứng như thế nào?
- Mi tập trung binh lực, mà kẻ địch chia quân ba cánh, vây lấn tấn diệt, mắt thấy núng thế, mi nên phản ứng như thế nào ?
- Mi đang bị vây, đột nhiên nhận được tin tức, cánh trái của địch chỉ là hư trương thanh thế, thực chất không có bao nhiêu quân. Mi nên phản ứng như thế nào?
- Độ tin cậy của nguồn tin đến mức độ nào?
- Nếu mi ra lệnh cho quân cánh phải của mi t·ấn c·ông cánh trái của địch nhưng cánh trái mới thực là chủ lực của địch thì phản ứng như thế nào ?
- Nếu như mi cho là tin giả, hạ lệnh rút lui, cơ hội tiêu diệt chủ lực địch tuột khỏi tầm tay, Hoàng Đế hoài nghi mi tư thông với địch phản quốc làm sao bây giờ?
- Nếu như ...
Nó thống khổ ôm đầu rên rỉ.
- Đừng, bố đừng nói nữa ...
Lê Khôi nhếch mép cười khẩy.
- Những thứ này chẳng qua là một chút họa tiết bên ngoài mà thôi. Mớ lông gà vỏ tỏi này bố có thể nói chuyện với mi đến sáng. Dụng binh chi đạo, bác đại tinh thâm. Bố năm tuổi luyện võ, mười hai tuổi đọc binh thư, hai mươi ba tuổi theo Thái Tổ khởi binh đuổi giặc Ngô. Đến nay bốn mươi bảy tuổi, thân trải trăm trận miễn cưỡng sơ thành mà thôi.
Nói rồi Lê Khôi thúc ngựa tăng tốc chạy về phía trước, Lê Ý mắt như mắt cá c·hết cũng lững thững theo sau.
Tiếng vó ngựa lộc cộc từ phía xa, gia thần nhà nó là Lê Chiêm đến đón, chắp tay.
- Bẩm hầu gia, quân Chiềng Lâu đã đến.
Lê Khôi gật nhẹ đầu.
...
Bầu trời đầy sao sáng chiếu thứ ánh sáng yếu ớt đến gần như không có lên một quả đồi hoang, hơn ba trăm thân ảnh mặc giáp da trâu, đội nón sắt ngồi bó chân im lặng như ba trăm bóng ma rải khắp lưng đồi. Dưới đồi gần tám mươi kỵ thân mặc bố diện giáp, đầu đội nón sắt, chỉ nghe thấy tiếng ngựa cào đất.
Trên quả đồi đối diện có chừng hai ba trăm thổ binh, mặc giáp mây, đội nón mây che hết mặt chỉ lộ hai mắt, hông dắt dao rừng, lưng đeo cung tên tản mạn bốn phía.
Lê Khôi, Lê Ý cùng Lê Chiêm dừng ngựa xoay người nhảy xuống. Đám ngũ trưởng cùng ba tên ăn mặc trang phục dân tộc Mường đứng lên chắp tay kính cẩn vái.
- Hầu gia. (x23)
Lão nhìn một lát rồi phất tay bảo bọn chúng ngồi hết xuống. Lê Khôi một thân bố-diện giáp (1) đầu đội khôi-mạo (2) ngồi xuống ghế gấp, nghiêng người hỏi.
- Trinh sát rõ ràng sao ?
- Bẩm Hầu gia, Mường Đốc Mai có hết thảy ba trăm mười sáu nóc nhà. Chia làm bốn, Chiềng Mai ở trung tâm là nhiều nhất, một trăm tám mươi tư nóc nhà, ba bản xung quanh là bản Phạn Đúc, bản Hịch cùng bản Khò Muồng mỗi bản có độ bốn mươi đến năm mươi nóc nhà.
- Nhân khẩu ước chừng một ngàn chín đến hai ngàn người. Số đàn ông có thể cầm v·ũ k·hí ước chừng sáu trăm rưỡi đến bảy trăm.
Nghe hai tên ngũ trưởng báo cáo xong Lê Khôi gõ tay lên kiếm hỏi.
- Có bao nhiêu người khỏe mạnh có kinh nghiệm thực chiến.
Một tên người Mường mặt phúc hậu chắp tay nói
- Bẩm Ô ông, có ba trăm bốn mơi tám người thường đi săn lẫn đi c·ướp.
Trầm ngâm một lát, Lê Khôi lại hỏi.
- Từ Chiềng Mai có bao nhiêu con đường thoát ra, cả minh đạo lẫn mật đạo.
Người Mường kia lại đáp.
- Bẩm Ô ông, có ba con đường lớn ra khỏi Chiềng Mai phải đi qua ba bản, phía nam là bản Phạn Đúc, phía tây là bản Hịch, phía bắc đến bản Khò Muồng. Ngoài ra hướng tây bắc đi lên đường rừng có thể sang Chiềng Yên.
- Khoảng cách giữa các bản với Chiềng Mai như thế nào?
- Bẩm Hầu gia, bản Hịch gần nhất, cách Chiềng Mai gần bốn dặm, bản Khò Muồng khoảng hơn sáu dặm, bản Phạn Đúc xa nhất, khoảng hơn bảy dặm.
Nghe xong Lê Khôi thỏa mái cười nói.
- Trong bản Uôn có tai mắt của bọn chúng. Ta đã để lại mấy trăm dân phu ở trong trại, bọn chúng sẽ đi tuần, đứng gác, châm đèn dựng cờ tất cả các trại như toàn quân vẫn còn ở đó. Bây giờ hẳn là chúng chưa biết quân ta đã đến đây. Chúng ta có ba đến bốn canh giờ cho đến khi đám chuột nhắt trong bản Uôn báo tin về Chiềng Mai. Quân bây đâu, nghe lệnh!
- Có! (x25)
*Chú thích:
(1) Bố-diện-giáp là loại giáp sắt bọc vải bên ngoài kiểu nhà Minh.
(2) Khôi-mạo là loại nón trận có mặt nạ bằng kim loại.
0