Bộ binh trọng giáp đi trước, giáo dài câu liêm theo sau, đại quân chậm rãi triển khai, đều nhịp bước về phía lũy Chiềng Đông.
Chỉ có hai ngàn người nhưng khí thế như bài sơn đảo hải.
Sắc mặt Cầm Thanh trên lũy Chiềng Đông có chút khó coi, hắn cũng từng theo Cầm Cương nổi dậy xây dựng vương quốc Thái mới.
Tình cảnh này trong mắt hắn không thể quen thuộc hơn được. Cũng là khí thế này, quân Thái hừng hực một bầu nhiệt huyết bị người Kinh đuổi g·iết từ Mường Vạt (Việt Châu) lên đến tận Mường Lễ (Châu Phục Lễ).
Nghe tiếng bước chân rầm rập của đội quân kia chậm rãi tiến đến hai chân hắn không khỏi hơi không vững.
Sợ thì sợ, hắn vẫn cực kỳ kịp thời hướng dưới tường hô hào.
- Người Kinh công lũy, trai tráng lên trước thủ lũy nhanh lên. Lưu ý cúi thấp cái đầu xuống núp kỹ sau lan can đá, nếu không chết oan chết uổng cũng là vô ích.
Đám trai tráng nghe lệnh của Cầm Thanh thì có chút sợ sệt tay cung tay kiếm chậm rãi bò lên tường núp sau lan can.
[Thùng … thùng … thùng] Từng hồi trống trận dồn dập liên hồi vang vọng khắp cả thung lũng. Từng khối bộ binh của quân Thiết đột châmj rãi đẩy tới tường lũy Chiềng Đông.
Đúng lúc quân Thiết Đột vừa hành quân qua đội hình quân Phủng Thánh thì [huýttt … đoàng … đoàng … đoàng …] từng đợt điểu thương bắn cấp tập cũng bắt đầu thay phiên nhau cất tiếng.
- Hai ba, lên … hai ba, lên …
Quân Thiết Đột như được tiếp thêm sĩ khí, hè nhau đều nhịp đẩy tới ngày một sát tường hơn, chẳng mấy chốc đã chỉ còn cách chân lũy hơn mười trượng.
Cầm Thanh thấy thế cao giọng ra lệnh.
- Ném đá xuống … bắn tên … nhanh lên, chặn chúng lại …
Từng mệnh lệnh hạ đạt liên tiếp, mấy tên thợ săn giàu kinh nghiệm ngay lập tức lựa thế núp sau những mảnh lan can đã bị bắn nham nhở mà khéo léo bắn tên vào đội hình đang đẩy tới.
Những tên không được khéo léo như thế vừa nhú đầu ra kéo cung đã bị mười mấy khẩu điểu thương ở dưới bắn thành cái sàng.
Tuy nhiên cũng vì phải lựa thế mà bắn nên độ chuẩn xác không được mẫi mực lắm.
Khoảng cách hơn mười trượng quân Thái thủ lũy bắn mười mấy loạt tên mà số quân Thiết Đột trúng tên chưa vượt quá một bàn tay.
Đến đây từ trong đội hình bắt đầu có binh lính thân mặc giáp nặng vác mấy tấm mành làm từ luồng bắc qua hào chông.
Những tấm mành này đều được làm dài tới cả trượng, rộng tới năm sáu thước, chỉ cần vài ba tấm là đã đủ để che khuất cả một đoạn hào chông.
Chẳng mấy chốc mấy chục tấm mành to đã được trải thành mười mấy khu vực bằng phẳng.
Từ phía sau lại có mấy chục chiếc thang luồng được khiêng đến bắc lên tường lũy.
Quân Thiết Đột cũng chả vội trèo lên thang công thành làm gì.
Chỉ một lát đã có mấy tên chỉ huy người Thái non kinh nghiệm sai người của mình ra đẩy thang xuống.
Cầm Thanh chưa kịp ngăn cản thì đã có mấy chục tên người Thái can đám nhú ra đẩy thang bị điểu thương canh sẵn ở dưới bắn không thành hình người.
Hắn cũng không chỉ trích đám chỉ huy, bọn này kinh nghiệm là có nhưng công thủ thành vẫn là hơi non. Vẫy tay gọi hơn ba trăm bộ binh mang giáp mây dày hai lớp đến thủ ở đầu tường, chỉ chờ người Kinh bò lên loạn đao chém chết là được.
Lê Thọ Vực cưỡi ngựa ngự ở đằng xa thấy thế dặn dò thân binh.
