Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Lê Dung

Unknown

Chương 75: Cướp Biển

Chương 75: Cướp Biển


Hệ thống quyền lực của Đại Việt cho đến trước thời Lê Sơ kế thừa mô hình tiết độ sứ của nhà Đường, nghĩa là các thế lực địa phương có mức độ tự chủ tương đối cao, các quý tộc, thân hào dựa vào tính biệt lập làng xã xây dựng lực lượng vũ trang riêng cho mình.

Vì thế nên mới có chuyện khúc Thừa Mỹ bị Lưu Nghiễm bắt sang Quảng Châu hạ nhục mà các sứ quân như Dương Diên Nghệ không mảy may ý kiến gì.

Mới có chuyện Dương Diên Nghệ bị Kiều Công Tiễn hạ sát mà Ngô Quyền không trả thù cho cha vợ, vẫn để con cháu Kiều Công Tiễn là Kiều Thuận sống an ổn, sau này trở thành một trong mười hai sứ quân.

Những ông vua nhỏ này tiếp tục tồn tại trong hệ thống quyền lực Đại Việt đến tận cuối thời Trần, các sứ quân bấy giờ đổi thành thái ấp.

Mãi đến khi Lê Thái Tổ hoàn thành đuổi giặc Ngô xây dựng lại giang sơn, kiện toàn lại xã tắc, vua nhanh chóng nhận ra các thế lực địa phương đã cực kỳ suy yếu sau hai mươi năm đô hộ.

Lê Lợi nhanh chóng dựa theo thời thế cho xây dựng mô hình trung ương tập quyền cao độ, từ đây tư binh trở thành cấm kỵ trên triều đường Đại Việt.

Ngay cả người trong hoàng tộc như Lê Khôi, Trịnh Khắc Phục, Đinh Liệt v.v. cũng chỉ có thân binh trực thuộc biên chế của quốc gia chứ không được phép có tư binh.

Ngay cả đám hộ vệ thương hội Vĩnh Xương cũng là luồn qua kẽ hở của phép ngụ binh ư nông một nửa phục dịch, một nửa sản xuất cộng với vàng bạc lợi ích mở đường mới khiến mấy lão già vô sỷ trên triều mắt nhắm mắt mở cho qua.

Thế nên mấy năm trước hai chú cháu Lê Nguyên Long, Lê Ý muốn xây dựng tân quân cũng không thể không chọn các biện pháp đi đường vòng. Giả dụ như mượn quân Phủng Thánh của Lê Niệm hoặc bốn ngàn quân hộ vệ người Thái ở mỏ sắt Thạch Lục.

Lê Ý muốn xây dựng hải quân lục chiến nhưng nó không phải Lê Khôi, càng không phải trường hợp cha chú c·hết hết như Lê Niệm. Kể cả nó có là con độc nhất của Lê Khôi đi chăng nữa, thân binh của nó đạt một đội bốn trăm người đã là tối đa.

Mấy nhà khác con đàn cháu đống mỗi đứa chỉ có một vài ngũ thân binh kia kìa.

Chỉ có chờ ông già c·hết, nó thế tập hạn ngạch của Lê Khôi hoặc thế sự có biến lớn, cụ thể là c·hiến t·ranh cấp bách mới có thể dựa thế mà mở rộng lực lượng.

Muốn lợi dụng được thời cơ trời cho đó thì phải có chuẩn bị kỹ càng từ sớm, thời tới chỉ việc đưa cờ lên phất mà thôi.

Lê Ý cứ thế đem theo một núi dự định đi vào phòng thuyền trưởng leo lên võng ngủ. Từ tối qua đến giờ nó chưa ngủ miếng nào, thần kinh đã đạt đến giới hạn, võng theo nhịp sóng đẩy đưa vài ba nhịp nó đã th·iếp đi lúc nào không hay.

