Trời dần ngả về chiều, Lý Vĩ xách theo lồng chim ra ngoài rồi, trong phòng này chỉ còn Lê Ý vẫn ngồi trì độn thả hồn vào dòng suy nghĩ.
Lê Ý biết rõ, thế giới chưa hẳn sẽ vì những nỗ lực của mình mà trở nên tốt đẹp hơn gì đó, nó không có năng lực cũng chưa vĩ đại đến mức đó, chẳng qua bác một con đường ra cho Đại Việt vẫn là có ít nhất bốn thành nắm chắc.
Nó biết rõ, Chu Kỳ Trấn nhiều nhất là sáu năm nữa sẽ nhịn không nổi mà kéo năm mươi vạn đại quân lên Mạc Bắc chơi trò mèo vờn chuột với Dã Tiên, trò này tằng tổ phụ hắn là Chu Đệ chơi cực kỳ thích ý.
Chu Kỳ Trấn cũng muốn học theo thú vui tao nhã của Chu Đệ, phải cái lần này hắn mới chính là con chuột kia, bị Dã Tiên vờn cho dục tiên dục tử.
Đại Minh từ sau thất bại này có tới gần ba mươi năm không đủ sức uy h·iếp các chư hầu nữa, đặc biệt với các chư hầu xa xôi như Đại Việt lại càng bất lực.
Lê Tư Thành nhân cơ hội này đánh cho Chiêm Thành sụp đổ, đánh cho Vạn Tượng chạy dài, lấy Trấn Ninh đặt làm phiên dậu.
Qua hai cuộc đại viễn chinh, Lê Tư Thành đã sơ bộ hoàn thành bố trí đại cuộc của hắn, chỉ cần con cháu đời sau không quá phế vật thì nhẹ nhõm có thể thu phục phần còn lại của Chiêm Thành.
Lại lấy Trấn Ninh làm bàn đạp, học theo tổ tiên bốn trăm năm qua như tằm ăn dâu xâm thực Vạn Tượng.
Đáng tiếc, kế hoạch thì rất hay, nhưng thằng quý tử của Lê Tư Thành – Lê Tranh cái gì cũng tích cực học hỏi phụ thân, hiềm một nỗi ngay cả c·ái c·hết vì chơi gái cũng học. Thằng cháu sáng dạ nhất – Lê Thuần mới lên ngôi được nửa năm thì băng vì bạo bệnh.
Cuối cùng để giang sơn rơi vào tay thằng phá gia chi tử Lê Tuấn, một bàn cờ tốt như thế mà bị ba đời con cháu phá hỏng, Lê Tư Thành ở dưới suối vàng hẳn là cần rất nhiều roi mây.
Phải là loại vừa nhỏ vừa dai lại nhiều gai mới hả được mối hận trong lòng Lê Tư Thành.
Tiếp sau đó là một trăm sáu mươi ba năm loạn lạc, n·ội c·hiến liên miên, bắc lũ nam hạn, thây c·hết đầy đồng, thê thảm đau đớn không biết bao nhiêu mà kể.
Người Lạc Việt đã mất đi thời cơ tốt nhất để tích súc lực lượng, bành trướng bản thân, hơn ba trăm năm sau Nguyễn Ánh một lần nữa thống nhất quốc gia, Đại Việt tuy đất rộng đấy, dân đông đấy nhưng cũng chưa bao giờ khôi phục lại đầy đủ sức mạnh như thời Lê Tư Thành.
Lê Ý thừa hiểu vấn đề của Hoàng triều hùng mạnh tưởng như không bao giờ suy chuyển nổi do họ Lê đứng đầu là gì. Nó cũng đang từng ngày, từng ngày trong từng ấy năm qua cố sức tác động, mưu cầu dẫn lối cho Đại Việt tránh né qua vực thẳm ấy, còn có được hay không thì vẫn phải xem ý tứ của ông trời.
Nói đùa cái gì, nó cũng rất muốn trùm lên mình hào quang nhân vật chính, vung vương bát chi khí ra là đám hổ báo Lũng Nhai, cáo già Kinh Lộ răm rắp y theo ý nó mà hành sự.
Thế nhưng đời nào như mơ, chỉ riêng chuyện đắp đường, khai đinh, thu thuế nó cùng ông chú quý hóa của nó đã phải âm mưu năm sáu năm trời.
