Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 11: Gương Mặt Của Kẻ Giấu Mặt

Chương 11: Gương Mặt Của Kẻ Giấu Mặt


Lâm Đạt đứng giữa phòng, cảm nhận sự im lặng hoàn toàn bao trùm lấy không gian. Căn phòng đã quay trở lại với vẻ yên tĩnh quen thuộc, nhưng những gì vừa xảy ra vẫn còn văng vẳng trong đầu anh. Ánh sáng từ cuốn sách vừa giải cứu anh khỏi cơn ác mộng đen tối, nhưng đồng thời nó cũng đánh dấu một điều gì đó nguy hiểm hơn đang chờ đợi anh ở phía trước.

Anh nhìn xuống cuốn sách vẫn nằm trong tay mình, trang bìa giờ đây phát sáng nhạt nhòa. Lâm Đạt biết rằng cuốn sách này không phải là một vật phẩm thông thường. Nó chứa đựng một sức mạnh bí ẩn mà anh chưa hiểu rõ, và có lẽ nó chính là chìa khóa dẫn dắt anh vào những bí mật sâu xa hơn trong thế giới này. Nhưng đồng thời, nó cũng đặt ra nhiều câu hỏi hơn: sức mạnh đó có thuộc về ai, và liệu nó có thể bị lợi dụng hay không?

Lâm Đạt bước chậm rãi qua căn phòng, đến gần lối ra phía bên kia. Căn phòng không còn bất kỳ dấu hiệu nào của những bóng tối sống động vừa xuất hiện, nhưng anh không thể phủ nhận rằng chúng đã để lại dấu ấn trong tâm trí anh. Chỉ cần một sai lầm nhỏ, anh có thể đã bị nhấn chìm hoàn toàn vào bóng tối vô hình đó. Nghĩ đến điều đó, lòng anh không khỏi dâng lên sự cảnh giác.

Bước qua cánh cửa, anh cảm thấy không khí trở nên lạnh lẽo hơn. Con đường trước mặt mở ra một hành lang dài u tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn lồng trong tay anh để dẫn đường. Tiếng bước chân vang lên đều đặn, phản chiếu âm thanh trong không gian trống trải.

Tâm trí anh dần rơi vào trạng thái suy tư khi anh đi tiếp. Mọi chuyện bắt đầu từ đâu? Tại sao anh lại bị kéo vào thế giới này? Lâm Đạt không có nhiều thời gian để nghiền ngẫm quá khứ, nhưng anh biết rằng những câu trả lời sẽ không dễ dàng đến với anh. Mọi thứ dường như càng lúc càng rối rắm, và việc anh sở hữu cuốn sách này chỉ làm mọi thứ trở nên phức tạp hơn.

Lối đi tiếp tục kéo dài trong bóng tối. Nhưng thay vì dẫn đến một căn phòng khác hay một lối ra, hành lang dường như dần dần thu hẹp lại. Những bức tường đá hai bên gần như khép chặt vào nhau, buộc anh phải cúi người xuống và lách qua từng khoảng trống. Ánh sáng từ đèn lồng chỉ chiếu đủ để anh thấy những gì trước mắt, nhưng bóng tối phía sau dường như muốn nuốt chửng tất cả.

Cảm giác bất an trở lại, và lần này nó mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Lâm Đạt có cảm giác như có thứ gì đó đang theo dõi anh, nhưng anh không thể nhìn thấy nó. Chỉ có bóng tối lặng lẽ lướt qua, nhưng sự hiện diện đó rõ ràng, như thể một cặp mắt vô hình đang dõi theo mọi bước đi của anh.

Bất chợt, tiếng kim loại v·a c·hạm vang lên từ phía sau, khiến anh dừng lại ngay lập tức. Lâm Đạt quay đầu lại, nhưng không thấy gì ngoài bóng tối dày đặc. Tiếng kim loại đó như thể đến từ sâu trong hành lang, hoặc có lẽ từ một không gian khác mà anh không nhận ra.

Lâm Đạt hít một hơi sâu, bình tĩnh lại và tiếp tục bước đi. Dù bất kể điều gì đang đợi phía trước, anh biết rằng mình không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiến tới. Hành lang cuối cùng cũng mở ra một căn phòng khác, nhưng lần này, căn phòng rộng hơn nhiều so với những gì anh đã thấy trước đó.

