Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Lê Dung
Unknown
Chương 82: Nhượng Bộ
Lễ lạt từ sáng đến tối mới xong, mấy đứa trẻ mồ côi nhà Lê Nguyên Long đã đói đến tái cả mặt. Hạ lễ xuống vua quan vẫn phải ăn thứ xôi thịt đã nấu từ sáng sớm lại để trên hương án hun hương đến đầu giờ tối.
Ngoại trừ Lê Bang Cơ nghiêm chỉnh ngồi trên chủ vị ăn giỗ cùng chư vị đại thần thì đám nhóc còn lại đều bị gom lại thành mấy mâm sau hậu điện.
Lê Khôi bàn giao công việc cho tướng hiệu phía dười liền đi vào hậu điện, vừa bước vào đã thấy con gái bảo bối của mình một bộ chị đại quát tháo phong vân, đám con cháu hoàng tộc như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Vừa thấy Lê Khôi bước vào Lê Điềm ghét bỏ nhét nắm xôi cứng đờ ném c·h·ó c·h·ó c·hết vào tay Lê Khôi.
Từ lần bị Lê Ý lừa gặm mấy miếng lương khô có thể dùng xây tường thành Cẩm Giang tới nay Lê Điềm thề không bao giờ ăn mấy thứ cứng như thế nữa.
-Bố, về nhà ăn tối được không? Con không muốn ăn mầm đá!
Lão dở khóc dở cười chỉ vào Lê Nghi Dân đang ra sức gặm miếng chân giò hầm đã lạnh ngắt từ lâu giả vờ nghiêm mặt quát.
-Không được! Đi ăn giỗ ai lại bỏ về ăn một mình bao giờ, không thấy ngay cả mấy đứa nhóc chưa mọc đủ răng cũng không than vãn gì à.
Lê Điềm thấy ông già không chút nào nhân nhượng tuyệt vọng méo cả miệng.
-Không! Con muốn ăn chân giò hầm gì Hoa làm cơ, không ăn thứ chân giò lạnh lẽo này đâu, đau bụng c·hết người á.
Lê Khôi xoa đầu Lê Điềm, ra sức lừa dối nói.
-Ngoan, chịu khó cho xong bữa này, nếu không từ mai cơm nước trong nhà sẽ do mẹ nấu.
Con bé Điềm vừa nghe đến cơm bà Vân nấu thì tái cả mặt, vơ vội miếng thịt gà khô khốc gặm lấy gặm để.
Dẹp loạn được con gái nhà mình rồi Lê Khôi bừng bừng cảm giác thành tựu sải bước đến tiền điện, đoạn ngồi xuống ngay cạnh Lê Văn Linh.
Lê Khôi vào sau, phải tìm bàn nào xông xênh một chút. Lê văn Linh tin thờ đạo Phật, mâm cao cỗ đầy trước mặt lão chỉ đụng vào mấy món chay, thành ra Lê Khôi rất là vô sỷ ngồi bên cạnh lão kéo ngay đĩa bò xào đến trước mặt mình gắp lia lịa.
Lê văn Linh cực kỳ hâm mộ nhìn Lê Khôi cắn miếng này xé miếng kia.
Tuổi trẻ thật là tốt, lão bây giờ chỉ có thể ăn mấy món mềm mềm thôi. Thứ dai nhất lão có thể ăn là giò nạc, ngay cả rau muống mà không đủ non thì lão cũng tốn sức.
Lê Khôi gặm xong miếng chân giò thứ ba, quay sang tò mò hỏi Lê văn Linh.
-Tri Từ tụng đại nhân cớ sao lại nhìn Khôi như thế.
Lê văn Linh ra vẻ khâm phục nói.
-Lão đầu ta à, cực kỳ khâm phục Thái Giám đại nhân, chuyện lớn như thế mà vẫn bình chân như vại ăn to uống lớn.
Lê Khôi vẻ mặt ù ù cạc cạc.
-Mấy bữa nay Khôi bận bịu chuyện đám giỗ quá, chưa có thời gian đọc báo cáo của Nhập nội Kiểm sát ty.
Lê văn Linh đủng đỉnh nói.
