Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Lê Dung
Unknown
Chương 93: Tự Hiểu Lấy Mình
Lê Niệm cùng bọn Trịnh Tú, Đinh Bảng chậm rãi bước ra khỏi quân trướng, quân Phủng Thánh của hắn nhận nhiệm vụ áp chế quân thủ lũy, đặt bộc phá tạo cửa mở.
Đủng đỉnh cưỡi ngựa đi về phía khu lều trại đã được dựng sẵn, ai nấy đều không nói không rằng ngồi vào ghế chõng yên lặng lùa hết thau cơm.
Cơm trong quân chỉ đơn giản là gạo đồ cùng rau luộc ăn với một ít muối vừng và cá khô mặn nướng.
Đâu vào đấy rồi Đinh Bảng mới đứng dậy hãm chè, vừa nhanh tay làm lông đổ nước vừa hướng Trịnh Tú dò hỏi.
- Chú Tú, vì sao tướng quân Lê Ê cấm chỉ người của chúng ta theo quân vào đánh xáp lá cà? Cháu thấy quân Phủng Thánh tuy chỉ có chưa đến ba ngàn người nhưng ai nấy đều long tinh hổ mãnh, thả cho vào cận chiến cũng là một chọi hai chọi ba.
Lê Niệm nghe thế cũng dỏng tai lên nghe. Trịnh Tú đón lấy chén nước chè từ tay Đinh Bảng, thổi hai cái mới nhấp một ngụm đương nhiên nói.
- Phủng Thánh quân mạnh nhất là ở hỏa lực tầm xa, dùng để phá trận thì một loạt xạ kích của điểu thương có thể bắn tan một đội hình bộ binh trọng giáp. Dùng để công thủ thành có thể áp chế xạ thủ của đối phương. Đó mới là sở trường của chúng ta. Tuy nói rằng quân ta ai nấy đều là tinh điêu tế tuyển cả, lắp lưỡi lê xông vào cận chiến không phải là không được. Nhưng phép dụng binh kỵ nhất là sính anh hùng, bỏ qua sở trường của mình mà đâm đầu vào chơi trò tranh khí phách là hành động của lũ ngu xuẩn.
Không đợi Đinh Bảng phản bác, lão đặt chén trà xuống chõng tre, nói tiếp.
- Lại nói, quân ta mỗi người một cây điểu thương, một túi đ·ạ·n chì, một bọc thuốc s·ú·n·g, lưỡi lê, bảy ngày quân lương, hai bộ quần áo, một bộ võng màn cá nhân, giáp da, nón sắt v.v. đến hơn sáu mươi cân(36 kg). Cường tráng đến mấy mang quân trang nặng nề như vậy hành quân hơn bốn mươi dặm mỗi ngày thì có còn sức lao vào chém g·iết hay không?
Trịnh Tú nói xong nhìn chằm chằm Đinh Bảng một lúc, lão có thể cảm nhận rõ sự kiêu ngạo đang tràn lan trong quân Phủng Thánh.
Chiến thắng dễ dàng liên tiếp đã khiến đám sĩ quan thấp từ ngũ trưởng, đội trưởng, cao đến cơ trưởng, tổng quản bắt đầu có suy nghĩ tân quân là ưu việt, là khác biệt. Chúng không còn coi các đội quân khác của triều đình ra gì nữa.
- Mi thực sự cho rằng quân Phủng Thánh chúng làm một mình làm nên những chiến thắng liên tiếp vừa rồi ư? Đồ ngu xuẩn! Nếu không phải có bọn Cao Tiến, Quách Luân dũng cảm dựng tường khiên lên trước chém g·iết thì có hỏa lực mạnh mẽ hơn nữa, áp chế gắt gao hơn nữa cũng có thể giải quyết được vấn đề gì? Mi định để quân Phủng Thánh lắp lưỡi lê xông vào tạo cửa mở à? Giả như, ta nói giả như không có bốn ngàn thổ binh người Mường, Thái mở đường chặn hậu thì gặp lúc trời mưa bị phục kích phải xoay xở làm sao? Dùng lưỡi lê dựng tường người chống lại mũi tên của bọn chúng giữa miền sơn cước rừng thiêng nước độc này hay sao?
Nói rồi lão đứng dậy túm cổ áo Đinh Bảng, kéo sát mặt hắn lại, để mắt Đinh Bảng đối diện với mắt mình thật gần, trầm thấp rít từng chữ qua kẽ răng.
