Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Lê Dung
Unknown
Chương 78: Đủ?
Đèo mẹ, Lâm Mậu đổi từ kính xưng sang hiền chất là Lê Ý biết có điểm rồi, mấy lão già vô sỉ này không có điều cần thì mãi mãi là một bộ khiến người như tắm gió xuân nhưng xét cho kỹ lại là không mặn không nhạt.
Lê Ý xuống lầu hai ngồi vào bàn tiệc, chẳng chờ Lâm Mậu xuống tự rót tự uống, không thể không nói các cụ dạy cấm có sai, cơm Tàu vợ Nhật.
Nhất là mấy tỉnh miền nam lại càng tượng cận với thói quen ẩm thực của người Lạc.
Nó rung đùi thích ý ăn uống được một hồi Lâm Mậu mới bước xuống, cười sang sảng nói.
-Sùng Phù quả nhiên không lừa lão phu, văn thải của hiền chất, đương thời không mấy người có thể hơn được, hahaha ... Tới, lão đầu ta đây mới hiền chất một chung, mừng buổi gặp mặt hôm nay, cũng mừng cho một áng diệu thi ra đời.
Lâm thị là ngàn năm vọng tộc, cung cách lễ nghĩa là đầy đủ, đã nói hôm nay mở tiệc tẩy trần cho Lê Ý đương nhiên là không mảy may đề cập đến chuyện buôn bán.
Quanh đi quẩn lại vẫn chỉ là chuyện thế sự, học vấn. May mà từ lúc bắt đầu có ý thức đến nay Lê Ý mười năm như một ngày trau dồi kiến thức.
Tự tin một chút mà nói ngoại trừ hành quân đánh trận ra, bất kể là thì từ ca phú hay hàn lâm điển phạm, tạp vật nguyên lý hay tôn giáo lập luận nó đều có một chút vốn liếng.
Có thể so với những người dành cả đời chìm đắm trong những đạo ấy mà nói là chưa đâu vào đâu, nhưng đem lên bàn nhậu chém gió vẫn là dư xài.
Lê Ý cùng Lâm Mậu say sưa hết chủ đề này đến chủ đề khác, bấy giác đã đến đầu giờ hợi (9h tối) Lâm Mậu có ý chong đèn cùng Lê Ý nói chuyện qua đêm, nó đứng dậy hướng Lâm Mậu nghiêm chỉnh chắp tay vái nói.
-Thật có lỗi, trước khi phó ước mà đến, tiểu chất đã dặn người trong thương hội tối nay sẽ về, ngày khác lại đến quấy rầy bá phụ vậy.
Lâm Mậu rõ ràng vẫn còn có chút chưa tận hứng, nhưng cũng thỏa mái cầm tay Lê Ý nói.
-Lời này là hiền chất nói đấy, hôm khác bá chất ta hai người nhất định phải chong đèn nói chuyện thâu đêm.
Tiền Lê Ý ra tận cửa trước, vừa vào tiền sảnh Lâm Mậu đã thấy một thiếu nữ mười bốn mười lăm vòng tay đứng bên cạnh ghế thái sư, vừa thấy Lâm Mậu bước vào đã cười lạnh hỏi.
-Xem ra phụ thân đại nhân là tìm được bạn vong niên nha, chỉ còn thiếu không đương trường hứa hôn nữ nhi bảo bối của mình cho hắn, hừ ...
Lâm Mậu một mặt sảng khoái, đại khái là từ khi từ Hải Ninh về đến Tuyền châu tới hôm nay chưa bao giờ thỏa mãn như thế.
Lão đĩnh đạc ngồi lên ghế thái sư, tự rót cho mình một chén trà tự ngu tự nhạc làm một ngụm rồi cười nhạt. Kỳ tài ngút trời thì đã làm sao, đối với quái vật khổng lồ như Lâm thị, ngàn năm qua loại kỳ tài nào chưa gặp qua, ngay cả được phòng hàng tiên thánh như Lý Bạch, Đỗ Phủ, Tô Đông Pha trong mắt hắn cũng liền như thế.
Kinh diễm là có đấy, nhưng đủ để hắn nhìn với con mắt khác mà đặc biệt đối đãi thì chưa tới tầm. Thứ chân chính có thể gây nên sự chú ý của hắn chỉ có người thật việc thật.
