Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Lê Dung

Unknown

Chương 89: Miếng Ăn

Chương 89: Miếng Ăn


Người Vạn Tượng với Hoàng tộc họ Lê có thù, từ buổi Thái Tổ dấy nghĩa ở Thanh Hóa, người Vạn Tượng giả cách đem ba vạn quân đến giúp nhưng thực ra là hợp quân với người Minh đánh kẹp quân Lam Sơn.

Thứ thủ quân Thiết Đột đời thứ nhất là Lê Thạch - cháu gọi Thái Tổ Lê Lợi bằng chú ruột - c·hết trận trong khi truy đuổi quân Vạn Tượng.

Sau khi đại sự thành công, vua cho đánh Vạn Tượng trả thù này thì c·hết thêm Thứ thủ quân Thiết Đột đời thứ hai là Lê Lâm – đứa con cuối cùng của Lê Lai - Lê Lợi vẫn thường hối tiếc về việc này.

Đến thời Lê Nguyên Long, Vạn Tượng tuy vẫn chưa hoàn hồn sau thời đại hỗn loạn và tanh máu của nàng Keo Phimpha nhưng vẫn can thiệp vào thế cuộc ở Hưng Hóa.

Bất kể là Cầm Cương nổi dậy ở Mường Thanh hay Cầm Nghiễm ở Mường Mỗi đều có bàn tay Vạn Tượng thúc đẩy cả.

Một cuộc tranh đấu giữa hai bên là khó có thể tránh khỏi, chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Dựa vào tin tình báo của Nhập nội Kiểm sát ty từ Vạn Tượng báo về, Vương tử Vàng Bu Lý (Chao Wangburi) - nay đã trở thành vua Chakkaphat Phaen Phaeo - luôn thể hiện mình là một người khôn ngoan và giàu lòng kiên nhẫn.

Từ hành tích của vị vua này, cả Lê văn Linh, Lê Thụ, Nguyễn Xí lẫn Trịnh Khả đều kết luận rằng rất ít có khả năng Vàng Bu Lý sẽ hao tâm tổn trí vào một cuốc phiêu lưu quân sự trước khi hoàn toàn ổn định lại tình hình Vạn Tượng.

Vậy nên để gây áp lực lên Hưng Hóa, mấy lão già vô sỉ liền nhớ thương tới “Cảnh long Kim điện quốc” ... mà cũng không phải, trong giấy tờ Đại Minh cùng Đại Việt phải là “Xa Lý Tuyên úy Sứ ty” mới đúng.

Nước Xa Lý được Mạt Nhã Chân thành lập từ cuối thế kỷ XII, sau con cháu Mạt Nhã Chân tiếp xúc với văn hóa Hán đổi họ thành họ Đao.

Lê Bồi dường như không nhịn được, lên tiếng hỏi Lê Ê.

-Tướng quân, chúng ta xua con hổ Xa Lý đến gây sức ép cho đám sói hoang ở Hưng Hóa kiểu gì?

Lê Ê kéo ghế xếp lại ngồi thật thỏa mái mới châm chọc hỏi ngược lại.

-Vua Thái hiện tại của nước Xa Lý là Đao văn Trì, tên này là hậu duệ đời thứ mười hai của Mạt Nhã Chân, đương buổi bừng bừng khí thế làm nên một phen cơ nghiệp. Mi nói xem, nếu người của thương hội Vĩnh Xương “vô tình” cho hắn biết triều đình Đông Kinh đã dần mất kiên nhẫn với Hưng Hóa, sắp tới lại phải tiến hành chiến tranh với Chiêm Thành ở phía nam, trong vòng mười năm tới sẽ không đem quân lên thủ hộ khu vực này. Cơ hội tiến vào Mường Thanh dễ dàng như thế Đao văn Trì có kiềm chế nổi không?

Lê Chiêm cũng lầm bầm.

-Mường Thanh, hết thảy đều vì Mường Thanh thôi!

Mường Thanh!

Truyền thuyết của người Thái kể lại rằng.

Thuở hồng hoang loài người là một giống loài hung tàn và thô lỗ, một vị thần vĩ đại đã dùng lũ lụt để tiêu diệt hết đi.

Duy chỉ có ba vị phù nạm có lòng nhân nghĩa, được vị thần kia cứu rỗi và đem về thiên quốc để sau này tạo ra loài người mới thay thế loài người cũ.

Sau khi hồng thủy qua đi, vị thần kia gửi ba vị phù nạm cùng một con trâu trở lại nhân gian để canh tác đất đai.

Ba vị phù nạm và con trâu thần đến vùng đất rộng rãi và trù phú tương tự với thiên quốc. Đặt tên cho vùng đất này là Mường Thanh – nghĩa là “xứ trời” hay “thiên quốc”.

