Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Linh Thư

Unknown

Chương 17: G·i·ế·t Chóc

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: G·i·ế·t Chóc


- Không! - Vân quát lên .

Cô hơi ngạc nhiên với những hình vẽ trên mặt đất. Những vết roi bắt đầu đau nhức khi cô nhớ lại những ký ức lúc trước. Cố gắng tổ chức từng câu nói trong đầu cô ngẹn ngào nói.

- Chịu c·hết đi!!!

- Thủ lĩnh, em gái tôi bị bọn này bắt đi 2 năm trước. Cách đây mấy tháng tôi mới cứu được nó về, chắc chắn nó sẽ nắm rõ thông tin nhiều hơn chúng ta.

- Được rồi, gọi cô ấy vào đây.

----------------

Mun đã sợ hãi, hắn chưa từng gặp đối thủ nào mạnh mẽ quá đáng đến như vậy. Hắn quay người bỏ chạy. Dù thất vọng khi thủ lĩnh bỏ chạy, những gã còn lại vẫn lao lên để chặn bước chân của Vân.

- Ta hiểu rồi cảm ơn em...

-- Crắc !!! Oành !!!

Màn diễn thuyết của anh đã đốt cháy con thú đang ngủ trong trái tim những người làng rừng đá. Đàn ông, phụ nữ, trẻ em đều đứng dậy. Họ đã biết cái gì còn quý giá hơn sự sống của họ. Cái gì còn quan trọng hơn truyền thừa của cả bộ tộc. Họ sẵn sàng hiến dâng sức mạnh của mình. Từng cánh tay đã giơ lên hưởng ứng theo tiếng gọi của Vân. Họ muốn điên cuồng.

- Chúng ta phải chứng minh sức mạnh của mình! Chúng ta phải cho cả vùng biết bộ tộc nào có thể kiên cường bằng tộc ta, Cho chúng biết nơi nào có những chiến binh anh dũng nhất! Nơi nào có những người anh hùng mạnh nhất! (đọc tại Qidian-VP.com)

Quả thực họ đã phát điên. Chiến lực của cả làng rừng đá còn ít đến đáng thương. Đàn ông có thể chiến đấu được chỉ còn khoảng 15 người trong đó có cả những người tàn tật. Đám trẻ em được huấn luyện đủ sức chiến đấu chỉ được 10 đứa. Kể cả Vân cũng chỉ được hai tiểu đội.

- Huahhhhh

Vân nhảy dẫm lên lưng Ti Bê, anh bật qua đầu đám kẻ địch để đuổi theo đối thủ, hoàn toàn không sợ hãi khi một mình nhảy vào giữa lòng địch. Cơ bắp toàn thân anh bùng nổ một sức mạnh dữ dội. Kể từ khi đạt đến cấp 4 nhiều loại chiêu thức trước đây anh đã có thể thử vận dụng mà không sợ thiếu thốn linh khí.

----------------

Gật đầu nhìn mọi người anh nói.

Phập!!!

Tiếng gào thét, quát tháo vang lên khắp nơi khiến càng lúc càng nhiều người tuôn ra. Nhưng những mũi lao trong tay Vân phóng ra quá nhanh. Mỗi mũi lao đều ngay lập tức kết liễu một kẻ địch xấu số. Chạy sau lưng anh là một cậu bé đang gánh một bó lao sau lưng, liên tục đưa cho anh những mũi lao mới. Lúc đầu nó còn mải nhìn xem những mũi lao có trúng đích hay không, nhưng chỉ chốc lát nó đã phải tập trung vào một việc đó là nhanh chóng chuyển cho cha nó những mũi lao mới. Hiệu suất của Vân vượt xa đám thợ săn đi sau lưng anh. Mặc dù vậy cả đám vẫn sẵn sàng những mũi lao trong tay, phóng đến mọi kẻ địch đang cầm v·ũ k·hí. Một trường g·iết chóc dã man diễn ra với một bên là những tử thần im lặng gặt hai từng sinh mạng, một bên lại là những tiếng kêu thét thảm thiết đau đớn.