Trong mơ, nó thấy cả lớp bốn mươi bảy đứa cùng phụ huynh đang ăn mừng tốt nghiệp trong nhà nó. Nhà nó vốn rộng rãi, dọn hết tràng kỷ, tủ bàn đi trải ba cái chiếu lớn là phòng khách đủ chỗ cho năm sáu mươi người ngồi thành một vòng. Tầng hai, cái phòng gọi là “phòng riêng” của nó cũng tương tự như thế.

Phụ huynh hô hào chúc tụng ở tầng một, còn bọn lắt nhắt chúng nó bị đẩy lên tầng hai quây quần ăn uống với nhau trên đấy. Tiệc tùng từ chiều đến tối hết ăn uống lại hát hò, chúng nó cùng phụ huynh không có ai nghi ngờ hay lo lắng gì tương lai của chúng nó cả.

Bản thân nó hai năm cuối cấp định hướng thi khối C nhưng cũng không chuyển lớp. Lớp nó vẫn là lớp chọn tự nhiên A1 của trường, mấy lần thi thử đứa thấp nhất cũng là 21 điểm.

Vấn đề chỉ là điều kiện gia đình có cho phép đi học đại học hay không, nếu có thì chọn trường nào, chấm hết. Bọn nó chưa bao giờ lo lắng đến chuyện có đủ điểm đậu đại học hay không hay bất cứ thứ gì tương tự.

Phụ huynh vẫn đang hát hò vui vẻ lắm, vẫn chưa có vẻ gì là sắp tàn, chỉ có lũ nhóc con chúng nó là chưa thẩm được trò này. Thế là top năm top ba ra về, mà thực ra cũng chả phải về nhà, chúng hè nhau đi cà phê, trà sữa, trà chanh mà thôi.

Thằng Dung cũng muốn đi, nhưng phải cái là chủ nhà, thành ra phải ở lại tiễn đến đứa bạn cuối cùng.

-...

-Huyền, cậu đã nộp đơn vào trường nào rồi.

Thằng Dung vừa ra sức dắt chiếc xe điện của cái Huyền ra khỏi đám xe xung quanh vừa hỏi.

-Tớ á, nộp nguyện vọng một vào Đại học y Hà Nội rồi, không biết có đậu hay không.

Con bé Huyền có vẻ không chắc chắn lắm hồi đáp, Đại học y Hà Nội đâu phải ai cũng có thể vỗ ngực tự xưng ta đây vô ưu.

-Ái chà chà, hóa ra là bác sỹ tương lai à, thế là sau này người nhà có bệnh tật gì bệnh nhân cứ giao cho cậu còn tớ giao cho các cô y tá nhé, hahaha ... đến lúc đó không được quên anh em đâu đấy, phải giới thiệu cho tớ cô nào tươi tắn chút đấy.

Huyền ra vẻ đắn đo nói.

-Đâu, nghe các anh chị trên nhóm fb bảo con gái làm trong bệnh viện tỷ lệ l·y h·ôn cao lắm, kiểu múi giờ lệch với người thường không có thời giờ vun đắp tình cảm gia đình á, chả biết thực hư như thế nào. Còn cậu thì sao hả Dung.

Sau một hồi hì hục, cuối cùng nó cũng dắt được xe đạp điện của cái Huyền khỏi hai chiếc xe khác, nó xoay cái xe dắt ra ngoài cổng, vừa đi vừa nói.

-Tớ á, cách trường cậu cũng không xa, Đại Học KHXH Nhân văn, xem ra ta có cơ hội thành bạn hàng xóm đấy.

Con Huyền ánh mắt chần chừ một lát rồi hướng thằng Dung nói khẽ.

-Dung.

-Tớ nghe.

-Tớ giới thiệu cho cậu một cô bác sỹ tương lai thì sao.

Thằng Dung thỏa mái cười nói.

-Đấy là cậu nói đấy nhé, tớ không ép buộc gì đâu. Để xem, bây giờ mà đã đang học trường y thì là các chị 96, 97 à, tớ cũng không ngại lái máy bay đâu.

-Không ... là tớ.

Gương mặt tinh xảo của con bé Huyền hừng lên hai luồng hồng nhuận, từ phía sau, nó ôm lấy thằng Dung, hàm tình nói.

...

