Lê Ngọt
Kim Vụ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27: Trao anh nhẫn kim cương
“Không cần, em từ xuống lầu được mà.” Thời Lê tránh xa Cận Ngộ Bạch, sợ anh lại cố ý chọc mình mà làm thế thật.
Thời Lê đi thẳng tới Tân Vũ.
Nhưng Thời Lê đã thức trắng liên tục mấy ngày nay để hoàn thành khóa luận, trong không gian yên tĩnh thế này, cũng đã gặp được người mình muốn gặp, không ngờ lại sinh ra cảm giác có chút buồn ngủ, vô thức ngủ lúc nào không hay.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Không biết hai người đã như thế bao lâu, Thời Lê như cảm giác được, chậm rãi mở to mắt, còn có chút tỉnh tỉnh mê mê.
Có rất nhiều loại hạnh phúc.
Cận Ngộ Bạch thật sự không nghĩ Thời Lê sẽ đến, gần đây cả hai người họ đều rất bận, không có thời gian gặp nhau, mỗi khi anh xong việc cũng đã quá muộn, không tiện quấy rầy cô.
Cận Ngộ Bạch nhìn cô gái nhỏ, không chút nóng nảy bế cô lên như cô đã bảo, sau đó ghé vào tai cô nói: “Như vậy đi, anh ôm em xuống lầu.”
“Vì sao phải buông chứ.” Cận Ngộ Bạch biết rõ còn cố hỏi, nhìn thấy Thời Lê đang khẩn trương khẽ cười một tiếng, “Em chính là bà chủ, tự tin một chút đi.”
Vì để ra vẻ già dặn, cô cũng đổi giọng mình.
*
Sau sự kiện lần đó, theo thời gian quan hệ của hai người cũng dần dịu lại, nhưng lần từ biệt này cũng là lần đầu tiên họ bắt tay nhau.
Cận Ngộ Bạch lập tức đi về phía cô, cầm tay cô, cả quá trình đều không nhìn ông cụ một cái, “Được rồi, anh đưa em về nhà.”
Giờ ngẫm lại, trước khi họ bên nhau, cô cũng thật sự rất sợ anh, mỗi khi bị anh nhìn mình đều chỉ ước mình có thể đứng yên bất động.
Tuy bây giờ Thời Lê bình thản như mây, trong lòng anh cũng không thể không lo lắng, phải nói chiêu này của ông nội thật sự tàn nhẫn.
“Đã ăn cơm chưa?” Anh hỏi.
Xém chút nữa thì kinh ngạc biến thành kinh hãi rồi.
“Xấu quá đi!!!”
Cô còn đang nghĩ họ sao có thể hôn trong văn phòng được, xấu hổ đến tê dại da đầu, cô vô cùng sợ trợ lý đẩy cửa đi vào sẽ nhìn thấy cảnh này, lúc đó cô thật sự không có mặt mũi đến công ty đi làm nữa.
Thời Lê nhoẻn miệng cười, chắp tay ra sau lưng, “Em tới đây kiểm tra công việc đó, đến xem Cận tổng của chúng ta có nghiêm túc làm việc không nào.”
Cận Ngộ Bạch cũng không có tranh với cô.
Cô nhìn bóng lưng Cận Ngộ Bạch, nhận ra anh đang thật sự rất tức giận, bình thường đã người sống chớ lại gần, bây giờ cả người đều tỏa ra sự thù địch.
Dưới sự chỉ dẫn của trợ lý, Thời Lê vào được văn phòng, kỳ thật nói là trốn, ngoài dưới bàn làm việc có thể giấu người thì chỗ trốn không nhiều lắm.
Trong đầu Thời Lê giờ đây là nồi nước sôi, còn đâu lý trí, cũng chẳng nghe thấy anh đang nói gì.
Người hướng dẫn cũng kiêng dè nhìn cô, cười một cái, không vội ngồi vào bàn làm việc, “Nói một cách công tâm thì tôi vô cùng không hy vọng cô ở lại.”
Cô vẫn luôn thắc mắc vì sao Cận Ngộ Bạch vẫn luôn chọn ở khách sạn, bây giờ ngẫm lại, hẳn cũng liên quan đến chuyện trong nhà anh.
“Xin lỗi em.” Anh cúi đầu, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa.
Cô quay đầu đi, dùng âm lượng chỉ hai người họ mới có thể nghe được nói: “Đây là công ty, anh buông em ra trước.”
