Đến huyện Ninh Hóa đã mười tám ngày, Mậu Thất (Đặng Vân) cơ bản đã có được chỗ đứng thâm hậu trong đội hái thuốc của Trần gia.
Hôm nay hai anh em hắn lại dẫn đội vào rừng lấy thuốc, hôm nay khí vận không tệ, bắt được hai con thỏ rừng cùng một con lợn rừng nhỏ, loại lợn này tươi ngon mềm ngọt, bán còn được giá hơn cả thịt hươu.
Vừa về đến nơi tụ tập đã nghe a Khác – tên cầm đầu đội hái thuốc vẻ mặt nghiêm trọng nói.
-Thất ca, không ổn, dường như chúng ta bị người để mắt.
Mậu Thất nghiêng đầu ra vẻ lắng nghe, a Khác ngắn gọn nói.
-Lúc nãy a Phi nói trong lúc hái thuốc hắn bị người theo dõi, người kia bị hắn phát hiện liền chuồn mất.
Mậu Thất cau mày.
-Xác định được thân phận đối phương sao?
A Khác vẻ mặt ê răng nói.
-Nhìn vẻ ngoài thì hẳn là người xứ khác. Thất ca, làm sao bây giờ?
Mậu Thất gãi gãi đầu, người xứ khác ở đây không phải là thương buôn vãng lai hay người có một nghề bàng thân đến nương tựa bằng hữu như hắn, mà nói thẳng ra là lưu dân.
Mấy năm nay triều đình động binh ở Lộc Xuyên, bắt phu mộ lính lại còn tăng thuế, áp lực lên nông dân đã tương đối lớn.
Từ đầu năm nay bão lũ liên miên, chư vị sơn đại vương người Thái cũng xuống núi làm gián đoạn dòng chảy lương thực, cuối cùng là cao môn đại hộ hiểu ngầm với thương lái phú hộ cùng nhau nâng giá lương.
Có thể nói là thiên tai nhân họa cùng ập tới đã khiến hình thế thâu tóm điền sản, nô bộc bắt đầu hiện rõ.
Những kẻ không còn ruộng vườn mà không chịu ký nô khế thì vận mệnh cũng chỉ có một – trở thành lưu dân.
Đám người này là mô tả chân thật nhất cho câu “chân trần không sợ mang giày” dây vào chúng chỉ tổ một thân tanh.
-Mọi người tập trung hết lại đi, chúng ta nhân trời chưa tối nhanh chân về đến huyện thành. Đồ là thanh thiên bạch nhật chúng cũng sẽ có điều cố kỵ.
-Được!
Mọi người tự tập đầy đủ lên đường, người hái thuốc đều là từ nhỏ tới lớn theo nghề này, đối với đường núi có thể nói là cực kỳ thông thạo, anh em thợ săn Mậu Thất, Mậu Bát lại càng chẳng phải nói, đều là ngoại luyện võ sĩ.
Đoàn người băng băng vượt dốc bằng ghềnh, mặt không đỏ hơi thở không gấp, chỉ một chốc đã đi được gần chục dặm đường núi.
Ra khỏi cửa núi chỉ cần theo đường nhỏ đi thêm sáu bảy dặm nữa là về đến huyện thành Ninh Hóa.
Đến bây giờ vẫn chưa thấy đám người xứ khác kia đâu, mọi người đều thả lỏng một ít.
Duy chỉ có anh em Mậu Thất, Mậu Bát càng tới gần cửa núi lại càng cẩn thận.
Mậu Bát từ cuối đoạn người thoăn thoắt tiến đến bên cạnh Mậu Thất, thấp giọng hỏi.
-Ca, những kẻ kia sẽ chặn đường chúng ta ở bìa rừng sao?
Mậu Thất gật nhẹ đầu, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía trước.
-Hẳn là như thế, nếu bọn chúng muốn gây sự thì chỉ có con đường độc đạo đó mới có thể chặn tất cả chúng ta, nếu ở trong rừng nhiều đường ngang ngõ tắt chúng cũng không có cớ.
