Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Lê Dung
Unknown
Chương 76: Tuyền Châu
Đúng như Chế Thanh nói, ở hướng bắc và hướng tây của đội thuyền đều còn ba chiếc thuyền hải tặc khác đón lõng, hẳn là bọn này đang chờ con mồi hoảng loạn chạy trốn.
Tiếc là sáu chiếc thuyền của “quân chủ lực” đã nát bét chỉ sau một loạt pháo, cũng không đúng, đúng hơn là người trên mấy chiếc thuyền đó nát nét mới đúng.
Đám hải tặc tập trung trên mấy tấm mành hai bên chân chống thuyền, vào tầm dưới mười lăm trượng chỉ một loạt đ·ạ·n ghém bay qua đã có hơn một phần ba số c·ướp biển đi chầu tổ tiên.
Số còn lại quỳ xuống hướng hai chiếc Định Hải vái lạy, trong mắt chúng đây là sức mạnh của thiên chủ chứ không phải phàm nhân.
Bất kể là phu chèo thuyền hay hải tặc, không tên nào nhảy xuống biển chạy trốn, giữa biển rộng này không có thuyền chỉ có tử lộ.
Tất cả đám thủy thủ đều ôm nhau ăn mừng, từ mấy năm nay thương thuyền của thương hội Vĩnh Xương trang bị ngày càng mạnh, bất kể hải tặc Đại Minh hay Đại Hòa, không đám nào mắt mù dám đụng vào thương thuyền trên cột buồm treo cờ mặt trời mười tám cánh nữa rồi.
Đối với hộ vệ thì đầu của đám hải tặc chính là phụ cấp tăng thêm, lần này bắt được sáu chiếc thuyền, có tệ thì mỗi hộ vệ tham chiến cũng được thưởng hai đến ba lượng bạc.
Chưa kể không biết đám hải tặc này đã c·ướp hàng của ai chưa, nếu có hàng trên thuyền thì thủy thủ cũng sẽ được chia phần.
Đây nào phải đám hải tặc nanh ác, từng tên hải tặc thân hình vạm vỡ, làn da bóng lưỡng màu cổ đồng trong mắt đám hộ vệ đều là đưa tài đồng tử cả.
Mấy chiếc thuyền hải tặc khác đang le ve ngoài xa thấy “quân chủ lực” đột nhiên không còn động tĩnh gì nữa cũng nhanh chóng quay đầu bỏ chạy.
Lê Ý ra lệnh không cần để ý bọn chúng, hộ vệ tập trung thu thập chiến lợi phẩm. Bỏ sức đuổi theo thì hẳn là kịp thôi, nhưng Lê Ý không rảnh dong buồm chơi trò đuổi bắt với chúng.
Mắt nó sáng quắc nhìn sáu con thuyền chiến lợi phẩm, vì đại pháo chỉ ngắm vào mấy tấm mành chứa người hai bên nên thân thuyền đều tương đối toàn vẹn.
Loại thuyền bangka này dáng thon dài nên tuy dài hơn thuyền Đại Phàm một trượng nhưng lượng chiếm nước chỉ bằng đâu đó sáu bảy phần mười thuyền Đại Phàm.
Tuy vậy chúng vẫn là tài sản quý giá, muốn đóng mới một chiếc thuyền kích cỡ như thế này bèo cũng phải bỏ ra hai ngàn lượng bạc.
Sáu chiếc thuyền này ít nhất cũng có giá trị một vạn hai ngàn lượng, đặt ở bất cứ hoàn cảnh nào cũng không phải con số nhỏ.
Càng nghĩ càng không nhịn được cười ngoạc cả mồm, nó bừng bừng phấn chấn nói với Lê Khiêm.
-Kiểm tra xem trên thuyền có hàng hóa gì không, giữ được thì giữ còn lại ném hết xuống biển, mấy con thuyền này có tác dụng với chúng ta. Loại thuyền bangka này có hai chân chống hai bên, rất thích hợp di chuyển biển gần cùng huấn luyện thủy thủ mới.
Lê Khiêm khom người lĩnh mệnh dẫn theo hơn trăm tên Nam Xương quân nhảy lên chiến lợi phẩm thống kê hàng hóa.