Căn phòng trống rỗng, không có gì ngoài một bệ đá lớn ở giữa. Trên bệ là một viên đá xanh biếc, phát ra ánh sáng dịu nhẹ. Ánh sáng đó giống như đang vẫy gọi anh, nhưng đồng thời cũng tạo ra một sự cảnh giác trong lòng anh. Lâm Đạt đã quá quen với những cái bẫy được ngụy trang một cách khéo léo, và anh không dễ dàng bị dụ dỗ bởi những điều huyền bí mà anh chưa hiểu rõ.

Anh tiến lại gần bệ đá, mắt vẫn quan sát kỹ lưỡng xung quanh để tìm bất kỳ dấu hiệu bất thường nào. Tuy nhiên, căn phòng yên tĩnh đến mức đáng sợ. Không có tiếng động, không có dấu hiệu gì về sự sống. Chỉ có ánh sáng xanh biếc từ viên đá làm căn phòng trở nên huyền ảo hơn bao giờ hết.

Lâm Đạt dừng lại trước bệ đá, nhìn chằm chằm vào viên đá. Cảm giác như nó đang chứa đựng một loại sức mạnh nào đó, nhưng không giống với sức mạnh hắc ám từ cuốn sách trước đó. Ánh sáng từ viên đá này tỏa ra một cảm giác ấm áp, an lành, như thể nó thuộc về một thế giới khác, một thế giới trái ngược hoàn toàn với bóng tối mà anh vừa trải qua.

Nhưng ngay khi anh đưa tay ra chạm vào viên đá, một luồng gió mạnh từ đâu đó thổi tới, khiến anh phải lùi lại. Không khí trong căn phòng đột nhiên thay đổi, và từ bốn phía xung quanh, những bóng đen dần dần hiện ra. Chúng không phải là sinh vật cụ thể mà là những hình thù kỳ dị, vô định hình, như thể chúng được sinh ra từ chính bóng tối trong không gian này.

Lâm Đạt nhanh chóng rút kiếm ra, chuẩn bị sẵn sàng cho bất cứ thứ gì sẽ xảy ra tiếp theo. Những bóng đen tiến lại gần, bao vây anh từ mọi phía. Không gian xung quanh dường như thu hẹp lại, không còn chỗ trống nào để trốn thoát.

Bất chợt, một trong những bóng đen lao tới với tốc độ chóng mặt. Lâm Đạt nhanh chóng né tránh và vung kiếm chém vào nó, nhưng lưỡi kiếm chỉ xuyên qua như chém vào không khí. Những bóng đen này không phải là thực thể vật lý, chúng là những sinh vật được tạo nên từ bóng tối thuần túy.

"C·hết tiệt," Lâm Đạt lẩm bẩm, cảm thấy mình đang rơi vào thế bất lợi. Dù anh có cố gắng t·ấn c·ông thế nào, lưỡi kiếm của anh cũng không thể gây bất kỳ tổn thương nào cho những sinh vật này. Chúng tiếp tục tiến lại gần, bao vây anh ngày càng chặt hơn.

Đột nhiên, từ phía viên đá xanh biếc, một luồng sáng mạnh mẽ bắn ra, chiếu rọi khắp căn phòng. Ánh sáng từ viên đá xuyên qua những bóng đen, khiến chúng tan biến ngay lập tức. Không gian trở nên yên tĩnh trở lại, và căn phòng lần nữa trở về với sự yên bình ban đầu.

Lâm Đạt thở phào, cảm thấy mình đã được giải thoát khỏi một cuộc chiến vô vọng. Anh nhìn viên đá xanh biếc, biết rằng chính sức mạnh của nó đã cứu anh lần này. Nhưng điều gì đã khiến nó hoạt động? Anh chưa từng chạm vào viên đá, vậy điều gì đã kích hoạt luồng sáng đó?

Vẫn còn nhiều câu hỏi chưa được giải đáp, nhưng Lâm Đạt biết rằng anh không thể dừng lại ở đây. Anh tiến lại gần bệ đá một lần nữa, lần này với sự thận trọng cao độ. Dù viên đá vừa cứu anh, nhưng anh không chắc liệu nó có thực sự an toàn hay không.