Đừng tưởng lưu dân khắp nơi lưu đãng nghĩa là chính quyền địa phương đã thực sự vô lực. Ở trong khu vực sinh sống của người Hán - ít nhất là ở huyện thành – uy tín của chính quyền vẫn còn tương đối vững chắc.
Muốn đánh cướp? Có thể! Nhưng trước hết phải tạo ra một cái cớ. Nếu vô sự mà ra tay hành hung chắc chắn không có quả ngon để ăn.
Vừa tới con đường độc đạo ngay cửa nói đã thấy ở đó có độ hơn hai mươi tráng hán, túm năm tụ ba kẻ đứng người ngồi tụ lại với nhau chắn cả đường đi.
Trong tay tên nào tên nấy dao bếp, cuốc xuổng gậy gỗ hình dáng đa dạng.
Đoàn người hái thuốc dần dần tiến lại gần cửa núi, đoàn người kia lại không có ý gì là sẽ tách ra một lối đi, trái lại, hung khí trong tay đều nắm chặt.
Xem ra ngày hôm nay khó mà nhẹ nhàng ra khỏi núi này.
Thấy kẻ đến bất thiện, đám thái dược nhân mười mấy người ai nấy đều rút dao đi rừng ra, vẻ mặt lạnh lùng.
Nói đùa cái gì, chốn rừng thiên nước độc có ai không có chút đồ vật phòng thân, dao đi rừng không chỉ để phát quang đường núi, còn dùng cho những trường hợp như thế này.
Mậu Bát ánh mắt tự lại đánh giá đám người này, tay chậm rãi lấy cung săn từ sau lưng xuống.
Mậu Thất cũng chưa nóng nảy, vẻ mặt thỏa mái hướng đám người chặn đường nói.
-Các vị, ban ngày ban mặt chặn cửa núi thế này cũng không tốt lắm đâu, hay là mở một con đường, chúng ta đi qua, nước sông không phạm nước giếng. Như thế nào?
Một tên hán tử tương đối khôi ngô, có vẻ là thủ lĩnh uể oải trả lời Mậu Thất.
-Ngươi lại tính là đồ vật gì a? Đường này cũng không phải các ngươi mở, cây này càng không phải các ngươi trồng.
Khẩu âm người này không phải người Mân, mang nồng nặc hương vị miền đông Lưỡng Việt (Quảng Đông - Quảng Tây) Mậu Thất nghe không hiểu hết, nhưng vẻ mặt kia, thái độ kia, đối phương muốn truyền đạt ý tứ gì hắn đã hiểu. Đối phương muốn gây chuyện.
-Chúng ta muốn đi qua.
Tên hán tử khôi ngô hai tay vòng trước ngực, vẻ mặt gọi đòn nói.
-Chúng ta cũng không ngăn cản các ngươi nha, muốn qua liền qua.
Nói rồi làm một bộ mời tới cực kỳ khoa trương.
-Các ngươi không tránh đường, chúng ta đi trên đầu các ngươi qua à?
Tráng hán thái dương gồ lên, nhe răng cười nói.
-Đó là chuyện của các ngươi, liên quan gì đến chúng ta!
Nhìn thái độ của bọn này chính là muốn cho đoàn thải dược nhân động thủ trước, sau đó mượn cớ phản chế tiến hành đánh cướp.
A Khác cùng Mậu Bát tiến đến ghé vào tai Mậu Thật hỏi nhỏ.
-Chúng ta phải làm sao?
Mậu Thất cười nhạt, xua tay nói.
-Chúng ta có ưu thế về binh khí nhưng không dám giết người, chỉ có thể đánh lộn. Mà bọn chúng nhiều người, lấn lên đánh lộn chúng ta không có lợi thế. Ta xem xét bọn này là nạn dân, trong tay hắn không có gì ăn uống, chúng ta thì ngược lại, anh em hẳn là vẫn còn cơm nắm, lại thịt hai con thỏ nữa là không lo cái ăn. Ta có thể ở đây cùng bọn hắn đương cự, cơn đói đến chúng ắt hẳn phải rút.
A Khác có chút suy nghĩ, lại hỏi.
