Lê Ý đang thực sự cân nhắc đi chuyến này về Cẩm Giang có nên để người đào một cái ao lớn ở vườn sau hay không, chứ hiện tại nó thấy mùa hè nóng bức như thế này mà có cái ao to to đắp lương đình giả sơn chiều chiều ra ngồi hóng gió cũng không tệ.
Hoặc cũng chưa chắc, vì cái hồ trong vườn sau của Lâm thị ở Tuyền Châu rộng đến ba bốn dặm vuông, có lẽ phải lớn như thế này mới đủ để hình thành một khu vực tiểu khí hậu khác biệt hoàn toàn thế này được.
Lại nói, riêng chi phí quản lý, cắt tỉa, nuôi cá các thứ trong khuân viên này mỗi năm đều không phải con số nhỏ. Đám cá chép đỏ ở đây con nào con nấy béo núc ních thế kia cơ mà.
-Hiền chất thấy thế nào ... hiền chất ...
Đang thả hồn lên mây suy tính xem cá chép đỏ ở đây nướng, hấp hay nấu cháo mới ngon thì Lê Ý bị thanh âm của Lâm Mậu làm tỉnh lại. Biết mình thất lễ, Lê Ý liền chắp tay vái nói.
-Là Ý thất lễ rồi, mời thế bá trách tội!
Lâm Mậu xua tay thỏa mái nói.
-Không sao, chẳng hay hiền chất đang suy nghĩ điều gì mà nhập tâm như vậy.
Lê Ý tự diễu cười nói.
-Không sợ thế bá chê cười, ý đang nghĩ không biết tối nay sẽ được hưởng lộc ăn những món nào, hà hà ... Không biết đề nghị của tiểu tử thế bá suy tính thế nào?
Quay lại công việc, Lâm Mậu như trở thành một con người khác, vẻ mặt thống thiết khó khăn nói.
-Hiền chất cũng biết đấy, quan lại ở đất Mân này cũng không phải là ăn chay, đều phải thịt cá thờ phụng cả. Hiền chất một ngụm đòi đến ba mươi lăm phần trăm lợi nhuận, nghe chừng hơi khó.
Lê Ý trọng bụng cười lạnh.
“Đèo mẹ, lão Lâm đầu à, đã có ai bảo với ngài là ngài sinh nhầm thời rồi không? Sinh sau đẻ muộn độ sáu trăm năm mà đi đóng phim thì diễn xuất bực này hẳn là nắm bảy phần thắng giải Oscar đấy. Lâm thị các người chính là thổ Hoàng Đế ở đất Mân này, các người nói phải đám quan lại dám thở ra nửa chữ trái sao?”
Nghĩ là nghĩ như thế, mặt ngoài Lê Ý vẫn tỏ ra cực kỳ thông cảm và thấu hiểu cho Lâm Mậu, một bộ tình chân ý thiết nói.
-Tình thế của thế bá, tiểu tử đã hiểu, đã vậy tiểu tử cũng thể hiện lòng thành, ba mươi tư phần trăm, không thể ít hơn được!
Lâm Mậu trợn tròn mắt nghe Lê Ý ra sức lừa dối.
Mới đầu nghe nó lời lẽ mùi mẫn tình cảm còn tưởng là thằng ôn con này nhả ra rồi. Thanh thế to lớn như thế mà giảm được hẳn một phần trăm. Khí độ hoàng tộc ở đâu? Phong thái tuổi trẻ phóng khoáng ở đâu?
Lâm Mậu nghiến răng nghiến lợi trả giá.
-Hiền chất lời ấy là không nể mặt lão đầu ta rồi. Lâm thị ở đất Mân không thể ăn một mình, còn phải chia phần cho các nhà khác nữa, một ngụm giá ba mươi phần trăm, thế nào?
Lê Ý khóe miệng giật giật, ai lại không phải chia phần cơ chứ, nó hơi chỉnh lại tư thế ngồi chắc nịch đáng tin nói.
-Ba mươi ba phần trăm, không thể ít hơn được!
-...
Cứ thế một tiểu tham tài cùng một đại tham tài đấu khẩu với nhau đến nhá nhem tối, dùng lý lẽ biện luận mới đi đến cái giá cuối cùng.
Đương nhiên là khế ước chính thức sẽ có tương đối nhiều điều khoản chi tiết nhưng phần quan trọng nhất là ăn chia thì đã được ký tắt.
