Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Lê Dung

Unknown

Chương 80: Tàn Sát

Chương 80: Tàn Sát


Loay hoay một lúc Đỗ Lam cùng đồng đội cũng đào được một cái hố đủ sâu, ba cái xác được xếp cẩn thận xuống huyệt. Hắn lấy mộc bài xác minh thân phận từng người rồi dùng dao găm cắt từ mỗi cái xác một lọn tóc cẩn thận gói vào khăn gấm.

C·hết ở miền rừng thiêng nước độc này không ai đem xác về, chỉ có thể đem kỷ vật về mà thôi. Mất một lúc Đỗ Lam mới dùng dao ba cạnh khắc được một tấm mộ bia sơ sài, hy vọng sau này có ngày có thể quay lại đây đốt cho bọn hắn đinh vàng, nén hương.

Đâu vào đấy rồi hơn bốn mươi người mới bắt đầu tản ra tiếp tục thăm dò, số còn lại thu mình ẩn núp. Quanh khu vực này một tuần nay bọn hắn đã mất ba tổ thá·m s·át, quanh đây chắc chắn có một nhóm người Thái hoạt động thường xuyên.

Đang mò mẫm trong rừng thì một tổ thá·m s·át ở hướng bắc nghe thấy từ phương xa có tiếng người nói cười tiến tới.

Ngay lập tức không ai bảo ai một tên thá·m s·át nép kín vào lùm cỏ gai rồi theo đó lùi về phía sau tìm lối cũ chạy về báo cáo cho chủ lực. Hai tên còn lại chia ra hai góc khác nhau tiếp tục theo dõi.

Đỗ Lam ngồi xổm bên cạnh Trịnh Tú, Lê Bồi nghe tên thá·m s·át báo cáo có một đám người đã tiến lại đây, ánh mắt tuy vẫn lạnh nhạt như trước nhưng khóe miệng đã nhếch lên một luồng hung lệ.

“Chúng mày rốt cuộc đã tới!”

Một trăm sáu mươi tên lão binh lặng lẽ biến mất trong rừng già, bên cạnh huyệt chôn mới chỉ có một con ngựa chiến ... nhung giáp đầy đủ.

Bảy tên người Thái thấp giọng chít chít ó ó gì đó, năm tên đi trước đang gấp giọng thúc d·ụ·c hai tên đi sau nhanh chân thì phải. Trong năm tên này có ba tên mặc giáp da trâu mẫu mã của xưởng bách tác Đại Việt.

Trên mặt mấy tên này một bộ đắc ý khoa tay múa chân thuyết minh gì đó với hai tên vẻ mặt không vui vẻ lắm đi cuối. Hẳn là đang mô tả lại cách chúng lấy mạng ba tên thá·m s·át giàu kinh nghiệm của quân Ưng Dương.

Nói rồi mặt tỏ vẻ khinh miệt, không biết tỏ thái độ với ai.

Nhóm bảy người chẳng mấy chốc đến nơi, tìm mãi không thấy mấy cỗ t·hi t·hể đâu.

Chợt một tên giọng hơi mất kiểm soát rít lên gì đấy rồi chỉ về phía con ngựa chiến đang an tĩnh ăn cỏ gần mộ huyệt mà ba lính thá·m s·át vừa được chôn cất.

Hai tên đi cuối phản ứng nhanh nhất, ba chân bốn cẳng ngược hướng bỏ chạy, năm tên còn lại cũng không chút nào huyền niệm chạy theo.

Bây giờ chúng chỉ muốn biến thành khỉ núi, có thể vượt suối băng rừng như trên đất bằng.

Mấy lần liên tiếp thành công phục sát đã khiến chúng quên mất lời dặn dò của phù nạm.

"Không được phép quay trở lại hiện trường!"

Chúng vừa quay đầu bỏ chạy thì toàn bộ hơn một trăm sáu mươi kiêu binh nhanh nhẹnh mà nhẹ nhàng xa xa đuổi theo, phía trước đã có hơn hai mươi thá·m s·át dẫn đường.

Bảy tên người Thái chạy thục mạng một lát không thấy ai đuổi theo thì có hơi nghi hoặc nhưng thần hồn nát thần tính, chúng cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều nữa, cứ thế chạy một mạch về căn cứ.

