Linh Thư
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 15: Cuộc đối đầu và cái giá phải trả.
Đây cũng sẽ là lần đầu tiên Vân đến thị trấn. Anh sẽ phải quan sát cho kỹ mọi điều trong thị trấn. Mọi thứ đều có thể xảy ra cho nên luôn phải chuẩn bị trước mọi thứ. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Gâu, Gâu....
- Ủa không phải chúng mày b·ị c·ướp g·iết đến gần diệt tộc rồi sao? Vậy mà vẫn còn giấu nhiều hàng đến thế này. Bọn mày cũng may mắn đấy.
Anh không hề lo lắng cũng chẳng phàn nàn gì, quay lại kêu mấy người xách đồ rời khỏi đây. Tuy nhiên, nếu lũ người kia manh động chúng sẽ phải trả 1 cái giá bằng máu.
Nhận được ánh mắt của Vân gã đội trưởng đành đồng ý khoản giao dịch bất công. Đống hàng hóa giá trị khoảng 40 gánh lương thực. 10 gánh đổi được một con trâu lớn. 5 gánh lương đổi được một gánh muối ..v...v...
- À lần này là do có nhiều hàng hóa quá, đâm ra thủ lĩnh mới cho phép bọn thôi dẫn nó theo chứ bình thường nó đần lắm, không để ý là đi lạc mất ngay.
Chính nó, là h·ung t·hủ g·iết em trai gã. Đứa em duy nhất của gã.
Anh gỡ mấy cái gùi khỏi lưng ti bê, đợi lát nữa có thể chúng sẽ ảnh hưởng việc chiến đấu của nó, mấy đứa trẻ ngợ ra sự chuẩn bị này, chúng đeo những cái sọt lên lưng và vác đồ ra khỏi trấn.
- Tao biết.. Nhưng từ trước đến nay nào đâu đã gặp con thú nào tương tự? Nếu con nó là h·ung t·hủ, thì kể cả con bố con mẹ tao cũng phải báo thù. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thế là coi như họ mất một gánh muối. Lại thêm 4 gánh tiền thuế nữa. Coi như bọn chúng c·ướp không 1/4 số hàng rồi. Vân nhìn đám người đong đếm và đổ hàng vào những bao, sọt hàng . Anh đã thay đổi ý định cũ. Mục tiêu đầu tiên của anh để chinh phục mảnh đất này sẽ là hủy diệt cái thị trấn khốn nạn. Chúng sẽ phải biết 5 gánh lương thực sẽ đổi lấy bao nhiêu máu và tính mạng. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Cha cha !! Một đứa bé hét lên - chính chúng nó đã đốt làng mình. Con đã thấy mặt nó, chính bọn nó cha ơi. Chính nó g·iết cha con!
Thoom nhìn cả đám lưng đều đã ướt đẫm mồ hôi vậy mà thủ lĩnh vẫn không đổ một giọt mồ hôi trong khi anh cõng trên lưng những món đồ nặng nhất. Hắn càng thêm bội phục vị thủ lĩnh mới. Không chỉ mạnh mẽ, tài năng chỉ huy của thủ lĩnh còn giúp cả làng thay da hoán cốt thoát khỏi nguy cơ hủy diệt.
Dù mất thời gian lâu hơn so với trước đây, hành trình vào trấn cũng coi như là thuận lợi. Vân thử liên lạc với Phong để bắt đầu cộng hưởng thị giác. Như vậy, Phong cũng sẽ nắm giữ thêm nhiều thông tin cần thiết trong thị trấn.
- Trưởng trấn!! Ngài bớt giận chút. Mong ngài thông cảm, nhiều người thân của chúng tôi đ·ã c·hết, mấy thằng nhóc chưa thạo việc đời còn khó khống chế bản thân.
Khi hai bên đang giương cung bạt kiếm chuẩn bị cho cuộc quyết tử, các bộ tộc khác đều vội tránh xa khỏi tai bay vạ gió.