Tất cả lợi nhuận thu được từ hàng hóa phân phối đến Tuyền Châu thương hội Vĩnh Xương được chia ba mươi hai phần trăm. Bù lại, giá·m s·át sứ của thương hội được phép toàn quyền giá·m s·át giá cả bán sỉ.
Đảm bảo không vượt quá giới hạn hợp đồng đề ra.
Nếu phát hiện vi phạm hợp đồng thì phần chia của thương hội Vĩnh Xương tự động tăng mười phần trăm, quá ba lần thì thương hội Vĩnh Xương có quyền đơn phương chấp dứt khế ước.
Ký tắt xong rồi Lâm Mậu cùng Lê Ý lại trở về vẻ mặt hào hoa ôn nhã thường ngày.
Lâm Khiết bê trà vào không khỏi che miệng cười trộm, nếu không phải vừa rồi nàng chính mắt nhìn thấy một lớn một nhỏ hai người này mặt đỏ như vang gân cổ nì nèo từng điều khoản một có lẽ mạt kiếp cũng không biết hai văn sỹ ôn nhã lễ độ này còn có một mặt con buôn hẹp hòi như thế.
Lê Ý cũng cảm thấy Lâm lão đầu tính cách không tệ, nếu không có chuyện gì tìm lão đánh cờ, ngâm thơ bàn luận đông tây kim cổ cũng là một thú vui tao nhã.
Đừng hỏi sao thằng nhóc mười lăm tuổi có thể bàn chuyện chính sự với lão già bốn mươi. Ở thời đại kia anh hùng bàn phím nhiều như chó, tùy tiện túm tóc một tên đều có thể kể vanh vách thời sự thế giới không thiếu miếng nào.
Loại anh hùng bàn phím lại còn trầm mê vào sử liệu như Lê Ý lại càng hơn một bậc, đụng một cái là “tài liệu A trích từ trang B của cuốn sử C”.
Chẳng qua Lê Ý cứ cảm giác ánh mắt lão Lâm nhìn mình hơi lạ, giống ánh mắt của các cô các dì cùng công ty mẹ đến nhà mình thời hiện đại.
Y như rằng, trà quá ba tuần Lâm Mậu liền tỏ vẻ hào hứng mời Lê Ý ở lại ăn một bữa gia yến. Lê Ý cũng giữ lễ khách sáo một phen rồi nhanh chân theo Lâm Mậu ngồi vào bàn.
Vừa an vị đã thấy ngoài Lâm Mậu ngồi chủ vị ra trên yến tiệc hôm nay còn một bàn bên phải đối diện nó nữa.
Lê Ý hỏi lão Lâm xem người thứ ba dự yến là ai, sao chưa đến. Lâm Mậu chỉ cười nói chốc nữa sẽ biết.
Nghe lão Lâm nói như thế, cảm giác bất an trong lòng Lê Ý lại càng mãnh liệt.
“Quái đản, mình có làm cóc khô gì đặc tội lão Lâm đầu không nhỉ? Chẳng lẽ lão già này nhỏ mọn đến mức vì mấy phần trăm lợi nhuận mà bày trò hại mình?"
Vừa cạn ly đầu tiên, hồn đang thả lên mây thì nó nghe thấy từ lầu trên có tiếng đàn róc rách chảy vào tai.
Ý cảnh nhẹ nhàng, giai điệu uyển chuyển, nó ngoái đầu nhìn ra hồ, cảnh hoàng hôn trên hồ cùng với khúc cổ cầm hợp nhau đến lạ.
Cảnh phù nhạc, nhạc trợ cảnh. Bất giác Lê Ý bị cuốn trôi vào dòng cảm xúc dạt dào từ lầu trên.
Lâm Mậu thấy Lê Ý sa vào hưởng thụ nhạc khúc nhếch miệng cười đắc ý.
“Kèo này xem ra cũng không khó lắm, hà hà ...”
Thực ra Lê Ý chỉ là dễ bị sa vào cảm xúc, ý cảnh của nhạc sư. Thời đại kia nó cũng thường bất giác ngồi cả buổi trời nghe những ca khúc hoặc nhạc khúc thực sự có đầu tư về cấu trúc, ngữ nghĩa.
Giả như mấy bài thần khúc của nhạc sỹ Nguyễn Ánh 9 như “buồn ơi chào mi” “cô đơn” v.v...
Tiếng đàn đã dừng tự lúc nào, Lê Ý ngoái đầu nhìn lại thì thấy trong phòng đã có một cô gái lạ, nàng ngồi ngay ở vị thứ ba.
Dù chưa thấy qua nhưng Lê Ý chắc mẩm đây hẳn là nhạc sư vừa tấu nhạc khúc vừa rồi, cũng là nhạc sư lần trước.