Vừa về đến một thung lũng, nơi đây có một bản làng bỏ hoang, chúng vừa vào đến bản đã rối rít chít chít ó ó nói rất to rất nhiều, chắc là đang cảnh báo tất cả mọi người chạy trốn.

Một tên người Thái cao to, thân mặc sơn văn giáp từ một căn nhà sàn bước ra quát tháo gì đó, đoạn tát vào mặt hai tên trước nhất đang sốt ruột kể lể.

Đám người thái đang tá túc trong bản cũng nhú đầu ra hóng chuyện, hết thảy đâu đó gần trăm tên lộ diện, trong mấy căn nhà sàn kia hẳn là còn thêm một ít nữa, nhưng chắc chắn không quá hai trăm.

Tên thủ lĩnh không thèm tiếp tục dạy dỗ tiểu đệ của mình nữa, quay người nhanh chóng vào thu dọn đồ đạc toan chạy gấp. Tiếc là đã chậm.

Đỗ Lam chậm rãi đeo mặt nạ Tiêu Diện đại sỹ lên, mặt nạ màu đỏ như máu, biểu cảm hung dữ, miệng rộng há to, răng nanh sắc nhọn tưởng như bất cứ lúc nào cũng có thể xổ ra ăn tươi nuốt sống đối thủ.

Đoạn hắn đưa chiếc còi đồng lên miệng thổi một hơi thật dài [huýttt...].

Hơn trăm kiêu binh từ bốn phương tám hướng kết trận xông vào cứ điểm của bọn chúng, số còn lại chia ra chặn hết tất cả các lối ra vào khu bản bỏ hoang, bắt cá trong rọ.

Đỗ Lam đeo mặt nạ Ngạ quỷ Tiêu Diện đại sỹ, giống như ác ma bò ra từ địa ngục, tay phải cầm đoản đao, tay trái cầm khiên scutum dẫn đầu đội của mình xông vào chặt chém.

Chỉ có đầu của bọn mán mọi này mới có thể hóa giải sự bức bối trong lòng hắn hơn tuần nay.

Đám dao đi rừng của người Thái không đủ chém rách bố diện giáp của hắn, huống chi hắn còn có tấm khiên rộng che kín quá nửa thân.

Đoản đao của hắn lại có thể dễ dàng chém rách giáp mây của đám thổ binh này, chém một phát là ruột già ruột non trộn lẫn với máu sổ hết ra đất.

-C·hết ...

Hắn lại hét lên một tiếng thật lớn, lấy hết sức bình sinh chém một nhát thật dứt khoát về phía tên thổ binh người Thái đang vung dao rừng toan chém hắn.

Tên thổ binh kia chống không nổi, chỉ một nhát chém đã gãy cổ tay, dao rừng văng ra ngoài, trên lưỡi dao có một vết mẻ quá một phần ba.

Đỗ Lam lại chém một phát nữa, đoản đao chém một đường từ vai trái xuống đến ngực phải, khiến phần phía trên của tên thổ binh gần như lìa hẳn khỏi phần dưới.

Đây không phải c·hiến t·ranh, đây là một cuộc tàn sát, hơn trăm tên kiêu binh Ưng Dương quân chỉ đơn giản là đẩy tới g·iết người như chém dưa thái rau.

Tên thủ lĩnh người Thái quỳ xuống trước mặt Lê Bồi, xin lão có thể tha cho hơn hai mươi thằng nhóc chưa qua tuổi mười sáu.

Lê Bồi không chút nghĩ ngợi nào vung đao chém bay đầu tên phù nạm đáng kính. Thấy chủ tướng tỏ thái độ, cuộc tàn sát của quân Ưng Dương vẫn tiếp tục không chút nào ngơi nghỉ.

Từ lúc tiếng còi đồng rít lên đến lúc tên thổ binh cuối cùng b·ị c·hém c·hết, hết thảy diễn ra trong chưa đầy nửa khắc đồng hồ (~7 phút).

Khắp khu bản làng bỏ hoang đâu đâu cũng có xác người, hơn một trăm cái xác trẻ từ mười ba mười bốn, già đến bốn năm mươi, toàn bộ b·ị c·hặt đ·ầu đem về.