- Bảng, làm tướng phải biết vị trí, tác dụng của mình trong đại quân. Tân quân chỉ mạnh khi có cựu quân bảo bọc, che chở. Không có cựu quân làm khiên giáp chung quanh chỉ một đợt thiết kỵ xung kích cũng đủ khiến chúng ta bị xóa sổ. Hiểu chưa!
Đoạn lão buông Đinh Bảng ra, hắn vội cúi đầu chắp tay không nói thêm gì nữa.
Lê Niệm ở bên cạnh từ đầu đến cuối chỉ lắng tai nghe, mắt ánh lên như có điều suy nghĩ.
Dường như nghĩ đến điều gì thú vị lắm, Lê Niệm nhếch miệng lên cười mỉm ý vị, nhìn về phía đông, ánh mắt xa xăm thì thào.
“Tự mình hiểu lấy sao …”
…
- Lão Quy, mỗ sắp ăn cơm đây!
- Ăn thì ăn, mắc mớ gì gọi mỗ!
- Mi không ghi chép gì à? Hôm nay bản tướng quân ăn gạo đồ, rau luộc với cá khô, không có muối vừng.
- Ừ.
- Còn lão Dịch thì sao?
- Lăn đi chỗ khác!
- Bọn mi giá·m s·át kiểu gì thế? Học tập bọn nhập nội kiểm sát ty kia kìa, nghe nói bọn chúng mà giá·m s·át quan viên thì ngay cả buổi tối đẩy xe với tiểu th·iếp bao lâu cũng được ghi chép đấy, hà hà …
- Cúttt …
Trong quân trướng của Lê Ê, Lê Quy cùng Lê Dịch dở khóc dở cười đối phó với tên tướng quân dở sống dở chín này.
- Đây là hai đứa bọn mi không thèm giá·m s·át đấy nhé, đừng bảo ông đây không phối hợp. Bà mẹ nó, Thái Hậu sai hai đứa bọn mi tới giá·m s·át mỗ, c·hết mẹ nó cười, ha ha ha …
Lê Dịch mất dần kiên nhẫn, cứ theo đề tài này mà nói hai người bọn lão phát rồ với Lê Ê mất, bèn kiếm chủ để nói chuyện khác.
-Lão Ê!
Lê Ê chăm chú lùa cơm vào miệng, không ngẩng đầu đáp một tiếng.
-Hả?
- Nếu tân quân thực sự có sức công phá khủng kh·iếp như thế sao tiên đế không ban lệnh mở rộng ra quy mô lớn hơn? Thằng Niệm làm tổng quản quân Phủng Thánh đến nay đã hơn một năm, thời gian đó là đủ để đánh giá cùng mở rộng thêm vài vệ trang bị hỏa khí hàng loạt nữa chứ?
Nói đến chính sự, Lê Ê không còn vẻ cợt nhả nữa, ngừng ăn, nghiêm trang túc mục ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.
- Thứ nhất, có lẽ là khan hiếm, bất kể điểu thương hay đại pháo ta đều đã xem kỹ. Nòng của chúng hết thảy đều được cắt gọt, mài nhẵn rất tinh tế chứ không phải nòng đúc sần sùi như thần cơ thương pháo. Nòng s·ú·n·g pháo đều làm bằng đồng hoặc sắt đấy, gia công đến mức này chi phí lẫn công sức bỏ ra đều không nhỏ. Có thể sản xuất đại trà số lượng lớn mới là lạ!
Lê Quy cũng tiếp lời.
- Không chỉ như thế, chi phí cho tân quân này cũng rất tốn kém, chưa tính chi phí mua s·ú·n·g, chỉ riêng tiền thuốc s·ú·n·g để vận hành đã không phải là rẻ. Hôm đó thằng Bảng đã nói mỗi cân thuốc s·ú·n·g hiện tại có giá bốn đến năm tiền chưa lãi. Thế nhưng chia ra thì một cân thuốc s·ú·n·g chỉ bắn được năm sáu mươi phát đ·ạ·n, tính ra một quan tiền thuốc s·ú·n·g chỉ bắn được mười đến mười hai phát.
Lê Ê gật đầu đồng ý, hỏa khí mới này tốt thì tốt thật nhưng chi phí quá cao. Nếu toàn bộ bốn vạn cấm quân đều trang bị hỏa khí, trong trường hợp không có chiến sự một năm ít nhất cũng phải cho tập bắn mười lăm đến hai mươi phát để giữ vững kỹ năng. Tạm bỏ qua chi phí bảo trì, bảo dưỡng, đ·ạ·n chì đá lửa v.v. chỉ tính riêng chi phí thuốc s·ú·n·g dùng để luyện tập một năm đã lên tới cả vạn quan tiền.
