Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Lê Dung
Unknown
Chương 99: Vũ Phu
Hơn hai ngàn quân Thiết Đột của Lê Thọ Vực theo mười mấy lỗ hổng trên tường lũy Chiềng Đông mà vào.
Cầm Thanh ban đầu cũng tổ chức nhân mã tập trung chặn đánh, chỉ là giao thủ không bao lâu trai tráng người Thái đã hiển lộ rõ thế yếu.
Mặc dù Cầm Thanh để người tập trung quanh chỗ tường sập, quân Thiết Đột bị hạn chế về không gian, quân số tiến vào không nhiều nhưng trước sau không ai hoảng sợ chút nào.
Mặc dù ít người nhưng kiểu cách quỷ dị ấy khiến Cầm Thanh cùng Khoa Ngấm đều tê cả da đầu.
Nhất là tên tướng lãnh phía trước nhất kia, một tay khiên rộng, một tay chùy sắt, trước dẫn đầu đám quái thai trùng kích ba lần.
Những nơi hắn đi qua đều là chùy chùy tới thịt, máu văng tung tóe, chỉ tính riêng tên đó đã đập c·h·ế·t hơn hai mươi dũng sĩ người Thái như hai mươi con muỗi vậy.
Đám quái thai kia thấy phe mình có người dũng mãnh như vậy thì khí thế lại càng bàng bạc như sóng biển, tên nào tên nấy sức lực như trâu rừng, lại hung hãn không sợ c·h·ế·t, hết lớp này đến lớp khác trùng sát vào trong lũy.
- A Thanh, thủ không nổi nữa rồi, chạy mau!
Khoa Ngấm hét lên một tiếng rồi cũng dẫn theo thân tín của mình theo đường thượng đạo mà chạy.
Cầm cự không nổi một canh giờ quân Thái trong Chiềng Đông đã bắt đầu cảm giác được sợ hãi, hoảng sợ tháo lui.
- Đuổi!
Lê Thọ Vực ra lệnh cho quân Thiết Đột tiếp tục cuộc tàn sát, bản thân hắn thì ánh mắt xét kỹ nhìn về phía Lê Niệm một thân giáp tấm (giáp Cuiras) dính đầy máu tươi cùng mảnh thịt vụn, một mặt ê răng nói.
- Niệm, mi bỏ cái chùy xuống, anh sợ!
Lê Niệm cũng chẳng để ý, vẫn tay khiên tay chùy ngồi xuống thềm đá ngay trước một căn nhà sàn, không xa về phía sau bên trái hắn là một bộ thi thể mặc giáp mây bị đánh khuyết mất một bên cổ.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía hậu doanh, tiếng chém g·i·ế·t ở phía đó vẫn chưa lắng lại, nét mặt hiện lên chút lo lắng.
Ở phía đó là sau lưng quân Phủng Thánh, vốn liếng của hắn đều đặt vào đội quân đó cả, hậu doanh mà vỡ trận để người Thái tràn vào cận chiến với đám bảo bối kia thì hắn sẽ xót ruột mà c·h·ế·t.
Lê Thọ Vực vẻ mặt chân c·h·ó xu nịnh nói.
- Hề hề … mi không phải lo đến hậu doanh, chỗ đó do lão tổng quản Lê Quy trấn thủ, cho chúng là tài thánh cũng khó lòng phá nổi.
Lê Niệm nghe thế cũng gật đầu, tuy tiếp xúc với đám tướng lĩnh lão làng này chưa lâu nhưng chỉ từ một vài câu chữ để lọt cũng đủ để hắn nhận ra không phải tự nhiên mà bọn họ có thể từ trong đống người c·h·ế·t bò ra, sống an lành tới ngày đại công cáo thành.
Riêng chuyện cầm quân, mấy lão già này không một ai là phường đơn giản.
…
Mặt trời đã ngả dần về tây, dưới chân tường gỗ phía sau đại doanh quân triều đình ở Chiềng Đông cũng đang có một hồi chém g·i·ế·t.
