Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Lê Dung
Unknown
Chương 90: Guồng Quay
Lê Ê thấy điệu cười đáng ghét của Lê Chiêm liền tức nổ phổi, lão vung chân sút vào đít hắn một cái, gằn giọng chửi.
- Có thứ tốt như thế này, vì sao không nói sớm? Các người không biết đây là tội lớn, làm hỏng việc quân cơ sao?
Đây nào phải việc nhỏ? Phải biết lần này lão chỉ đem có năm sáu ngàn quân lên Hưng Hóa là vì thiếu lương.
Nếu sớm biết có loại lương thực tốt như thế này thì bằng mấy lão cũng phải đem lên một vạn đến một vạn hai ngàn quân.
Quái đản thật, lão chẳng hiểu vì sao đến bây giờ Lê Chiêm mới nói. Chẳng lẽ Lê Khôi, Trịnh Khả không muốn nhanh chóng dẹp loạn ở xứ Hưng Hóa này sao?
Lê Chiêm cũng chẳng phản kháng, để Lê Ê đá xong mới đưa tay xoa đít cười khổ nói.
- Tướng quân ngài đâu phải không biết việc lựa chọn quân lương chính thức thay thế gạo đồ nghiêm ngặt đến mức nào! Tình hình trên triều ngài cũng tường tỏ, thái độ của những kẻ kia trước sau như thế nào? Tiểu nhân đồ là cứ theo quy trình bình thường thì không có nửa năm một năm thử nghiệm đừng hòng được phổ cập trong quân. Vậy nên cuối cùng vẫn phải đem lương lên đây thử nghiệm trước. Chúng ta ở trên này thu thập phản hồi trực tiếp từ binh lính rồi đẩy bọn chúng vào thế sự đã rồi, không sao phản bác được, đến lúc đó muốn làm gì cũng dễ.
Lê Ê nghe Lê Chiêm đưa ra lý do thoái thác cũng không khỏi gật đầu.
Không nói đâu xa, ngay chính bản thân lão cũng từng là một phần trong đám kéo chân sau triều đình đó.
Suy cho cùng cũng chỉ là ai vì chủ nấy. Những kẻ kia ở vị trí đó hưởng thụ từng ấy lợi ích của gia tộc, bây giờ lợi ích gia tộc bị đe dọa, chúng không thể nào làm khác được.
Hơn bất cứ ai khác lão tin rằng khi lợi ích của gia tộc được đảm bảo thì lòng trung quân ái quốc của chúng cũng không thua kém bất cứ kẻ nào.
Thở dài một tiếng, lão lại hỏi Lê Chiêm.
- Nói thật đi, bây giờ ở Nghi Sơn đã tích lũy được bao nhiêu loại lương thảo mới này rồi?
Lê Chiêm cũng không giấu diếm gì Lê Ê, cười hề hề nói.
- Bẩm tướng quân. Loại lương thảo này đã bắt đầu được sản xuất từ cuối năm ngoái, đến nay đã lưu kho được hơn bốn ngàn một trăm tạ (246 tấn). Nếu tính toán của chúng ta không có gì nhầm lẫn thì hẳn là đủ cho hai vạn người ăn trong vòng một tháng. Lùi một bước, kể cả tính thoáng tay một chút đi chăng nữa thì ít nhất cũng đủ cho hai vạn người ăn trong vòng hai mươi lăm ngày. Trước hết mới chỉ đem độ hơn một trăm tạ lên cho binh lính ăn thử, nếu đạt yêu cầu thì thuyền từ Nghi Sơn sẽ tải hết số còn lưu kho lên đây trong vòng hai tháng.
Lê Ê nhẩm tính, đại quân của lão hết thảy độ trên dưới ba vạn người. Trong đó một vạn bốn ngàn người đã đem theo lương từ trước, hai ngàn quân Ưng Dương đóng quân ở đây cũng có lương thảo đủ ăn tầm nửa năm.
Nghĩa là kho lương ở Bài Mộc chỉ phải lo ăn uống cho độ một vạn bốn ngàn người do lão đem lên.
Tính như vậy số lương trong tay lão chí ít cũng phải đủ cho gần bốn tháng chinh phạt. Bây giờ lại có thêm số lương mới đủ cho hai vạn người ăn trong vòng một tháng.