Đó chỉ đơn giản là tiền thuốc s·ú·n·g, còn tiền quân trang, s·ú·n·g ống, tên đ·ạ·n v.v. Nghĩ đến đây lão không khỏi tê cả da đầu, nhìn sang bọn Lê Quy, Lê Dịch cũng chả khác gì mình, lão mới cười khổ nói tiếp.
- Chưa hết, tân quân mạnh mẽ là vì hỏa khí mà điểm yếu cũng là ở hỏa khí. Thử tưởng tượng kẻ địch kéo đến, hai bên chuẩn bị giáp trận mà trời nổi cơn mưa gió thì sử dụng điểu thương như thế nào? Thằng Bảng cũng đã nói, bất chấp việc cơ cấu đánh lửa đã đổi sang dùng đá lửa, thuốc s·ú·n·g cùng đ·ạ·n chì cũng được gói bằng giấy dầu, lại bọc cả điểu thương trong túi chống thấm thì hiệu quả của điểu thương trong điều kiện mưa gió cũng bị suy giảm đáng kể.
Nói đến đây, lão không khỏi thổn thức nhớ lại.
- Đừng quên, năm xưa hồi còn mồ ma bọn Đinh Lễ, Lý Triện. Trong trận Tốt Động - Chúc Động hai vị ấy đã khéo léo tận dụng thời tiết hạn chế thần cơ thương pháo của người Minh như thế nào. Thiên hạ không có ai là kẻ ngu, ăn một hai lần thiệt thòi chúng ắt sẽ nghiên cứu kỹ lưỡng ưu nhược v·ũ k·hí của chúng ta. Đến khi đó chúng nhân thời tiết bất lợi là cường công dù cho điểu thương được lắp lưỡi lê thì hiệu quả cận chiến cũng không đủ để so sánh với trường thương thứ thiệt đâu.
Lê Dịch lắng tai nghe một lúc rồi cũng gật đầu. Điểm mạnh và điểm yếu của tân quân đều phơi bày tương đối rõ ràng.
Mạnh là sức sát thương mạnh, yêu cầu thể chất thấp, có thể dễ dàng bổ sung khi tổn thất. Điểm mạnh này có nghĩa là - với mô hình trưng binh của Đại Việt - chỉ cần có tiền là có thể dễ dàng hô biến ra hàng chục vạn đại quân mà không cần tốn quá nhiều thời gian đào tạo.
Yếu ở chỗ không chỉ phụ thuộc vào thời tiết, hậu cần cũng phải tốt hơn, đảm bảo nguồn thuốc s·ú·n·g cùng đ·ạ·n dược ổn định mới có thể đánh trận.
Cuối cùng là yêu cầu tố chất của sĩ quan cấp trung và thấp cũng phải cao hơn để sử dụng các chiến thuật và kỹ thuật tinh tế hơn.
Tạm bỏ qua vấn đề thời tiết cùng quân nhu, chỉ riêng vấn đề sĩ quan cấp thấp đã có thể khiến nhiều người đau đầu. Như Trịnh Tú đã từng khoe khoang nói:
“Yếu tố cần để trở thành sĩ quan tương lai chắc chắn là phải biết chữ, không cần văn hay chữ tốt nhưng ít nhất phải có khả năng đọc hiểu mệnh lệnh cấp thời và phân tích tình hình cấp chiến thuật. Quân Phủng Thánh mất tới hơn nửa năm trời mới đào tạo được hơn trăm sỹ quan biết chữ.”
Lê Dịch cũng cho là phải.
Cái quan trọng nhất của q·uân đ·ội là kỷ luật nghiêm minh, điều lệnh thông suốt.
Trước kia là thời đại chém g·iết bằng v·ũ k·hí lạnh, điều lệnh chỉ cần thông suốt đến cấp đội trưởng là được, đội trưởng có thể quản lý cùng lúc tới hai mươi ngũ (hơn 400 người) chỉ cần vũ lực mạnh, nói có người nghe, đe có người sợ là ổn.
Với v·ũ k·hí nóng thì như thế là chưa đủ, yêu cầu chiến trường khiến các đơn vị phải được phân chia nhỏ hơn, linh hoạt hơn. Mà hai yêu cầu này nghĩa là cơ cấu mệnh lệnh cũng phải phức tạp hơn đến từng đội từng ngũ. Trong tình hình mới mỗi chỉ huy cấp thấp đều phải biết đội ngũ của mình có nhiệm vụ gì, khi mất liên lạc phải phản ứng ra sao.