-Thiếu chủ, tỉnh dậy, có việc để làm rồi, không nhanh lên là mất.

Lê Ý đột nhiên cảm thấy mình bị thô bạo rung lắc, nó khó chịu hé mắt ra, mới ngủ được đâu đó sáu bảy tiếng, hai mắt vẫn cay xè ríu hết cả lại.

Nó chưa kịp phát tác bực dọc đã nghe Lê Khiêm gấp gáp nói.

-Thiếu chủ, phía cuối chân trời có mấy chiếc thuyền ba cột buồm đang hướng về phía chúng ta, nhìn tư thế có vẻ đám hải pháo sắp có việc làm rồi.

Nghe đến đây Lê Ý chợt chồm dậy, ngẩng đầu hỏi Lê Khiêm.

-Thuyền gì?

Lê Khiêm nhún vai đáp.

-Không rõ, chúng vẫn đang không ngừng thu hẹp khoảng cách với chúng ta.

Lê Ý vội vàng đứng dậy khoác áo choàng rồi sải bước lên thượng tầng, lên đến nơi đã thấy Lý Vĩ đã dùng ống nhòm nhìn về phía nam. Nghe thấy tiếng bước chân Lê Ý, Lý Vĩ buông ống nhòm xuống liệng cho nó.

Lê Ý cầm ống nhòm lên nhìn về phía cuối đoàn thuyền, chỉ thấy năm sáu chiếc chuyền có ba cánh buồm hình tam giác, hai bên khoang chính lại có chân chống vươn ra có vẻ là để tăng độ ổn định cho thuyền.

-Ồ, hóa ra là thuyền bangka, đây đâu phải phạm vi hoạt động của bọn c·ướp biển Sulu? Chẳng lẽ chúng nghe tin c·ướp biển Đại Hòa ăn nên làm ra nên kéo thuyền bắc thượng đòi chia phần?

Lê Khiêm bước chậm đến sau cũng chen lời nói.

- Thần cũng đang tự hỏi sao bọn c·ướp biển Đại Minh cùng Đại Hòa lần này lại dám gây sự với thương thuyền của thương hội chúng ta, nếu là c·ướp biển Sulu thì đúng rồi.

Lý Vĩ nhíu mày ra vẻ ngạc nhiên hỏi.

-Bọn c·ướp này rất hung hãn sao?

Lê Khiêm biết gì nói nấy.

-Đúng vậy, người Sulu cực kỳ mạnh mẽ và hiếu chiến, một khi ra biển là hải tặc, thương thuyền chỉ là nghề phụ thôi. Cả một vùng ven biển từ Bà-lợi quốc (Brunei) đến Lữ Tống (Luzon) đều là khu vực hoạt động của bọn chúng.

Lê Ý cũng buông ống nhòm xuống cười nói.

-Mấy năm nay chúng đã ngoan hiền lại nhiều rồi, mấy chục năm trước chúng còn cho hạm đội đến đánh tay đôi với hạm đội đế quốc Mãn-giả-bá-di (Manjapahit). Tiếc là chúng phải thua chạy, nếu không hiện tại khiêu chiến quyền lực của Mãn-giả-bá-di không chỉ có Mã-lạt-gia (Malaca) mà thôi.

Nói đến Đế quốc Mãn-giả-bá-di, Lý Vĩ cũng hiểu biết sơ qua, mấy chục năm trước ... mà không, từ mấy chục năm trước đến tận bây giờ Đế quốc này đã và đang là bá chủ trên toàn vùng biển Nam Đảo. Chẳng qua mấy năm gần đây quyền bá chủ đó đã đang lung lay, uy quyền đã không còn là tuyệt đối nữa.

Ngược lại mấy chục năm trước, nhất là sau khi tiêu diệt tàn dư cuối cùng của Đế quốc Tam Phật Tề (Sry Vijaya) ở phía nam đảo Sumatra, thế lực của Mãn-giả-bá-di có thể nói là như mặt trời ban trưa.

Thế mà đám c·ướp biển này còn dám vuốt râu hùm, đúng là “can đảm”.