Một lát sau Lê Khiêm vẻ mặt cực kỳ chân c·h·ó nâng một sợi dây chuyền vàng, phong cách khác lạ khảm bảo thạch màu đỏ hai tay dâng lên cho Lê Ý. Hắn biết bà Vân mệnh thổ, hỏa sinh thổ đeo dây chuyền bảo thạch màu đỏ là hợp nhất.
Lê Ý đi biển dài ngày về không có quà cho bà Vân không được, vốn định mua một ít vải vóc Hàng Châu về qua loa không ngờ chuyến này có món hàng độc sớm thế.
Lê Ý nhận lấy sợi dây chuyền đá đít Lê Khiêm một cái, Lê Khiêm cười xu nịnh lại nhảy về thuyền hải tặc, đoạn xách cổ một tên trung niên bưu hãn đến trước mặt Lê Ý.
Tên này tuy đã đầu hàng nhưng trên mặt vẫn một màu kiệt ngạo, dùng tiếng Hán hướng Lê Vĩ nói.
-Ta là quan quân của hồi quốc Sulu đang truy đuổi phản tặc, chẳng qua nhầm lẫn thuyền của các ngươi với thuyền của phản tặc mà thôi. Các ngươi mau chóng thả bọn ta ra, bọn ta cần tiếp tục truy đuổi phản tặc. Coi như kết một thiện duyên, sau này thuyền của các ngươi có thể tự do di chuyển qua vùng biển này. Nếu không Hồi Vương Sharif al-Hashim đại nhân sẽ đem hạm đội Sulu hùng mạnh quét ngang nơi đây, các ngươi đều phải c·hết.
Lê Ý dùng tiếng Hán hỏi lại.
-Abubakar bin Abirin al Hashim đã trở thành Hồi Vương rồi à ? Từ khi nào hạm đội của hắn có thể làm bá chủ vùng biển xa như thế này vậy? Hơn nữa, nếu ta nhớ không nhầm thì hắn chỉ cấp cho bọn mi chứng từ ra vào cảng tiêu thụ hàng hóa c·ướp được thôi chứ, từ khi nào tên đó chấp nhận đứng ra trả thù cho tiểu đệ vậy?
Nói rồi xua tay bảo Lê Khiêm đem tên này đi đánh ba mươi roi rồi tính tiếp. Tên trung niên bị Lê Khiêm kéo xềnh xệch trên sàn tàu, trợn mắt nhìn Lê Ý, hắn không ngờ tên thiếu niên trước mặt này nắm rõ tường tận gốc gác của hắn như thế.
[Vụt ... vụt ... vụt ...] Lê Ý thực ra rất mong manh, nó không nỡ nhìn tên trung niên bị Lê Khiêm buộc vào cột buồm dùng roi mây bằng ngón cái đánh bê bết máu, liền đi về mạn phải thuyền hứng thú nhìn đám chiến lợi phẩm của mình, không thể không nói, loại thuyền mũi v·út cong này có một loại mỹ cảm khác hẳn vẻ đẹp b·ạo l·ực của thuyền Định Hải.
Vươn người nhảy xuống thuyền hải tặc, Lê Ý thấy đám hộ vệ chỉ hận không thể cạy mỗi một góc khuất trên tàu tìm nơi bọn hải tặc giấu của cải.
Đám hải tặc này mấy ngày trước vừa thực hiện xong mấy vụ c·ướp, nghe đâu là c·ướp thuyền buôn của Lưu Cầu cùng Maynila (một thành bang ở đảo Luzon).
Hôm kia gặp bão, bọn c·ướp biển phải tạm trú ở đảo Đài Loan, bão tan mới ra khơi hướng về phía đại lục thì gặp đoàn thuyền của Lê Ý. Trên mấy con thuyền này tiền hàng nặng trĩu, có thể nói là giàu chảy cả mỡ.
Xuống đến boong dưới Lê Ý ngay lập tức bị một luồng hôi chua xông cho suýt ngạt thở. Bên trong khoang là độ bốn mươi tên nô lệ chia làm hai hàng, hai chân bị dây mây cột chặt vào thuyền, ánh mắt vô hồn, hai tay vô thức ôm mái chèo.
