Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 13: Tàn Dư Trong Bóng Tối

Chương 13: Tàn Dư Trong Bóng Tối


Bước chân của Lâm Đạt dừng lại trước một con sông nhỏ. Nước chảy lặng lẽ, phản chiếu ánh sáng mờ nhạt của bình minh. Bầu không khí lạnh lẽo vẫn bám riết lấy anh, dù cho ánh mặt trời đang cố gắng xuyên qua lớp sương mù dày đặc. Anh cúi xuống, lấy một ít nước rửa sạch bụi bẩn trên mặt, cảm nhận dòng chảy lạnh giá tràn qua tay.

Tâm trí anh vẫn đầy rẫy suy nghĩ về cuộc đối đầu với bóng tối bên trong căn nhà bỏ hoang. Giọng nói lạnh lẽo đó, bóng hình mờ ảo, và cả những lời cảnh báo. Tất cả đều chỉ ra rằng viên đá trong tay anh đang mang một sức mạnh mà anh chưa hiểu hết. Nó không chỉ đơn thuần là một vật thể vô tri, mà là một thứ gì đó lớn hơn, nguy hiểm hơn.

"Chúng ta không có nhiều thời gian."

Tiếng nói vang lên từ phía sau khiến Lâm Đạt giật mình quay lại. Cô gái mà anh đã cứu thoáng chốc đã đứng gần bên. Dáng người mảnh mai của cô gái nổi bật giữa khung cảnh hoang sơ, đôi mắt vẫn ánh lên sự hoang mang và lo sợ. Nhưng lần này, có một tia sáng khác trong ánh mắt cô, không còn là nỗi sợ mơ hồ, mà là một sự quyết tâm kỳ lạ.

"Ngươi biết gì về viên đá này?" Lâm Đạt hỏi, ánh mắt dò xét.

Cô gái im lặng một lúc, dường như đang suy nghĩ về cách trả lời. Cuối cùng, cô thở dài, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng kiên quyết: "Tôi không biết chính xác. Nhưng những truyền thuyết cổ xưa nói rằng, viên đá ngươi mang là một phần của thứ gì đó... không thuộc về thế giới này."

Lâm Đạt cau mày. Anh đã nghe qua nhiều câu chuyện về những báu vật kỳ lạ, những món đồ cổ xưa có sức mạnh vượt xa trí tưởng tượng, nhưng viên đá này thì khác. Nó không phải là báu vật để săn đón, mà là một món quà độc ác từ bóng tối.

"Thế còn kẻ đã t·ấn c·ông ta?" Lâm Đạt tiếp tục hỏi.

Cô gái cắn môi, ánh mắt chợt trở nên mờ mịt. "Ta... ta không biết. Nhưng họ không phải con người bình thường. Có một thế lực đứng sau, lớn hơn những gì ngươi nghĩ. Từ lâu, họ đã tìm kiếm viên đá, và sẽ không từ bỏ cho đến khi chiếm được nó."

Lâm Đạt im lặng. Mọi thứ dần trở nên rõ ràng hơn, nhưng đồng thời, bóng tối phía trước cũng ngày một dày đặc hơn. Những gì anh đang đối mặt không chỉ là cuộc hành trình đơn thuần, mà còn là một trận chiến không thể tránh khỏi. Anh biết rõ rằng những kẻ đứng sau bóng tối sẽ không ngừng săn đuổi anh.

"Ngươi có thể tiếp tục đi cùng ta," Lâm Đạt nói, đôi mắt nhìn thẳng vào cô gái. "Nhưng ta sẽ không đảm bảo an toàn cho ngươi."

Cô gái gật đầu, không chút do dự. "Tôi không có nơi nào khác để đi. Nếu điều đó có thể giúp chúng ta tìm ra sự thật, tôi sẽ không sợ hãi."

Lâm Đạt không nói gì thêm. Anh đứng dậy, hướng ánh mắt về phía chân trời. Hành trình của họ vẫn còn rất xa, và những nguy hiểm phía trước chắc chắn không thể lường trước được.

