Nguyễn thị Anh ngồi trên sập vàng, tiếng là buông rèm nghe chính sự nhưng thực tế là ôm tiểu Hoàng Đế ngồi ngai cao nh·iếp chính, chuyện lớn chuyện bé trong nước đều đến tay bà quyết đoán cả.
Nghe Nguyễn Khắc Hiếu nói đã đưa cả đích trưởng tôn nhà mình vào quân Ưng Dương thì Nguyễn thị Anh nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu. Khóe miệng không khỏi nhếch nhẹ lên, bên tai văng vẳng lời bọn Lê Khôi, Trịnh Khả, Lê văn Linh nói với bà từ tháng trước.
-Vấn đề hiện tại của Đại Việt không phải là không có quân đi dẹp loạn mà là thiếu lương. Dẹp loạn xứ Hưng Hóa, quân triều đình là phe công, muốn ngăn đường nghiêng, chặn ngõ tắt, vừa t·ấn c·ông trên nhiều mặt trận vừa bảo vệ được đường quân nhu v.v. không có ít nhất một vạn tám ngàn quân nghe chừng khó.”
-Cái c·hết dở là không giống như Thuận Hóa dọc bờ biển có thể tiếp vận bằng thuyền lớn, xứ Hưng Hóa là miền rừng núi, địa hình đường bộ khó khăn, đường sông cũng chỉ dùng được thuyền nhỏ, phải dùng rất nhiều phu vận lương. Số phu phen theo hầu ít nhất phải là một phu/ lính, vậy là phát binh một vạn tám ngàn quân cần ít nhất một vạn tám ngàn phu. Tính sơ sơ đoàn quân dẹp loạn cũng gần bốn vạn người. Một trăm sáu mươi vạn cân gạo trong kho lương ở phủ Gia Hưng chỉ đủ cho bốn vạn đại quân dùng không đến một tháng.“
0