Lý Vĩ tiến lên trước bóp miệng đưa ngón tay vào sờ, đoạn lão tỏ vẻ nhạc nhiên rồi xem xét một mạch bảy tám tên nô lệ, thở dài nói.
-Độ tuổi từ mười tám đến ba mươi, đều không còn lưỡi.
Lê Ý biết, nô lệ Ả Rập từ mấy trăm năm nay đều như thế cả, thuyền nô đều chọn mua loại không biết chữ, mua về sẽ cắt lưỡi đi, tất cả đều vì bảo mật thông tin.
Nào phải tự nhiên là người Hồi giáo bảo vệ được bí mật về quần đảo gia vị suốt bảy tám trăm năm, mãi đến khi người Bồ Đào Nha từ phía đông tới khám phá ra quân đảo gia vị.
Đám thủy thủ Bồ Đào Nha nhìn thấy nơi đó đầy đất là nhục đậu khấu còn tưởng mình lạc vào thiên quốc. Từ đó người phương Tây mới biết thứ gia vị chỉ có thể đổi bằng vàng ngang giá đó nằm đầu đó ở vùng biển Đông Ấn.
Nô lệ bị coi là s·ú·c sinh biết nói, đám thuyền nô này so với s·ú·c sinh còn không bằng, ít nhất lạc đà còn biết gầm gừ, những con người này đến gầm gừ cũng khó khăn.
Lê Ý nhíu mày, hướng Lê Cổ ở cuối khoang thuyền nói.
-Cổ, mi cho người tháo cùm ở chân chúng ra, đưa sang thuyền chúng ta đi.
-Vâng, đại nhân!
Nói đùa cái gì, sáu con thuyền là hơn hai trăm thuyền nô, Lê Ý đã sớm nghĩ ra cách an trí, đám người ngay cả nói không được, viết chẳng xong này là nhân tuyển thượng hạng mà nội xưởng nhà nó ở Nghi Sơn đang cần.
Những tên hải tặc còn lại, b·ị t·hương đều được thưởng một nhát đao nhân đạo rồi ném xuống biển nuôi cá, lành lặn bị Lê Khiêm cho người dùng cùm bằng mây của chính bọn chúng đeo vào chân.
Trên biển này người chiến thắng có quyền làm tất cả mọi thứ trên đời với kẻ chiến bại, vậy nên hắn chỉ cho đám hải tặc đã biến thành nô lệ này đi lau sàn tàu đã là cực kỳ khoan dung rồi.
Lê Ý chẳng phản đối, nó chưa thánh mẫu đến mức đòi "nhơn quyền" cho đám c·ướp biển g·iết người như ngóe này.
Hai chiếc Định Hải kéo theo sáu chiếc thuyền bangka nên tốc độ bị chậm lại, đến sáng ngày hôm sau mới đến cảng Tuyền Châu, muộn hơn dự kiến nửa ngày.
Mân Trung – tiền thân của Tuyền Châu được thành lập năm 26 thời Tần Thủy Hoàng, do thủ lĩnh địa phương là Sô Vô Chư tự trị, giữa thời Tây Hán lại trực thuộc quận Dã, đến thời Tấn lại đổi làm Tấn An.
Cuối cùng, thời Bắc Tống mới cải đặt là Tuyền Châu, hơn bốn trăm năm hay không có gì thay đổi lớn nữa.
Thương hội Vĩnh Xương không có giấy cấp phép của quan phương Đại Minh để buôn bán ở cảng Tuyền Châu này, thế nhưng ai bảo Lê Ý lần này đưa thuyền buôn đến Tuyền Châu là thụ ý của Mân Trung Lâm thị.
Thuyền buôn của thương hội Vĩnh Xương đường đường chính chính tiến vào Tuyền Châu bằng cửa biển chính, quan viên triều đình dù biết cũng chỉ có thể nhắm mắt bịt mũi cho qua mà thôi.
Mân Trung Lâm thị là con cháu Tấn An quận Thái thú Lâm Lộc từ thời Đông Tấn. Thời đó Phúc Kiến còn là nơi xa xôi, Lâm Lộc nhậm chức đem theo gia thuộc đến mấy trăm người.