- Nói với anh em không cần cố sống cố chết chiếm mặt tường làm gì. Nhiệm vụ của chúng ta không phải như thế, giữ áp lực trên đầu tường là được.
…
Cầm Thanh lách mình né nhát đao của tên binh sỹ người Kinh chém tới, lại dụng lực đâm mạnh một kiếm trả đòn, đường kiếm khéo kéo đâm vào phần giáp hông mỏng nhất trên bộ giáp da của đối phương.
Chưa chờ hắn bồi thêm một kiếm đoạt mạng đã có một tên người Kinh khác vung đao chém tới, khiến hắn không thể không thu kiếm về gạt đỡ.
Tên bị thương kia được đồng đội đưa xuống thang vẫn không quên hung tàn nhìn Cầm Thanh chằm chằm.
Đám người Kinh này rặt một lũ quái thai, tên nào tên nấy đều dũng mãnh vượt qua tưởng tượng của người Thái.
Càng chết một nỗi là lũ quái thai này còn biết thuật hợp kích, cứ bốn đến năm người một nhóm che chở bọc lọt cho nhau.
Người của hắn chém giết thiên hôn địa ám từ giữa giờ sáng đến quá giờ trưa, bỏ lại gần trăm nhân mạng nhưng chém chết đối phương không quá hai bàn tay.
Nếu không phải trên đầu tường người của hắn chiếm ưu thế tuyệt đối về quân số, có cung thủ ở trong chiềng yểm trợ, hơn nữa đối phương lại dường như không có ý định liều mạng chiếm đầu tường thì Cầm Thanh cũng không biết giờ này mình còn giữ nổi nơi này không.
[Keng keng, keng … keng keng, keng …] Tiếng kẻng thu binh lanh lảnh vang lên khiến đám quân Thiết Đột đang chém giết trên đầu tường cuối cùng cũng chậm rãi theo thang luồng lui xuống.
Cầm Thanh không khỏi thở dài một hơi, Quân Thiết Đột trước sau chỉ dây dựa ở đầu tường chứ tuyệt nhiên không có ý định liều mạng chiếm lấy.
Kể cả như thế, Cầm Thanh cũng không nhịn được mấy lần chủ động rút kiếm đem theo thân tín đến chi viện các nơi hỗ trợ mới giữ được thế trận.
Ngồi bệt xuống dựng lưng vào lan can, Cầm Thanh cầm lấy nắm cơm thân binh đưa tới, ăn cùng với thịt trâu gác bếp đã được đập tơi.
Thông thường hắn thích nhất món này, thế nhưng giờ đây miếng thịt trâu trong miệng hắn khô khốc, xàm xạp như nhai rơm.
Khó khăn lắm ăn hết phần ăn trưa của mình, Cầm Thanh quay sang Khoa Ngấm cũng vừa ngồi bệt xuống bên cạnh hỏi.
- Thương vong thế nào?
Khoa Ngấm giở nắm cơm của mình ra, vừa ăn vừa rầu rĩ nói.
- Chết và bị thương hơn hai trăm người, trong đó bộ binh trọng giáp sáu mươi bảy người chết trận, hai mươi tám người bị thương không thể tái chiến. Trai tráng phía dưới đã có chút xao động.
Cầm Thanh chỉ gật đầu, cũng không nói gì, Khoa Ngấm không nhịn được lại than vãn.
- Người Kinh đều là quái vật hay sao, ta tận mắt thấy, đám quân leo lên đầu tường cả chết lẫn bị thương hết thảy không nhiều hơn hai bàn tay.
Người Thái không phải dân tộc hèn nhát, mấy chục năm qua lại liên tục xảy ra chiến tranh, không đánh với người Việt, người Lào thì cũng quay ra chém giết lẫn nhau.
Thế nhưng một buổi sáng chết và bị thương hơn hai trăm người cũng không phải thường thấy.
Cầm Thanh nghe thấy thế cũng chua xót cười nói.
- Đội quân này là tinh binh trăm người chọn một của người Kinh. Năm xưa, mà cũng không phải, mới mười mấy năm trước mà thôi. Vua người Kinh đánh đuổi người Ngô dùng đội quân này đều là lấy một chọi ba, một chọi năm, thậm chí một chọi mười mà thắng cả. Trong lịch sử người Kinh cũng không thấy nhiều loại hãn tốt kiêu dũng thiện chiến đến mức này đâu.
