Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Lê Dung

Unknown

Chương 88: Khu Hổ Thôn Lang

Chương 88: Khu Hổ Thôn Lang


Mùa hè ở cái xứ Hưng Hóa rừng thiêng nước độc này cái gì cũng thiếu ... ngoài muỗi.

Ngay cả người cơ địa kỵ muỗi như Trịnh Tú cũng không tránh khỏi bị vài con muỗi to như con ruồi vo ve làm phiền.

Cầm con dao găm lên xẻo một miếng thịt hoẵng nướng cho vào mồm nhai nhóp nhép, lão khoái chí ngửa mặt lên nhìn vầng trăng khuyết đã bắt đầu treo cao phía trên.

Bọn Lê Bồi, Lê Chiêm ở bên cạnh cũng thả cửa ăn to uống lớn, tiếc là không có rượu, Trịnh Tú không uống nên hai tên đệ tử như bọn hắn cũng không tiện.

[Ợ~]Lê Bồi ợ một cái rõ to rồi lấy miếng vải vốn là màu trắng bây giờ đã đổi thành cháo lòng ra lau lau con dao găm, nhỏ giọng lầm bầm.

-Từ lúc diệt ổ giặc cỏ kia đến nay không có tên nào lảng vảng quanh Mộc Châu nữa rồi, cứ thế này em c·h·ế·t vì chán mất.

Trịnh Tú khinh thường nhếch mép nói.

-Vậy thì đi xa hơn khỏi Tà Niết mà tìm, có ai cấm cản mi đâu, đừng lấy những người không thuộc quân Ưng Dương là được.

Lê Bồi một bộ hèn mọn lấy lòng nói.

-Hề hề ... thế sao được, thằng Cầm Sinh kia cũng coi là có một chút bản lĩnh của cha nó, đem gần hai ngàn quân ra khỏi Tà Niết khác gì chịu c·h·ế·t. Anh nói coi, có thể dùng người hiện tại của chúng ta đánh một trận mở đường lên Mường Mỗi trước được không!

Trịnh Tú cầm cái xương sườn hoẵng ném vào người Lê Bồi mắng.

-Lượn đi chỗ khác, lão đầu ta già rồi, không còn sức lực đấu chí như hai mươi năm trước đuổi quân Ngô nữa đâu. Ngoan ngoãn ở đây chờ quân của tướng quân Lê Ê lên chi viện. Sao đó đường đường chính chính đẩy lên Mường Mỗi, Mường Thanh là được. Ngày xưa chúng ta đánh với người Ngô là thế chân trần không sợ mang giày, cược thua cùng lắm lại lên Linh Sơn đào măng dại sống qua ngày, chúng cũng chả làm gì được chúng ta. Nay ta đã có cơ có nghiệp, chuyện mười phần chắc chín không tốt à, sao cứ phải chơi mấy trò mạo hiểm năm xưa thế?

Lê Chiêm cũng nói vun vào.

-Dù sao đánh được một dải từ Mai Châu lên đến Việt Châu cũng coi là hoàn thành một phần nhiệm vụ rồi, giờ này cầu ổn là hơn. Cứ dựa theo kế hoạch đã định mà bố trí hình thế, tạo dựng chỗ đứng chân ở mấy châu miền nam cho tốt, mở đường lớn, đảm bảo hậu cần tiếp tế cho đại quân là được.

Lê Bồi nhìn binh lính hò hát vui vẻ khắp Mộc Châu, cuối cùng cũng nghe lời phải, không nhắc đến chuyện đánh mở đường nữa.

Trịnh Tú xẻo thêm một miếng thịt hoẵng chậm rãi nhai nuốt, đoạn liếc xéo Lê Bồi nói.

-Anh biết mi vẫn luôn muốn kiếm một tước hầu để con cháu đời đời được hưởng tập ấm, mi sợ qua lần này không còn cơ hội tham chiến kiếm quân công nữa.

Lê Bồi cũng không chối cãi, trong hàng tướng lãnh Lam Sơn còn được cầm quân quyền một vệ hiện tại cũng không nhiều. Xét trên phương diện này lão cũng coi là tương đối mĩ mãn.

Thế nhưng ... tổng quản một vệ chung quy là chức quan của lão mà thôi, con trai trưởng thừa vũ dũng nhưng thiếu mưu lược, đến khi lão c·h·ế·t đi sợ là không giữ được vinh hoa phú quý như bây giờ nữa.

Suy cho cùng, ai lại không muốn phấn đấu trèo lên mâm trên để kiếm cho con cháu một cái bát sắt, đời đời được chia cổ tức trong cái công ty cổ phần Đại Việt này cơ chứ!