Vân nhìn ngó đường phố và nhà cửa trong trấn. Từ cổng trấn bước vào hắn đã nhận ra, thị trấn dường như cũng mới được xây cách đây không lâu. "Không lâu" là khoảng tầm dưới 10 năm mà thôi. Nhà cửa ít, đa số có lẽ là người thân, đồng tộc của lũ lính canh. Họ có vài chỗ có lẽ là nơi sản xuất, lò luyện v·ũ k·hí. Nhà kho khá nhiều, lớn lớn, nhỏ nhỏ. Và mọi nơi đều được canh gác kỹ. Dường như đây là một cứ điểm từ một thế lực lớn, hơn là một thị trấn do dân cư tụ tập lại. Vậy ra, không thể coi thường dân bản địa, ít nhất có một thế lực khổng lồ nào đó, lập ra các thị trấn, thu thập tài nguyên, tình báo với mục đích bí mật.
Khuôn mặt những người rừng đá đỏ lên giận dữ, họ đã làm đéo gì đâu mà phải chịu đổ lỗi cùng với đám người kia. Lũ khốn nạn, quân kẻ thù. Chúng không muốn để họ sống và tồn tại chúng tìm mọi cách để tận diệt cả làng sao?
Vân thu hồi ánh mắt nhìn quay đi chỗ khác. Anh không muốn đụng độ ở đây. Nhưng trong lòng đang nghĩ xem, tên già này có liên quan gì đến đám ăn c·ướp khi đó không?
----
Tiếng sủa của Ti Bê báo hiệu có địch ý. Anh quay sang nhìn một đám thổ dân xăm trổ đang nhìn đám người mình với ánh mắt căm thù.
Chương 15: Cuộc đối đầu và cái giá phải trả.
Chính nó, làm cả bộ tộc rơi vào cảnh khốn khó, đói rét.
Lần này đội ngũ vào trấn ngoài 5 người lành nghề quen thuộc còn có thêm Vân, Ti Bê và 5 cậu bé thiếu nhi binh. Cả 5 đứa đều đã bắt đầu rèn luyện chân khí vậy nên sức mạnh của chúng đã có thể sánh ngang một người lớn. Đội ngũ đông, đồng nghĩa với việc mang nhiều hàng hóa, trao đổi nhiều hàng hóa.
- Cái gì?! Hàng hóa bọn tôi đâu có nhiều để chịu mức phạt như thế?
- Chịu khó chút nha Ti Bê.
Đôi mắt Mui đỏ lên, lòng căm thù sắp làm anh mất tỉnh táo.
Còn Mui sợ hãi vì hành động dại dột của hắn khiến cho cả làng bị ảnh hưởng. Em trai gã đ·ã c·hết dưới miệng con thú khiến gã trở nên hung hãn hơn suốt 2 tháng qua, bên canh gã chỉ đi theo 5 người nhưng lần này gã tin mình có đủ chuẩn bị để g·iết con ác thú. Chỉ cần không để nó áp sát quá gần.
Mặc dù vậy, Mui vẫn ngăn đám người đuổi theo, h·ình p·hạt của Sĩ đã đem sự tỉnh táo quay trở lại với hắn. Hắn quyết đinh sẽ báo cho tộc trưởng chuyện này trước, con trai ông cũng bị con ác thú hại đến tàn phế. Có đông người hơn hắn sẽ trả mối thù này bằng cách tận diệt bọn rừng đá.
- Lần đầu tao thấy làng rừng đá chúng mày dắt con thú vào trấn đấy. Bọn mày c·ướp được hay đổi lấy nó từ đâu thế?
Sĩ thất vọng khi thấy con thú quá hiền và đần độn. Mặc dù đến ông cũng hiếm khi thấy một bộ tộc thuần dưỡng được một con thú lớn như vậy. Thế nhưng, nếu con thú chỉ dùng để chở hàng và làm cảnh thì nuôi cũng chỉ tốn thức ăn mà thôi. Gã biết đâu rằng, con thú không chỉ không tốn thức ăn, giỏi chiến đấu, làm được mọi thứ mà chỉ tốn một cục xương thì chắc phải mua được nó bằng mọi giá.
----------
Anh không cần kích động hay quan tâm đến lũ người kia, cừu hận giữa người làng rừng đá và chúng chỉ có thể trả bằng máu.
Càng nói gã càng mất tỉnh táo. Gã dẫn đầu đám tộc dân đến gần, tay rút lấy đao ra khỏi vỏ.
Vân không tức giận, có nhiều cách để giải quyết chuyện này, dù sao lão già cần phải đe dọa và lập uy để tránh khỏi xảy ra lần nữa.