-Nếu chúng không rút thì sao?
Mâu Thất thỏa mái nói.
-Một là chúng chia người về huyện thành lấy đồ ăn, khi đó chúng sẽ không có ưu thế về số lượng nữa, chúng ta động thủ phần thắng sẽ lớn hơn. Hai là chúng không chia người đi lấy lương, chờ đến đêm cho chúng tay chân rã rời vô lực rồi ta lại động thủ. Trường hợp thứ ba, chúng ngay lập tức tấn công chúng ta, anh em đều là hạng nhanh nhẹn dũng mãnh, không bị đường độc đạo hạn chế có thể ung dung thả diều bọn chúng tới chết trên quả núi này. Đến lúc đó ... hừ!
A Khác nghe đến đó ánh mắt sáng lên, hướng Mậu Thất giương ngón tay cái rồi không vội không chậm để mười mấy tên thải dược nhân lùi về phía sau, nhìn qua còn tưởng bọn hắn chuẩn bị hạ trại nơi này.
Mấy tên chặn đường mắt to nhìn mắt nhỏ, đây là trò gì? Bọn hắn mưu đồ rất đơn giản, chọc giận đối phương, khiến đối phương không nhịn được mà động thủ trước.
Đến khi đó bọn hắn đường đường chính chính “phản chế” dù là làm ồn ào lên huyện nha cũng có cái cớ qua loa chối tội.
Bây giờ đối phương liền lui lại phía sau, một bộ “chúng ta chuẩn bị ở lại qua đêm” khiến bọn hắn không biết phản ứng như thế nào.
Chẳng lẽ tràn lên động thủ trước? Không ổn, bọn hắn cũng không dám giết người. Một khi không bịt được mồm đối thủ đợi đến lúc bị huyện nha sờ đến liền mệt mỏi.
Hán tử cầm đầu do dự một lát rồi nói với đám đàn em.
-Cứ chờ một lát đã, ta không tin bọn hắn thực sẽ hạ trại ngủ qua đêm ở đây.
Bây giờ có muốn động thủ cũng không dễ, không nói chuyện phiền phức với huyện nha, chỉ riêng mười bảy mười tám người của đối phương đều có dao đi rừng.
Bên mình muốn thắng căn bản là vô pháp toàn thân trở ra, hắn không hiểu đạo lý lớn nhưng cũng không phải đần. Thú đi săn sẽ cực kỳ hạn chế tự thân bị thương, vì lần này bị thương sẽ làm giảm tỉ lệ thành công của lần đi săn tiếp theo.
Đoàn đội của hắn cũng vậy, đám đàn em của hắn thực ra chỉ có độ mười người là dòng chính thân tín. Những người khác đều là tạm thời tụ hợp với nhau, cũng chưa hẳn sẽ theo lệnh hắn liều mạng tấn công đối phương đã sẵn sàng toàn lực ứng phó.
Mậu Thất thấy đối phương không có vẻ gì sẽ động thủ liền hướng đoàn thải dược nhân nói.
-Mọi người chuẩn bị sẵn sàng bất cứ tình huống nào, hôm nay trừ khi bọn chúng chủ động rút đi, còn không khó mà tránh khỏi một tràng ác chiến.
Mậu Bát vẻ mặt tủm tỉm nói.
-Ca, mỗ thấy những người kia vô tình hay cố ý chia làm ba bốn đoàn thể nhỏ, nếu động thủ chúng ta có thể đè chết một đám mà đánh. Bọn còn lại hẳn là sẽ không liều mạng hết sức cứu giúp, như vậy ta ắt nắm được ưu thế.
Mậu Thất hai mắt sáng lên, em trai mình bình thường chậm chậm đần đần một khói, hóa ra đầu óc cũng không phải hạng thường a.
-Kế này không tệ, mọi người cũng nghe rồi chứ, nếu có đánh nhau cứ theo đó mà làm.
Đoạn hướng a Khác nói.