- Mọi người hãy nhìn vào đây. Ngôi làng này nằm ở địa thế khá bằng phẳng. Bọn chúng chiếm lấy một khoảng đất bình nguyên khá rộng để chăn nuôi và canh tác. Ở đây chúng dựng khoảng 7 trạm canh. Và có 5 cửa chính vào trong làng.

Đến giữa làng, gã tộc trưởng đã vác đao đứng chờ sẵn, sau lưng gã là 7, 8 gã đàn ông lực lưỡng võ trang đầy đủ. Gã không ngờ bọn Rừng Đá lại liều mạng đến thế. Biết trước hắn đã tận diệt bọn chúng đến không còn một mống. Gã vốn coi họ như một con bò để vắt sữa. Nhưng gã đã lầm và phải trả giá. Sau đêm nay, phải hàng chục năm nữa bộ tộc gã mới có thể khôi phục nổi.

- Bọn họ tự gọi là tiểu hôi lang tộc. Họ thờ phụng đồ đằng là một con sói lớn. Họ rất ít khi nói về nguồn gốc của họ. Đám người này có một gã tộc trưởng, hắn ta rất mạnh có thể sánh với 4 - 5 gã thợ săn khác. Nhưng trong tộc người có tiếng nói nhất và quyết định là một vị trưởng lão. Tôi không rõ tên gọi. Cả tộc này dựng làng ở gần một con suối và một rừng mít. Nên hay gọi là làng Rừng Mít. Cả làng có khoảng 500 người bao gồm cả nô lệ.

Với hai mặt trăng sáng trên bầu trời khu rừng không đến nỗi quá âm trầm yên tĩnh. Những hoạt động về đêm có khi còn nhiều hơn so với ban ngày. Những con thú lợi dụng bóng tối để khiến con mồi mất cảnh giác. Và bọn họ cũng vậy. Những người dân làng rừng đá bôi lên người vết mực đen được hòa từ bột than và nước khiến cơ thể họ hòa vào với bóng đêm. Những ánh mắt kiên định và niềm tin vào một điều gì đó vẫn sáng lên trong bóng đêm.

Vân khụy một gối xuống để giảm bớt chấn động từ tốc độ lướt đi quá nhanh, anh gì chặt lưỡi đao trong tay sau khi kết thúc tính mạng của kẻ thù.

Vân tập trung đám người sẵn sàng theo anh lại nhà của trưởng lão. Cả đám nhìn tấm bản đồ được Vân vẽ ra trên mặt đất. Họ tập trung để nghe Thủ lĩnh trình bày "Kế hoạch tác chiến".

- Em ra ngoài trước đi. Chúng ta sẽ bàn để làm việc đó. Anh sẽ lấy lại công bằng cho em.

Keng!!

Bọn chúng hay đi c·ướp b·óc các tộc khác mỗi khi thiếu lương thực. Đám nô lệ cũng thỉnh thoảng bị g·iết khi già yếu hoặc bệnh tật để giảm bớt thức ăn.

Chỉ chốc lát, một cô gái hơi gầy được dẫn vào. Vân nhận ra ngay, đây là cô vợ thứ 17 của gã. Một cô gái ngoan cường và đầy nghị lực. Gã vẫn cảm giác được bàn tay chai sạn, bờ lưng sần sùi với những vết sẹo lồi lõm. Với hắn cô còn đẹp hơn nhiều người đàn bà khác.

- Bởi chúng nghĩ rằng đã nhìn thấy sự yếu ớt của chúng ta! Coi chúng ta như con thú đã b·ị t·hương nặng đến sắp c·hết. Không còn đủ sức để tự vệ nữa!

- Chạy đâu?!