Đúng vậy, đừng nhìn nó lúc nào cũng tỏ vẻ nguy hiểm, ngày này tháng nọ không ngừng đút canh gà, tiêm nhiễm vào đầu đám nhị đại xung quanh những ý tưởng chọc trời khuấy nước.
Bất kể một sự kiện trọng đại nào nó đều phải mượn thế ông chú, nhận được cái gật đầu của Lê Nguyên Long rồi mới dám vung sức lực thôi động.
Chứ cỡ một thằng nhị đại huân quý như nó, chỉ cần mở mồm thở ra nửa chữ “cải” là đám công thần Lam Sơn, thế tộc Kinh Lộ sẽ dẹp bỏ hết mâu thuẫn mà đồng lòng hợp sức “cách” cái mạng của nó ngay.
Bánh xe thời đại không dễ gì thôi động, láo nháo ảo tưởng mà thúc đẩy bừa bãi thì bị nghiền c·hết lúc nào không hay.
Đôi lúc nó cũng cảm thấy có chút vô lực, tựa như nó và thời đại này bị ngăn cách bởi một lớp màng vô hình, mặc kệ nó ở bên này tấm màng gào thết khản cả cổ thì bên kia cũng chẳng ai nghe thấy được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn người ta thôi thúc thời đại đi đến ven bờ vực thẳm.
Nó chỉ có thể cách một lớp màng mà ra sức biểu thị cho những người bên kia bằng ám hiệu. Nỗi bi ai đó nó chỉ có thể gặm nhấm một mình, không cách nào thể chia sẻ cùng ai khác.
-Thiếu chủ, cự thương Cố Vinh của Thiều Châu thương hành cùng người của hắn cầu kiến.
Đang miên man thì Lê Ý bị thanh âm của Lê Khiêm kéo ra khỏi dòng suy nghĩ, ngoái cổ nhìn ra ngoài đã thấy trời nhá nhem tối, bọn nô tỳ đã châm đèn lên thắp sáng cả căn phòng tự lúc nào. Hơi day nhẹ hai bên thái dương xong, Lê Ý ngồi thẳng lưng dậy nói.
-Mời vào, sai phòng bếp dọn tiệc dần đi.
-Vâng.
Chỉ một lát sau, Trịnh Đạo sắc mặt vẫn còn một chút suy nhược được Nguyễn Tuy xách đến ngồi bên cạnh Lê Ý.
Tên này coi như không tệ, mới hơn một canh giờ trước sắc mặt còn hốt hoảng sợ hãi mà giờ đã coi như là bình tĩnh trở lại. Lê Ý thầm gật đầu, tên này có thể bồi dưỡng trở thành đồng đội được, bản lĩnh tâm lý như thế này thì tương lai không lo bị đồng đội hố.
Lê Ý chưa đánh giá xong Trịnh Đạo thì Lý Vĩ đã dẫn theo một đoàn người lịch bịch leo lên tầng hai tiến vào khách sảnh.
Lê Ý còn tưởng cự thương phải là một bộ hòa khí sinh tài hoặc mẫn tiệp tinh tế. Đến khi nhìn người đi song song với Lý Vĩ tiến vào nó mới một lần nữa tự dặn lòng mình, người thành công luôn có mặt bất phàm, đôi lúc hai chữ bất phàm này còn dán lên trên trán đám người này mới đáng ghét.
Người này cao ít nhất bốn thước năm tấc (1m8) đường nét hài hòa, đáy mắt ôn nhã, mũi thẳng miệng rộng, đi đứng nói chuyện phong độ đường hoàng, dù là đứng hay ngồi thì eo lưng vẫn luôn thẳng tắp.
Dù là Lê Ý cũng không thể không giơ ngón tay cái lên khen một tiếng, bố đường của co ... à nhầm, phải là ôn suất đại thúc mới đúng.
-Vọng tộc tử đệ.
Trịnh Đạo ở bên cạnh bé đến không thể lại bé đánh giá một câu. Lê Ý nghe thấy thế không ngoái đầu lại hỏi.
-Sao anh biết?
Trịnh Đạo liếc nhìn về tên trung niên sắp bước vào ngưỡng cửa, khẽ nhếch khóe miệng nói.
-Mi cứ ra Kinh Lộ thì biết, rặt một đám mấy trăm năm thế gia công tử như chó chạy đầy ngoài đường. Mỗi lần đi chơi Lạc Văn Hiên đều thấy bọn chúng khoe khoang văn nhã thanh lịch, chỉ có lũ man di Thanh Nghệ bọn ta là khác loại mà thôi.