Thời Lê như một con thỏ hoảng hốt, trong đầu chỉ nghĩ mình phải chạy.
“Vì sao thế?” Cận Ngộ Bạch hỏi.
Thời Lê lại không tin, “Em chưa nói gì mà.”
Cũng may phản ứng của Cận Ngộ Bạch rất nhanh, trước khi cô ngã anh đã đỡ được cô.
Thời Lê ánh mắt mơ hồ, tim đập loạn, cô không nhìn anh, lầm bầm, “Nào có người nào mới yêu đã nói chuyện kết hôn đâu.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chứng minh được giá trị của mình, với Thời Lê là niềm hạnh phúc nhất.
Thời Lê mới nghỉ một lát, Cận Ngộ Bạch thấy cô như vậy không khỏi bật cười, “Có phải lần đầu hôn đâu, sao em lại chẳng tiến bộ gì hết vậy?”
Cận Ngộ Bạch cứ như đã lâu không được ăn thịt, bây giờ muốn ăn sạch sẽ con gái người ta bù lại những ngày trước.
“Cái đó…” Thời Lê nhìn cô ấy.
Thời Lê nâng cằm có chút mệt mỏi, anh tới càng gần, cô càng ngã về sau, nhưng cũng có giới hạn, cô không thể ngã thêm nữa, còn chóp mũi hai người xém chút nữa đã chạm vào nhau.
Cửa bị đẩy ra, theo sau đó là tiếng của Cận Ngộ Bạch, anh đang bàn bạc công việc với trợ lý.
Cận Ngộ Bạch cũng không tiếp tục trêu cô, ôm cô gái nhỏ xuống bàn.
Cận Ngộ Bạch đứng dậy, vì ngồi xổm một thời gian dài nên chân có chút tê, anh duỗi tay xoa xoa đầu cô, “Được rồi, anh dẫn em đi ăn cơm.”
“Ừ.”
Thời Lê lắc đầu, “Đặc biệt đến đây mời Cận tổng cùng đi ăn cơm đấy.”
Nhìn mặt anh bây giờ như thể anh không biết thật, chân thành đặt câu hỏi cho cô.
Cận Ngộ Bạch như cảm nhận được gì đó, bỗng nhiên xoay người lại khiến Thời Lê thình lình bị dọa, cả người không giữ được thăng bằng mà ngã về sau.
Mà hai tay Cận Ngộ Bạch đặt hai bên cô, làm thành một cái nhà giam nhốt cô vào đấy.
Thời Lê không biết mình nên đáp gì, cô chỉ yên lặng lắng nghe.
Người nào đó vừa bị dựa gần đã không thể nói chuyện trôi chảy.
Trừng xong lại cảm thấy buồn cười, xem ra cô phải nghiêm túc làm việc rồi, bằng không làm sao đổi được nhẫn kim cương cho anh.
Vừa mới gặp phụ huynh, lại trải qua chuyện không hay nhưng tâm trạng của Thời Lê vẫn rất ổn, tựa như chưa xảy ra chuyện gì cả, “Em không sao, em đâu có mỏng manh như anh nghĩ đâu.”
Cô bỗng nhiên gọi anh.
“…”
Cận Ngộ Bạch cũng tới sao?
“Đúng vậy.” Thời Lê phụ họa theo, dùng sức gật đầu, đến nửa chừng lại nhớ ra một chuyện: “Đã nói là em mời rồi, không cho anh thanh toán đâu đấy.”
Mặt Thời Lê sớm đã đỏ như trái cà, muốn tránh đi, rồi lại không trốn được, cuối cùng khi cô đầu hàng đã bị Cận Ngộ Bạch chặn lấy môi.
Hai ông cháu, như nước với lửa.
Đây là lần đầu tiên Cận Ngộ Bạch kể chuyện nhà mình cho người khác nghe.
“Em đó.”
Cô lúc này mới tỏ, có lẽ đây mới chính là con người thật của ông, hơn nữa vừa nãy là đang thao túng tâm lý cô chăng.
Khi thanh toán thì đưa ngón tay qua cho nhân viên thu ngân quét mã sản phẩm.
“Anh thật tốt.” Thời Lê bỗng nhiên không đầu không đuôi nói, nói xong tự bật cưới, “Thật sự vô cùng vô cùng tốt.”