Sau khi cày ải hết đất Mường Thanh, con trâu thần để lại thân xác ở nhân gian.

Trên xác con trâu thần mọc lên một cây mướp, từ trên cây mướp loài người mới xuất hiện.

Những quả mướp được hái bằng thanh sắt nung nóng thì người sinh ra từ đó hơi đen, gọi là người Xá.

Những quả mướp khác được cắt bằng dao thì sinh ra người có làn da sáng màu hơn gọi là người Thái.

Người Xá thì di cư đi ngay, còn người Thái thì ở lại thung lũng Mường Thanh dưới sự chỉ dạy của các vị thần.

Khi dân số tăng lên, người Thái lại một lần nữa nảy sinh các thói xấu của loài người cũ trước kia.

Vì không muốn một lần nữa giáng hồng thủy hủy diệt văn minh, vua của các vị thần đã cử một đứa con của mình hạ phàm chỉ dạy cho người Thái cách để hành xử đúng mực và giải quyết tranh chấp với nhau.

Thần cai trị Mường Thanh trong vòng hai mươi lăm năm, trước khi trở về thiên quốc, thần chia xứ Thái làm bảy phần cho bảy huyết duệ của mình.

Con cả Khoun Lo cai trị Mường Sua (Luang prabang) con thứ hai Khoun Phalan cai trị Mường Sipsong Panna (Xa Lý) con thứ ba Khoun Chulong cai trị Mường HouaPhanh (Hủa Phăn) con thứ tư Khoun KhamPong cai trị Mường LanNa, con thứ năm Khoun In cai trị Mường Ayuthaya, con thứ sáu Khoun Kom cai trị Mường Hongavasdi (Intharapat/ Miến Điện) con thứ bảy Khoun Chuang cai trị Mường Phuan (Xiêng Khoảng).

Tất cả con cháu của thần tản ra cai trị các nơi đều coi Mường Thanh là đất tổ, suy tôn thần là Khoun Borom - thánh vương của các bộ tộc Thái.

Tuy là câu chuyện này nghe cực kỳ vô lý vì nó bao gồm tất cả tổ tiên của các vương quốc Thái hùng mạnh. Tuy nhiên - giống như chú cháu vô sỉ Lê Nguyên Long, Lê Ý tuyên truyền chuyện Âu Cơ trăm trứng – sự thực là gì không quan trọng, quan trọng là nó có lợi cho mưu đồ của những người cầm quyền.

Lê Bồi không thể không thừa nhận Lê Ê nói đúng, cái bánh Mường Thanh là một miếng mồi ngon mà không một vương quốc Thái nào có thể từ chối - miễn là nó đủ mềm để ăn.

Lê Chiêm cười nhạt thúc vai Lê Bồi nói.

-Thử đặt bản thân vào vị trí Đao văn Trì, một khi nghe tin Đại Việt đang bận rộn với Chiêm Thành, còn Vạn Tượng thì lo dọn dẹp đống hỗn loạn từ thời nàng Keo Phimpha anh sẽ làm thế nào? Đây là tổ địa đấy! Để cho có tương quan, anh cứ thử tưởng tượng anh cầm hoàng kỳ chữ 黎(Lê) dẫn quân tiên phong khôi phục lãnh thổ Nam Việt quốc, làm lễ tế nam giao ở thành Phiên Ngung...

Lê Bồi không tự chủ được theo lời Lê Chiêm mà mường tượng, chỉ chốc lát, lão lắc đầu lia lịa rồi tự tát cho mình một phát.

Lê Bồi cảm thán, vinh dự này quá lớn, chính bản thân lão cũng không chắc mình có cầm lòng được hay không.

Lê Ê chỉ cười, cũng chẳng giải thích gì thêm nữa, lão mân mê từng đường vân thể hiện bình độ trên tấm bản đồ trước mặt, miệng tấm tắc nói.

-Tấm bản đồ này là ai vẽ? Cách biểu đạt cực kỳ trực quan sinh động, ngay cả lão đầu như ta cũng có thể dễ dàng mường tượng được đâu là núi cao, đâu là vực sâu.

Lê Chiêm nở nụ cười tự đắc nói.

-Hồi tướng quân, cách vẽ bản đồ này là do tiên nhân truyền cho thiếu chủ nhà mỗ, sau này ngài ấy truyền cho dẫn đạo của thương hội dặn đi đến đâu cũng phải vẽ bản đồ đem về Cẩm Giang. Mấy năm nay người của thương hội Vĩnh Xương ngang dọc khắp một vùng phía tây Đại Tây Sơn, đến nay đã có bản đồ chi tiết sông núi các quốc gia của người Thái, Miến. Bắc đến Mạnh Mão (Lộc Xuyên/ Vân Nam) Xa Lý, tây đến Lan Nạp (LanNa) Đông Hu (Toungoo) A Ngõa (Ava) Bột Cố (Pegu) nam đến Tố Khả Thái (Sukhothai) Đại Thành (Ayuthaya) Chân Lạp (Khmer)v.v...