Thấy Lê Bồi cũng không phản bác, Trịnh Tú nhoài người về phía lão nói nhỏ.

-Mi cứ an tâm, xứ Hưng Hóa này sớm thì dăm năm, muộn thì mười năm nữa sẽ có đánh lớn.

Lê Bồi khóe mắt hơi nhấc, nghiêng đầu nhìn Trịnh Tú.

-Ý anh là?

Trịnh Tú cũng không trả lời thẳng, nhìn Lê Chiêm một cái rồi cả hai bật cười sằng sặc, cười một tràng dài rồi Trịnh Tú mới chậm rãi hỏi.

-Bồi, mi cho rằng tình hình Hưng Hóa như thế này, triều đình Đông Kinh có thể sử dụng biện pháp quân sự để giải quyết vấn đề hay không?

Ngẫm nghĩ một lát, Lê Bồi chậm rãi lắc đầu.

-Không dẹp được! Người Thái tản mạn quen rồi, hôm nay g·i·ế·t Cầm Sinh thì ngày mai sẽ có Xa Sinh, Hoàng Sinh, Vi Sinh v.v...lên thay mà thôi. Trung thực mà nói, em cho rằng triều đình không nên phí sức trực trị miền sơn cước này làm gì, được đất này không đủ giàu, được dân này không đủ dùng, lợi bất cập hại mà thôi.

Trịnh Tú cùng Lê Chiêm đồng thời gật đầu, bọn hắn cũng cho là ... mà không, phải là bọn hắn cũng từng cho là như vậy. Lê Chiêm chỉ tay về hướng tây thổn thức nói.

- Trước kia em cũng cho là như vậy, thế nhưng anh có biết phía sau Đại Tây Sơn hùng vĩ kia là gì không?

Lê Bồi lắc đầu.

-Ta chỉ biết ở hướng đó là Vạn Tượng, nước ấy không phải rặt một vùng rừng núi hiểm trở sao?

Lê Chiêm cười nói.

-Đúng, đó là Vạn Tượng, nhưng những gì chúng ta biết về Vạn Tượng chỉ dừng lại ở miền đông mà thôi. Ghi chép của thương đoàn từ Lan Nạp trở về lại vẽ nên một bức tranh khác. Vượt qua rừng núi miền đông Vạn Tượng bất kể đi về phía tây hay nam đều là một vùng đồng bằng bạt ngàn trù phú, rộng gấp cả chục lần vùng Kinh Lộ của nước ta.

Trịnh Tú nhổ miếng xương hoẵng ra bổ sung.

- Cái tên Lan Nạp, dịch ra tiếng Thái có nghĩa là một trăm vạn cánh đồng, Đại Thành cùng miền nam Vạn Tượng còn rộng lớn và màu mỡ hơn. Bồi, mi biết điều đó có nghĩa là gì sao?

Nghe đến đây, Lê Bồi không nhịn được ngọn lửa tham lam cháy hừng hực trong mắt, giọng khàn khàn nói.

-Thuế ruộng!

Trịnh Tú ngất ngưởng ra sức lừa dối cười nói.

-Đúng vậy, năm đó vì sao chúa công phải dày công biên ra chuyện trả kiếm Thuận Thiên ở Lục Hồ? Chẳng qua là để danh chính ngôn thuận khống chế khu vực thuế ruộng màu mỡ nhất Đại Việt mà thôi. Thử nghĩ xem, nếu có thể khống chế những đồng bằng rộng lớn ở bên kia Đại Tây Sơn thì quốc lực Đại Việt sẽ bành trướng đến mức nào? Cổ tức được chia cho chúng ta lại ngồn ngộn đến đâu kia chứ.

Lê Bồi cũng là hạng đã thấy việc đời, rất nhanh dứt ra khỏi tấm bánh vẽ của Trịnh Tú cùng Lê Chiêm đút cho lão.

-Chờ đã, chúng ta đang nói đến Hưng Hóa cơ mà.

Lê Chiêm thỏa mái nói.

-Từ Đại Việt sang Vạn Tượng có năm con đường lớn có thể hành quân. Đường thứ nhất từ châu Ngọc Ma (Nghệ An) đường thứ hai từ châu Trà Lân (Nghệ An) đường thứ ba từ phủ Thanh Đô (Thanh Hóa) đường thứ tư từ phủ Gia Hưng (Sơn La) đường thứ năm từ phủ An Tây (Điện Biên). Anh nói xem, năm đường hành quân có đến hai đường phải đi qua Hưng Hóa, nếu ta không dẹp yên, nắm chắc được khu vực này thì tươn lai đại quân chắp cánh bay qua Đại Tây Sơn đánh Vạn Tượng chăng?

