Lão bộc sau lưng hắn có chút khó hiểu.
-Ý thiếu gia là ...
Thân ảnh mặc áo gai khóe miệng hơi chùng xuống, có chút mất khoan thai.
-Còn gì khác ngoài gia tăng hạn ngạch phân phối hàng hóa của Vĩnh Xương thương hành. Từ trươc đến nay hạn ngạch hàng hóa của Vĩnh Xương thương hành vào Đại Minh luôn luôn là ba – bốn – ba. Trong đó Quảng Châu và Bắc Trực Lệ hạn ngach ba phần, duy chỉ có Hàng Châu hạn ngạch là bốn phần, mấy nơi này ăn uống no đủ mới đến các vùng nội địa. Thế nhưng sức mua hàng ở Lưỡng Quảng ta thấp hơn đáng kể so với Tô – Hàng cùng Bắc Trực Lệ, vậy nên Quảng Châu thương hành mới có thừa hàng để buôn vào Hồ Quảng, Giang Tây.
Lão bộc hít một hơi nói nhỏ.
-Tuyết điềm cùng hổ phách tửu không nói đều là bạo lợi cả, còn nhục tinh cùng xà phòng thương hội Vĩnh Xương đều có mức giá trần, chúng buôn hai thứ này vào Hồ Quảng, Giang Tây thì vượt ra ngoài tầm giám thị của đại diện thương hội Vĩnh Xương ở Quảng Châu, đây mới là chỗ bạo lợi đi.
Gắp một miếng bánh hoa quế đưa lên miệng nhấm nháp, thân ảnh áo gai đủng đỉnh cười nói.
-Mối lợi đó như loại bánh hoa quế mới này vậy, nhân hạt dẻ thơm bùi đưa miệng, hương hoa dịu nhẹ, vị ngọt vừa phải, ăn nhiều mà không ngán. Nếu ở phủ thành chỉ vài chục văn một giỏ, nhưng đem về huyện thành thì tức khắc tăng giá gấp đôi, món lợi đó ngay cả ta cũng có chút động tâm.
Ăn xong miếng bánh hoa quế, thích chí thưởng miếng trà, hắn nói tiếp.
-Lâm thị ban đầu là trợ giúp Triều Châu thương hành làm khó Quảng Châu thương hành, đến lúc đó bất kể bên nào thắng, thị trường Lưỡng Quảng cũng sẽ không an ổn, doanh thu của Vĩnh Xương thương hành ắt sẽ giảm. Tiếp đó lại hướng Vĩnh Xương thương hành đưa cánh tay viện thủ, đảm bảo Vĩnh Xương thương hành có thể đem hàng thừa tiêu thụ ở Hàng Châu mà tránh né phong ba. Chỉ cần Vĩnh Xương thương hành nhớ món nợ ân tình này thì lo gì hạn ngạch hàng hóa không tăng, nói không chừng ...
Dừng một chốc, hắn buông chén khải xuống, có chút chế diễu nói.
- Nói không chừng còn có thể nhờ vào đó để Vĩnh Xương thương hành mở một thương lâu ở Tuyền Châu cũng nên. Trăm năm thế gia, ngàn năm vọng tộc nha, đối với những kẻ dành cả đời, mà không ... phải là đời đời. Đối với những kẻ đời đời cân nhắc cho gia tộc như bọn họ, có thể vì gia tộc thu được nguồn lợi lớn như thế gả một nữ lại có tiếc gì. Mà ta, xuất thân nho nhỏ khoa bảng gia tộc, đó là ơn huệ bằng trời, sao có thể bỏ qua cơ chứ.
Nghe thiếu gia nhắc đến thiếu phu nhân, lão bộc có chút trầm mặc, nói khẽ.
-Thiếu gia, thiếu phu nhân đối với ngài cũng là ...
Thân ảnh áo gai hơi có chút mất kiểm soát, rít từng chữ qua kẽ răng.
