Linh Đạo Nhân Tâm
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 15: Tử biệt
Sự cồn cào trong lòng, cắn xé tâm can này làm nhiều lúc hắn phải lấy tay giữ chặt lấy ngực của mình. Rõ ràng với một người nhìn quen sống c·hết, cảm giác này không nên xuất hiện trên người Dương Hạ.
Về tới được cửa nhà, cảm giác bất an trong lồng ngực của Dương Hạ càng rõ hơn, tiếng tim đập bang bang liên hồi, hơi thở có chút ít mất kiểm soát.
“Tiếng người huyên náo ồn ào, đập mặt tầm mắt hắn là phố phường tấp nập người qua lại, hàng quán bày đủ thứ đồ kì lạ đặc sắc, người mua kẻ bán ko ngớt. Cúi người nhìn xuống, hai tay hai chân hắn toàn bùn đất lấm lem, điều đặc biệt là phía trước còn có một cái bát nhỏ sứt mẻ, cáu bẩn mà còn trống không nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mỗi ngày lại có thêm vài đứa trẻ nữa được đưa tới nhập hội. Cũng có kẻ thắc mắc nhưng vì vẫn được ăn no, lại có chỗ ngủ nên chẳng ai thắc mắc nữa làm gì.”
“Vậy thì đi theo ta!” -Lão giả bỏ lại 1 câu rồi xoay người đi thẳng, cứ thế hắn cũng đứng dậy mà đi theo không hề có chút nghĩ ngợi gì cả.
Chẳng biết tại sao trong đầu hắn lúc này lại nghĩ tới việc mấy ngày trước mình vừa đào hố chôn Lâm lão, giờ lại tiếp tục đào thêm tận hai cái nữa. Thật tức cười, thế là hắn nở nụ cười nhè nhẹ. Khuôn mặt cả ngày trời không cảm xúc cũng nở được nụ cười đầu tiên, không chỉ có cười, còn có cả nước mắt chảy xuống nữa.
Trời đêm phía trên đầy sao lấp lánh, khác với vẻ đẹp mọi hôm, bây giờ Dương Hạ chỉ cảm thấy nó trống rỗng mà lại bao la, vì hắn đang mông lung thật sự. Mãi như vậy cũng không phải là cách, hắn vào lại trong nhà, dọn dẹp chiếc giường còn nguyên vẹn, cố gắng chợp mắt.
Trong không khí, theo hướng gió hắt về phía này, Dương Hạ ngửi được mùi tử khí, mùi xác c·hết bắt đầu phân hủy, xa hơn một dặm mà đã ngửi thấy rồi, chứng tỏ là không hề có người dọn dẹp xác c·hết ở trong thôn.
Thân hình có chút gầy yếu của đứa trẻ hơn 10 tuổi giữa bóng tối nhá nhem đi ngược vào nhà, hắn lấy ra chiếc xẻng hàng ngày mẹ hắn vẫn dùng để đào luống trồng rau, vun đất ra ngoài sân, chậm rãi đào hai cái hố. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn vừa đào, miệng vẫn cười, mắt vẫn rơi lệ, chỉ là không phát ra tiếng động gì cả. Căn nhà nhỏ chỉ còn tiếng xẻng đâm vào đất đá rồi hất lên vun thành đống kêu xoàn xoạt. (đọc tại Qidian-VP.com)
…
Bên dưới gốc cây lớn đầy bụi gai rậm rạp, Dương Hạ lúc này đang ẩn nấp dưới những tán lá đan xen, chỉ hở ra hai mắt nhìn về hướng dưới thôn Tây Cát. Cả thôn lúc này là quang cảnh từng nóc nhà đổ nát nham nhở vì h·ỏa h·oạn, chắc có cơn mưa nhỏ vào đêm hôm sau nên còn nhiều căn nhà còn ra hình dạng chứ chưa bị cháy rụi.
Cũng không quan tâm quá nhiều, hắn rời giường rửa mặt mũi cho tỉnh táo rồi thu dọn đồ đạc lại. Quần áo, lương khô, ống nước,… những đồ vật quan trọng được hắn sắp xếp chỉnh tề, đeo lên người gọn gàng. Xong xuôi, cuối cùng là cây cung của cha hắn để lại được đeo chéo trước ngực.
Nghĩ ngợi 1 hồi, hắn cắn răng mà đi xuống tìm hiểu tình hình, 1 tuần trôi qua mà ko có người dọn dẹp, chắc là không còn ai trú lại trong cái thôn này mà chịu được mùi h·ôi t·hối này. Lý trí biết là nguy hiểm, nhưng trong thâm tâm của Dương Hạ có điều gì đó cứ thôi thúc hắn phải đi tìm kiếm thông tin của cha mẹ mình.
Bất chợt có tiếng người, ngẩng đầu nhìn lên, một lão giả một thân đồ đen, dung mạo bình thường tới không thể bình thường hơn, ném vào đám người chắc chỉ 1 khắc sau là người ta sẽ quên mất diện mạo.
Theo từng bước chân về nhà, nỗi lòng Dương Hạ ngày càng nặng nề. thôn Tây Cát từ khi hắn tỉnh lại chỉ là chiếm một khoảng thời gian rất ngắn trong trí nhớ của hắn. Thế nhưng sự vô lo vô nghĩ, cảm giác như thế ngoại đào nguyên vậy, có cả những người thương yêu hắn vô điều kiện.