-Ta đi tìm ít bùi nhùi cùng củi, chúng ta đốt lên một đống lửa, lại làm thịt một con thỏ ra chiều chuẩn bị nấu nướng. Làm như vậy bọn chúng ắt sẽ tưởng rằng chúng ra thực sự muốn ở lại bìa rừng qua đêm, ta đồ rằng chúng ắt sẽ gấp mà đưa ra quyết định.
A Khác lại gãi đầu nói.
-Thất ca, chúng ta thực sự ở bìa rừng qua đêm à?
Mậu thất nhìn về phía đám người xứ khác một cái, đoạn chậm rãi nói.
-Còn phải xem ý bọn chúng ra sao. Nếu chúng không rút lui hoặc cắt người về lấy lương ăn thì chúng ta phải chờ đến đêm mới hạ thủ được. Đến lúc đó dù thắng cũng đã là nửa đêm chúng ta cũng phải qua đêm ở đây.
A Khác nghe thế liền gật đầu, liền sai mấy tên thải dược nhân ra suối lấy nước ra vẻ chuẩn bị làm thịt thỏ, lại căn dặn tránh xa đám người xứ khác, nếu như bọn chúng đến kiếm chuyện thì cứ chạy cho nhanh là được.
Quả nhiên, vừa thấy ba bốn tên thải dược nhân ra bờ suối lấy nước bọn người xứ khác liền đông loạt nhăn mày lại. Một tên chân chó hướng đại hán thủ lĩnh hỏi.
-Lão đại, chẳng lẽ chúng thực sự định ở đây qua đêm à?
-Chuyện này ...
Lão đại cũng không biết nói như thế nào, đám thải dược nhân kia là có đồ ăn, mỗi tên đều có một hai nắm cơm vừng đem theo, từ xa lại thấy bọn chúng đang chuẩn bị làm thịt thỏ.
Người của hắn lại không đem theo đồ ăn, cứ câu giờ như vậy người của hắn càng ngày càng khó làm.
Cứ như thế này đoàn đội của hắn chín người mười ý ắt sẽ tan rã. Trong mắt ánh lên một tia quyết tuyệt, lão đại cắn răng nói.
-Đi, tới làm một chầu!
Lập tức, hơn hai mươi tên tráng hán ùn ùn kéo đến.
Mậu Thất nhìn thấy hành động của chúng liền nhếch miệng cười nhạt, đoạn hướng a Khác nói.
-A Khác, để anh em dao rựa sẵn sàng, chúng ta chiếm lý huyện lão gia cũng không làm gì được chúng ta, đánh không chết người là được.
Mậu Bát thì để tay lên dao đi rừng, đi về phía trước đối diện với hơn hai mươi tên người xứ khác cười nhạt hỏi.
-Các ngươi lại muốn làm gì? Đánh cướp à?
Tên cầm đầu cũng không che giấu gì nữa, cười nói.
-Huynh đệ chúng ta người ngay không nói lời gian, dược liệu để lại hai phần ba, thú săn để lại hết, ta để cho các ngươi đi.
Mậu Thất lần nữa đánh giá đám người xứ khác, hết thảy hai mươi bảy người, chẳng qua tất cả đều là nông dân hoặc phường du thủ du thực.
Loại thứ nhất khong có kinh nghiệm đánh nhau, loại thứ hai mõm thì to nhưng không có gì dùng, được cái đông gấp rưỡi người bên mình, trùng điệp tiến đến cũng có chút hùng hổ dọa người.
Hắn nhếch miệng trêu tức, như nhìn thằng ngu đánh giá tên cầm đầu.
-Cho ta một lý do để làm theo yêu cầu của ngươi?
Hán tử cầm đầu cũng cười trêu tức đáp lại.
-Bởi vì chúng ta nhiều người.
Cười gật đầu, Mậu Thất khẽ nói.
-Nhiều người thêm sức a ... chẳng qua, cũng chưa chắc đã hữu dụng.
PS: Có bạn đọc cho rằng tác đang đổ nước ... hà hà ... hiện tại chỉ có thể nói Mậu Thất là một nhân vật quan trọng, sẽ ảnh hưởng đến bố cục của Lê Ý ở Đại Minh trong vòng 4-5 năm nữa.
0