Lâm Đạt đứng trước viên đá phát sáng, tay cầm chắc chuôi kiếm, ánh mắt không rời khỏi vật thể lạ lùng này. Những sự kiện vừa qua đã khắc sâu thêm vào tâm trí anh rằng, mọi thứ xung quanh đều có thể là một cái bẫy ngụy trang cẩn thận. Nhưng viên đá này lại khác. Nó mang một thứ sức mạnh bí ẩn, không thể dễ dàng định nghĩa bằng mắt thường hay cảm nhận qua kinh nghiệm.

Anh đưa tay chạm nhẹ vào bề mặt của viên đá. Một cảm giác lành lạnh lan tỏa từ đầu ngón tay, nhưng không giống như bất kỳ bề mặt đá nào anh từng tiếp xúc. Đột ngột, viên đá rung lên, không gian xung quanh dường như bị biến dạng. Lâm Đạt giật mình, vội thu tay về, nhưng đã quá muộn.

Ánh sáng từ viên đá nhanh chóng tỏa ra, bao trùm cả căn phòng. Trước mắt anh, những cảnh tượng mờ ảo xuất hiện, như thể anh đang được dẫn vào một thế giới khác, một dòng ký ức không thuộc về anh.

Hình ảnh đầu tiên xuất hiện là một cảnh hoang tàn. Những cánh đồng cháy đen, xác người la liệt, máu đọng thành những vũng lớn giữa nền đất khô cằn. Khói từ những đ·ống đ·ổ n·át bốc lên, bao phủ cả một vùng trời tối mịt mù. Tiếng la hét, tiếng thét đau đớn vang vọng trong không trung, làm lạnh sống lưng Lâm Đạt.

Anh nhận ra đó không phải là quá khứ của mình. Nhưng đồng thời, anh cũng cảm nhận được mối liên hệ sâu sắc với những gì đang diễn ra. Như thể hình ảnh đó là sự phóng chiếu của một tương lai chưa xảy đến, hoặc là tàn tích của một cuộc chiến mà anh sẽ sớm phải đối mặt.

Hình ảnh thay đổi, và trước mặt anh giờ đây là một bóng người. Bóng hình này đứng cô độc giữa chiến trường đẫm máu, mặt mũi che khuất dưới chiếc mũ trùm kín, nhưng đôi mắt sáng rực trong bóng tối vẫn hiện rõ. Lâm Đạt cảm thấy đôi mắt đó đang nhìn thẳng vào anh, như thể kẻ đó biết anh đang ở đây, trong những ký ức này.

"Ngươi là ai?" Lâm Đạt thì thầm, nhưng không nhận được câu trả lời. Kẻ đó chỉ đứng im lặng, đôi mắt tiếp tục quan sát anh với ánh nhìn lạnh lùng đến rợn người. Hắn không di chuyển, nhưng sự hiện diện của hắn khiến không gian xung quanh như dày đặc hơn, áp lực ngày một lớn lên.

Bỗng nhiên, bóng người kia nâng cánh tay lên. Từ lòng bàn tay hắn, một luồng năng lượng đen tối bắn ra, xuyên qua không gian và hướng thẳng về phía Lâm Đạt. Anh chỉ kịp phản ứng trong tích tắc, xoay người né tránh. Nhưng không có gì xảy ra. Dòng năng lượng đó không chạm tới anh, nó chỉ đơn giản tan biến vào hư không ngay khi chạm vào vùng không gian quanh anh.

Lâm Đạt chưa kịp hiểu điều gì đang diễn ra thì cảnh tượng thay đổi một lần nữa. Anh đang đứng trên một ngọn núi cao, xung quanh là gió lớn thổi mạnh, cuốn theo từng cơn bụi mờ. Từ nơi anh đứng, có thể nhìn thấy cả một vùng đất trải dài phía dưới, nhưng mọi thứ chìm trong sắc đỏ máu. Những con quái vật khổng lồ, hình thù kỳ dị, đang rít gào và tàn phá tất cả những gì cản đường chúng.