Hắn cũng không có đáp lại, nhưng mà vô thức gật gật đầu.
Tới khi đắp xong mộ cho hai người, cẩn thận ghi tên hai người lên tấm ván cắm trước mộ, Dương Hạ mới bình ổn lại cảm xúc của mình, lúc này cơn mệt mọi mới xâm chiếm cơ thể, hắn nằm dài ra đất như hình chữ đại. Lúc này hắn cũng không còn khóc cười nữa, cũng có thể là không còn sức nữa.
Thời gian như nước chảy, mặt trời thì vẫn theo quỹ tích hàng ngày dần dần khuất sau phía ngọn núi phía xa, Dương Hạ vẫn bất động như thế, cho tới lúc tia nắng cuối cùng tắt hẳn, tia sáng cuối trong mắt hắn cũng tắt, hắn động.
Khác với mọi ngày có tiếng chẻ củi của cha hắn, tiếng gà gáy đánh thức, hôm nay Dương Hạ tới khi bị nắng chiếu vào mặt mới tỉnh lại. Giấc mơ kia vẫn in nguyên vào trong đầu óc của hắn, thật kỳ lạ!
Chỉ là khi thực sự nhìn thấy t·hi t·hể 2 người Dương Nhất và Liễu thị nằm đó, Dương Hạ không hề còn run rẩy nữa, hơi thở cũng bình lặng lại. Hắn nhẹ nhàng đi về phía cha mẹ mình rồi ngồi xuống bên cạnh. Ánh mắt hắn lúc này đen thăm thẳm, tiêu cự cũng tập trung vào nơi hai người họ nằm. Thi thể của Dương Nhất và Liễu thị lúc này đã có chút quắt lại, bốc lên mùi h·ôi t·hối xộc vào mũi cũng không làm Dương Hạ thay đổi sắc mặt. Hắn cứ thế ngồi bệt dưới đất ngay bên cạnh như vậy, hai tay thu gọn để lên trên đầu gối.
Ra tới ngoài sân, nhìn thấy hai nấm mộ của Dương Nhất và Liễu thị, tâm trạng của Dương Hạ cũng không khỏi chùng xuống. Nhìn về phía đó một lúc lâu, cũng chẳng có hương để thắp, hắn chỉ khe khẽ ra đó quỳ xuống dập đầu 3 lạy rồi đứng lên rời đi ngay lập tức. Không biết trong lòng hắn nghĩ gì nhưng chắc là sợ còn nấn ná ở lại thì cũng chỉ thêm thương cảm mà thôi.
-Sau này con sẽ sử dụng nó, cha mẹ yên nghỉ!
-Tiểu khất cái, muốn ăn no không?
Được lão an trí cho ngồi 1 góc phòng cùng những đứa trẻ khác, hắn được dặn dò là ngồi đó đợi sẽ có người mang đồ ăn tới trước khi lão đi mất.
Sau gần nửa canh giờ đi theo lão giả thần bí kia, rẽ trái rẽ phải vượt qua nhiều ngả đường nhiều con phố, hai người dừng lại phía trước một trạch viện vắng vẻ ở góc thành phố. Đẩy cửa tiến vào trong, trạch viện này khá rộng, hai người dừng ở 1 góc trong trạch viện, trước cửa 1 phòng lớn, phòng cũng không đóng cửa nên thấy rõ trong đó còn nhiều đứa trẻ khác trạc tuổi hắn.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua, ba bữa 1 ngày, đám trẻ được ăn uống đầy đủ dù không phải là món ngon thịnh soạn gì cả. Thế nhưng với đám trẻ đầu đường xó chợ này, mỗi ngày có một bữa ăn cũng đã là hạnh phúc rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi cả 2 đã yên vị trong mộ huyệt hắn đào, Dương Hạ lại đi vào trong nhà, lật tìm trong đ·ống đ·ổ n·át, tìm cho cha mẹ hắn vài bộ quần áo còn nguyên vẹn, mẹ hắn thì thêm một cây lược. Tới lúc đặt đồ của cha hắn vào, sau khi đặt con dao đi rừng lên trước ngực cha hắn, tới bộ cung tên yêu thích của Dương Nhất, Dương Hạ cắn răng không đặt vào nữa mà đeo lên người:
Chương 15: Tử biệt (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong đầu của Dương Hạ chỉ có mỗi ký ức duy nhất hiện tại là hắn làm sao để mai tang được Lâm lão, giờ hắn đang làm gấp đôi như vậy, không tính toán khác, không nhớ gì khác, không nghĩ gì cả. Đào xong, hắn vào nhà lấy 2 cái chiếu ra nhẹ nhàng vuốt mắt, chỉnh trang lại trang phục cho 2 người họ rồi cuốn lại bằng 2 tấm chiếu.
Kích hoạt Ẩn Thân Linh, chính Dương Hạ cũng không ngờ lần đầu thực sự dùng linh thể lại trong hoàn cảnh như thế này. Thận trọng tiến về phía trước, mỗi khi bước qua tường nhà nào hắn cũng không nhìn vào, mục tiêu duy nhất chỉ là nhà của mình mà thôi. Xung quanh im lìm không có tiếng động, chỉ lâu lâu có tiếng chim chóc có khi còn là tìm tới vì mùi xác c·hết cũng nên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.