Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Lê Dung
Unknown
Chương 81: Sau Lưng
Đinh Mục yên lặng ngồi khoanh chân trên sập, người hầu châm nước xong cũng lui ra rồi, nhịp hít thở đều đặn mà dày dặn của hắn thứ là duy nhất còn vận động trong gian nhà này, ờ ... cái quạt chạy bằng sức nước kia không tính.
Một hồi lâu sau, đúng lúc Đinh Mục đang tính đứng lên bước ra ngoài xem xét thì nghe thấy tiếng áo giáp cọ lạo xạo vào nhau truyền tới.
Hướng ánh mắt ra ngoài đã thấy Lê Khôi toàn thân giáp trụ lạ mắt, toàn bộ mặt ngoài chạm trổ công phu sải bước vào. Loại giáp này từ hung giáp (giáp ngực) bối giáp (giáp lưng) đến thượng thối giáp (giáp đùi) v.v. rặt một màu làm bằng thép tốt, cực kỳ trân quý.
Số lượng thực sự không nhiều, trang bị cho thân binh của Lê Khôi còn chưa đủ. Nghe nói chỉ có Lê Niệm là con cháu độc nhất nhà Lê Lai mới mè nheo xin xỏ được vài bộ.
Lão Khôi oai phong lẫm liệt bước vào, hông đeo kiếm dài, dây mũ thắt dưới cằm, đeo mặt nạ Vi Đà hộ pháp diện mạo trang nghiêm như phật đà hạ phàm.
Đây mới thực sự là Lê Khôi, một thân kiêu tướng đánh đâu thắng đó, không phải ông chú suốt ngày canh chừng hắn mất tập trung chằm chằm đá đít.
Nếu là khi trước hai mắt Đinh Mục sẽ sáng quắc như truy tinh tộc nhìn thấy idol của đời mình. Song hiện tại trên mặt hắn chỉ có một bộ trầm lặng.
Nộ hỏa trong lòng hắn giống như núi lửa cuồn cuộn dung nham bị phủ kín bởi một tầng băng tuyết vĩnh cửu.
Lê Khôi ngồi xuống sập, tháo mặt nạ ra, từ trong chậu làm mát xách ấm nước chè mát rượi ra làm một hơi thật sảng khoái rồi nói.
-Sao, có chuyện gì thì nói thẳng ra, nam nhi đại trượng phu ăn to nói lớn, từ khi nào mi thành phường đàn bà hờn dỗi thế?
Đinh Mục cực kỳ kiềm chế thấp giọng hỏi.
-Bố cháu nói chú là người nhất quyết không duyệt cho cháu theo ông Ê xuất chinh? Chú nói coi, về võ, cháu dù gì cũng là nhị phẩm nội luyện võ phu. Về lược, không phải khoe khoang, cháu từ năm tuổi đã theo học đạo này. So với thằng Niệm, xét bất cứ mặt nào cháu cũng không thua kém gì nhiều, vậy tại sao nó được theo quân đánh dẹp còn cháu phải hộ tống người già trẻ em về Lam Kinh ăn giỗ.
Lê Khôi cười sang sảng một hồi dài rồi tắt ngấm, lão không nhìn bản mặt đáng ghét của hắn, trong mắt không chút sắc thái nào đứng lên đi ra giữa gian nhà lớn, rút kiếm ném về phía Đinh Mục.
-Chú biết mi có nhiều uất ức, cần phát tiết, chú cho mi cơ hội, cầm kiếm lên! Trong gian nhà chỉ có hai chú cháu ta, chú cho phép mi dùng kiếm trong tay thỏa thích t·ấn c·ông, không ai trách tội mi, b·ị t·hương là chú tự chuốc lấy.
Đinh Mục hai tay run rẩy cầm lên kiếm thép, cắn răng xé vạt áo buộc lên tay, hắn sợ đối diện với hổ uy của Lê Khôi mình không cầm chặt được kiếm.
Trong mắt rừng rực lửa giận, rõ ràng lương thực trong kho của thương hội Vĩnh Xương chồng chất như núi, tiền bạc trĩu nặng hàng trăm rương.