Người hướng dẫn cười, “Biết rằng cô sẽ nổ bất kỳ lúc nào, nhưng chúng tôi vẫn nguyện ý vì công ty giữ cô lại, cô sáng tạo cũng rất kiên định, chúng tôi rất cần những người như cô.”
“Đoán thôi.” Cận Ngộ Bạch trả lời.
Hơn nữa, cô, cô cũng chưa nói cô sẽ gả đấy.
Da mặt cô mỏng, nếu bị ôm xuống lầu thật thì chẳng thà g·i·ế·t cô đi, bộ anh muốn cô di dân sang sao Hỏa ngay trong đêm à.
Thời Lê dựa vào sô pha, cứ nhìn chằm chằm Cận Ngộ Bạch như thể muốn ngắm bù những ngày chẳng thể gặp nhau.
“Bây giờ mày vô học đến thế à?” Ông cụ lên tiếng, vừa rồi ông ở trước mặt Thời Lê còn là một người ông hiền hòa, bây giờ đột nhiên lại như biến thành con người khác.
Vì sự an toàn của bản thân, cô còn rời khỏi văn phòng trước.
“Làm ơn đi chúng tôi đều là người làm công, ai mà hy vọng mỗi ngày đều làm việc cùng bà chủ chứ, có quá nhiều chuyện phải cân nhắc, mà cô lại…” Người hướng dẫn nhăn mũi, cũng không biết phải nói thế nào, “Đối với một đứa nhỏ như cô, lấy lòng cô có tác dụng sao?”
Thời Lê thuật lại sơ sơ những lời ông cụ vừa nãy đã nói cho anh nghe, khi Cận Ngộ Bạch còn chưa đáp lại, cô tiếp lời của mình: “Em không tin đâu, anh đừng để trong lòng.”
“Được, em mời.”
Cận Ngộ Bạch chỉ vào Thời Lê, “Cô ấy thanh toán.”
Ăn cơm xong, Thời Lê lại lấy tiền thực tập của mình đi chọn quà cho ba mẹ Thời, những thứ ấy để không quý, nhưng nó là tâm ý của cô.
Trời còn chưa ấm lên, tủ kính của các cửa hàng quần áo đã thay trang phục đầu xuân, như thể mùa xuân chỉ còn trong tầm tay.
Sớm biết sẽ có kết cục thế này, cô đã không tới rồi.
“Với ai chứ?” Cận Ngộ Bạch rút tay ra, tiện tay xoa đầu cô.
“Bé ngốc.”
Đây là lần đầu tiên Thời Lê nhìn anh làm việc.
Thời Lê: “…”
Khi Cận Ngộ Bạch hoàn thành công việc, anh ngẩng đầu nhìn thấy cô gái nhỏ của mình đã ngủ mất rồi.
Ôm xuống lầu?
“Vì em biết anh không phải là người như vậy.” Thời Lê rũ mắt, một lát sau lại ngước lên cười với anh, “Cũng biết em không tệ như thế.”
Ngày trước cô có nghe mấy đồng nghiệp nói về người ông chủ ma quỷ này, có người nói anh luôn tới sớm nhất cũng là người về muộn nhất, tàn nhẫn với bản thân mình, mấy đối thủ muốn ra tay cũng chẳng có cơ hội.
Cô đi sau anh, nhẹ nhàng từng bước.
“Trùng hợp vậy.” Thời Lê cười.
“Không cần phải nói, chẳng phải nó đã viết rõ trên mặt em rồi à.” Cận Ngộ Bạch giơ tay, nhẹ búng vào trán cô, “Để chúc mừng Thời đại tiểu thư thăng chức thành công, chúng ta nhất định phải ăn mừng một bữa thật ngon.”
Thời Lê: “…”
Thời Lê đợi ở văn phòng gần nửa tiếng đồng hồ, khi đang tưởng tình báo có vấn đề thì ngoài cửa có tiếng bước chân, cả người cô đều cảnh giác, nhẹ tay nhẹ chân bước đến cạnh cửa.
Tết Nguyên Tiêu đến như đã hẹn, cũng đồng nghĩa với việc chuyến thực tập của các thực tập sinh tại Tân Vũ đã kết thúc.
“Cái gì chứ.”
Thời Lê ngoan ngoãn gật đầu, “Được, em chờ anh.”
Thời Lê đánh bạo véo thêm lần nữa.