Trịnh Tú cũng nhả cục xương trong miệng ra, lão lạt nói.

-Lùi một bước, cứ cho là chúng ta không có ý tây chinh đi, ngược lại cái gì có thể đảm bảo người Vạn Tượng không tìm cách khẳng đinh vai trò bá chủ của mình đối với vùng sơn cước miền đông Vạn Tượng?

-Đúng vậy, đại nhân Lê Khôi nói người của Nhập nội Kiểm sát ty báo tin từ Vạn Tượng về, Vương tử của Vàng Bu Lý (Chao Wangburi) đã lên ngôi cao ở Chiềng Thông (Luang Prabang). Kẻ này là người có đại trí tuệ, thâm trầm mà thạo ẩn nhẫn, ung dung sống qua thời kỳ tanh máu của nàng Keo Phimpha. Với thủ đoạn của kẻ này, muộn nhất mười năm nữa hắn sẽ một lần nữa đưa Vạn Tượng trở lại đỉnh cao của sức mạnh, khi đó một cuộc thư hùng để quết định ai mới là chúa tể xứ Hưng Hóa này là không thể tránh khỏi.

Đúng lúc này, một thanh âm trầm thấp hữu lực từ phía sau cất lên làm cả ba lão già giật nảy cả mình.

Quay đầu lại nhìn đã thấy một thân ảnh cao hơn bốn thước rưỡi (> 1m8) cơ bắp lực lưỡng đã đứng ở sau lưng tự lúc nào.

Trịnh Tú quay lại nhìn thấy Đỗ Lam đứng sau lưng Lê Ê nhún vai ra hiệu hắn thực sự không dám báo trước, cho hắn một vạn lá gan cũng không dám ngăn cản vị đại lão này.

Trịnh Tú bèn thở dài chắp tay hướng Lê Ê vái nói.

-Phủng Thánh quân Đô Tổng quản Trịnh Tú tham kiếm Trấn man Tướng quân.

Bọn Lê Bồi, Lê Chiêm cũng theo đó hành lễ theo, Lê Ê xua tay ra hiệu không cần phiền hà, đoạn nháy mắt với hai lão già hai bên âm dương quái khí nói.

-Thấy không lão Quy, lão Dịch, mỗ đã nói lão Tú này chắc chắn là ở trên này ăn ngon uống sướng, đâu có như mấy khúc xương già chúng ta vắt dái lên cổ chạy chỉ lo không kịp giờ dẹp loạn.

Lê Quy cùng Lê Dịch ở bên cũng không tiện hưởng ứng, chắp tay chào bọn Trịnh Tú rồi có chút bất lực liếc xéo Lê Ê.

Đi với lão đại miệng tiện như Lê Ê không tổn thọ cũng có nguy cơ bị người ta đánh c·h·ế·t, cả hai người đều không hẹn mà cùng tự dặn lòng mình lần sau có c·h·ế·t cũng không theo hầu tên này.

Lê Ê cũng chả để ý hai tên phụ tá của mình nghĩ gì, lão vẫy tay gọi bọn Lê Niệm, Lê Thọ Vực đã đang nhỏ giãi đứng ở xa lại, cắt cho mỗi tên một miếng, vừa chia vừa nói.

-Tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều vào, theo lão già ta phi ngựa đi đường núi từ trưa đến giờ hắn là bọn mi đói lắm.

Cắt chia xong rồi lão tự cắt cho mình một miếng thịt hoẵng to hơn phần của cả hai tên kia cộng lại nhai ngấu nghiến. Vừa nhai vừa cắt thêm mấy miếng nữa cho Lê Quy, Lê Dịch.

Lần này hai lão cũng không chối từ, phi ngựa là chuyện tốn thể lực,trưa nay thử s·ú·n·g xong Lê Ê cắt cử công việc cho mấy tên thân tín rồi cùng bọn hắn dẫn hai trăm thân binh phi ngựa theo đường núi đến Mộc Châu.

Ăn xong miếng thịt hoẵng to tổ bố rồi Lê Ê mới thở phào một hơi, khoác vai Lê Chiêm cảm thán nói.

-Người Lạc Việt chúng ta đúng là không thiện thói du mục, mới nửa ngày trời ngồi trên ngựa đã mệt gần c·h·ế·t. Đúng rồi, lão Tú, lúc nãy đang nói đến chuyện gì ý nhỉ?