Vậy thì cuộc chinh phạt lần này của lão chí ít cũng có thể kéo dài 5 tháng.
Không có nỗi lo về lương thảo, Lê Êcó một vạn cách có thể bình định cuộc phản loạn này.
…
Trời cao cao núi xanh xanh, trên quả đồi ngay phía bắc Mộc Châu Có mấy tên thanh niên đang quây quần lại bên bếp nướng?
Lên Niệm ngồi nướng đồ ăn đưa tay giật cái lạp sườn trong miệng Đỗ Lam ra, vẻ mặt ghét bỏ nói.
- Cái này còn sống, chốc nữa nướng chín mới ăn được. Lẽ nào chỉ mấy tháng ở trên này đã biến Đỗ công tử phong độ ngời ngời lại trở thành một tên dã nhân hay sao? Nếu để cho các vị cô nương ở Lạc Văn hiên biết được tin này hẳn sẽ phải khóc đến lê hoa đái vũ.
Lê niệm không hỏi đến thì thôi, vừa nhắc đến chuyện ăn uống ở trên này nước mắt Đỗ Lam không nhịn được lăn dài xuống, bi thương nói.
- Anh mi đây tuy không phải là đích trưởng tử nhưng ở Đông Kinh cũng là con cô con cậu quen được nuông chiều. Từ nhỏ đến nay gần hai mươi tuổi miếng ăn miếng uống đều do trù nương trong nhà lo liệu. Nào đến mức phải ăn tươi nuốt sống thế này! Trong quân doanh, họ làm cơm chỉ có một kiểu, chính là bỏ gạo đồ vào nồi đem luộc, món ăn kèm chỉ có rau rừng, cá khô. Thi thoảng anh em cắp cung vào rừng đi săn thì có một hai bữa cải thiện. Thế nhưng khu rừng chung quanh doanh trại cũng có giới hạn của nó, đâu phải bãi săn vô tận. Xứ Hưng Hóa này là miền rừng thiêng nước độc, bọn ta làm gì dám đi săn ở những mảnh rừng xa, chơi liều như thế đến c·hết cũng không biết mình c·hết kiểu gì!
Lê niệm ánh mắt đồng cảm nhìn Đỗ Lam, đoạn liệng cho hắn một cái lạp sườn vừa nướng xong.
Đỗ lam cũng chẳng ngại nóng, cầm cái lạp sườn to bằng hai ngón tay nhai nhồm nhoàm, mồm nhóp nhép mỡ màng cũng không dừng lời.
- Mi biết không, mà anh mi cũng đang tuổi ăn tuổi lớn, những ngày mới lên đây ăn bao nhiêu cũng không thấy no. Có hôm xin thêm một con cá nướng, đầu bếp không cho, anh liền đánh đầu bếp một trận. Kết quả bị chú bồi đem ra đánh hai mươi roi máu thịt be bét. Đường đường là nhị phẩm võ phu bị tụt quần đánh roi, nhục đến thế là cùng.
Lê Thọ Vực ngồi nướng cá bên cạnh cười nhếch mép khinh bỉ nói.
- Trong quân mà dám ẩ·u đ·ả đầu bếp, mi không sợ hôm sau đầu bếp bỏ thuốc xổ vào đồ ăn để mi đi hầu Tào Tháo vài ngày chơi à?
Đỗ Lam há mồm ngáp ngáp cũng không tìm được lý lẽ cãi lại Lê Thọ Vực liền chơi bẩn. Hắn cực kỳ vô sỉ dở văn cãi cùn hạng ba vạch áo chỉ vào v·ết t·hương mới lành miệng khoe khoang nói.
- Trẻ con biết cái gì? Đi chỗ khác chơi! Ông đây lần đầu tiên ra trận đã đ·âm c·hết sáu tên, b·ị đ·âm một nhát chí tử. Vết thương nặng như thế nhưng vừa mới xuống giường lại theo anh em đi chém g·iết một ổ phản loạn q·uấy r·ối quanh Mộc Châu, chặt thêm 8 cái đầu nữa. Thằng nhãi ranh mi tuy là tổng quản một vệ nhưng đã chặt được bao nhiêu cái đầu? Có dám so với mỗ một lần hay không?