Thời Lê hào phóng đưa tay qua, “Hẹn gặp lại.”
Mỗi lần ra ngoài đều là Cận Ngộ Bạch trả tiền, cô cũng không thể không làm gì đó đáp lại.
Anh không ở đây càng tiện cho cô tìm chỗ trốn.
“Em tới khi nào vậy?” Cận Ngộ Bạch đỡ cô dậy, gương mặt vô cảm kia bỗng nhiên có sức sống, môi cong cong vô cùng đẹp.
“Em và ông đã nói gì vậy?” Cận Ngộ Bạch hỏi.
Thời Lê nhất thời không tiêu hóa được.
Trợ lý vì biết Thời Lê đang ở đây nên khi vào phòng đã thấy cô, ánh mắt hai người yên lặng trao đổi, anh nhận công việc xong liền rời khỏi phòng.
“Vì sao lại không tin?” Cận Ngộ Bạch nhìn cô.
“Tiểu Bạch, được rồi, tay em đau.” Thời Lê nhỏ giọng nói.
“Tiểu Bạch.”
Giọng người thanh niên vừa rồi đã dẫn Thời Lê vào phòng vang lên, “Cận tổng, anh không thể vào.”
“Cảm ơn.” Thời Lê nhận lấy, cảm giác rất giống lúc cô nhận được giấy báo trúng tuyển đại học.
Thời Lê chỉ có thể hung hăng trừng anh, rồi lại không thể làm gì, ai bảo mình mạnh miệng nói thế.
Cận Ngộ Bạch không nỡ đánh thức cô dậy.
“Mọi người xung quanh anh sẽ biết nhẫn này không có bao nhiêu giá trị, anh đeo nó có lẽ sẽ bị người ta cười sau lưng ấy.” Thời Lê cảm thấy không phải chỉ là có khả năng, phải là chắc chắn.
Cận Ngộ Bạch cũng tốt tính, cho cô tùy ý véo.
“Đây, giữ tạm cái này, sau này tìm em đổi lấy nhẫn kim cương, em sẽ cho anh một chiếc siêu to luôn.” Nhẫn còn kèm theo tem giá, nhìn thế nào cũng thấy không xứng với Cận Ngộ Bạch.
Cô như con cá bị ném lên bờ, sau thời gian dài thiếu oxy nên sức lực như bị ai đó rút cạn, chỉ có thể dựa vào vai anh chậm chạp hồi sức.
“Đi thôi.” Lý Tư Tư đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, vươn tay về phía Thời Lê.
Thời Lê cũng không thoải mái, mấy ngày nay cô cũng chưa gặp được Cận Ngộ Bạch, mỗi ngày cũng chỉ có thể nhắn tin với anh.
Cô vỗ vai anh, ý bảo anh thả mình xuống, sao có thể cứ ngồi trên bàn làm việc như thế được.
Trên đường đi, trợ lý nói: “Cận tổng còn đang họp, cô có thể đến văn phòng trước không?”
Đây là xô vàng đầu tiên cô kiếm được.
Thời Lê giơ điện thoại của mình lên, “Hơn nữa hôm nay công ty vừa phát lương thực tập, em nhất định phải là người trả tiền.”
Thời Lê bị vẻ hung ác này dọa sợ, cuối cùng nức nở vài tiếng mới được người ta nhân từ buông ra.
Cô vốn dĩ cũng chỉ nói đùa, nhưng lúc muốn tháo ra Cận Ngộ Bạch lại không đồng ý, dẫn cô đến trước quầy thu ngân.
Mãi cho đến khi nộp xong bản thảo luận văn, cô mới có thể thở phào, đếm ngón tay tính sơ thì cô và Cận Ngộ Bạch đã hơn nửa tháng không gặp, cũng đến lúc cô nên thực hiện chức trách của bạn gái rồi.
Cuối cùng cô chọn đứng cạnh cửa, như vậy lúc anh đi vào có thể sẽ không phát hiện ra mình.
Dù anh chưa nói gì, nhưng không chừng người ở dưới có ý kiến, nên cô mới cô cơ hội này.
“Anh đừng cho anh nói nhỏ em không nghe đấy nhé, vậy là anh không biết rồi, em không chỉ bướng bỉnh mà còn ghi thù nữa đấy, thù này không chừng em sẽ nhớ cả đời.”
Thời Lê phồng má. vừa bất đắc dĩ lại buồn cười, đành phải rút tiền ra thanh toán.
