Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 14: Lựa Chọn Định Mệnh

Chương 14: Lựa Chọn Định Mệnh


Lời nói của bóng đen vang lên như một lời tiên tri định mệnh, quấn lấy Lâm Đạt trong một làn sương mờ ảo, khiến anh càng thêm mơ hồ về số phận mà mình đang đối diện. Bóng đen trước mặt như hòa tan vào không gian u ám xung quanh, chỉ còn lại đôi mắt đỏ rực nhìn xoáy sâu vào anh, như thể muốn hút hết mọi suy nghĩ và ý chí của anh.

“Ta không phải là kẻ bị buộc phải chọn giữa bóng tối và ánh sáng,” Lâm Đạt trả lời, giọng trầm tĩnh nhưng cương quyết. “Ta sẽ tự chọn con đường của riêng mình.”

Bóng đen khẽ nhếch mép cười, giọng nói trầm lắng vang lên: “Ngươi nghĩ mình có thể thoát khỏi sự lựa chọn sao? Không ai có thể thoát khỏi nó. Ngươi là một phần của thế lực lớn hơn ngươi tưởng. Một mắt xích trong chuỗi sự kiện đã được định trước.”

Lâm Đạt lùi lại một bước, ánh mắt sắc lạnh vẫn không rời khỏi bóng đen. Anh cảm thấy sự thật đang dần hé lộ, nhưng đồng thời, nó cũng mang theo nỗi sợ hãi về một số phận không thể trốn tránh. Có điều gì đó đen tối và nguy hiểm hơn nhiều so với viên đá bí ẩn mà anh đang giữ.

“Ta sẽ không để ngươi hay bất kỳ kẻ nào khác thao túng số phận của mình,” Lâm Đạt nói, giọng càng thêm mạnh mẽ. “Nếu có ai đó nắm giữ vận mệnh của ta, thì đó chính là ta.”

Bóng đen im lặng một lúc, như thể đang suy ngẫm về lời nói của Lâm Đạt. Đôi mắt đỏ rực của hắn lóe lên một tia sáng khác thường, trước khi hắn phá lên cười một cách ghê rợn.

“Rất tốt, Lâm Đạt. Ngươi thật sự nghĩ rằng ngươi có thể tự do sao? Thế giới này không cho phép bất kỳ ai có tự do hoàn toàn. Ngươi chỉ là một con cờ, và ngươi đã bị đặt vào bàn cờ từ lâu rồi. Dù ngươi có nhận thức được điều đó hay không, ngươi cũng không thể tránh khỏi.”

Những lời nói của bóng đen giống như từng nhát dao đâm sâu vào tâm trí Lâm Đạt, khiến anh băn khoăn. Đúng, anh đã dấn thân vào một cuộc hành trình mà không rõ đích đến, nhưng giờ đây, anh phải đối mặt với một sự thật đáng sợ hơn: có phải anh chỉ là một quân cờ trong một trò chơi lớn hơn?

“Đủ rồi!” Cô gái đột ngột hét lên, phá vỡ không khí căng thẳng. Cô tiến lên, đứng cạnh Lâm Đạt, đôi mắt sáng rực đầy quyết tâm. “Ngươi có thể dọa dẫm bao nhiêu người khác, nhưng không phải chúng ta. Dù là con cờ hay không, chúng ta sẽ không để ngươi kiểm soát vận mệnh của mình.”

Bóng đen im lặng, đôi mắt đỏ rực nhìn chăm chăm vào cô gái. Hắn khẽ cười khẩy, rồi giọng nói đầy chế giễu vang lên: “Một kẻ yếu đuối như ngươi lại dám thách thức ta sao? Ngươi không biết mình đang nói chuyện với ai.”

Lâm Đạt không để bóng đen tiếp tục lấn lướt. Anh bước lên một bước, thanh kiếm trong tay ánh lên một tia sáng yếu ớt từ ngọn lửa xanh trong căn phòng. “Ngươi đã nói quá nhiều,” anh gằn giọng. “Nếu ngươi thực sự mạnh mẽ như ngươi tuyên bố, vậy hãy cho ta thấy sức mạnh của ngươi.”