- Nếu chúng ta sợ hãi, Nếu chúng ta để chúng tiếp tục ức h·iếp. Bất cứ tộc nào cũng sẽ coi chúng ta là con mồi béo bở. Chúng sẽ đến nhặt xác chúng ta!

- Dù thành công hay không chúng ta cũng sẽ dạy cho bọn chúng một bài học!!

- Chúng có thể tùy ý bóc lột trên xương máu của chúng ta! Vì sao?

Chương 17: G·i·ế·t Chóc (đọc tại Qidian-VP.com)

Tốc độ của họ quá nhanh, họ không dừng lại một giây phút nào để c·ướp b·óc lương thực hay b·ắt c·óc nô lệ, tù binh. Mục tiêu của họ chỉ có một đó là g·iết càng nhiều kẻ thù càng tốt. Để trút hết lòng căm thù của mình lên kẻ địch.

Từng mũi lao rơi xuống như mưa khiến cả đám phải tản ra để tránh. Chỉ có 1 2 tên không kịp né những mũi lao quá dày đặc bị ghim xuống đất. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Mọi người, chuẩn bị đi. Tôi đã g·iết gần hết đám canh gác vòng ngoài rồi. Chúng ta sẽ dùng hết tốc lực để t·ấn c·ông. Ti Bê sẽ phá tan cổng và mở đường, những người còn lại sẽ theo sát nó, chỉ phóng lao g·iết những kẻ có thể chiến đấu và cầm v·ũ k·hí. Đừng lãng phí những mũi lao nghe rõ chưa?

- Tộc Rừng Đá đến báo thù đây! Những ai không muốn c·hết thì nằm xuống.

- Thủ lĩnh?!

Hai đội săn mà dám đi t·ấn c·ông một ngôi làng hàng mấy trăm người thì khác gì trứng chọi với đá?

- Thật dã man! Em có biết chúng có bao nhiêu đội săn bao nhiêu lính gác không?

- Huahhhh!!!!

Với sự trợ giúp của gốt, sơn và hà gần như tất cả đám lính gác đã bị g·iết. Sức mạnh của Gốt trong bóng tối là quá lớn, gần như không một kẻ địch nào nhận ra tử thần xuất hiện.

Chiến thắng đã được tuyên bố với cái xác không đầu đổ ập xuống sau lưng anh. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Được rồi! Anh em, lên thôi!!!

Một bóng đen nhảy xuống từ trên cây.

Bên cạnh gã gã tộc trưởng những tên khác lao đến muốn đỡ hộ đòn đánh của Vân. Nhưng cái kết cho kẻ không biết tự lượng sức là một nhát chém cắt đứng lồng ngực.

- Thùy... Em hãy kể cho mọi người nghe những gì em biết về bọn người kia. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Ngày hôm nay! Chúng ta đã nhận đủ nhục nhã! Đám trong trấn đã coi thường sức mạnh của chúng ta.

Lưỡi đao của anh đã bất kể phụ nữ hay trẻ em, tốc độ của anh vượt lên nhanh chóng khiến đám người cũng gấp rút đuổi theo.

- Mọi người hãy giúp em g·iết hết bọn chúng! Ánh mắt cô bốc lên sự căm thù, giận dữ.

Vân không vội nói gì về kế hoạch t·ấn c·ông làng thợ săn. Đêm nay, tộc rừng đá sẽ tế bái những người đ·ã c·hết, tổ tiên, những người đã hi sinh vì bộ tộc. Ngọn lửa bốc lên cao cùng với tiếng khóc của những người đàn bà. Không khí càng đè nén hơn khi Vân đứng lên bên đám lửa. Nhìn những cái đầu lâu bị đốt lên cháy khét sau lưng, bóng dáng anh trở nên to lớn vĩ đại hơn bất kỳ vị anh hùng nào họ từng biết.