Vân xoa xoa vành tai và trán chú c·h·ó, động viên cho nó. Anh nhìn trên lưng nó lúc này vác đầy bao, sọt chứa hàng hóa. Khiến nó đôi chút ngứa ngáy cọ cuậy.
Đến khu giao dịch nằm giữa trấn là một mảnh đất rộng, với nhiều đám người tốp năm tụm ba đang bàn bạc trao đổi hàng hóa. Nhưng cơ sở rất sơ sài được chia ra thành nhiều khu nhỏ với bàn ghế gỗ, sọt đựng hàng hóa. Ở đây các tộc có thể tự do trao đổi hoặc thông quan trưởng trấn trực tiếp trao đổi hàng hóa để nhanh chóng thuận tiện hơn. Mọi thứ sau khi trao đổi xong đều phải nộp lại 1/10 cho trưởng trấn. Vân đã bàn bạc trước với cả nhóm, cho nên gã đội trưởng cũ vẫn sẽ là người đứng ra giao dịch chính. Với số lượng hàng lớn gấp 2 3 lần so với các làng khác tốt nhất là họ sẽ trao đổi trực tiếp với trưởng trấn.
- Mui, mày dám phá bỏ luật lệ của tao đặt ra ở đây, bộ lạc mày đã sẵn sàng để trả giá chưa, hành động của mày sẽ phải trả giá đắt. Tao sẽ cấm chúng mày đặt chân vào trấn này 1 năm để chúng mày tự sinh tự diệt.
Nhưng sau khi dỡ hàng hóa khỏi lưng Ti Bê, đám người nhận ra nó là một con sói khổng lồ. Tiếng ồn ào, sợ hãi, thán phục rộ lên. Mấy tên lính canh vội vã chạy đến đâm ra Thoom phải đứng ra giải thích. Nhìn con thú nằm sấp xuống liếm láp mẩu xương, bộ lông dầy và xù lên khiến nó trông vô hại, dễ thương. Nhiều gã chạy đến muốn trao đổi con thú nhưng đều bị từ chối. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhận ra đám người không thiện ý, đám trẻ con, thợ săn làng rừng đá cũng rút đao ra đe dọa. Vài người cũng đỏ mắt lên khi thấy kẻ thù t·ấn c·ông vào làng của họ.
Vân nhìn cơ thể gã thợ săn biến đổi lớn. Anh biết đây là một dạng luyện thể của người dân thế giới này. Thế nhưng không phải ai cũng đạt đến mức độ của Mui. Những cơ bắp và huyết khí nồng đậm đến như thế này chứng tỏ hắn là một chiến binh cực mạnh. Anh cũng rút đao chuẩn bị linh khí để bùng nổ đao pháp mạnh nhất.
Mui có vẻ không sợ hãi, hắn nhìn những đứa trẻ yếu ớt, lũ đàn ông tàn tật, đều có vẻ không phải là đối thủ của hắn. Chỉ có con thú kia. Chỉ có nó mới đáng để hắn coi trọng. Cơ thể hắn bắt đầu bốc ra từng sợi khói màu máu mỏng như những sợi tóc. Cơ bắp gã phồng lên chuẩn bị cho cuộc chiến.
Vân mỉm cười vui vẻ, anh đứng nói chuyện phiếm trong khi đám phụ nữ, trẻ con trong nhà đang bọc lại những bao hàng hóa để mang vào thị trấn.
Nhưng Sĩ đứng lên đi vào giữa 2 bên, đây không phải lần đầu có 2 đám người sẵn sàng chém g·iết ở chỗ hắn.
- Thôi được bỏ qua cho bọn mày lần này, nhưng cái giá phải trả là 5 gánh lương thực. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đã quá quen với đám lính gác, gã dẫn mọi người qua cửa trấn một cách dễ dàng. Mục tiêu của họ là đến chỗ trưởng trấn và cũng là trung tâm giao dịch chính của cả trấn. Đó là nơi các tộc tập trung và trao đổi hàng hóa lẫn nhau hoặc với trưởng trấn.
What?! Ý nó là cha ruột chứ không phải cha dượng Vân. Nhưng nghe qua vẫn rất khó chịu.
Thị trấn cách làng 3~4 tiếng cuốc bộ, đa số là đường núi gập ghềnh, khe suối và rừng cây rậm rạp. Tất nhiên, nếu không chở lấy hàng hóa thì có lẽ chỉ mất hơn 1 giờ là đủ.