Lê Ê cười khà khà thỏa mãn.

-Tốt, biết mình biết người, trăm trận không nguy, quan quân triều đình mà có loại bản đồ này thì việc quân cơ hẳn là sẽ có điều được cải thiện.

...

Đại quân từ Bài Mộc lên Mộc Châu cuối cùng lại mất tới hơn bốn ngày, không khác được, đám bảo bối của Phủng Thánh quân quá nặng nề. Bọn dân phu phải vừa đi vừa mở rộng đường mới có thể vận chuyển mấy khẩu pháo nặng tới mười sáu tạ (960 kg) này lên đến nơi.

Trịnh Tú cưỡi ngựa ra đón, từ xa nhìn thấy Đinh Bảng liền nhảy xuống ngựa vỗ vai khen thằng này khéo, chỉ mất hơn bốn ngày đã đến nơi.

Lão còn tưởng phải mất sáu đến bảy ngày mới kéo được pháo từ Bài Mộc lên Mộc Châu.

-...

-Đoàn vận lương của chúng ta sẵn xe đẩy vận lương đến gần ba ngàn chiếc, thấy đường khó quá cháu cho tháo hết lương xuống đem đi san đường núi. Đoạn đường từ Bài Mộc lên Mộc Hạ hết thảy gần trăm dặm đường núi chia làm mười hai đoạn cùng làm, chỉ ba bốn ngày đã mở rộng đường chỉ vừa cho ngựa qua thành đường cho xe qua. May mà đoạn đường còn lại từ Mộc Hạ đến Mộc Châu đã có đường lớn, không cần san đường nữa, nếu không hẳn còn phải mất thêm ba bốn ngày mới tới.

Đám lính của quân Ưng Dương thấy xe tiếp tế đên tên nào tên nấy háo hức quây lấy. Bọn hắn đã mấy tháng trời phải ăn thứ gạo đồ nhạt toẹt trong kho rồi, bây giờ chỉ thèm một miếng cơm sốt thơm lừng.

Quan quân nhu lắc đầu nói.

-Anh em, bọn mỗ lần này lên Hưng Hóa cũng là đánh trận, chỉ đem gạo đồ thôi, muốn gạo tươi phải chờ năm sau!

Đám binh sỹ nghe thấy thế tên nào tên nấy ỉu xìu lại quay về quân doanh.

Một tên quản sự của thương hội Vĩnh Xương theo quân chạy lại chỗ Lê Chiêm báo cáo gì đó. Trong đoàn thuyền tải quân tải lương lên Hưng Hoa chuyến này có hơn một trăm chiếc thuyền sông của thương hội, đây đã là hơn một phần ba số thuyền sông có thể điều động.

Các hoạt động vận chuyển khác của thương hội cũng cần thuyền sông, dùng số thuyền này theo quân tải lương lên Hưng Hóa đã là hết sức.

Lê Chiêm tập trung nghe một hồi rồi gật đầu xua tay bảo chúng đem đồ ra kho phía sau.

Lê Ê thấy vậy tò mò hỏi.

-Sao bọn mi mang nhiều đồ lên đây thế? Chúng ta đi đánh giặc chứ có phải đi buôn đâu! Mang dược liệu,đồ sắt v.v. thì cũng thôi đi. Còn mang theo cả mấy thứ đồ lỉnh kỉnh, đùm đùm gói gói làm gì?

Lê Chiêm thấy Lê Ê có vẻ sốt sắng, mỉm cười giải thích.

-Hồi tướng quân, ngài cứ yên tâm, thương hội đem những thứ này lên Hưng Hóa là vì tăng chiến lực của đại quân cả. Tuyệt đối không làm trễ nải chuyện quân cơ. Không dấu ngài làm gì, tất cả những thứ đùm đùm gói gói đang được xếp vào kho phía sau đều là quân lương cả.

Lê ê nghe thế có chút bất ngờ.

-Quân lương? Chẳng phải quân triều đình xuất chinh đã có gạo đồ đem theo hay sao? Vì sao còn cần quân lương nữa?

Lê chiêm không vội không chậm trả lời.