-Là tương kính như tân, không phải sao! Mân trung (1) Lâm thị nha, ngàn năm vọng tộc, từ thời Đông Tấn đến nay chưa bao giờ suy bại. Nếu không vì lợi ích lớn như thế thì Lâm thị đích nữ há có thể gả làm tục huyền, lại còn là tục huyền cho con cháu gia tộc nhỏ như Phương gia ta, cho Phương Tá ta.
Thấy thiếu gia nhà mình có vẻ hơi sa sút, lão bộc hơi lắc đầu, cố lái sang vấn đề khác nói.
- Nói như thế, chuyện này Lâm thị thiên sinh đứng ở thế bất bại rồi.
Phương Tá thở dài, may mà có lão bộc kéo mình ra khỏi ma chướng, nhanh chóng lấy lại thăng bằng, lưng eo của hắn lại thẳng tắp, nhấc chén khải lên gạt nhẹ hai cái, phẩm một ngụm trà mới khẽ gật gật rồi lại lắc nhẹ đầu, ôn nhã nói.
-Theo lý là như thế, nước cờ này Lâm thị đi rất diệu, bất kể tình thế ngược xuôi thế nào đều có thể thu lợi. Thế nhưng gặp phải Vĩnh Xương thương hành, đối diện chính là một bộ mềm cứng không ăn, đối với Quảng Châu thương hành có thể nói là hết lòng quan tâm giúp đỡ, hà hà ...
Lão bộc cũng không nhịn được thổn thức.
-Đúng nha, người ta hay nói con buôn trọng lợi, Vĩnh Xương thương hành làm được đến mức này coi như là tín nghĩa hiếm có. Lâm gia tính toán đến mức nào đi nữa cũng không thể ngờ thái độ của Vĩnh Xương thương hành lại là như thế.
Phương Tá nhếch mép cười nhạt.
-Chưa chắc là đơn thuần vì hai chữ tín nghĩa, đó chỉ là biểu hiện bên ngoài thôi, ta cứ có dự cảm thằng nhóc kia hành động như vậy chắc chắn là lui một bước để tiến ba bước. Lại nói, cứ cho là không có lợi trước mắt nhưng chỉ riêng về mặt danh dự đã là thu được lợi ích lớn hơn xa mấy thành ích lợi nửa năm nay rồi.
Nói rồi hắn ra vẻ đắc chí gắp thêm miếng bánh hoa quế nữa, chậm rãi hưởng dụng.
...
Triều Châu, về phía đông cách Quảng Châu hơn ngàn dặm lộ trình, tiền Tần thuộc về người Nam Âu, một bộ của người Thái ở Lĩnh Nam.
Đến thời Tần, Thủy Hoàng Đế sai Đồ Thư đem năm mươi vạn người chinh phạt Lĩnh Nam, quân đoàn này nói là quân Tần nhưng chủ yếu là người nước Sở cũ, cốt là để làm suy yếu thế lực phục quốc ở đất này.
Quân Tần đến khu vực gần cửa sông Hàn Giang thì thiết lập một huyện ở đây, gọi là huyện Yết Dương, đến cuối thời Đông Tấn đổi thành quận Nghĩa An. Sau Tùy Văn Đế - Dương Kiên lại đổi thành Triều Châu, cái tên Triều Châu có từ đó.
Cũng giống như Quảng Châu, Triều Châu cũng là một cảng biển cổ từ thời Tần – Hán, nhưng chỉ dần nổi lên và phồn thịnh từ cuối thời Đường, khi người Trung Quốc dần mất khống chế đối với các cảng biển ở Giao Châu (miền bắc Việt Nam).
Nhờ vào ưu thế giao thương hàng hải, Triều Châu cũng có điều kiện để phát triển kinh tế, văn hóa, đến mức được xưng là mỹ thực chi hương, danh trà chi hương, hải ti trọng trấn, nghiễm nhiên trở thành đô thị lớn thứ hai ở Quảng Đông.
Với địa vị như vậy, hẳn là thương hội Vĩnh Xương phải đặt một chân đến đây mới đúng, hiềm một nỗi, lối tư duy của Lê Ý có chút khác người.
