Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Lê Dung
Unknown
Chương 84: Nam Nhân
Đêm mưa tí tách, căn nhà sâu nhất trong con hẻm nhỏ, ánh đèn dầu leo lét trong đêm hắt lên mặt tường cái bóng một người thanh niên chập chờn theo gió.
[Xoèn xẹt ... xoèn xoẹt ...] tiếng mưa nặng hạt ngoài kia che giấu đi tiếng thanh niên mài dao trong phòng.
[Ào ...ào ...] Dội gáo nước lên rửa sạch con dao rừng đã được mài sáng loáng, thanh niên chậm rãi đưa con dao lên cạo thử lông chân của mình, hài ng về độ sắc bén của con dao, hắn đặt con dao lên bàn rồi gọi với vào buồng trong.
-Ca, chuẩn bị xong rồi, làm luôn chứ?
Từ buồng trong bước ra một thân ảnh cao lớn, đầu quấn khăn vải, mượn ánh đèn có thể thấy trong mắt hắn ánh lên hừng hực lửa hận.
Thanh niên đến bên bàn cầm một trong hai con dao em trai hắn đã mài kỹ, đoạn khoác áo tơi đi ra ngoài không chút nào huyền niệm. Em trai hắn cũng nhanh nhẹn khoác áo tơi xách dao đi theo.
Hôm nay, bọn hắn muốn g·iết người.
Giẫm lên con đường đất sũng nước, chẳng mấy chốc hai anh em đã đến tường ngoài một nhà cao môn đại hộ, đoạn nhanh chóng theo tường bao nhảy vào trong viện.
Cả hai người một mặt lạnh lùng, rút dao ra khỏi vỏ, chậm rãi từ vườn ngoài tiến vào nhà sau, vừa đi thanh niên vừa sờ sợi dây chuyền trong ngực nói khẽ.
-Thanh nha đầu, đừng sợ, người xấu rất nhanh sẽ xuống cửu tuyền theo hầu muội thôi!
Đến trước phòng ngủ lớn nhất, bọn hắn nhanh chóng mà nhẹ nhàng theo cửa sổ trèo vào. Bọn hắn không biết hôm nay tên khốn nạn kia có ở nhà không, mà cũng chẳng quan trọng, kể cả hắn không ở g·iết hết một nhà già trẻ là được.
Trong phòng thoang thoảng mùi hương, trên giường lớn có hai thân ảnh đang an tĩnh ngủ.
Một là tên trung niên nét mặt đường hoàng phúc hậu, bên cạnh là một người đàn bà độ ba bốn mươi tuổi nhưng đường nét vẫn còn quyến rũ.
Hai anh em không một tiếng động tiến lại bên giường đứng nhìn hai vợ chồng nọ một lát. Dường như trung niên cũng nhận ra sát ý gần như thực chất đang dồn nén không khí trong phòng, hắn vô thức hé mắt ra thì thấy hai bóng người đã đang đứng ở đầu giường nhìn chằm chằm bọn hắn.
Trung niên chưa kịp ú ớ gì thì hai thanh niên đồng loạt giơ cao dao rừng.
[Phập ... phập] Hai con dao rừng sắc bén chém xuống thật ngọt, đến mức khảm thật sâu vào vạc giường.
Ánh mắt trung niên trợn thật to lên tràn đầy sợ hãi.
-A~...
-Á~...
Tiếng Đào viên ngoại cùng phu nhân hét thảm theo làn mưa lan ra quá một phần ba thôn Bạch Khê.
Tiếng trung niên nhân cố nén đau đớn rùng mình hỏi.
-Ngươi là ai? Ta và ngươi lại có thù oán gì?
Thanh niên lớn hơn thân thiết sờ vào má trung niên nhân, ôn nhu nói.
-Đào viên ngoại còn nhớ Thanh nha đầu sao? Mà thôi, chắc đại nhân vật như ngài hẳn là không nhớ đâu, chính là con bé bị phụ thân nghiện cờ bạc bán vào nhà ngài gần một tháng trước ý. Đúng rồi, chính là con bé bị ngài cưỡng gian sau đó bị phu nhân hiền lương thục đức của ngài đây h·ành h·ạ tới mức phải treo cổ. Nó là hàng xóm nhà ta, từ xưa đến nay ta luôn coi nó như em gái trong nhà.