Lê Thọ Vực dứt khoát không tranh luận với tên cãi cùn này nữa, quay lại chăm chú nướng cá.
Ngoài mặt tỏ vẻ không quan tâm nhưng trong đáy mắt hắn không khỏi ánh lên một luồng ghen tị.
Đều đang tuổi trung nhị cả, ai lại chịu được người khác giương oai diễu võ trước mặt mình. Càng đáng ghét hơn nữa là kẻ đó thực sự dựa vào quân công để lên mặt cãi cùn.
Không đợi Đỗ Lam đắc ý được bao lâu đã bị Lê Bồi từ phía sau sút một phát úp sấp xuống nền đất.
- Mi thì hay rồi! Đỗ đại tướng quân nhà chúng ta lần đầu tiên ra trận đã bị một thằng giặc cỏ đâm suýt c·hết. Nếu không phải lão già ta đem quân y đến nhanh thì cỏ trên bộ phần mi chắc là chưa mọc xanh đâu … Hả!
Đương trường bị bóc mẽ, Đỗ Lam mặt đen như đít nồi ngoan ngoãn nhai lạp sườn không nói gì nữa.
Lê bồi cơn tức chưa tan,tiếp tục chửi.
- Bố tiên sư, lần sau còn dám làm mấy trò ngu xuẩn như thế, lão phu cắt chân của mi gửi về cho Đỗ Bí.
Thấy Đỗ Lam lắc đầu nguầy nguậy, liên tiếp khóc lóc tỏ vẻ ăn năn. Lê Bồi đắc ý bày một bộ thúc bá hiền hòa khuyên bảo.
- Yên tâm, chú chỉ cắt hai cái chân dài thôi, cái chân ngắn ngắn của mi còn có một chút tác dụng, để lại nối dài hương hỏa cho nhà lão Đỗ sẽ không bị cắt.
Mỗi lần nghĩ lại hôm đấy Lê Bồi lại tức đến nổ phổi, rõ ràng đã dặn đi dặn lại thằng này là chỉ cần ngồi xem lão biểu diễn phục kích kiểu mẫu ra sao là được.
Ai ngờ thằng ngu này lại dẫn theo một đội lao vào trận giặc.
Thằng đích tử nhà Đỗ Bí đã hết cứu, bây giờ tất cả hi vọng của Đỗ Bí đều dồn lên người trưởng tử Đỗ Lam cả. Nếu hôm đấy thằng này có mệnh hệ gì lão chỉ có đường ở Hưng Hóa chịch khỉ đến hết đời, không biết về Đông Kinh nhìn mặt Đỗ Bí như thế nào.
Thấy thằng này thái độ biết điều rồi, Lê Bồi mới hừ lạnh một tiếng rảo bước về Mộc Châu sắp xếp binh mã, lương thảo khí giới mới chuyển lên.
Lê bồi đi xa rồi, Đỗ Lam mới ngẩng mặt lên, chưa gì đã thấy Lê Thọ Vực cùng Lê Niệm hai thằng ôn con này ôm bụng cố nín cười cực kỳ vất vả.
Xong, uy tín Đỗ tướng quân của chúng ta dày công xây dựng coi như bị lão già Lê Bồi vô tình hủy trong chốc lát.
Huân quý là loại da mặt dày, có lẽ chỉ sau đám quan văn, đương trường bị bóc mẽ nhưng Đỗ Lam vẫn chai mặt ngồi ăn uống vui vẻ.
Người Lạc Việt không có ngũ cốc, rau cỏ không vui. Đôi khi người ta có thể không ăn thịt cả tháng trời, chỉ ăn cơm rau dưa qua bữa thỏa mái nhưng ngược lại bắt nhịn rau một tháng thì sẽ có án mạng.
Lê Thọ Vực gắp rau rừng luộc nhai nhóp nhép mắt nhìn mấy cục quân lương Lê Niệm bẻ ra cho vào nồi nấu từ nãy tới giờ vẫn chưa ăn được.
Lê Chiêm vừa ghé qua liệng cho bọn hắn mấy cục gì đó bọc lá chuối, lão bảo là quân lương mới, thương lắm mới cho bọn hắn vài miếng ăn thử.
Theo lời lão loại lương này có thể ăn ngay hoặc nấu lên đều được, đang sẵn lửa Lê Niệm kê nồi lên nấu luôn.