Nó không muốn mở rộng cơ nghiệp của thương hội theo kiểu cứ có cảng biển là đặt thương điếm, cứ có thành trấn là dựng cửa hàng bán lẻ.
Trái lại, nó sẵn sàng nhượng lại một bộ phận lợi tức để hợp tác với các thế lực địa phương.
Lý do kể ra cũng đơn giản, cường long không ép địa đầu xà, kể cả thương hội Vĩnh Xương có hàng hóa tinh lương đến mấy nhưng đổ bộ vào các thị trường này cũng có nghĩa là c·ướp miếng ăn của người khác. Đây chính là mâu thuẫn, mâu thuẫn không tài nào hóa giải nổi.
C·ướp đường tiền tài của người như thù đoạt vợ g·iết cha, vì ham chút lợi ích cò con mà làm như thế nghĩa là không công gây cho thương hội Vĩnh Xương hàng loạt kẻ thù có sức ảnh hưởng to lớn ở địa phương.
Đó là chưa kể đến chi phí vận hành bộ máy khổng lồ, năng lực của hệ thống quản lý v.v. xét cho cùng, cố sống cố c·hết theo đuổi một hệ thống tận thu như thế là lợi bất cập hại.
Vì vậy, nó quán triệt tất cả các chi nhánh của thương hội chỉ làm ăn dưới hai hình thức, một là làm ăn trực tiếp với triều đình hoặc lãnh chúa quân phiệt, hai là khoán hẳn cho các thế lực địa phương làm kênh phân phối.
Có tiền mọi người cùng nhau kiếm, đó không phải là cùng vui hay sao.
Cùng nhau kiếm tiền mà, không những không gây thù chuốc oán với ai mà còn tự nhiên xây dựng được mối quan hệ bền chặt với đám địa đầu xà. Lợi ích mà, nó chính là sợi dây bền chắc nhất trên cổ bất cứ con chó nào.
Lại nói, thương hội Vĩnh Xương ngay từ đầu đã không phải công cụ kiếm tiền đơn thuần. Tôn tử từng nói “tri kỷ tri bỉ, bách chiến bất đãi” (biết mình biết người, trăm trận không nguy) mấy lão già cầm đầu thương hội cũng cho đó là phải.
Ở Đại Việt, Lực lượng của Nhập nội Kiểm sát ty bị hạn chế gắt gao bởi các thế lực trong nước, nhưng nước ngoài thì không có những rào cản này.
Nhờ có quan hệ với thủ lĩnh, quan lại, thương buôn khắp nơi mà thương hội có thể trở thành công cụ yểm trợ cho cả một hệ thống mật vụ trải dài tứ phía quanh Đại Việt.
Từ Đại Hòa ở phía bắc xuống Mã Lạt Gia ở phía nam, từ Lữ Tống (Luzon) ở phía đông tới Lan Nạp (LanNa) ở phía tây, chỉ cần có gió thổi cỏ lay là Đại Việt sẽ được đánh động từ trước.
Đương nhiên, sẽ có người hỏi các quốc gia tương đối khép kín như Đại Minh hay Đại Hòa thì tình báo Đại Việt hoạt động kiểu gì.
Người ta thường hình dung tình báo phải là thứ gì sao siêu lắm, kiểu ă·n c·ắp tài liệu mật hoặc leo cao luồn sâu vào bộ máy địch các thứ.
Sự tế thì đó chỉ là công việc của gián điệp - một bộ phận trong cơ quan tình báo. Còn một bộ phận khác - quan trọng không kém - của ngành tình báo với đặc thù ít kịch tính hơn như thế nhiều, đó là thu thập và phân tích thông tin công khai.
Về cơ bản, cách thức hoạt động của bộ phận này là theo dõi và đánh giá xu hướng hoạt động của một thực thể chính trị thông qua thu thập thông tin, xu hướng dư luận và thị trường trong nước của đối tượng.
Giả dụ như trước c·hiến t·ranh Xô – Đức, trước khi Hitler phát động c·hiến t·ranh, mảng gián điệp của Liên Xô đã phát hiện các động thái quân sự bất thường của người Đức.