Nói rồi hắn vung đao nhắm cổ Đào viên ngoại chặt xuống,[phập] tiếp tục là một nhát đao khảm vào vạc giường, đầu Đào Viên ngoại đã đứt lìa khỏi cổ.
Ánh mắt Đào viên ngoại dường như có một tia minh ngộ, sau đó rất nhanh chuyển thành không cam rồi tan rã đi, hẳn là trong vài giây ngắn ngủi này thần kinh của hắn chưa c·hết ngay, nghe hiểu những gì thanh niên nói.
[Phập] bên kia em trai hắn cũng hoàn thành một đao c·hặt đ·ầu Đào phu nhân, đoạn hai anh em chia nhau ra sương phòng tả hữu, đem người nhà Đào gia toàn bộ sáu người còn lại còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đi tụ họp với vợ chồng Đào viên ngoại.
Chuyện đâu vào đấy thôn dân mới lục tục kéo đến hóng chuyện, Đặng Vân tay giơ cao dao đi rừng, hướng mọi người nói.
-Chư vị hương thân, Đào lão tặc ở trong thôn chúng ta mua thấp bán cao, tích lương thổi giá, sau đó lại giá rẻ thu mua ruộng vườn tổ nghiệp nhà chúng ta, mua con em chúng ta làm nô làm tỳ, tội này đáng chém. Nay Vân cùng em là Vũ đã g·iết thằng giặc này.
Nói rồi hắn chỉ vào phòng ngủ của vợ chồng Đào viên ngoại nói.
- Lời nhảm Vân không nói nhiều, giấy tờ điền sản của mọi người đều ở trong kia, của nhà ai người nấy tự vào tìm. Chuyện đã đến nước này, ai làm nấy chịu, chúng ta không muốn chuyện liên lụy đến chư vị. Anh em chúng ta cũng không thể ở thôn được nữa, chỉ có thể lên rừng làm giặc mà thôi. Bái biệt chư vị hương thân, hi vọng ngày sau còn gặp lại.
Xong xuôi dắt tay em trai theo cửa chính đi ra, sau lưng mỗi người đều đeo một tay nải chứa bạc, hai anh em hắn đi đến đâu, mọi người đều tự giác tránh đường đến đó.
Đi qua đám người, hai anh em Đặng Vân, Đặng Vũ lại hướng mọi người xá thật dài, đoạn biến mấy trong làn mưa.
...
Đặng Vân chợt vùng dậy, thở hồng hộc. Từ ngày hắn đồ sát cả nhà Đào viên ngoại đến nay đã qua nửa tháng.
Hôm đó g·iết người xong hắn cùng em trai giả vờ đi về phía đông bắc hơn một canh giờ giả vờ đi về phía huyện Tương Lạc.
Sau khi ra khỏi địa phận Hãn Tiên Trấn rồi lại ngoặt về hướng tây băng rừng quay về hướng huyện Ninh Hóa.
Đặng Vân không ngu, chẳng lý nào hắn lại đặt an nguy của cả hai anh em vào tay đám hương dân bạ đâu hay đó kia cả, đồ là người của huyện nha vừa đến chúng sẽ tức thì chỉ đường cho bộ khoái đuổi theo.
Bốn năm năm làm kiêm chức thợ săn, Đặng Vân vẫn là có một chút quan hệ ở huyện thành Ninh Hóa. Dù sao mỗi mấy tuần lại lên huyện thành bán chiến lợi phẩm một lần, dần già lân la hàng trà quán rượu cũng quen biết một hai.
Đúng như hắn tính toán, mấy tên thân quen với hắn sau khi nghe nói hắn đem theo em trai lên huyện thành lăn lộn kiếm miếng cơm liền không chút nào chần chờ ra tay trợ giúp.