Ngay sau khi lời nói của Lâm Đạt vừa dứt, không khí trong căn phòng bỗng dưng trở nên nặng nề hơn. Những ngọn lửa xanh trên các cột trụ đột ngột tắt phụt, và bóng tối từ hố sâu ở giữa căn phòng dâng lên, lan tỏa như một làn sóng tử thần.

Bóng đen biến mất trong màn đêm dày đặc, nhưng giọng nói của hắn vẫn vang vọng: “Ngươi sẽ sớm nhận ra rằng không phải tất cả bóng tối đều có thể bị tiêu diệt. Có những thứ tồn tại trong bóng tối mà ánh sáng không bao giờ có thể chạm tới.”

Cả căn phòng đột nhiên rung chuyển. Mặt đất dưới chân Lâm Đạt và cô gái như bị lật tung, những vết nứt xuất hiện trên mặt đá, và từ trong những khe hở đó, hàng loạt sinh vật kỳ dị trườn lên, hình dáng méo mó, xương xẩu, với đôi mắt đỏ rực giống như bóng đen.

“Lùi lại!” Lâm Đạt hét lên, kéo cô gái ra xa khỏi những sinh vật đang lao tới.

Anh cầm chặt thanh kiếm, đâm vào một con quái vật đang lao đến gần. Lưỡi kiếm xuyên qua thân thể của nó, nhưng không có máu chảy ra. Thay vào đó, con quái vật tan biến thành một làn khói đen, rồi nhanh chóng hòa vào bóng tối xung quanh.

“Chúng không phải là thực!” Lâm Đạt nhận ra. “Chúng chỉ là ảo ảnh, do bóng tối tạo ra.”

Nhưng ngay khi anh nghĩ điều đó, một con quái vật khác lao đến, móng vuốt sắc nhọn của nó xé rách áo giáp của anh, để lại một v·ết t·hương sâu trên cánh tay. Cơn đau nhói khiến anh nhận ra rằng dù là ảo ảnh, những sinh vật này vẫn có thể gây hại thực sự.

“Chúng ta phải thoát khỏi đây!” Cô gái hét lên, cố gắng tránh những con quái vật đang lao tới từ mọi phía.

Lâm Đạt gật đầu, ánh mắt lướt qua căn phòng, tìm kiếm một lối thoát. Nhưng bóng tối đã bao phủ toàn bộ không gian, khiến anh khó có thể phân biệt được đâu là thực, đâu là giả. Bóng đen đang chơi trò với anh, dùng chính bóng tối để làm v·ũ k·hí.

“Được rồi,” Lâm Đạt thầm thì, giọng nói kiên quyết. “Nếu bóng tối là v·ũ k·hí của hắn, ta sẽ dùng ánh sáng để chống lại.”

Anh đưa tay vào áo, lấy ra viên đá kỳ bí mà anh đã giữ từ đầu cuộc hành trình. Viên đá phát ra ánh sáng yếu ớt, nhưng trong bóng tối này, ánh sáng đó như một ngọn hải đăng dẫn đường.

Lâm Đạt ném viên đá lên không trung, và ngay lập tức, một luồng sáng mạnh mẽ bùng lên, chiếu rọi khắp căn phòng. Những con quái vật đang lao tới dừng lại trong giây lát, rồi tan biến như sương mù dưới ánh mặt trời.

Bóng tối xung quanh như bị đẩy lùi, và căn phòng trở lại với vẻ bình thường. Bóng đen, kẻ đã thao túng mọi thứ, xuất hiện một lần nữa trước mặt họ, nhưng lần này, đôi mắt đỏ rực của hắn không còn mang vẻ tự tin như trước.

“Ngươi không thể thoát khỏi bóng tối,” hắn gầm gừ. “Dù ngươi có cố gắng thế nào, bóng tối vẫn luôn tồn tại trong ngươi.”

Lâm Đạt không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào bóng đen, ánh sáng từ viên đá vẫn chiếu rọi mạnh mẽ. “Ngươi có thể đúng,” anh đáp, giọng trầm lắng nhưng đầy quyết tâm. “Nhưng ta sẽ không để bóng tối kiểm soát ta.”

Bóng đen hét lên trong cơn giận dữ, nhưng ánh sáng từ viên đá đã làm hắn yếu đi rõ rệt. Cuối cùng, bóng đen tan biến, để lại căn phòng trống rỗng, chỉ còn lại sự im lặng đáng sợ.