Nhân viên thu ngân liếc nhanh nhìn Cận Ngộ Bạch, hẳn là không nghĩ tới người này lại keo kiệt như vậy, mấy chục tệ cũng để bạn gái trả tiền.
Ra khỏi cửa hàng trang sức, Cận Ngộ Bạch lại nhìn xuống ngón tay mình, hài lòng gật đầu, “Nhẫn này anh nhận, sau này dựa vào nó đổi lấy nhẫn kim cương.”
Thời Lê không biết liệu Cận Ngộ Bạch có biết tin này hay chưa, nhưng cô vẫn muốn biến nó thành một bất ngờ, không ngờ rằng cô vừa bảo sẽ mời anh một bữa cơm đã bị anh đoán được.
Thời Lê hận bây giờ mình không thể đào một cái hố để chui xuống đó trốn.
Thời Lê gãi gãi cổ, có chút ngượng ngùng cười một cái.
Cận Ngộ Bạch nhếch môi, “Em đấy.”
Sau này, có lẽ không gặp lại nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh đột nhiên chủ động nhắc tới.
Chỉ còn Cận Ngộ Bạch đi thẳng đến bàn làm việc, hoàn toàn không để ý Thời Lê đang trốn phía sau cửa.
“Của anh đâu?” Cận Ngộ Bạch chỉ chỉ vào mình, “Nếu biết còn có quà thì anh không cần bữa cơm kia rồi.”
Thời Lê xoa xoa ngón tay anh, “Anh không sợ mất mặt sao?”
Thời Lê thu dọn đồ của mình trên bàn làm việc, đột nhiên có chút luyến tiếc, hôm qua cô còn hoàn tất hồ sơ trên bàn làm việc này.
Người này sao lại tự tin đến vậy.
Vừa nhập học, cả bốn người bọn họ đồng loạt vào giai đoạn chuẩn bị khóa luận, bận hơn cả những ngày còn đi học.
Khi Thời Lê đang dọn đồ đạc, người hướng dẫn gọi cô lại, dẫn cô vào văn phòng, đưa cô thư mời nhận việc làm nhân viên chính thức, “Lần này có không ít thực tập sinh đến, có thể ở lại chỉ đếm trên đầu ngón tay, cô cũng là một trong số đó.”
Trước khi rời công ty, Thời Lê đã ký hợp đồng.
Đại học năm tư chương trình học cũng không có gì, quan trọng nhất là hoàn thành luận văn tốt nghiệp, ký túc xá các cô cả kỳ nghỉ không phải bận thực tập thì bận ôn thi, cho nên cũng chưa có ai bắt tay vào chuẩn bị báo cáo.
Cận Ngộ Bạch dừng lại, quay đầu nhìn về phía ông cụ, “Nếu như đã nói đến học thức, vậy cũng là bắt đầu từ ông trước, ông cảm thấy tùy tiện mời một cô gái đến đây là có học thức sao?”
Sau khi ở bên nhau, lá gan cô càng ngày càng lớn, thỉnh thoảng lại tìm cơ hội bắt nạt lại anh.
Cận Ngộ Bạch không nói gì nữa, kéo Thời Lê ra ngoài.
Cận Ngộ Bạch đứng dậy, mở cửa văn phòng, đưa tài liệu vừa hoàn thành cho trợ lý, sau đó nhẹ nhàng vòng lại, ngồi xổm xuống trước mặt Thời Lê.
Thời Lê cảm thấy mình nói gì cũng không đủ, cô không đáp lại, chỉ vòng tay ôm lấy Cận Ngộ Bạch, cảm nhận nhịp tim đối phương.
Cô đã nói trước với trợ lý của Cận Ngộ Bạch, cũng dặn dò anh phải giữ bí mật cho cô, khi cô đến công ty thì đưa cô lên thẳng trên lầu.
“Vậy cứ để họ đi cười, anh có bạn gái họ có không?” Cận Ngộ Bạch hợp tình hợp lý nói.
Sau khai giảng Thời Lê trở về trường học.
“Anh cũng có.” Thời Lê tiện tay lấy một chiếc nhẫn bạc mấy chục tệ bên cạnh, trịnh trọng nắm lấy tay anh, đeo nhẫn vào.
Trên má cô gái nhỏ còn điểm phúng phính như trẻ con, khi cô áp hai tay lên mặt thịt trên má bị ép lại khiến cô trông cực kỳ đáng yêu.