-Vậy thì đọc đi ... mà thôi, tiễn phật tiễn đến tây, lão đầu ta cũng không ngại nói luôn. Tin từ Đông Kinh, ngày hôm kia Tây đạo Đồng tri Nguyễn Lan bị đồ cả nhà, hai mươi mốt miệng từ cha mẹ già đến con nhỏ, từ nha hoàn đến phó dịch không ai thoát nạn. Nguyễn Lan ở Tây đạo đã làm những chuyện gì chúng ta đều có nắm chắc, thế nên ...
Lê Khôi lâm vào trầm ngâm, Nguyễn Lan là đệ tử thân thiết của Hà Lật, vụ Hà Lật câu tam đáp tứ ở Hưng Hóa tuy có Lê Ê chùi đít nhưng người biết đều biết. Chẳng qua không ai đủ đảm đương để mở ra tiền lệ định tội chưa đủ bằng chứng mà thôi.
Nói đùa cái gì, hôm nay ông có thể dựa vào suy đoán định tội p·h·ả·n· ·q·u·ố·c cho một người, lấy cái gì đảm bảo ngày mai ông không tiếp tục suy đoán mà định tội cho kẻ khác.
Đủ sức nặng để tất cả mọi người cùng chấp nhận chuyện đó chỉ có thể là Hoàng Đế bỏ mạng, triều đình cần nhanh chóng tìm dê tế thần mà thôi.
Giả dụ như năm ngoái cả triều đều nói ”thị Lộ g·iết vua” mà tru di cả nhà Nguyễn Trãi là vì lẽ ấy.
Vua băng ở nhà ông Trãi, trong dinh thự của ông Trãi cùng với vợ lẽ của ông Trãi. Kết hợp với nhu cầu nhanh chóng ổn định của triều đình thì cả nhà ông Trãi phải bị tru di.
Người ta luôn đặt câu hỏi “ai đã đổ oan cho ông Trãi” trong khi câu hỏi đúng phải là “vì sao không ai đứng ra bênh vực ông Trãi”.
Trong trường hợp đó chỉ cần một vị đại lão đứng ra bào chữa cho Nguyễn Trãi. Mà nói thẳng ra là thể hiện thái độ lo ngại, không hài lòng với việc chưa đủ bằng chứng mà kết tội quan lại, từ đó gây nên cảm xúc thỏ c·hết cáo thương trên triều đình thì kết quả có lẽ đã khác.
Nếu làm được điều đó, thị Lộ chắc chắn vẫn phải c·hết, điều này không ai có thể suy chuyển được, nhưng ông Trãi và những người còn lại trong gia đình ông thì ... chưa chắc.
Đặt sai câu hỏi mà muốn tìm câu trả lời đúng ... nghe chừng khó!
Lại lạc đề rồi, quay lại chuyện cả nhà quan Tây đạo Đồng tri Nguyễn Lan bị người đồ, dù chỉ là hơn hai mươi nhân mạng nhưng đã là đủ để kích hoạt sợi dây n·hạy c·ảm của tất cả quan lại trên triều.
Quả nhiên, Lê văn Linh kế tiếp lại nói.
-Thích khách bị người của Phụng Thiên phủ đuổi bắt liền chạy về thành nam, sau đó nhảy xuống Đại Hồ gần dinh thự của Thái Giám đại nhân ngài đấy.
Lê Khôi trực tiếp văng tục.
-Đèo mẹ! Thằng nào làm việc cẩu thả như vậy, ngay cả vu oan cũng làm theo kiểu trần trụi như thế?
Lê văn Linh cười sằng sặc, lão ý vị nói.
-Lại chả! Chuyện này là nhằm vào Thái Giám đại nhân ngài, mà không, là nhằm vào cả phe Hoàng Tộc chứ còn gì nữa. Cái dinh thự của ngài giáp hồ đến cả trăm trượng, muốn giấu vài ba tên hung phạm quá dễ dàng. Chỉ cần trên triều có chút địa vị đều biết Nguyễn Lan chính là kẻ thừa lệnh Hà Lật lên Hưng Hóa câu tam đáp tứ. Quan lại, huân quý ở Phụng Thiên phủ nhiều vô kể, không nhà ai bị gì, hết lần này tới làn khác người bị đồ cả nhà lại là Nguyễn Lan, hà hà ... nói chung bây giờ dù muốn hay không ngài cũng phải tỏ thái độ rõ ràng!