Nói đùa cái gì, khinh thường bạn từ xa đến nương tựa là loại bạn không có một nghề bàng thân đến ăn bám. Còn loại thợ săn đã có tiếng như Đặng Vân cùng em trai hắn bọn chúng lại chẳng quét chiếu đón chờ, chong đèn nói chuyện thâu đêm.
Thế là chẳng chút nào khó khăn hai anh em Đặng Vân, Đặng Vũ đã lấy tên giả là Mậu Thất, Mậu Bát đường đường chính chính vào ở trong nhà một tên bạn tốt là Trần Chính Cảnh.
Nhà tên này làm nghề hái thuốc, trong huyện thành cũng tính là có chút quan hệ, dễ dàng cấp cho anh em Đặng gia giấy tờ “hợp pháp” ở lại.
Việc kinh doanh dược liệu của Trần gia không tính là quá lớn, vừa đủ nuôi mấy chục người hái thuốc.
Đặng Vũ ... mà không, bây giờ phải gọi là Mậu Bát đã thức dậy từ trước, ngồi xuống chiếc bàn nhỏ uống nước đã thấy một chiếc áo vải, khẽ cười lắc đầu, đây là Trần Lan, em gái của Trần Chính Cảnh tự tay may cho hắn.
Tâm ý của tiểu cô nương này sao hắn lại không biết cơ chứ, Đặng Vân không khỏi có chút động tâm, có lẽ, cuộc đời mình dừng chân ở đây an ổn cũng là không tệ.
Ải khó qua nhất Trần Chính Cảnh cũng là vui thấy sự thành, hắn lại nghiêm túc cân nhắc, chờ gom đủ tiền mua một căn nhà nhỏ cái đã, đến lúc đó sẽ hỏi cưới nha đầu kia.
Sáng sớm thời tiết vẫn còn mát mẻ, vừa nghĩ đến chuyện sau này đặt tên con như thế nào Đặng Vân vừa hăng hái đến giếng nước rửa mặt.
Nhìn từ xa, giếng nước đã có hai người đang đứng.
Một cô nàng ước chừng hai lăm hai sáu, hẳn là Thúy Hoa, nghe nói phu quân nàng là người hái thuốc, hai năm trước vào núi không về nữa.
Người còn lại là em trai hắn Mậu Bát hai tay nắm dây gầu từng gầu lớn kéo lên đổ vào thùng của Thúy Hoa, mắt thì không rời khỏi nơi nào đấy trên người nữ nhân.
Theo ánh mặt Mậu Bát nhìn qua, Mậu Thất hắn cũng không thể không công nhận, bên dưới vạt áo rộng thùng thình kia là hai vật ngồn ngộn giống như đào lông chín mọng trĩu nặng trên cành, thật là hút mắt.
Lặng yên không một tiếng động đến sau lưng em trai, Mậu Thất bất ngờ đá một phát vào đít Mậu Bát.
Mậu Bát giật mình gào lên một tiếng suýt nữa lộn cổ xuống giếng.
Thúy Hoa đối diện mắt hoa đào hàm xuân liếc qua Mậu Bát một nhịp rồi lắc eo xách thùng nước đi mất.
-Ca, đến thật không phải lúc, chút nữa thì ...
Mậu Bát phàn nàn nói.
Mậu Thất cười nhạt.
-Nhữ có biết nàng chân trong chân ngoài với bao nhiêu nam nhân không? Dù biết nàng làm như vậy chẳng qua cùng vì sinh tồn của nàng cùng đứa nhỏ mà thôi, tuy nhiên đàn bà như thế không phải lương phối. Nhữ còn trẻ, lại có bản lĩnh, muốn hạng con gái gì không có, vì sao phải thế!
Nói rồi lại chỉ cái lều đang đội lên ở chỗ nào đó.
-Mặt khác, giếng nước là nơi công cộng, chú ý hình tượng, đừng để người ta coi nhữ là đăng đồ tử.
Mậu Bát cúi đầu nhìn một cái, vội vàng thu hông kẹp đít, đoạn lại cong ngón búng một phát [bạchhh] hung hăng đay nghiến tiểu huynh đệ của mình.