Lâm Đạt hạ thanh kiếm xuống, thở dài mệt mỏi. Trận chiến đã kết thúc, nhưng anh biết rằng cuộc hành trình của mình vẫn còn dài. Bóng tối có thể đã bị đẩy lùi, nhưng những gì hắn nói vẫn ám ảnh trong tâm trí anh.

“Chúng ta đi thôi,” anh nói với cô gái, và cả hai lại tiếp tục bước vào bóng đêm phía trước.

Ánh sáng từ viên đá dần mờ nhạt đi khi Lâm Đạt và cô gái bước ra khỏi hang động. Không gian bên ngoài u ám, nhưng không còn áp lực nặng nề của bóng tối như khi họ còn bên trong. Gió thổi nhẹ qua, mang theo mùi hương của rừng cây, khiến cả hai cảm thấy nhẹ nhõm hơn sau những giây phút căng thẳng.

“Ngươi nghĩ rằng bóng đen đó đã biến mất hoàn toàn chưa?” Cô gái hỏi, giọng có chút lo lắng. Cô vẫn không quên được hình ảnh đáng sợ của kẻ thù mà họ vừa đối mặt.

“Không,” Lâm Đạt trả lời sau một thoáng im lặng. “Hắn chỉ rút lui. Nhưng ta tin rằng hắn sẽ còn quay lại, có thể trong một hình dạng khác, hoặc với một m·ưu đ·ồ khác.”

Cô gái thở dài, ánh mắt dõi về phía xa. "Chúng ta sẽ không bao giờ thoát khỏi hắn, đúng không?"

Lâm Đạt không trả lời ngay. Anh biết rằng câu trả lời là phức tạp hơn bất kỳ lời giải thích đơn giản nào. Cuộc hành trình của anh không chỉ là một cuộc chiến chống lại những thế lực đen tối, mà còn là một cuộc đấu tranh nội tâm. Anh đang học cách làm chủ sức mạnh mới mà anh không bao giờ ngờ đến – sức mạnh không chỉ đến từ viên đá, mà còn từ chính ý chí của anh.

“Ngươi không cần phải đi cùng ta nữa,” Lâm Đạt nói, giọng trầm nhưng dứt khoát. “Hành trình này không phải dành cho ngươi. Nguy hiểm phía trước sẽ còn lớn hơn bất kỳ điều gì ngươi đã thấy.”

Cô gái nhìn anh, đôi mắt sáng lên một ánh nhìn khó tả. “Ngươi đã nói điều đó trước đây, nhưng ta không có nơi nào để đi. Ta đã lựa chọn đi cùng ngươi, và ta sẽ không thay đổi quyết định đó.”

Lâm Đạt im lặng. Anh có thể cảm nhận được quyết tâm trong ánh mắt của cô, nhưng anh cũng biết rằng điều đó không đủ để bảo vệ cô khỏi những gì đang chờ đợi phía trước.

“Được rồi,” anh nói, giọng nhẹ nhàng hơn. “Nhưng ngươi phải hứa với ta rằng, nếu tình huống trở nên quá nguy hiểm, ngươi sẽ rời đi.”

Cô gái gật đầu, nhưng ánh mắt cô nói lên rằng cô sẽ không dễ dàng thực hiện lời hứa đó.

Cả hai tiếp tục bước đi trong im lặng, xuyên qua những con đường đầy bụi bặm và rừng cây rậm rạp. Lâm Đạt cảm thấy cơ thể mình mệt mỏi, nhưng anh biết rằng cuộc hành trình này sẽ không cho phép anh nghỉ ngơi quá lâu. Bóng đen kia có thể đã tạm thời rút lui, nhưng anh cảm nhận được rằng thế lực phía sau hắn vẫn đang theo dõi, chờ đợi cơ hội để t·ấn c·ông lần nữa.

Không lâu sau đó, họ đến một ngôi làng nhỏ nằm ven sườn núi. Ngôi làng này trông yên bình, nhưng có một cảm giác kỳ lạ lẩn khuất trong không khí. Những người dân làng nhìn họ với ánh mắt nghi hoặc khi họ bước vào.