Lê Khôi đần người ra
"Con bà nó!"
Bây giờ việc cấp bách nhất là giao ra quân quyền, cả triều đình sẽ không để một kẻ có hiềm nghi đồ sát cả nhà quan lại nắm quân quyền lớn như thế.
Ít nhất cũng phải từ bỏ chức Thái Giám thiên tử lục quân, từ đây thu mình vào trong hoàng thành ngoan ngoãn quản lý Ngự Tiền võ sỹ.
Đây là dương mưu, cả triều đình đều biết Lê Khôi chả rảnh rang gì đi g·iết thứ cò con như Nguyễn Lan. Thế nhưng tất cả mọi người đều “muốn tin” chuyện đó là thật.
Không có đúng sai nhưng nhị gì hết, đây là ý chí của tất cả các phe phái khác trên triều.
Lê Khôi đứng dậy, Lê văn Linh nói không sai, việc cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng tỏ thái độ, nếu không từ nay về sau hắn cùng thân tín ở Đông Kinh sẽ vướng phải vô vàn khó khăn.
Đi được mấy bước thì bên cạnh Lê Khôi có tiếng như chuông đồng gọi với.
-Thái Giám đại nhân chậm đã, lão phu có lời muốn hỏi, nán lại nói chuyện một lát rồi đi nộp quan ấn không muộn.
Lê Khôi ngoái đầu lại, người lên tiếng gọi hắn là Nguyễn Xí. Lão là Nhập nội Đô đốc, cùng bọn Trịnh Khả, Đinh Liệt, Lê Thụ, Lê Bôi làm Phụ chính Đại thần, quyền cao chức trọng, ngay cả Lê Khôi cũng không tiện làm lơ.
Lê Khôi vẻ mặt lạnh nhạt hướng Nguyễn Xí nói khẽ.
-Không biết Nhập nội Đô đốc đại nhân có lời gì muốn nói với Khôi. Nếu là hỏi mỗ có cho người g·iết cả nhà Nguyễn Lan hay không thì câu trả lời chỉ có thể là mỗ không biết gì hết. Nhưng mà vô ích thôi, mỗ nói như thế chư vị đại nhân có tin không? Hay nói đúng hơn là có muốn tin hay không?
Nguyễn Xí cười sáng lạn nói.
-Có ích chứ sao lại không? Tấm gương Đại Tư Đồ còn đó! Ít nhất bọn ta phải biết người từng cùng ta vào sinh ra tử có phải là loại sẵn sàng sử dụng thủ đoạn tàn độc để giải quyết tranh đấu hay không? Ngay cả đàn bà trẻ nít cũng không tha hay không? Nói thật, nếu ngài thực sự là người như thế, chúng ta không ngại ném đá xuống giếng.
Đại Tư Đồ mà không có tiền tố nào thì chỉ có một – Lê Sát. Năm xưa vì mâu thuẫn với Lưu Nhân Chú mà Sát sai người đánh thuốc độc hạ sát Chú. Vì lẽ đó mà Sát bị chúng bạn xa lánh, khi Lê Nguyên Long triệt hạ Sát rồi bức tử ông, thái độ của huân quý nói chung cũng chỉ làm dáng lấy lệ.
Chỉ đến khi Lê Nguyên Long vẽ trò bức hại Lê Ngân, tập đoàn huân quý mới tỏ thái độ ra mặt, dẫn đến nhiều cơ sự phức tạp sau này.
Nguyễn Xí vỗ vai Lê Khôi nói.
-Thái Giám đại nhân vào gian trong đi, Thái Hậu cùng Bệ Hạ đã đang chờ ngài tới.
Nguyễn thị Anh mới hơn một năm cầm quyền thính chính - mà thực ra là nh·iếp chính mới đúng – đã có chút phong thái trời sập không gấp. Ngồi trên sập chậm rãi xé thịt gà cho vào cái bát sơn son cho Lê bang Cơ xúc ăn.