-Không có cốt khí đồ vật, ta xấu hổ là anh em đồng niên với nhữ!
Ngước mặt lên nhìn đại ca, Mậu Bát khó khăn nói.
-Ca, không phải mỗ tham thân thể người ta, chẳng qua tuổi tác đã đến, tiều huynh đệ phía dưới không nghe lời a. Bất kể ở trong trấn hay trên huyện thành nam nữ mười lăm mười sáu đều đã cưới hỏi, cùng nhau nghiên cứu nhân sinh. Mà chúng ta ...
Mậu Thất khinh thường nói.
-Đó là lý do chúng trọn đời vẫn chỉ là nông phu, còn chúng ta từng này tuổi đã là ngoại luyện võ sỹ, thời thế đến đồ một quan nửa chức không là vấn đề.
Mậu Bát không cho là đúng.
-Ca cứ nói như thế, thiên hạ thái bình đã mấy mươi năm nay, đào đâu ra thời với chả thế!
Mậu Thất không vội không chậm đáp.
-Rồi sẽ đến lúc.
-...
Ăn sáng xong, hai anh em Mậu Thất, Mậu Bát đeo cung theo người hái thuốc lên núi. Chờ đến bãi hái thuốc, anh em hắn lại tách đoàn vào khu vực núi rừng sâu hơn, đây mới là lúc bọn hắn đi kiếm ăn.
Mặt trời lặn cuối chân núi, đám người hái thuốc xong xuôi vẫn đang chờ hai anh em thợ săn quay về.
Chợ từ phía xa hai bóng hình lưng hùm vai gấu đã hướng bọn hắn tiến tới.
Mậu Thất đi trước gánh một con hươu cái, nhìn qua ít nhất cũng có tám mươi cân, Mậu Bát đi sau xách một con thỏ rừng cùng một con gà rừng da lông không tính, chỉ riêng thịt đã có ít nhất sáu bảy cân.
Đem đi bán sỉ ít nhất cũng có bốn năm mươi văn một cân, nghĩa là con hươu này chỉ riêng thịt tệ cũng bán tệ cũng kiếm được 2,4 – 3 quan tiền.
Số tiền này đem đi mua gạo thì tệ cũng được ba thạch gạo, đủ một nhà sáu người ăn hơn hai tháng trời.
Đám người hái thuốc chỉ có hâm mộ mà thôi, đi vào núi sâu biết bao hung hiểm lại chưa chắc đã có thu hoạch.
Chính bọn hắn cũng thấy anh em Mậu Thất, Mậu Bát bản lĩnh đầy mình nhưng vào trong núi sâu từ sáng đến tối mười ngày như một nhưng cũng chỉ miễn cưỡng năm sáu ngày thành công săn được thú vật mà thôi.
Hộ tống đoàn người hái thuốc về huyện thành, Mậu Thất bán luôn chiến lợi phẩm cho Trần Chính Cảnh, nhân phẩm của lão Trần hắn vẫn là tin được. Hẳn là sẽ không để cho mình thiệt thòi.
Để xấp tiền trị giá ba quan tám tiền lên mặt bàn, Trần Chính Cảnh điềm đạm hỏi.
-Thế nào, nhữ chê muội muội mỗ không xứng với nhữ chăng?
Mậu Thất cũng không đếm tiền, vơ cả xấp nhét vào trong ngực nghiêm túc nói với Trần Chính Cảnh.
-Cưới hỏi phải đàng hoàng, cũng không thể cưới a Lan về rồi bắt nàng ở trong một căn nhà thuê chứ, hay là lại ở nhà a Cảnh? Thư thư vài tháng mỗ tích góp mua được một tiểu viện đã rồi tính.
Nghe Mậu Thất nói ý định của mình, đáy mắt Trần Chính Cảnh lại càng ánh lên vẻ hài lòng.
"Nam nhi đại trượng phu nên như thế, không lo được cho người nhà của mình tính khỉ gì nam nhân!"