- Ơ? Thằng kia! Mày lườm tao đấy à? Mày dám nhìn tao như vậy, muốn tao móc mắt mày xuống không hả?
- đội trưởng, biết đâu là con khác. Con kia đã bị g·iết rồi mà? Con này lớn hơn.
Đi xa khỏi thị trấn một đoạn Vân bắt đầu thấy ngạc nhiên khi đám người không đuổi theo. Nhưng anh không thể bị động để bị t·ấn c·ông được. Vị trí làng rừng đá đã bị lũ kia biết thì việc trả thù sớm hay muộn lại phụ thuộc vào chúng điều đó không thể chấp nhận được.
Những nơi duy nhất có thể đến, đó là khu nhà nghỉ, quán rượu và điểm giao dịch. Tuy nhiên, ngoài chỗ giao dịch ra thì những nơi khác mấy gã thợ săn hoàn toàn mù tịt, ở lại qua đêm hay uống rượu với bọn họ đều quá xa xỉ. Không sao cả, trước mắt với đôi chút thông tin là cũng đủ rồi, anh không có ý định ảo tưởng đánh chiếm hay c·ướp lấy nơi này.
Nhu cầu của cả làng ngày càng nhiều hơn, nhất là gạo, muối, v·ũ k·hí đã gần như cạn kiệt. Đa phần đều b·ị c·ướp đi mất, v·ũ k·hí gãy mẻ cũng nhiều hơn. Nếu không trao đổi, thay thế họ sẽ không thể đi săn hay tự bảo vệ mình được nữa.
Cũng khổ thân cho nó. Những lúc không đi săn nó còn đóng thêm vai Trâu cày, chuột chũi, lừa, ngựa. Cũng may thể lực nó gần như vô hạn đâm ra nó vẫn chưa b·ị b·ạo h·ành khổ lực đến c·hết.
Bình thường việc vào trấn chỉ cần 4 đến 5 người đàn ông khỏe mạnh là đủ. Bởi họ không muốn mang quá nhiều món đồ có giá trị. Điều đó rất dễ khiến họ sẽ thành mục tiêu để c·ướp. Dù trong trấn có đội hộ vệ, họ có thể an toàn. Thế nhưng nếu ra khỏi trấn thì khác. Họ phải tự bảo vệ mạng mình thôi. Đôi khi cũng có những kẻ lang thang đói quá phát cuồng t·ấn c·ông họ. Nhưng thường chuyện đó sẽ rất ít xảy ra bởi số ít khó địch lại số nhiều mà.
Anh dẫn Ti Bê quay lại tìn bọn chúng, mũi của c·h·ó có thể đánh hơi và theo dấu được chúng. Những người còn lại được lệnh quay trở về làng báo tin và đề phòng.
Là trưởng trấn, nhiệm vụ của hắn là phải lập ra quy định và giữ lấy nó. Tất nhiên, nếu là hắn phá quy định thì không sao, nhưng nếu có kẻ nào dám vuốt râu hùm thì sẽ phải trả giá đắt.
- Bọn rừng đá, chúng mày cũng vậy. Muốn giải quyết gì thì chúng mày không được khinh nhờn đất của tao. Ở đây là nhà tao. Là người của tao. Chúng mày còn đủ người để nhặt xác hay không? Tao sẽ ném xác chúng mày vào bìa rừng để lũ thú gặm xác. Tao lệnh cho chúng mày cút khỏi đất này và cấm đặt chân đến đây nữa.
Bỗng tiếng nói của Phong vang lên trong đầu Vân. Anh dần hiểu rõ, mục tiêu bọn chúng đang nhìn chằm chằm là ai. Không phải anh hay người làng rừng đá, mà là Ti Bê..
Vậy mà nhìn thấy nó tỏ vẻ dịu ngoan, hiền lành khiến Mui càng thêm phẫn nộ.
Qua nửa tiếng là anh đã bắt được dấu lũ người kia. Nhưng, chúng lại tản ra làm 2 nhóm di chuyển khác nhau trở về làng. Không còn cách nào khác, Vân đành quyết định tiêu diệt tên mạnh nhất giảm bớt sức mạnh của đối thủ.
"Bọn chúng có thù với Ti Bê."
- không, không.. Chúng tôi sẽ chịu phạt..
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.