Lâm Đạt không biết điều này có thực sự là hiện tại, quá khứ, hay chỉ là một ảo ảnh do viên đá tạo ra. Nhưng một cảm giác không lành lan tỏa khắp cơ thể anh, một linh cảm rằng thế giới này đang sụp đổ, và anh có liên quan trực tiếp đến việc này.

Chỉ vài giây sau, không gian quay cuồng. Tất cả mọi thứ quanh anh vỡ vụn như một bức tranh bị xé nát, kéo anh về thực tại. Lâm Đạt thở hắt ra, nhận thấy mình vẫn đang đứng trong căn phòng với viên đá. Ánh sáng từ viên đá giờ đây đã mờ đi, như thể nó vừa tiêu tốn toàn bộ năng lượng để đưa anh qua những trải nghiệm kinh hoàng đó.

Anh lùi lại một bước, cố gắng xâu chuỗi tất cả những gì vừa thấy. Tất cả đều quá mơ hồ, nhưng một điều chắc chắn là viên đá này không đơn thuần chỉ là một vật phẩm ma thuật mạnh mẽ. Nó đang cố gắng truyền đạt một thông điệp nào đó, hoặc ít nhất là cảnh báo anh về tương lai.

Lâm Đạt quay người, đi nhanh ra khỏi căn phòng. Anh không thể ở lại đây thêm được nữa, không thể để bản thân bị cuốn vào sự hỗn loạn này thêm lần nào. Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, anh cảm nhận ngay sự hiện diện của ai đó.

Đứng phía trước, không xa lắm, là một người phụ nữ lạ mặt. Cô ta khoác một chiếc áo choàng đen, khuôn mặt nửa ẩn nửa hiện dưới chiếc mũ trùm. Nhưng điều đáng chú ý nhất là cặp mắt sáng quắc, giống hệt đôi mắt của bóng đen trong tầm nhìn vừa qua.

"Ngươi là ai?" Lâm Đạt hỏi, giọng đầy sự nghi hoặc và cảnh giác.

Cô ta không trả lời ngay, chỉ nhẹ nhàng bước tới. "Ngươi không nên chạm vào viên đá đó," cô nói, giọng nói thanh thoát nhưng lạnh lùng.

"Sao ngươi lại biết?" Lâm Đạt lùi lại một bước, tay vẫn giữ chặt kiếm.

"Ta biết nhiều hơn ngươi tưởng, và ngươi đã phá hỏng mọi thứ," cô ta tiếp tục, ánh mắt đăm đăm nhìn thẳng vào Lâm Đạt, không chớp mắt. "Ngươi không nên nhìn thấy những gì viên đá đã cho ngươi thấy. Giờ thì, ngươi đã trở thành một phần trong trò chơi mà ngươi không hề muốn tham gia."

Lâm Đạt không hiểu hết ý nghĩa của những lời nói đó, nhưng anh cảm nhận được sự nguy hiểm ẩn sau từng từ. "Trò chơi gì?" anh hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh.

Cô ta chỉ mỉm cười mờ nhạt. "Ngươi sẽ sớm biết thôi."

Không để cho anh có thời gian phản ứng, cô ta biến mất ngay trước mắt, như tan vào bóng tối bao quanh.

Lâm Đạt đứng yên, lắng nghe nhịp thở của mình, cảm nhận nhịp đập dồn dập của trái tim. Dù không có bất kỳ cuộc chiến nào xảy ra, nhưng anh cảm thấy căng thẳng hơn cả khi đối đầu với những kẻ thù thực sự. Anh biết rằng những gì vừa xảy ra không phải là ngẫu nhiên, và cô gái bí ẩn đó chắc chắn không phải là người bình thường.

Một nỗi lo lắng mới xuất hiện trong lòng anh. Mọi thứ dường như đang đi chệch khỏi quỹ đạo mà anh mong muốn. Nhưng Lâm Đạt không thể quay đầu lại được nữa. Anh đã tiến quá xa, và con đường duy nhất trước mắt là tiến tới, bất kể hiểm nguy nào chờ đợi.

Anh phải tìm ra sự thật.

Chương 11: Gương Mặt Của Kẻ Giấu Mặt