Dù vậy, cô nhìn thấy người trước mặt lại không khỏi mỉm cười.
Một khi đã hiểu rõ mọi chuyện, anh sẽ ngẩng đầu không nhìn lại nữa.
“78.8 tệ (*).”
“Vậy ông còn muốn con nói chuyện với ông thế nào, khen ông làm đúng làm tốt?” Cận Ngộ Bạch mỉa mai trả lời.
Thời Lê thu tay lại, nắm lấy tay anh, “Không sao đâu, một lát là lặn à.”
Còn cái gì cơ?
Bây giờ Thời Lê còn đang lạc giữa mộng và tỉnh, cô không di chuyển ngay mà chỉ vươn tay ra véo gương mặt trước mắt, cảm thấy không đã tay lắm, chẳng có thịt gì cả.
Như vậy sau khi tốt nghiệp cô liền có thể chính thức gia nhập Tân Vũ.
Cô ghi lại dáng vẻ của anh vào trong lòng, nhất định phải ghi nhớ, nhớ cả đời.
Sau lưng còn nghe thấy giọng nói tức giận của ông cụ, “Thật là đứa cháu ngoan tự tay tao nuôi dưỡng, xem ra bây giờ cũng rơi vào cái tình ái ngu xuẩn ấy!”
Cận Ngộ Bạch lúc này mới tỉnh táo lại, dừng lại kiểm tra cổ tay cô, phát hiện làn da non mịn của cô gái nhỏ bị anh nắm như vậy bây giờ đã đỏ ửng lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô có chút chần chờ, không biết Cận Ngộ Bạch có phải là nguyên nhân không.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cửa bỗng nhiên bị đẩy vào.
“Ai không có tiến bộ chứ!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Dù sao Cận Ngộ Bạch trong các mối quan hệ vô cùng chú ý mặt mũi.
Thời Lê ngồi ở trên sô pha, nghe những lời trêu chọc này cười sung sướng, hai chân đung đưa qua lại như trẻ nhỏ.
“Sau đó ba mẹ anh lại ly hôn, mọi chuyện cũng trở nên tồi tệ hơn, ông nội sĩ diện, ép ba anh ly hôn xong liền đuổi ông ấy đi, sau này đến khi ông ấy mất cũng không được quay về.”
Hình như… Đúng là vô dụng thật.
“Cho nên giữ lại một quả bom hẹn giờ như cô làm gì?” Người hướng dẫn dở khóc dở cười.
Đặc biệt là Lâm Thu, vội vàng chuẩn bị luận văn còn phải ôn thi, một cái đầu hai công việc, đến đêm khuya thường hay “gục ngã”, “Trời cao vì sao lại muốn tra tấn con người ta thế này, không thể bỏ luôn cái khóa luận kia sao?”
Cận Ngộ Bạch nhìn bộ dạng ngơ ngác của cô, khó chịu vừa rồi cũng tan biến hết, anh véo mặt cô, hỏi: “Không muốn kết hôn với anh sao?”
Nhóm người hướng dẫn đã chu đáo chuẩn bị một bữa tiệc chia tay cho họ, kết thúc quá trình thực tập.
Nhưng Cận Ngộ Bạch dường như không nhìn thấy, háo hức chờ đợi bạn gái nhỏ của mình tính tiền.
Chương 27: Trao anh nhẫn kim cương
*
“Ừ, vậy anh có làm việc nghiêm túc không?” Anh đột nhiên sát lại gần.
Có đôi khi cô cảm thấy may mắn cả đời này của cô đã dùng để gặp được Cận Ngộ Bạch.
Cận Ngộ Bạch quay về bàn làm việc, dọn dẹp lại đống hồ sơ lộn xộn vì chuyện vừa rồi, tiếp tục xử lý công việc của mình.
Lý Tư Tư tiện tay xoay ghế rời đi, thoải mái gọn gàng như khi cô đến.
Cận Ngộ Bạch nhìn bóng dáng cô hốt hoảng chạy trốn khẽ cười một tiếng.
Thời Lê đứng hình mất một lúc, nhớ tới bây giờ họ đang ở Tân Vũ, tức khắc cô tỉnh cả ngủ, vô cùng tỉnh táo buông anh ra, ngoan ngoãn đứng thẳng.