Cả hai tiếp tục tiến bước, đi qua những ngọn đồi phủ đầy cây cối. Mỗi bước chân đều nặng nề, như thể không chỉ là trọng lượng của cơ thể mà còn là áp lực vô hình từ những bí ẩn đen tối đang chờ đợi họ phía trước.

Sau nhiều giờ đi bộ, họ đến trước một vách núi cao chót vót, với một hang động lớn ẩn mình trong bóng tối. Miệng hang trông như một con quái vật há miệng, chực chờ nuốt chửng bất kỳ kẻ nào dám bước vào.

"Đây là nơi người cần tìm," cô gái nói, giọng thì thầm nhưng rõ ràng.

Lâm Đạt đứng trước miệng hang, ánh mắt sắc lạnh. Anh có thể cảm nhận được sự bất thường từ bên trong. Không khí như đông lại, và mỗi hơi thở của anh trở nên nặng nề hơn. Cả không gian dường như đang cảnh báo về một nguy hiểm sắp tới, nhưng không có con đường nào khác.

Anh bước vào trong hang động, từng bước một, ánh sáng từ ngọn đuốc yếu ớt của anh không thể chiếu sáng quá xa. Tiếng vọng của bước chân vang lên từ mọi phía, tạo nên âm thanh kỳ lạ như thể có hàng ngàn kẻ thù đang ẩn nấp trong bóng tối.

Hang động càng đi vào sâu càng lạnh lẽo và tối tăm. Mặt đất bắt đầu trở nên ẩm ướt, và mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi. Mọi giác quan của Lâm Đạt đều căng ra, cảnh giác với bất cứ điều gì có thể xuất hiện từ bóng tối.

Bất ngờ, một tiếng động lớn vang lên, cả hang động rung chuyển. Từ phía trước, một bóng hình khổng lồ xuất hiện, chắn ngang con đường của anh. Đôi mắt đỏ rực như lửa cháy, và thân hình của nó được bao phủ bởi lớp vảy đen bóng, trông giống như một con quái vật từ ác mộng.

Lâm Đạt rút kiếm, mắt anh sáng lên vẻ kiên định. Con quái vật gầm lên một tiếng chói tai, âm thanh như xé nát không gian xung quanh. Nó lao về phía anh với tốc độ kinh hoàng, móng vuốt sắc nhọn giơ cao, nhắm thẳng vào đầu anh.

Với phản xạ nhanh nhạy, Lâm Đạt lăn người sang một bên, tránh được đòn t·ấn c·ông của con quái vật trong gang tấc. Thanh kiếm của anh xoay tròn trong tay, chém vào sườn của con quái vật, nhưng lớp vảy cứng rắn của nó chặn đứng đòn đánh. Tiếng kim loại va vào nhau vang lên chói tai, nhưng Lâm Đạt không hề nao núng.

Con quái vật gầm lên dữ tợn, vung móng vuốt lần nữa. Lâm Đạt nghiêng người né tránh, đồng thời đâm thẳng thanh kiếm vào một kẽ hở giữa những lớp vảy trên cổ nó. Máu đen phun ra, nhưng con quái vật dường như không cảm thấy đau đớn. Nó càng trở nên hung hãn hơn, liên tục lao tới với sức mạnh điên cuồng.

Lâm Đạt biết rằng chỉ có cách tìm ra điểm yếu của con quái vật mới có thể hạ gục nó. Anh tiếp tục lùi lại, cố gắng tìm kiếm cơ hội. Mắt anh chợt dừng lại ở đỉnh đầu của con quái vật, nơi có một viên đá nhỏ lấp lánh.

Không chần chừ, Lâm Đạt dồn sức nhảy lên cao, vung kiếm chém thẳng vào viên đá. Con quái vật gầm lên đau đớn, cả thân hình khổng lồ của nó rung lên bần bật trước khi đổ gục xuống đất, bất động.

Lâm Đạt thở hắt ra, cảm thấy mệt mỏi sau trận chiến. Nhưng anh biết đây chỉ là bước khởi đầu. Trong lòng hang tối tăm này, những bí mật đen tối còn đang chờ đợi anh phía trước, và chỉ có tiếp tục tiến bước, anh mới có thể tìm ra sự thật.