Cuối cùng hôm nay cũng nhìn thất mặt, cô nàng này dung mạo không đủ để làm người ta kinh diễm nhưng lại có nét văn tĩnh thanh nhã, hơn nữa càng nhìn càng thấy dễ chịu.
Đánh giá chốc lát, Lê Ý hướng nàng thi lễ, cũng không nhìn thêm mà ngay ngắn quy vị.
Đến nhà người khác làm khách mà nhìn chằm chằm vào nữ quyến nhà người ta thì thực là thất lễ.
Xì, nói đùa cái gì, người sống ở thời đại kia có loại mỹ nữ nào chưa thấy. Cứ gặp gái xinh là mất kiểm soát bản thân thì ra đường nhìn thấy các chị em mặc áo hai dây, quần đùi đến bẹn thì thành chó dái hết à?
Lại nói, Lê Ý đã ngờ ngợ cảm thấy lần gia yến này lão Lâm hẳn là còn có ý định khác, dường như nó đã tìm được lý do cho sự bất an của mình nãy giờ.
Lâm Mậu một bộ hòa ái giới thiệu hai người với nhau.
-Đây là Lê công tử, lên các làm thơ xuống thuyền làm ăn không gì không thạo, con ta hẳn là cũng nghe qua mấy thủ thơ của hắn. Giới thiệu với hiền chất, đây là con gái thứ ba của ta, tên Khiết, mấy ngày nay tấu đàn chính là nó.
Lê Ý hướng Lâm Khiết mỉm cười hơi thi lễ, tán thán nói.
-Cầm nghệ của cô nương thực động lòng người, Ý thực sự rất khâm phục!
Lâm Khiết cũng hoàn lễ, nhẹ nhàng trả lời.
-Tiểu nữ cũng là hạng tầm thường thôi! Công tử cũng hiểu âm luật?
Lê Ý lắc đầu cười nói.
-Ý không thạo âm nhạc. Nhưng chẳng phải đây mới là chỗ đáng tán thưởng sao? Có thể để cho người không thông thạo âm luật có thể đắm chìm trong âm nhạc nào phải ai cũng có thể làm được!
Lâm Khiết hơi ra vẻ tiểu nữ nhi chanh chua ghen ghét nói.
-Công tử quá khen rồi. Văn thải của công tử như đèn tỏ trong đêm, phụ thân ta thực ra rất ít tán thưởng người khác, thế nhưng mấy ngày này trong nhà khắp nơi đều là lời lẽ ca ngợi công tử ngài đó!
Lê Ý cho là lời xã giao, cũng chưa nhận ra hương vị trong những lời này, chỉ hơi nghi hoặc nhìn về phía Lâm Mậu như muốn hỏi.
“Đang yên đang lành lão Lâm ngươi làm chuyện tốt gì á?”
Lâm Mậu thầm hô thất sách.
Dục tốc bất đạt, mấy ngày nay vì sớm được làm bố Lê Ý theo nghĩa đen, lão suốt ngày tâng bốc thằng này trước mặt con gái.
Đến giờ xem ra là bị phản tác dụng, khiến con gái đối với Lê Ý sinh ra một tầng ngăn cách.
Đứa con rể này Lâm Mậu càng xem càng hài lòng, so với Phương Tá có thể nói là không thua kém gì quá nhiều. Quan trọng là Lê Ý mới mười lăm, còn Phương Tá đã ngoài ba mươi.
Thử hỏi độ mười lăm hai mươi năm sau Lê Ý còn phát triển đến cỡ nào, vượt qua Phương Tá cũng không phải là không thể.
Con mồi đến miệng chẳng lẽ lại để vuột mất? Lâm Mậu nghĩ đến đây lắc lắc đầu mắm môi sượng sùng chữa cháy nói.
-Hà hà ... Lâu lắm mới thấy thiếu niên anh kiệt như hiền chất đây, lão phu cũng là ái tài thành tật.
Lê Ý không hỏi tới đẩy lão vào thế khó nữa, cầm chén rượu lên hướng hai cha con nhà này chúc một chén.
Rượu quá ba tuần, chủ khách nói chuyện thiên nam địa bắc thực là vui vẻ, Lâm Mậu khéo léo nhắc lái câu chuyện đến gia đình Lê Ý ở An Nam rồi giả vờ vô tình hỏi.
-...
-Nhắc mới nhớ, không biết hiền chất đã có hôn phối hay chưa?