Trịnh Tú làm như không thấy Lê Ê đem một tay dầu mỡ chùi vào áo Lê Chiêm, người sạch sẽ như lão chúa ghét loại ăn bốc xong chùi tay vào áo người khác như thế này.

Cố nén ghét bỏ, lão không mặn không lạt trả lời.

-Hồi tướng quân, đang nói đến chuyện vì sao phải dẹp yên Hưng Hóa.

Bàn đến chuyện chính sự, Lê Ê như trở thành một con người khác, lão ngồi thẳng lưng dậy, trầm giọng nói.

-Để làm yên ổn Hưng Hóa, các triều đại trước đều sử dụng phương pháp vỗ về, hòa thân, cốt là để cho chúng không quấy phá là được. Đừng nhìn ta, đây là lời thằng nhóc Thọ Vực. Trước khi ta xuất chinh, Trịnh Khả đã nói lần này đánh tan quân phản loạn xong triều đình sẽ thực thi một loạt biện pháp nhằm ít nhất là đưa được vài khu dân cư lên đây kèm quan lại trực trị. Nếu mọi chuyện thuận lợi thì có thể sẽ xây dựng đường xá liên thông từ miền xuôi lên xâu chuỗi tất cả các khu định cư lớn lại làm một.

Lê Bồi lúc này mới thất thanh nói.

-Làm sao có thể? Bọn người Thái ở xứ Hưng Hóa này tản mạn quen rồi, chúng sẽ không bao giờ chấp nhận đâu.

Lê Ê gật đầu nói.

-Ta cũng cho là như thế, nhưng Trịnh Khả nói đến một phương pháp, ta cũng nghĩ là có cơ hội thành công.

Đoạn lão hướng Lê Chiêm hỏi.

-Gia chủ nhà mi hẳn là đã bắn tin lên đây rồi chứ.

Lê Chiêm cũng không để ý lúc nãy bàn tay mỡ màng của Lê Ê lau chùi trên người mình, thỏa mái hướng lão gật đầu xác nhận nhả ra bốn chữ.

-Khu hổ thôn lang.

Lê Ê cười âm hiểm nói.

-Đúng vậy! Để kẻ địch bên ngoài tới công, khiến bọn chúng phải chủ động cầu cạnh triều đình ra mặt. Đến khi đó bất kể triều đình đưa ra điều kiện như thế nào chúng cũng phải nhân nhượng, ít hay nhiều mà thôi.

Lê Dịch lúc này mới nhíu mày nói.

-Làm như vậy phải chăng quá mức?

Lê Ê đứng dậy, theo chân bọn Trịnh Tú đi vào căn nhà sàn lớn nhất ở trung tâm Mộc Châu, vừa đi vừa bá khí bừng bừng nói.

-Lúc phi thường thì làm chuyện phi thường để đạt mục đích phi thường. Tình thế hiện tại không cho phép chúng ta có chút lòng dạ đàn bà nào. Lại nói, chúng là người Thái chứ nào phải người Lạc Việt. Trên danh nghĩa, chúng là con dân Đại Việt nhưng chưa chắc đã là con dân triều đình!

Lê Quy nãy giờ không nói câu nào bây giờ cũng đặt câu hỏi.

-Tướng quân, chúng ta kiếm con hổ ở đâu để lùa đàn sói Hưng Hóa đây?

Nhìn trước ngó sau một lúc cuối cùng Lê Ê cùng tìm thấy một tấm bản đồ, chỉ vào phía tây bắc của bản đồ nói.

-Vạn Tượng mới trải qua thời kỳ hỗn loạn đẫm máu của nàng Keo Phimpha, sẽ cần năm đến mười năm mới khôi phục được sức mạnh. Trong thời gian sắp tới con hổ chúng ta có thể sử dụng được là ở đây.

Mọi người dõi theo vị trí ngón tay của Lê Ê, chỉ thấy phía bắc Vạn Tượng có một vương quốc rộng gấp hai đến ba lần xứ Hưng Hóa, được chú thích là ... Xa Lý.(1)

Chú thích:

(1)Xa Lý là một tiểu quốc tương đối hùng mạnh của người Thái ở thượng nguồn sông Mê Kông, nay là địa cấp thị Tây Song Bản nạp, một phần của địa cấp thị Phổ Nhĩ thuộc tỉnh Vân Nam cùng một phần tỉnh Phongsaly của Lào. Trong chiến dịch tây chinh 1479, cánh quân phía bắc của tướng Trịnh Công Lộ (chính là nhân vật Trịnh Đạo trong truyện) chịu trách nhiệm chặn quân tiếp viện của nước Xa Lý đến Vạn Tượng (nếu có).

Chương 88: Khu Hổ Thôn Lang