Trịnh Tú đã nói lần này lão muốn đắp kinh quan, Lê Bồi rất đồng ý với ý kiến của anh Tú, thế là không nhưng nhị gì hết.

Kể cả quân y có viện cớ điều lệ vệ sinh mà phản đối đến mức nào cũng không thay đổi được ý định của mấy lão già đang bực dọc.

Đội ngũ lúc tiến tới có bao nhiêu trầm lặng thì đi về có bấy nhiêu náo nhiệt.

Một tràng tàn sát, hết thảy một trăm ba mươi tám đầu người Thái b·ị c·hém xuống, Ưng Dương quân chỉ có mười bảy người b·ị t·hương, ba người b·ị t·hương nặng. Một tên mất tay, một tên bị giáo đâm xuyên qua đùi, một tên khác bị mất một chân.

Những v·ết t·hương này chỉ cần về đại doanh Mường Sang trước giờ tối hẳn là không có vấn đề về tính mạng.

-Đội trưởng, lần này ngài chém được tới tám cái đầu, anh em chúng ta cũng coi như là đã báo thù cho mấy anh em thá·m s·át đ·ã c·hết lại không mất ai. Lão nhân gia ngài xem xem có nên vào cửa hàng dịch vụ đổi mấy vò rượu cho anh em cải thiện chứ.

Một tên chân c·h·ó trong đám kiêu binh hâm mộ nhìn đám đầu lâu xâu thành chuỗi dưới hông ngựa của Đỗ Lam có chút không kịp chờ đợi nói.

Trong quân tính quân công theo bậc, một lần ra trận hoàn thành nhiệm vụ tính là một công, một thủ cấp tính là ba công, từ ba thủ cấp thì mỗi thủ tính năm công, từ năm thủ cấp trở lên thì mỗi thủ tính bảy công.

Hơn nữa chỉ có từ năm thủ trở lên mới có thể đổi rượu, lần này Đỗ Lam lấy được tám cái thủ cấp tức là bánh trái thơn ngon, ngay cả mấy tên cứng đầu bình thường không mấy để ý Đỗ Lam bây giờ cũng có chút ghé mắt trông chờ.

Đỗ Lam sảng khoái cười nói.

-Đổi, tất cả đều đổi thành rượu, tám thủ cấp này năm mươi sáu quân công tất cả đều đổi thành rượu, hôm nay đội chúng ta mở tiệc khánh công, ha ha ...

Lê Bồi dùng mã sóc gõ lên mũ giáp của Đỗ Lam.

-Đó là cồn chữa thương, ai nói với bọn mi thứ đó là rượu đấy?

Đỗ Lam cười bồi nói.

-Chú Bồi, cháu biết đó là cồn chữa thương, nhưng thứ đó pha loãng ra là thành rượu ngay, không chỉ cháu, tất cả thương binh đều nếm qua cả.

-Đúng vậy, Tổng quản đại nhân, mỗ cũng pha loãng thứ đó ra uống mấy lần rồi, con bà nó thật là cay.

Lê Bồi sao lại không biết, chính lão cũng không ít lần vụng trộm lấy vài lọ đem đi ngâm rượu thuốc. Nghĩ đến đây, sắc mặt lão không khỏi đen lại, cãi chày cãi cối nói.

-Được, thằng Lam, mi có giỏi thì chạy lên phía trước xin ông Tú cho mi uống, nếu ông Tú không phản đối thì chú cũng thế.

Đỗ Lam nghiêng đầu nhìn về bóng lưng lão niên mà chưa còng lững thững giục ngựa đi ở phía trước nhất, hắn không khỏi có chút e ngại.

Cả đám binh lính cũng cùng nhau xìu xuống, lão già đó ánh mắt lúc nào cũng như mới từ đống xác người bò ra. Đối mặt với lão, ngay cả đám kiêu binh như bọn chúng cũng không thể khắc chế sợ hãi.

Đang chìm sâu vào tuyệt vọng thì một tên thân binh của Trịnh Tú vội vàng tách nhóm chạy xuống chỗ bọn chúng, cao giọng nói.