Như nghĩ đến cái gì, Cầm Thanh lại may mắn nói.
- Mấy năm gần đây đám lão binh của chúng đã về vườn quá nửa, sức chiến đầu đã suy giảm không chỉ một hai phần. Chúng ta lại ỷ vào tường lũy mà cố thủ, nếu không có lợi thế này, chỉ sợ ... dù đông gấp đôi, trong mắt chúng thì chúng ta cũng là loại tạp binh hạng ba. Chỉ có thể trơ mắt nhìn người ta tàn sát hết lớp này đến lớp khác.
Cười khổ lắc nhẹ đầu, Cầm Thanh hướng Khoa Ngấm dứt khoát nói.
- Để cho thầy thuốc đến cứu chữa thương binh, thầy mo đến cúng ma tử sỹ. Chúng ta thủ ở đây đến hết hôm nay, đương đêm thì theo đường thượng đạo chạy về Mường Mụa đi.
Khoa Ngấm cuối cùng cũng chờ được mệnh lệnh rút quân của Cầm Thanh, hẳn thở ra một hơi nhẹ nhõm, ăn xong nắm cơm liền đứng dậy sắp xếp.
Cầm Thanh bò dậy đứng lên đầu tường nhìn về phía đại doanh quân triều đình ở bên kia bờ Nậm Oắt.
“Hy vọng là có thể thủ được qua ngày hôm nay. A Sương à a Sương, không phải thằng Thanh này hèn nhát, đám quái vật kia quả thực quá đáng sợ. Đến khi chúng bắt đầu bất kể thiệt hại tràn vào đánh thì đừng nói ba ngàn quân, ngay cả gấp đôi tao cũng không có gì nắm chắc á!”
…
Một bên khác, trên chòi cao của Trịnh Tú, Lê Thọ Vực một thân khôi giáp mũ mạo đầy đủ bước lên chòi.
Hắn tháo khôi mạo (mũ sắt có mặt nạ che mặt) ra, trên mặt chỉ có lạnh lùng, ngồi xuống ghế xếp bên cạnh Lê Niệm mới cất tiếng nói.
- Ông Tú!
- Nói.
- Cháu thấy quân giặc đã sắp không chịu được, nếu để cháu tung hết quân Thiết Đột vào đánh hẳn là có thể cả phá quân giặc trong lũy. Không cần kế hoạch từ trước nữa cũng được.
Trịnh Tú cũng không vội trả lời, tiếp chén trà nóng từ tay thị nữ.
Con bé này vốn là thị nữ của Lê Bồi, tên là Ả Ban thì phải, Trịnh Tú thấy nó lanh lợi hiểu chuyện, cũng rất ưa thích liền mở mồm đòi Lê Bồi đưa nó theo quân.
Lão hít một hơi hương trà, trình độ pha trà của Ả Ban ngày càng tốt, thỏa mái rồi lão mới nhấm một ngụm trà, đủng đỉnh nói.
- Quân ta tới công, quân giặc dựa lũy mà thủ chính là địa lợi. Muốn khỏa lấp lợi thế của chúng cần tốn bao nhiêu sinh mạng quân Thiết Đột đây?
- Nhưng mà …
- Không cần phải vội, công tử thuộc làu binh thư, võ nghệ không tệ, chỉ hiềm một nỗi tâm tính vội vàng, đây là chỗ hỏng, cần phải sửa.
Lê Thọ Vực còn muốn nói gì nhưng nhìn vào ánh mắt như nước mua thu tĩnh lặng của Trịnh Tú đành phải hít sâu một hơi, chắp tay tỏ vẻ thụ giáo.
Trịnh Tú cũng chẳng để ý hắn có nghe lọt chữ nào hay không, tiếp tục giọng ngà ngà không biết là nói cho hắn hay nói với người khác.
- Bọn giặc ở Chiềng Đông này cũng không phải phường ô hợp gì, bị quân Thiết Đột chém gần trăm tên trên đầu tường cũng không mấy rối loạn. Mạng quân Thiết Đột quý giá biết bao nhiêu, dùng để đổi tiện mạng của chúng là lời hay lỗ lão già ta cũng không tiện nói. Chúng ta không phải là bọn chân trần không sợ mang giày mà liều mạng. Làm việc duy ổn là hơn, kế hoạch vẫn như cũ đi!
Lê Thọ Vực cũng không ý kiến gì nữa, hắn cũng không ngu, chẳng qua so với từ từ nước ấm nấu ếch hắn càng thích lột da moi lòng chiên giòn ăn ngay mà thôi.