“Chúng ta nên nghỉ lại đây một lúc,” Lâm Đạt đề nghị, dù trong lòng vẫn cảm thấy không yên.

Cô gái gật đầu, và cả hai bước vào một quán trọ nhỏ. Quán trọ trông có vẻ cũ kỹ, nhưng ít nhất cũng là nơi tránh mưa gió trong chốc lát.

Người chủ quán, một người đàn ông trung niên với dáng vẻ thô kệch, đón tiếp họ một cách lặng lẽ nhưng lịch sự. “Hai người lữ khách từ đâu đến?” Ông ta hỏi, ánh mắt lướt qua cả hai một cách dò xét.

“Chúng tôi chỉ đi ngang qua,” Lâm Đạt trả lời, tránh tiết lộ quá nhiều về cuộc hành trình của mình. “Chúng tôi cần một nơi nghỉ ngơi qua đêm.”

Người chủ quán gật đầu, chỉ tay về phía cầu thang dẫn lên tầng trên. “Phòng ở trên. Các ngươi cứ nghỉ ngơi, nhưng hãy cẩn thận. Làng này gần đây có những điều không bình thường xảy ra.”

Lâm Đạt nhướng mày, nhưng không hỏi thêm. Anh biết rõ rằng những vùng đất hẻo lánh thường ẩn chứa nhiều bí mật và những câu chuyện đen tối. Tuy nhiên, anh không muốn tạo thêm bất kỳ rắc rối nào khi họ chỉ mới đến nơi.

Cả hai lên phòng, nơi chỉ có một chiếc giường đơn và vài đồ đạc giản dị. Không gian nhỏ bé nhưng ấm cúng so với những gì họ đã trải qua trong những hang động và rừng sâu.

Khi màn đêm buông xuống, Lâm Đạt ngồi bên cửa sổ, ánh mắt chăm chú quan sát ngôi làng bên dưới. Mọi thứ có vẻ yên tĩnh, nhưng anh cảm nhận được một điều gì đó không ổn, như thể có một lực lượng vô hình đang khuấy động.

“Ngươi không nghỉ ngơi sao?” Cô gái hỏi, giọng cô nhỏ nhẹ, pha lẫn sự quan tâm.

“Ta không thể ngủ được,” Lâm Đạt trả lời. “Có điều gì đó không đúng ở đây.”

Cô gái tiến lại gần anh, nhìn ra ngoài cửa sổ theo hướng anh đang dõi mắt. “Ngươi nghĩ có gì đó không ổn với ngôi làng này?”

Lâm Đạt gật đầu. “Ta không chắc, nhưng có lẽ chúng ta đã vô tình bước vào một nơi nguy hiểm. Những người dân làng này... có điều gì đó kỳ lạ.”

Cô gái trầm ngâm một lúc rồi nói: “Chúng ta nên rời khỏi đây sớm nhất có thể.”

“Đúng,” Lâm Đạt đáp, mắt vẫn không rời khỏi những bóng người đang di chuyển phía xa trong màn đêm. “Chúng ta sẽ rời đi trước khi mặt trời mọc.”

Bất chợt, từ phía dưới, tiếng động vang lên. Tiếng la hét của một ai đó vang vọng trong không gian tĩnh mịch của đêm khuya. Cả hai giật mình, rồi nhanh chóng chạy xuống dưới.

Khi đến gần cổng làng, họ thấy một cảnh tượng kinh hoàng: một người đàn ông nằm trên mặt đất, cơ thể bị xé rách, máu thấm đỏ con đường đất. Những người dân làng xung quanh hoảng sợ, ánh mắt tràn ngập nỗi kinh hoàng.

“Có chuyện gì xảy ra?” Lâm Đạt hỏi lớn, nhưng không ai trả lời. Những người dân chỉ nhìn anh bằng ánh mắt đầy sợ hãi, như thể anh chính là nguyên nhân của sự việc.

“Quái vật...” Một người phụ nữ lắp bắp nói, tay chỉ về phía rừng. “Nó... nó quay lại rồi...”

Lâm Đạt và cô gái nhìn nhau. Không cần ai nói thêm, cả hai đã biết rằng cuộc hành trình của họ sẽ không thể tránh khỏi cuộc chạm trán mới với một thế lực đen tối khác.

Chương 14: Lựa Chọn Định Mệnh