Giả dụ như Phương Tá, dựa vào một gia tộc nhỏ như Phương gia mà có thể lăn lộn đến chức Tri Phủ, lại còn thực sự biến cách làm việc chứ không phải quan ngôi bàn giấy.
Năng lực của hắn bày ra như thế, đó mới là lý do Lâm Mậu chấp nhận để con gái thứ hai của mình khuất thân gả làm tục huyền cho một Tri Phủ nhỏ nhoi như Phương Tá.
Nói đùa cái gì, chưa nói đến ngàn năm vọng tộc từ thời Ngụy - Tấn như Lâm thị, những thế gia khác chỉ cần có bốn năm trăm năm lịch sử từ thời Tùy-Đường mũi đã sớm vểnh lên trời.
Bọn họ tự nhận là Hoa Hạ chính thống, mỗi một lần lễ băng nhạc phôi thì mấy nhà môn phiệt này chính là chủ lực khôi phục văn hiến. Nói không ngoa ngay cả thiết chế, điển lễ triều đường Đại Minh hiện tại đều từ tay bọn này thao tác mà ra cả.
Bọn này vũ lực không, quyền thế không nhưng ảnh hưởng ở địa phương thì thâm căn cố đế, dựa vào các đặc điểm đó môn phiệt, thế tộc gần như chỉ cưới gả với nhau.
Môn phiệt sỹ tộc khinh thường hoàng tử công chúa từ thời nhà Đường, nhà Tống không chấp nhận Hoàng Đế ban hôn đâu phải chuyện lần một lần hai. Đến mức Cao Sỹ Liêm thời Đường biên soạn “thị tộc chí” chỉ xếp Hoàng tộc Lý thị là tam đẳng gia tộc, từ đó có thế thấy được một chút da lông.
Phương Tá có thể tục huyền với Lâm thị đích nữ chính là ân huệ bằng trời theo đúng nghĩa đen. Ân huệ như thế sao có thể là chút lợi ích ở Quảng Châu có thể đánh đổi lại được.
-A Khiết, Lâm thị chúng ta là ngàn năm vọng tộc, thiếu niên kỳ tài, văn thải tựa sao khuê đối với chúng ta có gì hiếm lạ sao?
Lâm Khiết tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi.
-Nếu không có gì hiếm lạ sao phụ thân đối với hắn nhiệt tình như thế?
Đón bát canh giải rượu từ tay Phúc Bá, Lâm Mậu thong thả uống một ngụm lớn rồi đủng đỉnh nói.
-Lê Ý, con trai độc nhất của An Nam thượng tướng quân Lê Khôi, Lê Khôi là ai con biết không?
Không đợi nữ nhi trả lời, Lâm Mậu trịnh trọng nhả từng chữ.
-Mười năm trước, Quyền thự An Nam Quốc sự Lê Lợi c·hết, dưới gối có hai đưa con trai. Trưởng tử là Lê Tư Tề, theo Lê Lợi nhiều năm đánh trận, công huân ngập trời, thứ là Lê Nguyên Long còn nhỏ tuổi nhưng được nhiều đại thần ủng hộ. Lê Lợi trù trừ không quyết, cuối cùng triệu Lê Khôi từ biên giới phía nam về hỏi ý kiến, Lê Khôi ủng hộ Lê Nguyên Long, thế là thằng nhóc mười tuổi lên làm Quyền thự An Nam Quốc sự, sau là An Nam Quốc Vương.
Lâm Khiết đến sau lưng Lâm Mậu, hai tay chập rãi xoa bóp.
-Kẻ này lại có lai lịch lớn như thế?
Lâm Mậu thỏa mái rên hừ hừ, nói tiếp.