Ở bên cạnh Lý Vĩ, Lê Ý đã cảm thấy sâu trong lồng ngực nó đang bốc lên một luồng ma hỏa, hơn bất cứ ai khác, nó càng muốn đo lường xem sức mạnh của đám “c·ướp biển” Nam Đảo đến đâu.

Trước sau gì cũng có lúc vòi bạch tuộc của Đại Việt vươn xuống khu vực hương liệu khắp núi đồi, vàng bạc trải đầy đất này. Mấy năm nay nó tích cực mở rộng thương lộ với hồi quốc Mã Lạt Gia làm gì?

Nếu chỉ đơn giản muốn kiếm tiền thì nó buôn hàng với ai chả được, đặc biệt làm ăn với cự vô phách như Mãn-giả-bá-di lại càng ít phong hiểm. ..

Vì sao thương hội Vĩnh Xương nhất nhất cứ phải bất chấp nguy cơ bị hải quân Mãn-giả-bá-di đánh c·ướp mà buôn bán với Mã Lạt Gia?

Thực sự có người cho rằng nó quan tâm đến tự do tôn giáo của người Hồi ở bán đảo Mã Lai nên tích cực buôn bán nhằm trợ lực cho họ à?

Chẳng qua Đại Việt cần bơm máu cho vài thế lực nổi dậy làm suy yếu quyền lực tưởng chừng như tuyệt đối của Đế quốc Mãn-giả-bá-di, qua đó tìm đường mở rộng ảnh hưởng ở khu vực này mà thôi.

Mấy ai biết được để có sự tương trợ về kinh tế và trang bị quân sự của thương hội Vĩnh Xương, Muhammad Shah của Hồi quốc Mã Lạt Gia đã phải trả giá bằng bao nhiêu hiệp ước bất bình đẳng?

Bao nhiêu hòn đảo, bao nhiêu bến cảng hiện tại còn nằm trong tay Đế quốc Mãn-giả-bá-di đã bị Muhammad Shah “bán” cho thương hội Vĩnh Xương? Thậm chí cố quốc Singapura của người Mã Lạt Gia cũng nằm trong số đó.

Hứa hẹn càng phóng khoáng thực hiện càng khó khăn. Lê Ý chẳng trông đợi gì ngày thành đại sự Muhammad Shah sẽ trung thực tuân thủ các hiệp ước đã ký.

Giấy trắng mực đen trên tờ hiệp ước là tấm màn che, còn lợi ích thực thu thì phải dựa vào nắm đấm lấy về. Vậy nên thăm dò trước sức mạnh của các hạm đội Nam Đảo là cơ hội trời cho.

Nghĩ đến đây, khóe miệng nó không nhịn được nhếch lên một chút, đoạn lớn tiếng nói.

-Hải tặc, hải tặc đến, treo cờ hoàng nhật hồng thiên lên (mặt trời màu vàng trên nền đỏ) ra lệnh cho tất cả thuyền buôn trong hạm đội chuyển qua trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Chuyện đến nước này Lê Ý cũng mặc kệ mấy con thuyền đang tiến đến là thuyền buôn hay thuyền hải tặc, dù là thuyền buôn nó cũng chẳng quan tâm, trên biển này ai lại không có chút nghề tay trái cơ chứ.

Chế Thanh ngồi vắt vẻo trên tổ chim dùng loa hướng bọn Lê Ý nói.

-Các vị đại nhân nên thắt chặt đội hình lại đi, nếu bọn chúng mà là hải tặc Sulu thật thì đây không phải toàn bộ lực lượng của chúng đâu, rất có thể chúng ta đã bị bao vây rồi.

Lê Ý không mấy để ý nói.

-Bảo bọn thủy thủ nạp đ·ạ·n ghém vào, ta không muốn tốn thời gian.

Tất cả cửa sập bên mạn phải tàu trước sau bị kéo lên, từ trong ô cửa từng họng pháo vàng xanh an tĩnh như ra bắt đầu lấy đường ngắm.