Đợt t·ấn c·ông đầu bằng những mũi lao sẽ đủ thời gian để họ áp sát gần hơn nữa kẻ địch. Anh biết trận chiến sẽ kết thúc ngay khi anh tiêu diệt thủ lĩnh của bọn chúng.

- Chưa đủ! Tôi thấy chưa đủ xứng đáng các anh em ạ!

Dù anh muốn tăng tốc hơn nhưng càng lúc bước chân đám người lại bị cản trở bởi đám đàn bà trẻ em nhốn nháo bỏ chạy. Một vài người trong đội bắt đầu hô lên tên của người thân, của đồng tộc b·ị b·ắt đi làm nô lệ.

- Tản Ra!!!

Không một tên nào ngăn cản được lưỡi đao của anh. Sức mạnh của anh đã vượt xa trước đây sau khi Phong giúp anh cường hóa lên cấp 4. Lượng linh khí tích trữ trong cơ thể lúc này đã lên đến 310. Vượt rất xa một người bình thường.

Khi thấy Vân trở về với những cái đầu nhuốm máu. Sự nể phục đã trở thành sùng bái. Mui cũng được coi là một chiến binh có tiếng trong vùng vậy mà thủ lĩnh chỉ cần một mình cũng đã tiêu diệt cả tiểu đội của hắn. Họ có cảm tưởng như mình cũng đang xách lấy đầu của kẻ địch để mang về vẻ vang cho cả bộ tộc.

Ánh lửa vẫn đốt sáng cả ngôi làng Rừng Đá. Ngọn lửa giận dữ đó vẫn đang cháy rực trong tâm những chiến binh của làng. Họ nhớ đến sự tuyệt vọng, nỗi xấu hổ với tổ tiên khi để ngôi làng b·ị c·ướp. Số phận, may mắn đã để họ có một vị thủ lĩnh mới ở lúc tuyệt vọng nhất.

Không khí càng thêm nghiêm túc hơn sau khi cô gái bước ra ngoài. Vân nhìn từng khuôn mặt, có lớn tuổi già dặn, có non nớt bốc đồng. Cả đám dõi mắt nhìn anh, anh đã trở thành tâm điểm của cả căn phòng là con sói đầu đàn dẫn dắt họ trở thành huyền thoại.

Vận dụng nội ấn cường hóa tốc độ và sức mạnh Vân bỗng chốc lao về phía tên tộc trưởng như một tia chớp.

Nhìn thấy mục tiêu, Vân quát lên ra hiệu cho Ti Bê vận dụng hết sức mạnh lao lên trước.

- Kế hoạch của chúng ta sẽ là, tập trung toàn lực và chọc thẳng vào trung tâm của làng theo tuyến đường này. 3 người sẽ phụ trách đốt tất cả những ngôi nhà chúng ta đi qua. Chúng ta sẽ dùng tốc độ lớn nhất c·hặt đ·ầu tên thủ lĩnh của đối phương và cả tên trưởng lão. Đám thợ săn và chiến binh cũng phải g·iết sạch. Đàn bà trẻ em và người lớn tuổi anh em có thể bỏ qua. Đừng để phân tâm để giảm tốc độ của chúng ta xuống. Anh em hiểu chưa. Nếu chúng ta g·iết tên thủ lĩnh trước đám người kia sẽ thành rắn mất đầu, năm bè bảy đảng. Cùng lúc chúng ta cứu những người nô lệ, quân số hai bên sẽ dần dần cân bằng. Tuy nhiên, nếu tôi hô rút, anh em sẽ phải rút thật nhanh rõ chưa?!

- Rõ!

Tiếng tù và vang lên phía trước. Có lẽ gã tộc trưởng đang hiệu lệnh tập trung binh lực vào trung tâm làng.

Anh biết lúc này phải quyết đoán hơn tiếng gầm của anh vang vọng vượt lên cả ngôi làng đang nhốn nháo.