- Vi phụ lại phải lừa con? Kẻ này tài học cao, lai lịch lớn, năm trước Nguyễn Huyền Khuê (Nguyễn Thiên Tích) đi sứ sang đây ta có nhân tiện hỏi hành tích của hắn. Huyền Khuê nói hắn hai tuổi biết ba ngàn chữ, ba tuổi học Tam Lễ, tám tuổi học Luận Ngữ, mười hai tuổi học Mạnh Tử. Nghe cho kỹ, là "học" chứ không phải "đọc". Nghĩa là hắn đã biến tri thức của thánh hiền làm của mình, đến mức Huyền Khuê tiên sinh nói từ vài ba năm trước hắn đã đủ sức tự biên một cuốn “Đại Học chú giải” của riêng mình, chư vị túc nho xứ An Nam cũng đang noi theo bút pháp của hắn mà biên tập lại kinh điển chú giải. Điều này chỉ bậc đại nho như Huyền Khuê tiên sinh có tham dự vào mới được biết mà thôi. Khí tượng như thế này ta đồ tương lai kẻ kia không hẳn không thể trở thành tổ sư một học phái.
Mắt Lâm Khiết sáng lên, gia tăng lực đạo xoa bóp lên vai Lâm Mậu.
-Lời ấy là thật chăng? Thiên hạ này lại có người mười một mười hai đã có thể tự thân soạn tứa thư chú giải?
Lâm Mậu liếc mắt khinh thường nhìn nữ nhin đã một bộ sốt sắng trong bụng nghĩ.
“Nữ lớn hướng ngoại, không dùng được a!”
Ngoài miệng vẫn tiếp tục thao thao.
-Thư sinh thối một bụng chữ nghĩa thì có làm được gì? Cái đáng sợ của kẻ này là chịu làm việc lại biết cách làm việc. Thương hội Vĩnh Xương là Lê Ý từ năm tám tuổi hối thúc Lê Khôi gầy dựng. Năm kia, hắn độ mười ba tuổi lại đích thân dong buồm ra khơi khai thống thương lộ đến Đông Doanh (Đại Hòa). Anh rể con nói, hắn lúc đó hành xử tuy còn non nớt nhưng là người biết việc, chỉ cần trải qua chục năm rèn dũa ắt thành đại thần quyền khuynh triều dã xứ An Nam.
Nói rồi Lâm Mậu một mặt đầy ẩn ý nói nhỏ vào tai Lâm Khiết.
-Người này cùng con tuổi tác tương tự, bất kể là tài hoa hay năng lực đều là nhất lưu, so với tài tuấn khắp vùng Giang Nam không thể coi là kém cỏi, con ta thấy mối này như thế nào? Đáp ứng đủ các yêu cầu của tiểu tài nữ nhà chúng ta chứ?
Thấy con gái trầm ngâm không nói, Lâm Mậu biết nàng đã là ý động, căng chặt có độ nói.
-Vi phụ cũng không bức bách con, như vậy đi, mấy ngày nữa ở nhà ta lại thiết gia yến tiếng là mời hắn đến bàn việc làm ăn. Con ra mặt cùng Lê Ý gặp mặt một lần, nếu như không có gì mâu thuẫn vi phụ ắt sẽ tự tay thúc đẩy, ngược lại, nếu con không thích, vi phụ cũng không bức ép.
Ở thời đại này, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, vọng tộc như Lâm thị lại càng thừa hành đạo này. Bằng vào đâu mi ăn cơm của gia tộc, mặc áo của gia tộc, tận dụng tất cả ưu đãi gia tộc mang đến nhưng đến khi gia tộc cần lại một mực chối đây đẩy.
Hai bên thông hôn mà cô dâu chú rể đến ngày động phòng mới nhìn thấy mặt cũng là chuyện thường ở huyện.
Làm cha như Lâm Mậu đã coi là tương đối cưng chiều con cái, từ đích trưởng nữ Lâm Đào đến đích thứ nữ Lâm Tố tuy là liên hôn chính trị nhưng trước sau Lâm Mậu đều sắp xếp cho hai bên gặp mặt, không có gì phản cảm lão mới tiến tới liên hôn.
Lâm Khiết tuy mới mười lăm tuổi nhưng nữ trưởng thành sớm, đã tương đối hiểu chuyện, đối với đề nghị của Lâm Mậu cũng không có gì phản cảm, liền gật nhẹ đầu đáp ứng.
...
Lê Ý đương nhiên không biết ở lầu các trên hồ đã đang có một lão già vô sỉ muốn làm bố mình theo nghĩa đen. Ngồi trên xe ngựa do gia đinh hộ vệ Lâm phủ dẫn đường, Lê Ý nhận lấy bình nước chanh muối từ tay Lê Khiêm, ngửa cổ uống tu ừng ực từng ngụm lớn.