Nghĩ đến chuyện ba mươi tám khẩu hải pháo trên chiếc thuyền này sắp được khai hỏa, Lê Ý hưng phấn tới run cả người lên.

Số pháo này Lê Ý phải dày công thuyết phục lắm Lê Nguyên Long mới đồng ý cho đúc, lý do thì đơn giản, vì chúng được đúc từ ... đồng.

Từ sau cuộc xâm lăng của nhà Minh, Đại Việt từ một quốc gia giàu có cả về đồng lẫn vàng, chuyên dùng vàng mua nô lệ Trung Quốc từ thời Lý Trần trở thành quốc gia phải ban chiếu chỉ cấm dân chúng vứt bỏ tiền đồng cũ vì thiếu đồng.

Phải đến khi thương hội Vĩnh Xương dùng lượng lớn đồng, bạc đem về từ Đại Hòa, Nam Đảo chứng minh cho Lê Nguyên Long thấy Đại Việt tương lai không phải lo đến đồng thì hắn mới gật đầu cho phép Lê Ý đúc pháo.

Đoàn thuyền Sulu càng ngày càng lại gần, qua ống nhòm có thể thấy mấy tên trai tráng khỏe mạnh, nước da màu cánh dán bóng lưỡng, thân mặc xà rông, đầu quấn khăn, đang không ngừng vung kiếm thúc d·ụ·c tay chèo tăng tốc.

Thuyền bangka của đám này đã coi là loại lớn, dài chừng hơn bảy trượng (hơn 28m) rộng gần một trượng (~4m) hai bên chân chống còn ghép thêm mấy tấm mành rộng độ một trượng nữa. Bọn c·ướp biển đang ngồi trên mấy tấm mành này, mỗi thuyền độ trên dưới sáu mươi tên có vũ trang.

Nhìn bọn chúng tên nào tên nấy hưng phấn quơ quơ kiếm về phía tàu Định Hải ra vẻ nộ nạt, Lý Vĩ cười nhạt nói.

-Đây là trình độ hải quân của người Nam Đảo sao? Trông có vẻ không được huấn luyện gì, hỗn loạn vô tổ chức như thế này đừng nói ba trăm tên, ba ngàn tên cũn chẳng làm gì được chúng ta.

Lê Ý ngáp ngáp, có chút khó mở miệng, cuối cùng chống chế nói.

-Đây là hải tặc, không phải hải quân, tư liệu của đội buôn từ Mã Lạt Gia trở về cho thấy hải quân Mãn-giả-bá-di cùng Mã Lạt Gia đều tương đối nghiêm chỉnh.

Nhìn bọn hải tặc từ xa đã có tên kéo cung lên đe dọa, Lê Ý thực sự dở khóc dở cười.

Có lẽ đám hải tặc này tung hoành khắp vùng biển phía đông biển Đông quá thuận lợi, quá ít chống cự nên chúng chẳng coi đoàn thuyền lớn của thương hội Vĩnh Xương ra gì.

Biết đâu được, trong mắt chúng con quái vật to lớn như Định Hải chẳng qua là con lợn sữa vừa mềm vừa béo.

Chẳng mấy chốc đám hải tặc đã vào tầm bắn của đ·ạ·n ghém, Lý Vĩ vẫn chưa cho khai hỏa.

Bọn hải tặc thấy đám con mồi không phản kháng thì vô cùng hoan hỷ, chúng cho rằng đám thương nhân này cũng như những con mồi trước kia của chúng. Nhìn thấy hải tặc đã sợ tiểu tiện mất kiểm soát rồi.

Chờ chúng vào tầm mười lăm trượng, lão đầu mới đưa chiếc còi đồng lên miệng ra sức thổi thật mạnh.

[Huýttt ...] tiếng còi đồng vang vọng khắp mặt biển.

- Khai hỏa!

Ngay sau đó là [đùng ... đùng ... đùng...] từng loạt pháo nổ giòn dã xé toang không khí tĩnh lặng buổi sáng, những chùm đ·ạ·n ghém theo đó gào rít lao về phía đám c·ướp biển.

Chương 75: Cướp Biển