Nhưng người Liên Xô không tin rằng người Đức sẽ phát động c·hiến t·ranh, không phải vì họ tin vào cái hiệp định không xâm lược lẫn nhau giữa Liên Xô và Đức Quốc Xã.
Đơn giản vì dữ liệu thị trường ở Đức báo cáo rằng giá lông cừu ở Đức không tăng.
Người Liên Xô suy luận rằng nếu người Đức muốn xâm lược Liên Xô thì họ sẽ phải chuẩn bị cho mùa đông, nghĩa là phải sản xuất áo ấm, mà sản xuất số lượng lớn áo ấm thì giá lông cừu ắt sẽ tăng.
Vì vậy, Đức không thể t·ấn c·ông Liên Xô trong năm 1941, vì nếu t·ấn c·ông Liên Xô mà không có đủ áo ấm thì lính Đức sẽ c·hết rét.
Ai ngờ Hitler là một kẻ hoang tưởng, hắn cho rằng q·uân đ·ội Đức có thể đánh bại người Liên Xô trước mùa đông năm 1941.
Ban đầu thì q·uân đ·ội Đức thành công vì người Liên Xô thực sự bị bất ngờ, không ai nghĩ hắn có thể điên cuồng như thế. Nhưng đúng như người Liên Xô tính toán, Hitler nhanh chóng phải trả giá cho lợi thế bất ngờ của mình.
Sau mấy tháng trời hành quân thần tốc đuổi quân Liên Xô như vịt, lính Đức c·hết cóng hàng loạt ngay trước cửa ngõ Moskva.
Thời hiện đại đã thế, thời trung đại còn cần nhiều thời gian, công sức hơn nữa để phát động c·hiến t·ranh. Trước khi bắt đầu mỗi cuộc chiến người ta luôn cần nhiều tháng, thậm chí hằng năm trời chuẩn bị.
Những biến động này đương nhiên là không thể nào qua mắt nổi đám thương nhân lão làng.
Nhờ đó, triều đình Đông Kinh có thể không phải là kẻ nắm được thông tin đầu tiên, nhưng tuyệt đối là thế lực nắm nguồn tin đa dạng và chân thực nhất.
Lại lan man rồi, vì phương thức phân phối đặc biệt của thương hội Vĩnh Xương nên mỗi khu vực thương hội sẽ chỉ chọn khoán cho một vài thế lực nhất định.
Thương hội sẽ chỉ xây dựng một cơ sở đại diện để nắm bắt các thông tin về thị trường, giá cả, độ thủ tín của đối phương đối với hợp đồng, gọi là thương lâu hay thương điếm.
Sau đó thuyền hàng của thương hội Vĩnh Xương chỉ cần biết theo yêu cầu của thương lâu đến khu vực A sẽ giao hàng cho đối tác B đã được chỉ định, còn đối tác phân phối như thế nào, ăn chia ra sao với nhau, chỉ cần không vi phạm hợp đồng thì thương hội không quan tâm.
Vậy nên, ở Quảng Đông bố chính sứ ty có đến hai cảng biển lớn nhưng hàng hóa thì chỉ đến cảng Quảng Châu, bốn năm năm nay Quảng Châu thương hành đều là đơn vị phân phối độc quyền của thương hội Vĩnh Xương tại khu vực này.
Từ năm ngoái đến nay mọi sự có điều thay đổi, tri phủ Quảng Châu phủ Phương Tá mới tục huyền, nhà vợ kế của Phương Tá lại có mối quan hệ với Cố gia ở Triều Châu, vì vậy sáu bảy tháng nay hàng hóa của thương hội Vĩnh Xương đều bị làm khó.
Đương nhiên là không ai dám ra mặt cấm cửa thương thuyền có giấy đăng ký của triều đình Đại Minh. Tuy nhiên, làm việc công sai luôn có rất nhiều chỗ có thể thao tác, nay kiểm tra hàng hóa kéo dài một tuần, mai nghi vấn có hàng lậu lưu lại khám xét nửa tháng.