Rõ ràng Đại Việt có mười ba vạn đại quân nhưng tình huống hiện tại lại nguy như chồng trứng.
Tại sao đám lão đầu này nhất quyết không dùng lương của thương hội cung cấp cho đại quân, dùng tiền của thương hội thuê thêm thuyền, mua thêm xe tổ chức hậu cần cung ứng dẹp loạn.
Hắn nhìn không nổi nữa xin đem theo mấy trăm anh em trong đội cùng Lê Ê xuất chinh mấy lão đầu này sống c·hết không chịu.
Dù hắn bỏ tiền túi ra xin đi cũng không được.
Nhất quyết bắt Đinh Mục ở nhà làm một tôn tượng sáp vô tri. Tiếng rền rĩ của quốc gia như thúc ép hắn phải cho mấy lão đầu mục ruỗng này một bài học.
Lê Khôi vẻ mặt hài lòng, con cháu Lê thị phải là như thế. Thiên hạ này người có gan đứng trước mặt lão cầm kiếm không nhiều. Dù là đã run lập cập đến mức phải buộc kiếm vào tay - trông cực kỳ buồn cười - cũng là như thế.
Đinh Mục hét lớn một tiếng chém về phía Lê Khôi, lão hơi nghiêng người, lưỡi kiếm sượt qua khải giáp chém vào hư vô.
Đinh Mục hết chém lại đâm năm sáu nhát đều bị Lê Khôi hóa giải, bộ giáp sáu mươi cân trên thân nhưng lão vẫn thỏa mái nhẹ nhàng như không.
Thừa lúc Đinh Mục lực cũ đã hết, lực mới chưa sinh lão hơi rướn người về phía trước, ấn nhẹ vào ngực Đinh Mục.
[Uỵch] Hắn liền bị một luồng kình lực đẩy bay về phía sau gần một trượng.
Lưng đập vào cột nhà, Đinh Mục bị phản chấn đẩy sõng soài ra nền gạch, lồm cồm bò dậy lại hét một tiếng chém về phía Lê Khôi.
Lê Khôi nhíu mày lại, tay như quạt hương bồ tát tới ...[bốppp].
-Ngu độn! Ai dạy mi dùng kiếm để chém, muốn chém thì dùng đao, kiếm dùng để chém chỉ có kiếm Đại Hòa mà thôi, loại kiếm đó có nguồn gốc từ Đường đao.
Đinh Mục mặc kệ ba bảy hăm mốt, lại vung kiếm chém tới.
-Cháu không cần biết! Cháu chỉ muốn chém mấy lão già các người, mỗi người một kiếm. Sao các người không ra sức bảo vệ quốc gia, thủ hộ văn hiến, chăm sóc con đỏ. Ôm mớ tiền lương của các người mà để quốc gia suy sụp thì nhiều tiền lắm lương để làm gì?
Lê Khôi cực kỳ đắc dĩ, né nhát chém của Đinh Mục, thuận thế đá một phát vào ngực khiến hắn lại lần nữa như con nhái dán vào cột nhà.
Lão lắc nhẹ đầu, đúng ra không nên đưa Đinh Mục đi học ở Quốc tử giám, trước kia Đinh Mục là huân quý tiêu chuẩn đến mức nào, vào tay đám sư sinh ở đó mới mấy năm đã thành thứ phiền hà suốt ngày đòi đền nợ nước.
Đinh Mục vẫn tiếp tục như con trâu điên hướng Lê Khôi vung kiếm chém bừa, lão biết phải để thằng này phát tiết hết bức bối trong lòng ra, bằng không nói cái gì cũng như nước đổ lá khoai.
Hai chú cháu cứ thế vờn nhau hơn hai khắc giờ, ngay cả nội luyện võ phu như Đinh Mục cũng bị tiêu hao đến chút thể lực cuối cùng. Hắn chán nản ngồi bệt xuống nền gạch, thở phì phò như bò đực.
Lê Khôi chậm rãi tháo mảnh vải buộc bảo kiếm của lão trên tay Đinh Mục ra, kiếm này đã theo lão từ thời khởi nghĩa ở Lam Sơn, không phải là v·ũ k·hí tốt nhất lão từng có nhưng lại chứa đựng cả một bầu trời kỷ niệm.