-Hồi tướng quân, đây là thử nghiệm thôi. Gạo đồ tuy là rất dễ bảo quản nhưng hàm lượng dinh dưỡng thấp. Mỗi ngày một người trưởng thành cần ăn tới một cân rưỡi đến hai cân gạo (900-1200 gram) tùy đặc thù công việc, càng nặng nhọc ăn càng nhiều. Loại quân lương mới này có hàm lượng dinh dưỡng cao hơn, mỗi ngày chỉ cần ăn 10 đến 11 lạng (375-410 gram) là đã đủ no. Có thứ lương này, trên cùng một đơn vị phu dịch có thể đem nhiều ngày lương hơn, thậm chí lương đem theo trên người binh lính cũng có thể tăng lên, không còn là ba ngày lương nữa mà có thể tăng lên bảy ngày, mười ngày.

Loại lương khô này chính là thứ lương thực ném c·h·ó c·h·ó c·h·ế·t mà em gái Lê Ý - Lê Điềm khinh ghét.

Năm ngoái Lê Ý dùng gạo, kê, bột mì, đậu xanh, đường, bột ngọt, muối v.v... Trộn vào với một lượng lớn cá khô xay đem hấp chín. Thứ này dùng khuôn ép thành hình rồi đem sấy khô là thành loại lương khô đủ cứng để làm tường thành Cẩm Giang trong miệng Lê Điềm.

Thuyền của thương hội Vĩnh Xương từ Bắc Trực Lệ trở đều về chở đầy bột mì là để làm thứ này cả.

Từ năm ngoái đến nay, Lê Ý đã phải mở thêm hai phân xưởng nhỏ ở mặt bắc của thành Nghi Sơn để làm loại lương khô này.

Lê Chiêm vẫy tay gọi tên quản sự của thương hội đến bảo hắn lấy lại đây một ít hàng mẫu.

Chỉ một lát sau tên quản sự đã quay lại, hai tay bưng lấy một thùng đầy ắp những khối vuông vắn gói bằng lá chuối khô.

Lê Ê mở vật được bao bằng lá chuối khô ra, chỉ thấy ba miếng khô khô cứng cứng được cắt gọt chuẩn xác xếp chồng lên nhau.

Mỗi miếng to bằng ba ngón tay, dày độ một ngón tay.

Lão đặt lên mũi ngửi ngửi đã nghe thấy mùi dầu mỡ cùng hành thơm phưng phức dâng lên.

Lê Ê há mồm cắn một miếng, có hơi cứng nhưng vẫn ăn được, lão thỏa mái nhai rau ráu.

Chậm rãi nhai nuốt, trong miệng lão tràn đầy vị đậm đà mang theo một chút ngọt của ngũ cốc.

-Hương vị không tệ, hơi tanh nhẹ, hình như trong đó còn có cả cá à.

-Vâng, cá đánh bắt ở bể đông ngay lập tức được phân loại rồi đem đi đồ, sau đó phơi khô rồi nghiền ra thành bột trộn vào ngũ cốc ạ.

Chỉ vài ba miếng Lê Ê đã chén gọn miếng lương khô, chẳng mấy chốc lão cảm thấy khát nước. Lê Chiêm dường như đã dự liệu từ trước, lấy bình nước ra đưa cho lão.

Lê Ê tu một hơi hết nửa bình.

Cái bụng vừa nãy còn kêu òng ọc, bây giờ đã không còn cảm giác đói nữa. Trái lại, còn như có một thứ gì đó đang nở ra khiến bụng lão có cảm giác hơi đầy.

Lê Ê mắt sáng quắc quay đầu lại hỏi Lê Chiêm.

-Chỉ ăn một miếng bằng ba ngón tay đã ngang bụng rồi? Có dễ sản xuất không? Loại quân lương này một năm có thể cung cấp bao nhiêu tạ?

Không thể trách Lê Ê tỏ thái độ nghiêm trọng, phải biết quân lương xuất khỏi kho mười phần thì bảy phần bị phu phen ăn dọc đường, chỉ có chưa đến ba phần có thể dùng vào việc chinh chiến.

Với loại quân lương mới này, Lê Ê đồ rằng mười phần xuất kho có thể đến tiền tuyến ít nhất sáu phần.

Ba phần chênh lệch này nghĩa là quân lương gấp đôi, nó cung cấp cho tướng lãnh không gian, thời gian rộng hơn để đưa ra các quyết định chiến thuật.

Đôi khi, những quyết định chiến thuật đó có thể xoay chuyển kết quả của cả một cuộc chiến.

Lê Chiêm mỉm cười tự tin hướng Lê Ê vái nói.

-Miễn là đầy đủ nguyên liệu, quân lương cho mười vạn đại quân cũng không phải không thể.

Nghe lời này, hơi thở của Lê Ê bỗng dưng nặng nề đến lạ.

Chương 89: Miếng Ăn