Bên ngoài hang động, cô gái đứng chờ, đôi mắt lo lắng dõi theo hướng Lâm Đạt đã đi. Màn đêm lại buông xuống, nhưng trong đôi mắt cô, một tia sáng hy vọng vẫn đang lóe lên giữa bóng tối dày đặc của định mệnh.

Bước chân của Lâm Đạt nặng nề trên nền đá ẩm ướt. Sau trận chiến với con quái vật khổng lồ, anh vẫn cảm nhận được những âm thanh kỳ quái vọng lại từ sâu trong hang động. Cả cơ thể dường như rã rời sau mỗi bước chân, nhưng anh biết rằng hành trình này vẫn chưa kết thúc. Bóng tối đen kịt bao quanh, và cảm giác bất an càng lúc càng rõ rệt.

Lâm Đạt nhìn về phía sâu thẳm của hang động, nơi mà ánh sáng của ngọn đuốc trong tay anh không thể chạm tới. Không gian xung quanh như một ngục tối khổng lồ, u ám và lạnh lẽo. Tiếng thở dài của gió lùa qua những kẽ hở hẹp vang lên như tiếng khóc thầm của các linh hồn bị giam cầm. Bóng dáng của những phiến đá nhọn nhô lên từ mặt đất, phản chiếu ánh sáng le lói của ngọn đuốc như những chiếc răng nanh của một con quái vật khổng lồ.

“Lâm Đạt!” Giọng nói vang lên từ phía sau. Cô gái bước vội tới, đôi mắt lo lắng. “Có điều gì đó không đúng. Cảm giác như... chúng ta đang bị theo dõi.”

Lâm Đạt khẽ gật đầu. Từ lúc bước vào hang động, anh cũng cảm nhận được ánh mắt vô hình nào đó dõi theo họ, như thể có thứ gì đó đang chờ đợi ở phía trước, hoặc tệ hơn, từ chính bóng tối xung quanh.

“Chúng ta không có lựa chọn nào khác,” anh đáp, giọng trầm mặc. “Con đường duy nhất là tiến về phía trước.”

Cô gái im lặng, chỉ gật đầu chấp nhận. Dù cảm giác sợ hãi bao trùm, nhưng ánh mắt cô vẫn kiên định, như một lời thề không lùi bước. Lâm Đạt không biết liệu đó là lòng dũng cảm hay đơn giản chỉ là sự tuyệt vọng, nhưng điều đó không còn quan trọng. Họ đã dấn thân vào cuộc hành trình này, và giờ không còn đường lui.

Cả hai tiếp tục tiến bước, đi sâu vào lòng hang. Tiếng bước chân của họ vang vọng, nhưng giữa sự tĩnh lặng đáng sợ này, mỗi âm thanh nhỏ nhất cũng tạo ra những tiếng vang ghê rợn. Một cảm giác ngột ngạt bao trùm, làm cho Lâm Đạt cảm thấy như thể không khí trong hang đang dần bị hút cạn.

Bất chợt, họ dừng lại trước một cánh cửa đá khổng lồ, bị che lấp bởi dây leo và những phiến đá cổ xưa. Cánh cửa này không phải là sản phẩm của tự nhiên, mà là một tác phẩm của bàn tay con người, hay có thể là một sinh vật cổ xưa nào đó.

“Đây là gì?” cô gái hỏi, tay nhẹ nhàng lướt qua bề mặt lạnh lẽo của cánh cửa.

“Có lẽ đây chính là nơi giam giữ thứ mà họ đang tìm kiếm,” Lâm Đạt đáp, ánh mắt sắc lạnh quét qua từng chi tiết trên cánh cửa. Anh có thể cảm nhận được luồng sức mạnh bí ẩn phát ra từ nó, như thể nó đang cố gắng cảnh báo anh về những gì nằm phía sau.

Sau vài phút dò xét, anh nhận ra một biểu tượng khắc sâu trên cánh cửa – biểu tượng của một con mắt khổng lồ. Nó không đơn thuần chỉ là một họa tiết trang trí, mà dường như là một loại cơ chế khóa cổ xưa. Cánh cửa này chỉ có thể mở ra khi người ta biết cách “nhìn thấy” điều gì đó sâu hơn, vượt qua tầm hiểu biết của con người thông thường.