Tra kiếm vào vỏ bằng da cá mập, lão lại thỏa thích ngồi lên sập, cởi mũ trụ ra thấm thía nói.
-Những ngày gian khó theo Thái Tổ lập nghiệp đến nay đã hơn hai mươi năm, chú chưa bao giờ sợ kẻ địch chính diện. Từ lúc thân mặc giáp mây phải khéo léo lắm mới đâm được vào sơn văn giáp của quân Minh ở đồn Nga Lạc đến khi cầm ba ngàn quân Thiết Đột tạo cửa mở tàn sát tám vạn quân Minh trên cánh đồng Xương Giang. Chú cùng bọn cha chú mi vẫn là một bầu nhiệt huyết đua nhau lên trước, chưa từng mảy may chùn bước. Cái đáng sợ là kẻ địch ở bên cạnh, ở sau lưng, chúng lúc nào cũng ở gần chúng ta, chỉ cần sơ sẩy là sẵn sàng đâm chúng ta một đao chí mạng. Bác Thạch mi cùng chú Lâm - bố thằng Niệm - c·hết theo cách đó.
Rời khỏi phản, hai tay dựng Đinh Mục đứng lên, lão nhìn thẳng vào ánh mắt mê mang của hắn từng chữ trầm trọng.
-Chúng ta không thể thua, thua rồi không chỉ chú, bố mi mà bọn chú Sao, chú Phục, cùng bốn đứa cô nhi nhà chú Long đều sẽ thành con rối của kẻ khác, sinh tử của bản thân không do mình quyết định. Mi nói, tình thế như vậy chúng ta có thể không cẩn thận như đi trên băng mỏng sao? Mi nói, thế cục loạn lạc như thế, khắp thiên hạ biết bao nhiêu cỗ thế lực muốn Lê thị chúng ta xuống đài? Mi nói, tình hình như vậy thì tiền, lương, quân quyền trong tay chúng ta phải chăng nên chờ thời tụ lực, chấn nh·iếp bốn phương hay vung vẩy chỗ này một nhúm, chỗ kia một chút để cho chúng ăn mòn?
Đưa bàn tay như quạt hương bồ của mình lên quệt máu trên khóe miệng Đinh Mục, Lê Khôi cười thỏa mái nói.
-Lại nói, mi quá khinh thường ông Ê của mi rồi, lão là người trong đống xác c·hết bò ra, mi cảm thấy người như vậy sẽ làm chuyện không có chuẩn bị sao? Chỉ cần dẹp được bọn giặc ở Gia Hưng thì họ Đèo ở châu Phục Lễ ắt hẳn cũng sẽ phải hướng triều đình vẫy đuôi mừng chủ. Chỉ cần cho ta mười năm ... không, năm năm là đủ. Để chúng ta chấn chỉnh lại địa phương, đẩy mạnh được sản xuất lương thực, dân chúng ấm no rồi quốc gia sẽ hùng mạnh, khi đó bất kể là trước mặt hay sau lưng ta có sợ gì bọn chúng. Hiểu?
Không đợi Đinh Mục hồi thần lại, Lê Khôi đã một lần nữa đội khôi mạo chỉnh tề, lễ lạt cúng dỗ đầu cho Lê Nguyên Long sắp diễn ra, lão phải trực tiếp chỉ huy Ngự tiền Vũ đội cùng Ngự tiền Kim ngô quân sẵn sàng ứng phó với bất cứ bất trắc nào có thể xảy ra.
Trước hương án, Hoàng Đế cùng Thái Hậu thân mặc áo vải sô, Thái Hậu thay mặt Hoàng Đế đọc lời ai vãn, âm điệu bi thương thống thiết.
Lê Bang Cơ tay cầm cây gậy trúc nhỏ, phía sau nó là ba đứa anh em cùng cha khác mẹ. Gia đình đế vương không có người thường, ngay cả Lê Tư Thành mới hơn một tuổi cũng học theo các anh im lặng không khóc không nháo.