Vừa ăn, Lê Thọ Vực vừa càu nhàu nói.
- Chú Khôi cùng chú Khả cũng thật là … hệ thống công nhân, sản xuất theo giai đoạn là phát kiến riêng có của thương hội chúng ta, sao lại phải chia sẻ cho mấy thương hội khác để chúng cạnh tranh với chúng ta kia chứ?
Lê Niệm lúc này ngẩng đầu lên, nhìn Lê Thọ Vực.
- Anh lo mà ăn đi, cầm quân cho vững, đánh trận cho tốt an toàn khải hoàn là được. Việc kinh doanh đã có trưởng bối trong nhà lo liệu. Anh thì hay rồi, nhận lệnh xuất chinh là lên đường chuồn thẳng, để bác gái nhéo tai em lải nhải đừng cho anh làm mấy trò ngu xuẩn đấy.
Lê Thọ Vực vẫn hậm hực nói.
- Hừ … chẳng qua là anh cực kỳ khó chịu thằng Nguyễn Sư Lộ nhà lão già Nguyễn Xí, từ ngày chú Khôi với chú Khả cho người nhà nó học phương pháp sản xuất của công xưởng nhà chúng ta thằng đó suốt ngày vo ve trước mặt anh như kiểu chúng sắp vượt qua chúng ta vậy.
Lê Niệm hơi cạn lời nhìn Lê Thọ Vực.
- Thì mặc xác nhà hắn, đây là sản xuất, mấy vị đại lão nhà bọn hắn thấy tốt thì sẽ mở rộng ra cả nước. Quốc lực cũng sẽ theo đó mà mở rộng ra, như thế không tốt à? Với lại, lợi thế kỹ thuật vẫn luôn nằm trong tay chúng ta. Trừ khi chúng ta tự thụt lùi so với chính mình, còn không thì chúng mãi mãi là người đi sau chúng ta mà thôi.
Lê Niệm cũng chưa nói hết lời, như hôm đó nó nghe lỏm được mấy lão đầu Lê Khôi, Trịnh Khả, Lê văn Linh nhỏ giọng đắc ý nói với nhau.
Một khi sản xuất trong nước đã dư thừa đến một mức độ nhất định thì đám này sẽ tự khác thúc ép triều đình tìm cách mở ra những thị trường mới.
Chỉ co như thế Đại Việt mới có thể trên dưới một lòng hướng lưỡi kiếm ra ngoài mở rộng lãnh thổ.
Đây là dương mưu, ngay từ thời điểm chúng bắt đầu học theo thương hội Vĩnh Xương đi sản xuất, kinh thương thì đây đã là guồng quay không thể nào dừng lại được.
Lê Niệm cảm thấy Lê văn Linh nói rất đúng.
“Trừ khi Đại Việt bị diệt quốc, còn không vung kiếm đi mở cõi, dong buồm ra khơi đã là tình thế bắt buộc".
Nghĩ đến đây, một luồng suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Lê Niệm, hắn nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt Lê Thọ Vực lãnh liệt nói.
- Lợi trong thiên hạ mười phần chúng ta chỉ được ăn nhiều nhất là bốn phần. Không kiểm soát được lòng tham mà ăn nhiều hơn số đó nghĩa là c·ướp hết miếng ăn của người khác. Đây là gây thù với cả thiên hạ, ép tất cả bọn chúng trở thành tử địch với chúng ta. Đến lúc đó dù ngày kiếm bạc triệu cũng không sao giữ nổi. Đây là đường đi vào chỗ c·hết đấy.
Dường như nghĩ đến cái gì, Lê Niệm ánh mắt lãnh liệt túm lấy hai vai Lê Thọ Vực, gằn từng chữ.
- Đây không phải chuyện đùa, anh, em, thằng Ý, anh Lam v.v. mười mấy đứa chúng ta chính là người cầm lái phái bảo hoàng trong tương lai. Có thứ mầm mống nguy hiểm như thế này tức là đường đến chỗ c·hết đã gần lắm rồi. Anh nói mau, đứa nào tiêm nhiễm vào đầu anh thứ tư tưởng tự hủy như vậy? Nó là giặc ở sau lưng chúng ta đấy!