-Đại nhân truyền lời, rượu, có thể uống, say, quân pháp hầu hạ.

-Đa tạ đại nhân ...

- Cảm tạ tướng quân ...

- Trịnh tướng quân yêu quân như con ...

...

[Vụt ... vụt ... vụt ...] Đúng là c·h·ó không đổi được đớp c ... à nhầm, phải là đám lông lá trong quân doanh mãi mãi không biết sợ quan quân pháp.

Vậy nên sáng nay hơn sáu mươi tên lính dưới tay Đỗ Lam bị buộc vào cột đánh đòn, mỗi đứa ba mươi roi.

Đỗ Lam ngồi ở cửa nhà sàn bừng bừng hứng thú xem cảnh đẹp ý vui rồi lưu luyến đi về phía nhà sàn to nhất ở trung tâm.

Vừa vào đã thấy Trịnh Tú một mặt điềm nhiên lùa cơm sáng, Lê Bồi, Lê Chiêm có vẻ đã ăn xong đang rung đùi uống nước trà.

Thấy Đỗ Lam bước vào cũng chả lão già nào lý đến hắn, ăn sáng tiếp tục ăn, thưởng trà tiếp tục uống.

Đỗ Lam đứng sau lưng Trịnh Tú, một mặt dầu mỡ hèn mọn nói.

-Sắc mặt lão nhân gia ngài ngày càng hồng hào, thoạt nhìn tâm tình hôm nay không tệ.

Trịnh Tú không vội trả lời, lùa hết bát cơm sáng mới đủng đỉnh xỉa răng, vừa xỉa vừa một mặt lạnh tanh nói.

-Quân lính phạm lỗi, cai đội tội hơn một bậc, chốc nữa ra lĩnh bốn mươi roi.

Đỗ Lam một mặt méo xệch chắp tay lĩnh mệnh. Đến bây giờ Lê Bồi mới cười sảng khoái nói.

-Anh Tú xử cháu nó như thế là được rồi, hôm nay ta bàn chuyện quan trọng hơn. Chim đưa thư mới tới, nói là tướng quân Lê Ê đã lĩnh hơn bốn ngàn Thiết Đột Hữu dực Thánh quân cùng doanh đệ nhị của quân Phủng Thánh lên đây, muộn nhất bảy đến tám ngày nữa sẽ tới.

Trịnh Tú nghe vậy vẻ mặt giãn ra, một bộ trút bỏ gánh nặng nói.

-Nếu doanh đệ nhị cũng theo tướng quân Lê Ê tham gia bình định lần này, ta không còn lo ngại gì nữa.

Lê Bồi vẫn còn chút lấn cấn hỏi.

-Anh tự tin vào năng lực của doanh đệ nhị như thế?

Trịnh Tú tự đắc ngả ra ghế, vẻ hung lệ chợt lóe lên rồi mất.

-Nếu trận Tà Niết ta có doanh đệ nhị yểm trợ, nhiều nhất đánh một canh giờ là xong.

Đoạn lão nhìn Lê Chiêm hỏi.

-Bọn Nhập nội Kiểm sát ty ở Hưng Hóa vẫn còn hoạt động được đó chứ?

Lê Chiêm tự tin nói.

-Hơn tuần nay ta bị chúng q·uấy r·ối mà vẫn không mảy may vận dụng không phải là vì chờ đến dịp này sao! Nếu Cầm Sương nhổ được mấy cái gai này thì ...

Nhún vai tỏ vẻ vô phương, Lê Chiêm ngậm miệng không nói gì nữa. Trịnh Tú gật đầu lầu bầu nói.

-Chiến tranh, nắm từng này lợi thế mà chúng ta không thể biến nó thành một tràng tàn sát thì thua lại có mặt mũi nào oán hận.

Đỗ Lam đứng đó như trời trồng, hai tay nắm chặt.

“Con mẹ nó, hóa ra hơn tuần nay anh em liều sống liều c·hết với đám mán mọi quanh Mộc Châu, dùng tính mạng gần trăm người giành quyền chủ động chỉ là mấy lão già này diễn tuồng cho bọn giặc ở Mường Mỗi thấy. Mấy lão già âm hiểm c·hết tiệt.”

Chương 80: Tàn Sát