Trịnh Khả, Trịnh Khắc Phục, Lê Sao, Đinh Liệt v.v. chia ra ngồi tả hữu tập đếm kiến, thấy Lê Khôi bước vào cũng không ai nói tiếng nào.
Lê Khôi móc quan ấn Thái Giám ra để lên trước mặt Lê Bang Cơ, thằng bé không hiểu lắm, nhìn một cái thấy không có gì thú vị tiếp tục nghiêm chỉnh xúc cơm ăn. Nguyễn thị Anh xe xong miếng gà, chậm rãi dùng khăn lông tay thật sạch mới hướng Lê Khôi hỏi.
-Khanh cho rằng người đứng sau vụ này là ai?
Lê Khôi lắc nhẹ đầu nói.
-Thần không biết, cũng không cần biết.
Nguyễn thị Anh nhíu mày.
-Không xác định được ai hoặc thế lực nào xuống tay thì làm sao mà sẵn sàng đáp trả được.
Lê Khôi cũng chẳng vòng vo nữa, nói thẳng.
-Nếu cố sống cố c·hết điều tra thì hẳn có thể khoanh vùng lại vài ba nhà, nhưng làm như thế không có lợi ích gì cả.
Nguyễn thị Anh ngẫm nghĩ một lát rồi cũng gật đầu. Càng cầm quyền to, Nguyễn thị Anh càng nhận ra đầu óc mình đối với những chuyện như thế này ngày càng nhanh nhạy.
Vụ đồ sát cả nhà mệnh quan triều đình này thủ đoạn đổ tội cho Lê Khôi quá thô ráp.
Chưa nói Lê Khôi không cần thiết phải chấp nhặt với một tên tép riu như Nguyễn Lan, ngay cả lão có muốn động thủ thì có hàng ngàn hàng vạn cách sạch sẽ hơn nhiều.
Mấy lão hồ ly trên triều đường không lão nào đột nhiên bị thiểu năng, vậy tại sao lão nào lão nấy đều một bộ căm phẫn thề không bắt Lê Khôi vào chiếu ngục không nhả?
Suy cho cùng cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền, tiện tay dắt dê mà thôi.
Nói thẳng ra, ý mấy lão hồ ly kia là “Lê Khôi tay cầm binh quyền quá lớn, bọn ta không an tâm, phải tỉa bớt quyền lực của Lê Khôi đi”.
“Thiên hạ” đồng lòng như thế, dù là Thái Tổ Lê Lợi sống lại cũng không thể không nhượng bộ.
Lý là như thế, nhưng binh quyền vất vả lắm mới gom lại được, bây giờ lại phải giao ra, dù là ai cũng không thỏa mái.
Day day thái dương, Nguyễn thị Anh hơi hiện vẻ sa sút hỏi.
-Khanh cho rằng ai có thể thay quyền Thái Giám?
Trên đường đến đây Lê Khôi đã phân tích thật rõ tình hình, chắp tay nói.
-Hồi Thái Hậu, Đô đốc Bình chương kiêm Tri Từ tụng Lê Thụ đại nhân có thể đảm nhiệm trọng trách này.
Nguyễn thị Anh không chút nào bất ngờ, hỏi.
-Khanh cam tâm nhượng bộ triệt để như thế?
Lê khôi thở dài, nói khẽ.
-Có lẽ, những ngày qua chúng ta làm hơi quá, các nhà khác đã sắp không nhìn nổi. Nếu bây giờ hoàng tộc không buông bớt binh quyền ra, thần chỉ sợ ...
Trịnh Khả cũng gật đầu nói.
-Thần cho rằng Thái Giám đại nhân nói có lý, chúng ta ôm khư khư quân quyền lục quân thế này là ép các thế lực khác đoàn kết với nhau bão đoàn sưởi ấm. Lần này chỉ coi là một cảnh cáo nhỏ thôi, nếu hoàng tộc không nhanh chóng tỏ thái độ lần sau sẽ là chống đối toàn diện, bộ bộ kinh tâm.