-Ai nắm rõ thông tin về bọn làng này thử nói ra cho mọi người nghe thử trước.

Thanh gỗ không chịu nổi cú huých mạnh của Ti Bê, chỉ sau hai lần nó đã gãy làm hai. Cánh cửa mở ra cho đám tử thần tuôn vào trong làng. Nhiều kẻ ngủ say còn không hiểu chuyện gì xảy ra đã chìm vào trong biển lửa.

Cơ thể anh lướt đi với tốc độ chóng mặt .

Cuộc chiến này phải diễn ra càng nhanh càng tốt bởi Phong không thể thức lâu đến thế. Dù rằng anh đã độ thêm linh khí cho cả đám qua đêm nay, nhưng bản thân anh thì bất lực. Đó vẫn là điểm yếu c·hết người của anh. Anh sẽ sớm rơi vào chế độ ngủ và chuyện còn lại sẽ phụ thuộc vào cả đám phối hợp với nhau. Mặc dù vây, Phong biết mình vẫn ở vị trí bất bại. Dù kết quả thế nào anh cũng không hề lo lắng. Nếu thua thì cũng coi như một bài học cho anh mà thôi, anh đều có thể hồi sinh tất cả một lần nữa.

Lưng xám vẫn bay trên bầu trời để quan sát cung cấp thông tin về cuộc chiến.

- Vâng ạ..

- Anh em, hãy tin ở tôi. Chúng ta sẽ chiến thắng. Chúng ta sẽ báo thù. Nhưng muốn chiến thắng chúng ta sẽ không t·ấn c·ông một cách ngu ngốc. Thực ra tôi đã theo dõi bọn này từ lâu. Những gì Thùy nói tôi cũng đã nắm được.

- Nếu tính tổng quân số thì đám lính thiện chiến của chúng có khoảng 40 tên, đám lính quèn là khoảng 50 tên được bố trí rải rác.

- Ù uuuuuuuuuu

- Bọn chúng có 2 mặt được che chắn bởi một khe suối, khu vực này chúng bố trí 4 trạm canh. Hai mặt còn lại với 3 cổng có 3 trạm canh gác. Thực ra, chúng còn bố trí 4 trạm nữa quanh khu vực này và 2 trạm canh gác ở tận bìa ngoài khu rừng.

-Suỵt.. Di chuyển phải bí mật và hòa vào bóng đêm, đi trong bóng tối không được phát ra tiếng động!

- Chúng ta có thể đổ máu! Nhưng chúng ta sẽ trở thành huyền thoại, một câu truyện để tất cả các bộ tộc phải sợ hãi. Các con cháu nhiều đời sẽ phải tự hào! Tôi sẽ sát cánh cùng với anh em chiến đấu đến cùng. Tôi đã sẵn sàng để c·hết. Nhưng tôi biết chắc chắn ngày mai tất cả các bộ tộc sẽ phải biết đến tên của Tôi! Tôi sẽ trở thành chiến binh vĩ đại nhất!

- Các anh em!!! Có phải thật như vậy không?

Thùy bật khóc, nước mắt chảy ra khiến cô không ngừng lại được. Anh trai cô vội đến dìu cô ra bên ngoài.

- Mọi người đừng lo, dù bọn chúng đông hơn nhưng lại bị chia nhỏ ra canh giữ ở 5 cổng. Lại còn chia làm 2 nhóm thay ca. Nếu chúng ta t·ấn c·ông tổng lực vào một cổng với tốc độ nhanh. Chúng ta có thể thọc thẳng vào trung tâm của ngôi làng. Trước khi chúng tập trung lại. Chúng ta vẫn sẽ giữ ưu thế về quân số.

- Hình như là 3 hay 4 nhóm đi săn ấy ạ. Còn lính canh cũng khoảng 20 tên, bình thường bọn chúng phụ trách canh giữ nô lệ để không bị chạy mất.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: G·i·ế·t Chóc