Người Thái như thủy triều hết lớp này đến lớp khác không màng sống c·h·ế·t tấn công thổ binh Thái - Mường trung thành với họ Lê đang bọc hậu, chỉ mong chia sẻ áp lực với quân phòng thủ lũy Chiềng Đông.
Quách Luân thân mặc giáp nặng, hông đeo kiếm dài chắp tay hướng Lê Quy báo.
- Bẩm tướng quân, đột nhiên có một đám quân giặc thân mặc sơn văn giáp, tay cầm hoành đao, giáo dài từ trên đồi đánh xuống. Quân ta ở phía trước đã sắp chống không nổi!
Lê Quy nghe lời Quách Luân bước ra khỏi doanh trướng hướng phía tây nhìn lại, chỉ thấy một đám người Thái đang tích cực tấn công thổ binh phòng thủ.
Chừng gần hai trăm tên, thân mặc nguyên bộ sơn văn giáp, hoành hành vô kỵ. Bọn này hẳn là tinh binh của đối phương đã ém quân chờ đợi từ lâu.
Tên cầm đầu thân cao bốn thước rưỡi (1,8 m) cầm một thanh hoành đao dài hơn ba thước chém ai người đó c·h·ế·t.
Quân phòng thủ liên tục chém g·i·ế·t từ giữa giờ chiều đến tối, phần nhiều đã bắt đầu xuống sức. Lại gặp bọn giặc trang bị tinh lương, sức lực sung mãn.
Thổ binh tuy can đảm dùng mạng mà đấu cũng tuyệt đối rơi vào thế yếu.
Cứ đà này tuyến đầu vỡ trận chỉ là vấn đề thời gian. Sắc mặt Lê Quy hơi đổi, không chần chờ nửa nhịp tung người lên ngựa, đoạn thúc ngựa vung mâu chỉ về phía chỗ núng hét lớn.
- Không được hoảng loạn, thân binh theo ta!
Hơn sáu mươi kỵ phía sau lưng lão không nói không rằng thúc ngựa theo sau. Thân là thân binh, c·h·ế·t trận cùng tướng chủ chính là vinh hạnh lớn lao vậy.
Lê Quy nhân đức không nhường ai thúc ngựa đi đầu, thế nhưng lão cũng không ngu độn mà đem kỵ binh lao vào so man lực với đám bộ binh trọng giáp.
Trái lại lão nhắm thẳng vào đám quân Thái chực chờ theo sau, hơn sáu chục tên thân binh cũng theo đó mà làm, chẳng mấy chốc đã cắt hậu quân của người Thái thành ba bốn đoạn.
Bộ binh trọng giáp tạo được cửa mở mà không có lượng lớn quân mình tiếp sức thì sớm muộn gì cũng bị quân phòng thủ đông hơn mài c·h·ế·t, không đáng để lo.
Tiếp sau đó Lê Quy cứ thấy người Thái tụ tập lại liền dẫn thân binh xông đến tách ra, chẳng mấy chốc hậu quân của đội bộ binh trọng giáp liền loạn.
Tên cầm đầu đám bộ binh trọng giáp của người Thái cắn răng nhìn hậu quân hỗn loạn, dường như cũng nhận ra đại thế đã mất, cứ tiếp diễn như thế này gần hai trăm anh em dưới tay mình sớm muộn cũng phải xa luân chiến tới c·h·ế·t, liền cắn răng cầm tù và lên thổi một tràng dài ra hiệu rút lui.
[Uuu...uuu...uuu...]
Đám trọng giáp bộ binh này dường như được huấn luyện rất tốt, nghe thấy tiếng tù và gọi lui cũng không vội rút.
Trái lại còn tụ lực tung một đòn thật mạnh đẩy đám thổ binh của Quách Luân ra, sau đó tiền quân thành hậu quân, bọc lót, che chở nhau chậm rãi mở đường lui lại.
Mắt thấy kẻ địch đã sắp lui đến chân đồi, Lê Quy thúc ngựa dẫn đầu đám thân binh từ bên phải xông đến.
Lão thân đã già mà sức chưa suy vung mâu đâm tới cổ tên cầm đầu.