Nhắc đến chuyện hôn sự, Lê Ý đến nhức cả đầu với bà Vân, vẻ mặt ê răng lắc đầu nói bừa.
-Hồi bá phụ, Ý đến nay vẫn chưa hứa hôn, những chuyện như thế này vẫn phải xem ý phụ mẫu.
Bà Vân mà nghe được những lời này hẳn là sẽ cầm chổi lùa nó bốn vòng quanh hầu phủ mới hả được mối hận trong lòng.
Rõ ràng là bà Vân ra sức giới thiệu cho Lê Ý hết con nhà này đến nhà khác, thằng này thì hay rồi, nhìn con gái nhà ai cũng không vừa mắt, toàn kiếm cơ chuồn êm.
Bây giờ lại một bộ nghĩa chính ngôn từ nói bừa cái gì “hôn nhân phải nghe ý phụ mẫu”.
Nói xong rồi Lê Ý lại nhớ về thân ảnh bị mình vắt ngang lên ngựa đem về từ Tâm Châu, đoạn nói thêm.
-Trong nhà còn có một cơ th·iếp.
Lâm Mậu nghe vậy gật đầu, đây là chuyện thường, cơ th·iếp ai không có?
Phong trào nuôi cơ th·iếp này nổi lên từ thời Tống, bắt đầu từ việc nuôi ca cơ trong nhà, phần để giải trí mà không cần vào thanh lâu, phần để tiếp khách.
Những năm đó đám sỹ phu nhà Tống lấy trong nhà có nhiều cơ th·iếp làm vinh, chuyện tặng cơ th·iếp của người này cho người khác lại càng được cho là nhã sự.
Đến ngày nay đã bốn trăm năm, cơ th·iếp tuy không được nuôi thành đàn như thời Tống nữa nhưng một nhà có vài bốn nàng vẫn là tiêu chuẩn thấp nhất.
Lão Lâm chưa kịp nói gì thì Lâm Khiết đã cất tiếng hỏi.
-Nếu, tiểu nữ nói nếu thôi nhé, ngày khác lệnh đường bố trí cho Lê công tử một mối hôn nhân, hôn thê của công tử lại nhất quyết yêu cầu ngài phải đuổi cơ th·iếp đi mới có thể thành hôn. Công tử định xử lý như thế nào?
Lê Ý chỗ nào còn không hiểu ả ranh con này đang nghĩ gì, một mặt nghĩa chính ngôn từ lừa dối nói.
-Cơ th·iếp của ta tuy là thân phận đê hèn nhưng đã bước vào Lê phủ tức là nữ nhân của ta. Đành rằng luật pháp không ngăn cấm chuyện này nhưng với riêng ta sẽ cực kỳ khó chịu. Lại nói, người đàn bà đã làm cơ th·iếp cho người bị đuổi ra đường lại có thể làm gì? Cuộc sống sau này ra sao? Cuối cùng, nếu hôn thê của ta nhất quyết yêu cầu như thế nghĩa là tính hay ghen ghét, nhỏ mọn. Chưa cưới vào nhà đã nhân nhượng như thế, lấy về rồi chẳng phải chó gà không yên hay sao? Ý thà ở vậy không cưới còn hơn nhắm mắt đưa chân để trong nhà mấy chục năm sau ồn ã loạn lạc như thế.
Nghiêng đầu tỏ vẻ hiếu kỳ, Lâm Khiết nói.
-Một ả cơ th·iếp mà thôi, có đáng phải vậy hay không?
Lê Ý lúc này dùng chiêu tuyệt sát – mở rộng vấn đề, nâng cao quan điểm - cười hiền hòa tiếp tục lừa dối nói.
- Cứ cho là quan điểm khác biệt đi, hơn nữa, như ta đã nói, đây không phải là vấn đề thị th·iếp! Trên đời này chỉ có không thể hoặc vô số lần, Hôm nay ta có thể tặc lưỡi nhân nhượng yêu cầu vô lý của nàng ấy thì cái gì đảm bảo ngày mai nàng ấy không đưa ra mười, một trăm yêu cầu vô lý khác?
- ...
Lâm Mậu ngồi chủ vị thấy Lê Ý dựa vào lý lẽ mà biện luận với con gái mình không khỏi giương ngón tay cái.
“Đại khoái nhân tâm a ... tiểu tài nữ, chúa tể đấu võ mồm, bà hoàng lý lẽ hôm nay lại bị khóa mồm, ha ha ha ... tiểu tử, hi vọng sau này mi có thể giữ vững phong độ, đừng như lão Lâm ta!”
0