Lê Ý gật đầu ra vẻ đã hiểu, đoạn đứng dậy rảo bước ra nghênh tiếp Cố Vinh, nó eo lưng thẳng tắp, nghi thái đĩnh đạc cao quý, trên mặt một vẻ thâm tình ấm áp như gió xuân, lại hơi có vẻ gấp gáp mong chờ như đón bạn cũ lâu ngày xa quê về chơi, một mặt nói cười đưa Cố Vinh vào ngồi khách vị.
Trịnh Đạo bên cạnh nhìn Lê Ý cùng Cố Vinh nói chuyện với nhau thật vui, tương kiến hận muộn, chỉ còn thiếu nước nằm cùng giường nói chuyện xuyên đêm.
Mãi đến lúc Lê Ý dẫn theo đoàn người Cố Vinh sang phòng ăn chiêu đãi bên đó. Hắn há mồm ra ngáp ngáp định nói cái gì, nhưng cuối cùng lại ngậm miệng lại.
"Thằng Ý vậy mà cũng có một bộ này, thật là ghê tởm."
Nguyễn Tuy từ đầu đến giờ vẫn đứng bên cạnh Trịnh Đạo, thở dài một tiếng, nói khẽ.
-Thiếu chủ, công tử Ý là đệ tử tiên nhân, những thứ chúng ta biết, công tử Ý đều biết, những thứ chúng ta không biết, công tử Ý cũng biết.
Trịnh đạo đặt mông xuống ghế, nghe Nguyễn Tuy nói thế mới có chút cân bằng tâm lý.
-Đúng vậy nha, tiên nhân há lại thu người thường làm đệ tử. Biểu hiện hơn xa thường nhân mới là bình thường, không phải ta không xuất sắc, chẳng qua là nó quá quái thai mà thôi.
Nói rồi hắn hít sâu một hơi, lấy lại khí thế rồi rảo bước vào phòng ăn, thỏa mái chắp tay hướng mọi người tạ tội nói.
-Chư vị thứ lỗi cho, mấy ngày nay Đạo có chút không khỏe, ở đây xin uống một ly tạ tội, ha ha ...
Cố Vinh cùng mấy tên thân tín khẽ đến không thể nhận ra trao đổi ánh mắt với nhau, đều đọc được trong mắt đối phương hàm ý thống nhất.
“Người trẻ tuổi An Nam sang Quảng Châu chuyến này, không kẻ nào là hạng xoàng xĩnh.”
...
Trời đã về khuya, khách và chủ đều coi là tận hứng, Lê Ý, Trịnh đạo đích thân đưa tiễn bọn Cố Vinh đến cửa lớn thương lâu, lưu luyến không rời, chỉ hiềm không thể chong đèn hàn huyên thâu đêm.
Đợi ngựa xe của Triều Châu thương hội đi xa rồi, Trịnh Đạo mới quay sang đối Lê Ý nói.
-Cố Vinh này cũng coi là quả quyết, vì quyền phân phối thương phẩm của chúng ta mà sẵn sàng bỏ ra bốn thành lợi nhuận buôn hàng của ta vào nội địa. Anh thấy lợi ích như vậy đã là đủ, yêu cầu của mi có chút sư tử há mồm.
Lê Ý cười nhạt nói.
-Nắm được quyền phân phối hàng hóa của chúng ta thì chỗ có thể thao tác rất nhiều. Mấy nhà cự thương ở Hồ Quảng, Giang Tây một khi đã bắt đầu làm ăn với chúng chẳng lẽ chỉ giới hạn ở vài loại mặt hàng của chúng ta sao?
Trịnh Đạo cũng gật đầu cho là phải.
-Nói như vậy, hàng hóa của chúng ta như chiếc chìa khóa mở tung cánh cửa tiến vào cả một vùng Hồ Quảng giàu có và đông đúc.
Lê Ý ngồi xuống thích ý cầm chén khải lên gạt gạt hai cái rồi uống hớp trà.
-Cái chìa khóa này nha, vận dụng tốt đâu chỉ là một vốn bốn lời, tùy vào cách cục của Cố Vinh cùng Triều Châu thương hành thôi. Ta chỉ lấy hai thành doanh số tất cả hàng hóa cả chiều đi và về cùng sai phái nhân viên giá·m s·át đi kèm đã coi là điều kiện cực kỳ hữu nghị rồi. Nếu chúng không đáp ứng thì ta làm ăn với Mân trung Lâm thị. Kể cả thuyền của ta từ Quảng châu lên Hàng Châu rồi ngược dòng Trường Giang từ Hàng Châu phủ đến Vũ Xương phủ chưa hẳn tốn thời gian hơn đường bộ từ Quảng Châu phủ lên Hành Châu phủ đâu.