Lê Niệm ngồi bên cạnh Lê Thọ Vực trước sau không nói lời nào
…
Cuối giờ mùi (3 giờ chiều) Cầm Thanh chỉnh đốn phòng thủ cả buổi, vừa kéo thân thể mệt mỏi vào nhà dân gần lũy chợp mắt được một chốc lại bị tiếng trống trận đánh thức.
[Thùng … thùng … thùng …] Từng hồi trống trận dồn dập từ bên kia bờ Nậm oắt vọng sang.
Kéo theo đó là mấy chục khẩu pháo lại nhất tề bắn phá mặt lũy Chiềng Đông.
Giống y như buổi sáng, bước đến trước nhất vẫn là đám quân Ưng Dương tay cầm khiên rộng dàn hàng che phía trước.
Quân Phủng Thánh ở phía sau đều nhịp bước đến, đến tầm ba mươi trượng lại bắt đầu giương súng nhắm lên mặ tường.
[Huýttt … đoàng … đoàng … đoàng …] Không cần biết quân Thái trên mặt tường bao nhiêu, trước hết cứ bắn một loạt áp chế cái đã.
- Hai ba, lên … hai ba, lên …
Quân Thiết Đột lần nữa đều nhịp đẩy tới tường lũy Chiềng Đông, khác một chút là lần này sau lưng quân Thiết Đột có độ hơn chục nhóm nhỏ, hè nhau tiếp cận mấy cái lỗ đã đục trên tường từ sớm.
Cầm Thanh cũng chẳng để ý, chân lũy Chiềng Đông dày tới hơn bảy tám thước, muốn dùng sức người đục thủng tường lũy nói ít cũng phải mất vài ba ngày, đợi đến lúc đó mình đã sớm đem người chạy về Mường Mụa từ đời tám hoánh.
Chẳng qua hắn vừa ra lệnh cho đám bộ binh trọng giáp chạy lên tường thành chuẩn bị thủ lũy thì từ xa đã nghe thấy tiếng kẻng thu binh của quân triều đình.
[Keng keng, keng … keng keng, leng …] toàn bộ quân Thiết Đột nghe thấy tiếng kẻng liền cực kỳ an tĩnh mà nhanh chóng vác thang lui trở lại.
Cầm Thanh hai tay đặt lên lan can lũy Chiềng Đông, nhìn về phía quân triều đình nhanh gọn rút lui nhưng cũng không về trại mà nhanh chóng tập hợp đội ngũ trở lại cách Chiềng Đông chừng một dặm như hổ rình mồi, đôi mày nhíu chặt lại.
Khoa Ngấm ở hậu tuyến cũng tò mò trèo lên tường lũy, đứng bên cạnh Cầm Thanh dò hỏi.
- Bọn chúng làm trò gì vậy, giả vờ tấn công chúng ta cho vui à?
Cầm Thanh cũng không trả lời, ánh mặt vô định như đang sa vào suy tư, đột nhiên hắn ngoài người ra khỏi lũy nhìn xuống cái lỗ được đào ngay dưới chân, lắng tai nghe kỹ chỉ thấy một tiếng gì đó cháy xèo xèo, từ trong đó bốc lên mùi khét là lạ.
Hắn ngay lập tức nhảy xuống khỏi tường lũy, vừa xuống đến mặt đất đã hét lớn.
- Tất cả xuống khỏi lũy, nhanh lên!
Đúng lúc này, một tiếng nổ còn lớn gấp nhiều lần tiếng nổ của pháo kéo vang rền khắp cả thung lũng.
Ngay sau đó mười mấy tiếng nổ khác cũng kéo nhau mà đến, tiếng trước chưa tán thì tiếng sau đã át đi.
Chỉ trong chốc lát, mười mấy đoạn tường lũy Chiềng Đông trước sau đều sụp xuống một đoạn lớn.
Lê Thọ Vực cười dài chỉ tay về hướng Chiềng Đông, sâu trong đáy mắt ánh lên một luồng hung lệ.
- Giết hết, ta không cần tù binh!
Hai ngàn quân Thiết Đột theo hiệu lệnh của Lê Thọ Vực chen vai thích cánh đều bước tiến lên phía trước, vừa đi vừa ngâm nga như sóng biển.
- Thiết Đột hãm trận, thề chết không lùi!
Cuộc chiến … à không, cuộc tàn sát … chính thức bắt đầu.
0