Thời Lê muốn phản bác lại anh, nhưng cô chẳng còn chút sức, không nên so đo với đại trượng phu co được dãn được như anh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bản thân Cận Ngộ Bạch cũng đã thu hút sự chú ý của mọi người, hơn nữa anh còn đang nắm tay cô, chẳng còn nghi ngờ gì nữa, hai người giờ như đứng dưới ánh đèn sân khấu, tự nhiên thu hút sự chú ý của mọi người cùng tầng.
Câu tiếp theo cô còn chưa kịp nói, bên hông đột nhiên có một đôi tay, trực tiếp bế mình đặt lên bàn làm việc, cô theo bản năng ngã về sau, dùng hai tay chống mới không nằm hoàn toàn lên bàn.
Cùng lúc này Thời Lê chú ý thấy anh còn mang theo chiếc nhẫn 78 tệ mà cô đã mua ở cửa hàng trang sức kia, thậm chí kích cỡ cũng không vừa vặn, vậy mà anh lúc nào cũng mang theo như báu vật.
“Cận Ngộ Bạch! Mày dám nói chuyện với ông như thế à?”
Lúc cô ngủ rất ngoan, chỉ cần dựa vậy là có thể thiếp đi, sau đó vẫn luôn giữ tư thế ấy để mình không đi ngã.
“Anh không hận ông, chỉ là đối với người như vậy, anh cũng vẫn không thể thích nổi.”
“Sao ạ?”
(*) Khoảng 275.800 VND =))))
Cận Ngộ Bạch thông minh như vậy, thêm cả Thời Lê trong lòng nghĩ gì cũng đều viết hết lên mặt, sao có thể qua mắt được anh, “Anh từ nhỏ được ông nội nuôi lớn.”
Sau đó Thời Lê không nghe thấy gì nữa cả, cô đã bị đưa đi rất xa.
“Ừ, bé ngốc cuối cùng cũng thông minh một lần.”
“Hẹn gặp lại.”
“Ừ.” Cận Ngộ Bạch nắm chặt tay cô, kéo cô đến cạnh mình, “Em là con lừa nhỏ bướng bỉnh.”
Câu nhẫn kim cương ở cuối kia là anh học từ Thời Lê, thành công khiến cô xấu hổ mặt đỏ bừng.
“Ơ, sao anh biết rồi?” Không có bất ngờ gì hết.
Thời Lê cố gắng chuyển đề tài.
Nhưng Cận Ngộ Bạch đang nắm chặt tay cô, chẳng thể nào trốn được.
“Ai là bà chủ chứ…” Giọng Thời Lê nhỏ đến gần như không nghe thấy gì.
“Anh chẳng gặp được ba mẹ anh mấy lần, ông nội không vừa mắt mẹ anh, cũng không đồng ý cuộc hôn nhân của họ, mãi đến khi có anh quan hệ hai bên mới hòa hoãn một ít.”
Thời Lê ngước mắt lên, quay đầu thấy Cận Ngộ Bạch đang đi vào.
Cận Ngộ Bạch nhìn cô vụng về an ủi mình, anh xoa đầu cô, “Đã qua cả rồi, kể cho em cũng không phải để em thấy anh đáng thương, chỉ là sau này mình còn kết hôn, hẳn có một số việc anh nên nói cho em biết.”
“Anh còn chút công việc phải giải quyết, chờ anh xong sẽ dẫn em đi ăn cơm, chờ anh một chút được không?” Lúc này Cận Ngộ Bạch thật sự không thể rời đi được.
Lúc này Thời Lê mới nhớ ra nguyên nhân cô chờ lâu như vậy, gật gật đầu, chậm rãi vươn tay ra, “Ôm.”
Vừa rồi cô còn ở thế thượng phong bây giờ đột nhiên rơi vào thế yếu, có chút khẩn trương nuốt nước bọt, “Anh đừng… Anh đừng… Đừng tới gần như vậy.”
Ánh mắt Cận Ngộ Bạch nhìn cô vô cùng dịu dàng, “Ơi?”
Cô gái nhỏ đi rất nhanh, nhưng anh còn có ưu thế về chiều cao, hai ba bước đã đuổi kịp, đi đến bên cạnh cầm tay cô.
Cận Ngộ Bạch nhìn cô suy nghĩ thẩn thơ, tất cả đều viết lên mặt, khóe môi không nhịn được cong lên, “Bé ngốc.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.