Đời nối đời phát triển, truyền thừa đến nay đã hơn ngàn năm, con cháu Lâm thị ở nơi đây quá mười vạn người, có thể nói là căn cơ thâm hậu.
Người khác có thể không biết, Lê Ý thì biết gia tộc khủng bố này truyền thừa tới tận thời hiện đại, không khi nào thiếu nhân vật nổi bật.
Vang dội nhất có thể kể đến Tổng Đốc Lưỡng Quảng Lâm Tắc Từ thời nhà Thanh, hắn là con cháu một phân chi lớn của Lâm thị ở Cửu Mục.
Từ là người chủ trương đốt t·huốc p·hiện của người Anh, gây ra c·hiến t·ranh nha phiến, thời hiện đại được đông đảo quần chúng lẫn chính quyền công nhận là anh hùng dân tộc Trung Hoa.
Trải qua hơn ngàn năm, Lâm thị vẫn giữ tiền tố Mân Trung chứ không phải Tuyền Châu Lâm thị hay Phúc Kiến Lâm thị là cố tình lưu giữ cái tên đã có từ xưa này nhằm phô trương truyền thừa dài lâu.
Lê Ý vừa cập cảng đã sai người đưa bái th·iếp đến Lâm phủ, đến trưa đã có quản sự của Lâm phủ phúc đáp.
-Ngươi nói cái gì? Phủ Am tiên sinh đã về Tuyền Châu nghỉ dưỡng?
-Hồi Lê công tử, chủ tử nhà lão đúng là đang ở nhà, nghe tin công tử đã đến Tuyền Châu liền sai lão nô đến đây mời công tử tối nay đến Lâm phủ, gia chủ đích thân bày tiệc tẩy trần.
Nhìn tên gia nô Lâm thị cúi tấm lưng còng cung kính trước mặt, Lê Ý không khỏi trầm tư.
Đương đại Lâm thị gia chủ là Lâm Mậu, tự là Nguyên Mỹ, hiệu là Phủ Am tiên sinh, năm Vĩnh lạc thứ mười chín (1421) đậu tiến sỹ, một mực làm quan hơn hai mươi năm nay.
Hiện tại đang giữ chức Hải Ninh Tri Châu, nghe cũng không có gì to tát lắm nhỉ. Lâm thị đáng sợ ở chỗ thâm căn cố đế, triều đình cũng không thể không xem trọng.
Lại nói, Lâm Mậu hành tích tuy bình thường nhưng kinh doanh gia tộc có đường lại dạy con có phép, thành tựu lớn nhất là nuôi ra một đứa đích tử - Lâm Hãn.
Bắt đầu từ Hãn, Lâm thị ba đời sinh ra năm thượng thư, đất rộng người đông như thiên triều mà có thể đảm bảo đời nào cũng ra một vài vị thượng thư thì năng lực có thể coi thường hay không?
Lâm Hãn q·ua đ·ời được thưởng thụy là “Văn An” lại càng là khủng kh·iếp.
Như thế nào là Văn? Công tích kinh thiên vĩ địa, trùm trời che đất chính là Văn.
Quân vương được truy tôn thụy có chữ Văn không ai không là thiên cổ minh quân, thần tử được ban thụy chữ Văn không ai không phải năng thần trăm năm có một.
Hãn được thưởng một chữ Văn đó đủ hiểu ảnh hưởng, công tích của hắn đối với Minh Triều to lớn cỡ nào.
Lại lạc đề rồi, Hãn dù văn thao võ lược kinh thiên địa, kh·iếp quỷ thần đến mấy bây giờ vẫn chỉ là thằng nhóc mười tuổi, gác lại nói sau.
Quay lại nói chuyện Lâm Mậu, Hải Ninh là thành thị vệ tinh ngay bên cạnh Hàng Châu, từ Hải Ninh về đến Tuyền Châu ít cũng hơn hai ngàn dặm kể cả ngồi thuyền cũng mất từ năm đến bảy ngày mới về đến nơi.
Nói trùng hợp chỉ có quỷ mới tin, xem ra kỳ vọng của Lâm thị đối với lần đàm phán này không thấp. Muốn qua được cửa này không bỏ ra ít nhất một thương lâu ở Tuyền châu nghe chừng khó.