Chỉ cần quan viên địa phương muốn thì có hàng vạn cách để chèn ép thương buôn, lệnh hải cấm lại còn cung cấp căn cứ pháp lý cho chúng làm trò này mới khốn nạn.
Thực ra, một tay tri phủ Quảng Châu như Phương Tá còn chưa đến mức một tay che trời. Bố chính sứ ty Quảng Đông còn có người có thể quản được việc, đó là Tả bố chính sứ - Yết Kê, nếu Quảng Châu thương hành có thể đả động được vị đại lão này thì lại có gì sợ.
Hiềm một nỗi, Yết Kê lại là học trò của Hà Văn Uyên, mà Quảng Xương huyện Hà thị lại là thế giao với Mân trung Lâm thị. Từ sau khi Phương tá cưới dòng chính Lâm thị làm kế phu nhân, hai tên này coi như về chung một phe phái.
Yết Kê đương nhiên là sẽ không vì một bọn thương nhân mà làm hỏng quan hệ với Phương Tá cùng Lâm thị.
Dọc đường lớn Quảng Châu phủ, Trịnh Đạo vừa tản bộ vừa nghe Lê Ý mô tả mớ bòng bong giữa mấy nhà này. Nghe xong, vẻ mặt hắn có chút khẽ đến không thể thấy bất mãn.
-Nói cách khác, hàng hóa lần này đến Quảng Châu ít nhất sẽ bị lưu khám nửa tháng.
Lê Ý đi bên cạnh gật nhẹ đầu, đoạn nó đứng lại trước cây kẹo hồ lô, nhanh miệng hỏi người bán hàng.
-大叔,你怎么卖葫芦糖?(Đại thúc, ngươi như thế nào bán hồ lô đường?)
Kỳ kèo trả giá một hồi, cuối cùng nó mua nguyên cây kẹo chia cho cả đám chân chó đi theo sau, Lê Ý cầm phần của mình, chưa vội ăn ra vẻ "ta đã tính trước" nói.
-Hà hà ... không phải sao, anh nghĩ vì sao em chỉ cho sáu thuyền hàng cập cảng. Hàng chuyến trước vẫn còn bị lưu ở kho hàng phía đông cảng kia kìa.
Trịnh Đạo soi mói nhìn xâu kẹo của mình, há to ngoạm một miếng, chua đến mức hắn nhíu cả mày lại, nhưng rồi lại không nhịn được làm miếng nữa, vừa ăn vừa nói.
-Nói như vậy mục đích của chuyến hàng này là ...
Lê Ý thấy Trịnh Đạo bị vị táo gai làm nhăn mặt cười khoan khái cũng cắn một miếng to, chờ vị chua của táo gai qua đi, dư vị ngọt ngào nổi lên khắp khoang miệng nó mới thỏa mái nói.
-Là trợ trận cho Quảng Châu thương hành, cũng là để cho đối tác tiếp theo của chúng ta thấy rằng thương hội Vĩnh Xương không phải phường đem con bỏ chợ.
Trịnh Đạo như có điều suy nghĩ, không khỏi lại một lần nữa nhìn thật kỹ xâu kẹo hồ lô của mình, đoạn lấy tay khều một miếng đường ra bỏ lên miệng nhấm nháp, thế rồi hắn học Lê Ý nhếch mép cười âm hiểm.
-Táo gai bọc trong đường nha, táo tuy chua nhưng có lớp đường ngọt cân bằng lại, khiến cho người ta dư vị bất tận, mỗi lần ăn là một lần nhăn mặt mà không sao dừng lại được. Nói đi, mi dự định lấy thêm mấy phần lợi tức mà cho chúng nhìn thấy viên đường to thế.
Lê Ý bị nói trúng tim đen, cực kỳ khoa trương tỏ vẻ mặt vô tội mà thảm thiết thanh minh.
-Anh Đạo, đấy là anh tự suy diễn đấy nhé, đừng vu vạ cho em, em vô can.
* Chú thích:
(1) Mân trung hay Mân Việt nay là tỉnh Phúc Kiến.
0