[Cạch~] một tiếng trầm muộn, tên giặc kia thế mà vung đao lên đỡ được nhát mâu của lão. Xem sức lực, tên cầm đầu kia chí ít cũng là nhị phẩm nội luyện.
Mắt Lê Quy sáng lên một tia hiếu chiến hung tàn, tay trái kéo dây cương, hai chân thúc ngựa lao tới vung mâu đâm về phía tên cầm đầu kia một lần nữa.
Tên cầm đầu cũng không phải phường đầu đường xó chợ, tụ lực vung đao đón đỡ.
[Choang~] lần này mũi mâu trực diện với lưỡi đao rít lên một tiếng vang giòn.
Võ phu tranh phong đòn nào cũng là toàn lực, hiệp đối cứng thứ hai này khiến Lê Quy chút nữa thì bị lực phản chấn đẩy ngã xuống ngựa.
Đối thủ của lão cũng không khá hơn chút nào, hoành đao bị cực lực truyền tới hất ra khỏi hổ khẩu, tên cầm đầu ôm cổ tay đứng dậy, trong mắt không chút nào sợ hãi muốn lại cầm đao tương bác một hiệp nữa.
Đương đà hăng máu, Lê Quy cũng lần nữa thúc ngựa đâm tới, tên cầm đầu đang muốn đương cự thì đã bị thân tín kẹp hai bên nách kéo lên chân đồi.
Lê Quy tiếc nuối cầm mâu chỉ lên đồi khiêu khích cũng vô dụng, gần hai trăm tên bộ binh trọng giáp tạo thành trận hình chĩa giáo ra ngoài, lão cũng không làm gì hơn được.
Cầm Sương ngồi yên trên vách đá, mắt hổ trước sau không chút tình cảm nào nhìn màn đấu tướng của hai tên trung nhị kia.
Chỉ một lát sau đã nghe tiếng bước chân lạo xạo ở phía sau, hắn cũng không quay đầu lại, chỉ lành lạnh hỏi.
- Cảm thấy thế nào?
Mứn Lạn không nói gì, ngồi xuống bên cạnh Cầm Sinh, mặc kệ hổ khẩu đang rỉ máu ướt đẫm cả miếng vải, cầm cốc nước uống một hơi thật dài rồi mới nhăn mày nói.
- Tên chỉ huy quân phòng thủ là phường lão lạt! Vừa xông ra cũng không cho kỵ binh đấu với bộ binh trọng giáp của ta, trái lại làm náo loạn hậu tuyến. Tao mà không rút nhanh thì hai trăm anh em nằm hết ở đó cũng chưa biết chừng.
Cầm Sương gật đầu, từ giữa giờ chiều có tiếng nổ lớn ở phía Chiềng Đông đến giờ đã là đầu giờ tối, Cầm Sương cho người hết đợt này đến đợt khác tấn công nhằm bào mòn sức lực quân phòng thủ.
Chỉ vì tạo một thời cơ cho Mứn Lạn đem tinh binh đột phá tạo cửa mở mà thôi.
Tiếc là trong hai ngàn thổ bình Thái, Mường trung thành với họ Lê có độ năm sáu trăm tên được trang bị giáp tốt khiên rộng, lại dựa vào rào gỗ mà đương cự. Dũng sĩ như Mứn Lạn đích thân lên trước cũng không sao nhanh chóng phá nổi.
Cuối cùng vẫn để người Kinh có thời gian xoay xở, coi như tính mạng hai ba trăm trai tráng bỏ ra từ chiều đến giờ là công cốc.
Cầm Sương tiếc nuối xua tay.
- Thôi! Ra lệnh cho anh em lui về cả đi, sinh mạng các anh em trong Chiềng Đông phó thác cho tiên tổ phù hộ vậy.
Ở phía nam, hành dinh quân triều đình ở bản Bon cũng đã rục rịch trống kèn ra vẻ muốn đánh lên bản Hi Nậm, hắn không thể không cắt bớt quân ở Mường Moun xuống gia cố hàng thủ phía nam.