Nó đương nhiên không ngây thơ đến mức tin tưởng chỉ bằng một thủ thơ có thể đạt được nhân nhượng lớn gì từ tay Lâm thị. Chẳng qua là mặt ngoài mà, hoa hoa cỗ kiệu người người nhấc.
Ông đưa chân giò thì bà thò cút rượu, Lâm Mậu đã kiếm cớ thắt chặt quan hệ hai bên nó chẳng dại gì không chung sức vun vào, sao cho mọi người cùng vui vẻ là được.
Day day hai bên thái dương một lúc, Lê Khiêm ở bên cạnh khẽ hỏi.
-Thiếu chủ, thần nghe nói lần này chúng ta sẽ xây thêm một thương lâu ở Tuyền Châu?
-Ukm, Lâm gia sẽ cấp đất ngay mặt đường lớn phía nam cho chúng ta.
Lê Khiêm tỏ vẻ khó hiểu.
-Chuyện ở Quảng Châu không phải đã giải quyết xong rồi sao, vì sao chúng ta phải mở thêm thương lâu ở đây, tăng lượng hàng ở Quảng Châu, Hàng Châu không phải là được rồi sao?
Lê Ý khẽ trả lời.
-Trước kia là như thế, bây giờ thì không.
-Ồ, sao lại vậy?
Hơi ngả lưng về phía sau buồng xe, Lê Ý chậm rãi nói.
- Mân Trung Lâm thị đã nếm được ngon ngọt, với sức mạnh của họ chút lợi ích ở Quảng Châu vẫn chưa là gì, họ còn cần thêm lợi ích ở Tô Hàng, thậm chí là Tuyền Châu. Nếu chúng ta không cho họ những lợi ích mà họ cho rằn họ xứng đáng đạt được thì chính là tử thù. Giới hạn cuối của đám thương nhân chính là không có giới hạn. Một vĩ nhân từng nói: “Thương nhân chỉ hèn nhát khi không có lợi nhuận hoặc lợi nhận không thích đáng. Với một lợi nhuận thích đáng thì thương nhân trở nên can đảm, được bảo đảm 10% lợi nhuận thị có thể dùng thương nhân vào đâu cũng được, được 20% thì chúng hoạt bát hẳn lên, được 50% thì chúng trở nên thật sự táo bạo, được 100% thì chúng chà đạp lên mọi luật lệ của loài người, nếu mức lãi là 300% hà hà ... không có tội ác nào chúng không dám làm, không mặt hàng nào chúng không dám bán, dù đó có là sợi treo cổ chính chúng đi chăng nữa”.
Lê Ý kéo sát đầy Lê Khiêm lại gần miệng mình, bé đến không thể lại bé nói.
-Anh cho rằng đám thương nhân không biết rằng đám kiểm sát viên của thương hội Vĩnh Xương có thể trở thành gián điệp cho Đại Việt bất cứ lúc nào sao?
Lê Khiêm có chút ngộ ra trầm ngâm nói.
-Nhưng chúng ta không đơn thuần là thương nhân, Lâm thị chắc chắn biết điều đó. Như vậy chúng vẫn sẵn sàng mở rộng thương mại với chúng ta có nghĩa là ...
Lê Ý không thể không bật ngón cái tán thưởng Lê Khiêm.
-Thế gia vọng tộc, hào trạch môn phiệt có ai không muốn làm thổ Hoàng Đế sao? Đừng nói Đại Minh, ở Đại Việt chúng ta nào có khác gì? Bọn chúng vừa phải đảm bảo quốc gia tồn tại che chở cho chúng khỏi sóng gió từ bên ngoài, vừa không ngừng nghỉ xâm thực quyền lực của triều đình. Đây là thiên tính. Nếu triều đình Đại Minh mạnh mẽ như thời ông cháu Chu Đệ, Chu Chiêm Cơ thì chúng chẳng qua là bầy cừu đợi làm thịt, Hoàng Đế ban c·hết còn phải ba quỳ chín lạy tạ ơn. Thử hỏi,sinh ra đã là người trên người như chúng có ai lại chấp nhận điều đó?