“Có lẽ viên đá này có tác dụng,” Lâm Đạt thì thầm, đưa tay lấy ra viên đá kỳ bí mà anh đã mang theo suốt cuộc hành trình. Ánh sáng yếu ớt từ viên đá lập tức tỏa ra khi nó chạm vào biểu tượng trên cánh cửa.

Ngay lập tức, một âm thanh rùng rợn vang lên, và cánh cửa đá từ từ mở ra, để lộ một lối đi tối tăm bên trong. Cảm giác lạnh lẽo từ lối đi này khiến cả hai bất giác rùng mình.

“Chuẩn bị đi,” Lâm Đạt nhắc nhở. “Bất kỳ điều gì cũng có thể xảy ra.”

Anh bước vào trước, ngọn đuốc trong tay chiếu sáng một phần nhỏ không gian. Bên trong lối đi là một cầu thang đá dẫn xuống sâu hơn vào lòng đất. Mùi h·ôi t·hối bốc lên từ phía dưới khiến anh phải che mũi, nhưng không làm giảm bước chân của anh. Đối với Lâm Đạt, đây có lẽ là một phần của cái giá mà anh phải trả cho việc truy tìm sự thật.

Xuống dưới đáy cầu thang, họ bước vào một không gian rộng lớn – một căn phòng hình tròn được xây bằng những phiến đá đen bóng. Ở giữa phòng là một cái hố sâu không thấy đáy, xung quanh hố là những cây cột lớn, trên đỉnh mỗi cây cột là một ngọn lửa xanh ma quái cháy rực, tạo ra thứ ánh sáng yếu ớt, lạnh lẽo.

“Đây là nơi nào?” cô gái thì thầm, giọng run rẩy.

Lâm Đạt không trả lời. Anh bước tới gần cái hố, cố gắng nhìn xuống dưới, nhưng chỉ thấy bóng tối vô tận. Đột nhiên, từ phía sâu trong bóng tối đó, một luồng khí lạnh bốc lên, và những tiếng thì thầm lạ lùng vang lên từ mọi phía, như thể hàng ngàn linh hồn đang cố gắng nói chuyện với anh.

“Chào mừng ngươi, Lâm Đạt...” Một giọng nói trầm đục, ma quái vang lên, như vọng ra từ chính bóng tối.

Lâm Đạt giật mình quay lại, thanh kiếm trong tay sẵn sàng. Trước mặt anh, một bóng đen cao lớn xuất hiện, đôi mắt đỏ rực và thân hình bao phủ trong một lớp áo choàng đen rách nát.

“Ngươi là ai?” Lâm Đạt hỏi, giọng đầy cảnh giác.

“Ta là người trông giữ nơi này, và cũng là người biết rõ bí mật mà ngươi đang tìm kiếm,” bóng đen đáp, giọng nói trầm đục vang vọng khắp căn phòng.

Lâm Đạt cau mày. “Ngươi đang nói về viên đá này?”

“Không chỉ viên đá. Nó chỉ là một phần nhỏ của toàn bộ kế hoạch. Còn nhiều thứ mà ngươi chưa biết, Lâm Đạt. Ngươi không chỉ là một kẻ tìm kiếm sự thật. Ngươi chính là một phần của sự thật.”

Lời nói của bóng đen làm Lâm Đạt ngỡ ngàng. Sự thật mà hắn đề cập là gì? Và làm sao anh lại có thể liên quan đến những âm mưu đen tối này?

“Ngươi phải đưa ra lựa chọn,” bóng đen tiếp tục, giọng nói càng lúc càng trở nên thôi miên. “Ngươi có thể bước vào bóng tối, hoặc trở thành ánh sáng.”

Lâm Đạt nhìn chằm chằm vào bóng đen, đầu óc xoay chuyển hàng trăm suy nghĩ. Quyết định của anh lúc này không chỉ ảnh hưởng đến số phận của anh, mà còn của cả thế giới.

Chương 13: Tàn Dư Trong Bóng Tối