Dưới dự hướng dẫn của lễ quan, Nguyễn thị Anh dường như bi thương đến sắp ngất đi, hai tay dang ra bày tỏ thương tiếc, thi thoảng lại đưa tay lên lau nước mắt.
Bốn đứa con côi lóc nhóc thấy mẹ (mẹ cả) rơi lệ cũng bi bô khóc theo, trong đám quan đại thần thi thoảng cũng truyền đến tiếng uất nghẹn đau thương.
-...
Điển lễ quan xướng.
-Tấu phủ phục ... hưng ... quỵ ...bình thân ...
Hàn lâm viện Thị độc học sỹ Nguyễn Thiên Tích quỳ ở bên trái Lê Bang Cơ tấu.
-Tự Hoàng Đế là Lê Bang Cơ xin truy tôn hiệu đức Hoàng khảo và rước thánh vị vào thờ tự ở Thái miếu.
Nguyễn Thiên Tích tấu xong lạy bốn lạy, điển lễ quan lại xướng.
-Tấu phủ phục (vua quan lạy bốn lạy) ... hưng ... bình thân ...
Chờ vua quan bình thân rồi, điển lễ quan lại xướng.
- Tấu nghệ Hoàng khảo thánh vị tiền.
Nguyễn thị Anh ôm Lê Bang Cơ đến bị bái, lại lạy bốn lạy.
Vua lạy xong, điển lễ quan xướng lớn.
-Lễ tất...
Lê Bang Cơ vẫn đứng ở phía đông, các quan khâm sai đem thần chủ của Lê Nguyên Long vào đặt ở dưới thần chủ của Lê Lợi, xếp đặt xong xuôi, Thái Hậu lại ôm vua vào vị bái ở gian giữa, lạy bốn lạy.
Vua lạy xong, Thái Hậu ôm vua sang ngự ở hướng tây, lúc này bá quan mới vào trước thần chủ vái lạy. Xong xuôi các quan chia ban mà đứng.
Nguyễn thị Anh thay mặt Hoàng Đế cao giọng xướng.
- Cúi nghĩ rằng! Người ta sinh ra đến năm ba tuổi mới ra khỏi lòng cha mẹ. Cho nên ngày xưa để tang lấy ba năm làm đức. Văn Đế nhà Hán không theo nếp xưa, lại di mệnh rút ngắn việc tang, lấy ngày thay cho tháng, từ ấy về sau, theo thế mà làm bỏ cả điển lễ, coi bạc luân thường, không đáng trách sao? Đức Tiên Đế (Lê Nguyên Long) có ý muốn khôi phục cổ lễ nhưng cũng không cứng nhắc, năm đó cáo yết Thái miếu, rước thần chủ mới của đức Thái Tổ vào thờ phụng với tiên tổ (hết giỗ đầu) sau liền bỏ áo tang, nhưng từ đó đến mãn tang vẫn mặc bạch bào. Lấy đó bày tỏ đạo hiếu, chẳng phải là đức độ hiếm có lắm sao. Nay đã rước thần chủ của Tiên Đế vào Thái Miếu, ta cũng muốn noi theo Tiên Đế mặc bạch bào mãn tang ba năm để tỏ rõ lòng thương nhớ.
Quần thần hướng Hoàng Đế vái nói.
-Đạo hiếu là trì quốc chi căn bản, nay Bệ Hạ giữ trọn đạo hiếu, coi trọng luân thường, dẫu là bậc đại hiếu như Đế Thuấn, Vũ Vương cũng không hơn được. Thạnh thay!
Nói rồi quần thần cùng Thái Hậu, Hoàng Đế cùng chư vị hoàng tử hướng thần chủ của Lê Nguyên Long lạy bốn lạy. Điển lễ quan xướng lớn.
-Lễ tất ...
Lê Khôi đứng ngoài mặt mày lạnh tanh, nhìn bầu không khí bi thương nhân tạo đấy ánh mắt không chút nào suy chuyển.
PS:
1. Lễ rước thần chủ của tiên đế vào Thái miếu chép trong “lịch triều hiến chương loại chí” ai có hứng thú có thể tìm đọc. Ở đây tác cắt giảm phần lớn, chỉ giữ lại đoạn cuối.