Lý Vĩ có chút khó khăn nói.
-Thiếu chủ, thần cảm thấy như vậy hơi nguy hiểm, mật thám của Nhập nội Kiểm sát ty thao tác dưới mắt bọn tiểu tốt như Quảng Châu thương hành, Triều Châu thương hành còn có thể. Qua mặt đám tay chân của ngàn năm vọng tộc như Lâm thị có chút quá lý tưởng.
Khẽ nhún vai, nó thỏa mái cười nói.
-Yên tâm đi chú vĩ, chúng ta cũng không vội chút thời gian này. Ta cứ kiếm bạc trước cái đã, đợi dăm ba năm cho người của ta quen thuộc đường ngang ngõ tắt rồi mới đổ mật thám của Nhập nội Kiểm sát ty vào thao tác cũng không muộn.
Ai nấy đều sợ thằng này tuổi trẻ khí thịnh nóng ruột cầu thành. Giờ nghe Lê Ý khẳng định không vội triển khai mật thám mọi người xung quanh mới thở một hơi dài.
Lê Ý đặt khải trà xuống, đủng đỉnh nói.
-Mọi chuyện cứ quyết thế đi, chú Vĩ sai người truyền tin về Đại Việt, bảo công xưởng Vĩnh Xương không cần hạn chế sản lượng nữa, hàng hóa ở kho hàng Cẩm Giang cũng chuyển dần xuống Nghi Sơn đi, dù trái hay phải thì sắp tới chúng ta cũng có đơn hàng lớn vào Đại Minh đấy.
Nói rồi nó đứng dậy bước ra lô gia hóng mát, khác với mấy người Trịnh Đạo, Lý Vĩ đang còn lo lắng, đối với Triều Châu thương hành có đáp ứng hay không nó không có chút nào huyền niệm.
Đám cự thương của Triều Châu thương hành sẽ đáp ứng, nhanh nữa là khác, chỉ cần hết hạn một tuần mà Quảng Châu thương hành không đưa ra được câu trả lời chấp nhận được thì người của Triều Châu thương hành sẽ đến ký khế ước với thương hội Vĩnh Xương.
Đừng nói hai thành doanh số, Lê Ý đồ rằng kể cả nó tăng giá lên đến ba thành doanh số cũng có kẻ sẵn sàng nhảy vào kiếm chén cơm này.
Chẳng qua đề giá cao như thế thì sẽ có người trù trừ nấn ná, rất tốn thời gian. Đại Việt sắp lâm vào một trường c·hiến t·ranh, thứ Lê Ý cần bây giờ là bạc, càng nhiều bạc càng tốt.
Đại pháo một vang hoàng kim vạn lượng không phải câu nói chơi, muốn nhanh gọn mà gọn gàng đánh thắng c·hiến t·ranh thì phải thêm tiền.
Nếu không có tiền thì để cho nhân vật vào hàng binh chủ như các ông Đinh Lễ, Lý Triện hồi sinh cũng được, Đại Việt hiện tại còn có một tôn, nhưng trừ khi vào đường cùng, còn không nó nhất quyết không để ông già nó ra chiến trường.
Lão mà kéo quân vào đất giặc khoe khoang thao lược một lần nữa có khi Hạo Thiên cũng không nhịn được mà đưa lão đi gặp hai vị kia.
Mõm nó bốc phét như thế thôi chứ trong bụng cũng không có chút nào nắm chắc thực sự có cái gọi là Hạo Thiên ý chí hay không.
Nói đâu xa, ngay chính bản thân nó cũng không biết là hồn xuyên hay đầu thai đến cái thời đại này thì trên đời này có gì là không xảy ra.
Vậy nên tốt nhất là tránh được thì tránh, một vạn lần không may thực sự chọc giận lão tặc thiên thì Lê Ý thành trẻ mồ côi.
Nó còn đang tích cực lèo lái cái hoàng triều này tránh khỏi vực thẳm đây này. Ông chú nó đã lìa xa nhân thế, giờ mà không có ông già chắn gió che mưa nữa thì nhấc chân nửa bước cũng là chông gai, vung tay nửa tầm cũng là sắt máu.
0