Không phải cứ đắp một đống tiền hàng, trang bị là có thể nặn ra một q·uân đ·ội tốt, có sức chiến đấu mạnh mẽ. Đều là rắm c·h·ó hết, làm như vậy thì sản phẩm tạo ra được là một đội quân thổ phỉ, tài năng đánh c·ướp có thừa nhưng lâm trận lại vô dụng.
Loại quân như thế chỉ có thể bắt nạt được đám sơn tặc rời rạc, vô tổ chức, gặp quân chính quy là tan nát ngay.
Nghĩ đến đây Lê Dịch không khỏi thầm than thở.
“Xem ra trong tương lai gần - trước khi đào tạo được một thế hệ sỹ quan trung cấp và thấp cấp mới đáp ứng đúng và đủ các yêu cầu mới - triều đình sẽ không chuyển hóa toàn bộ cấm quân theo mô hình tân quân, ít nhất vẫn phải giữ lại một nửa q·uân đ·ội kiểu cũ đề phòng biến đổi trên chiến trường.”
Nếu Lê Ý mà biết được suy nghĩ của Lê Dịch hẳn là sẽ vỗ đùi khen hay.
Giả dụ như đám công ty tư nhân đánh thuê cho Đại Bàng quốc ở thế kỷ XXI, khi có không quân hải quân yểm trợ không tiếc bom đ·ạ·n, trang bị tận răng đánh với đám thổ phỉ đầu quấn khăn vác Ak-47 ở Trung Đông thì như rồng như hổ.
Tên nào tên nấy khoe khoang như mình là Rambo một chọi mười, khệnh khạng như kiểu q·uân đ·ội chính quy cả thế giới là lũ nghiệp dư.
Sau này ở Uy Kiên đụng độ với quân chính quy của nước lớn như Gấu Bắc Cực, bị họ dùng pháo to s·ú·n·g lớn dập cho thở không nổi thì không thấy Rambo nào gáy nữa.
Lê Ê thấy Lê Dịch đăm chiêu thì cười khà khà vỗ vai lão nói.
- Lo gì, năm ngoái riêng thương hội Vĩnh Xương đã đóng hơn mười ba vạn lượng bạc tiền thuế thương cùng thuế xuất quan. Cộng cả phần các thương hội khác như Đông Kinh, Thiên Trường, Tây Giai v.v. hết thảy phải gần ba mươi vạn lượng thu nhập từ thuế, quy ra không dưới bốn mươi vạn quan đâu. Năm ngoái đã thế, năm nay ắt hẳn còn gia tăng ít nhất hai ba phần mười.
Lê Quy nghe thấy con số đó không khỏi trợn ngược mắt lên hỏi Lê Ê.
- Thật?
Lê Ê chắc nịch khẳng định.
- Thật! Đây là thông tin chính mồm lão Khả nói với mỗ, chênh lệch không nhiều đâu. Thử nghĩ xem, dựa vào đâu mà thằng Khôi dám đề ra hai kế hoạch tham vọng như quân dịch cùng đắp đường cùng lúc?
Nghĩ ngợi điều gì, lão lại xấu hổ gãi mũi nói.
- Năm nay cùng năm sau tài chính khó khăn là vì bọn giặc cỏ ở miền sơn cước này “đột nhiên” nổi dậy làm loạn, khiến hạn ngạch tài chính bị vỡ. Nếu không phải như thế thì với nguồn thu của triều đình năm nay có thể vừa đắp đường vét kênh vừa thực hiện quân dịch vẫn còn dư sức đấy.
Nghe đến đây hai lão già Lê Quy, Lê Dịch không hẹn mà cùng mắt hổ lom lom nhìn Lê Ê.
Lão tướng trăm trận sa trường như Lê Ê cũng không khỏi không ngừng vừa lùi về phía sau vừa cười bồi nói.
- Đã qua, đã qua … mỗ gia đã sớm cải tà quy chánh, hai người bọn mi không nên làm càn, đều là anh em vào sinh ra tử cả, hề hề ..
Lê Quy cùng Lê Dịch nhìn nhau, không hẹn mà cùng bẻ tay rôm rốp nở nụ cười “chân thành” sau đó người chặn đầu người khóa đuôi không cho Lê Ê chạy ra khỏi quân trướng.
Không có vụ cấp dưới liên hiệp ẩ·u đ·ả cấp trên nào ở đây cả …