Linh Thư
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 19: Thủ đoạn.
Vân đứng trước đám nô lệ. Anh quan sát kỹ đám đông trước khi diễn thuyết.
Dù được cứu thoát đêm qua nhưng nhiều người trong số họ vẫn hoang mang chưa biết tương lai sẽ thế nào. Họ nhìn anh đầy khát vọng và ngưỡng mộ. Vị anh hùng chỉ với 20 chiến binh đã đánh bại cả một bộ tộc được mệnh danh " Huyết Sư".
- Hỡi các anh chị em. Dù chúng ta không cùng cha mẹ, không cùng một bộ tộc. Nhưng mọi người hãy tin rằng tôi luôn đấu tranh với lũ cường bạo, luôn căm thù sự bất công! Có lẽ nhiều người vẫn chưa biết. Nhưng tôi cũng từng là một nô lệ !
- xì xào... - điều anh vừa nói gây bất ngờ cho tất cả mọi người, họ khó lòng tin được một nô lê có thể trở thành một chiến binh huyền thoại.
- Đúng vậy. Cha mẹ tôi là nô lệ, ông tôi cũng là nô lệ. Bọn chúng bóc lột chúng tôi từ đời này sang đời khác. Các anh chị em, hãy tin rằng tôi rất hiểu mọi người đã trải qua những gì. Chỉ là tôi may mắn hơn, hoặc cũng có thể là bất hạnh hơn các anh chị em. Cha mẹ tôi và tôi đã bỏ trốn thoát khỏi nơi đó thành công. Thế nhưng họ lại không thể sống sót được với sự khắc nghiệt của tự nhiên. Nhưng tôi còn sống! Tôi đã đấu tranh để được sống, để sinh tồn! Dù cuộc sống khắc nghiệt đến đâu tôi cũng sẽ tồn tại! Là bất khả chiến bại ! Là chiến binh vĩ đại nhất!
- Và các anh, chị em! Các anh chị em đều giống như tôi! Dù cuộc sống đã khắc nghiệt với anh chị em đến đâu. Chúng ta vẫn sống! Chúng ta vẫn sẽ vượt qua! Chúng ta vẫn sẽ tồn tại!
- Cuối cùng thì đêm qua! Chúng ta đã cùng viết lên một truyền thuyết mà đời đời con cháu sẽ phải nhắc lại!
Tiếng nói của anh đã đi vào đúng tâm lý của đám nô lệ. Họ bật khóc, họ ngẩng cao đầu vì hãnh diện. Sự tự ti vì trở thành nô lệ đã biến mất. Họ nhìn anh như nhìn một vị lãnh tụ của tinh thần, của niềm tin và hi vọng.
- Các anh chị em, tôi muốn chia sẻ vinh quang với các anh chị em. Tôi muốn coi anh chị em giống như anh chị em ruột thịt của tôi vậy.
- Tất cả chiến lợi phẩm bao gồm, dê, bò, lương thực, v·ũ k·hí sẽ được chia đều cho tất cả mọi người!
- Xì xào... Xì xào...
Cả làng rừng đá cũng bất ngờ với quyết định của thủ lĩnh. Chẳng nhẽ họ đã hi sinh vô ích ? Không ? Họ vẫn tin vào thủ lĩnh . Chắc chắn anh phải có lý do của mình.
- Các anh chị em, mọi người đã tự do. Các anh chị em có thể trở về nhà, trở về với gia đình của mình! Sẽ không ai phải làm nô lệ nữa. Còn anh chị em nào không có nơi nào để đi. Tôi cũng sẵn sàng bảo bọc anh chị em. Chỉ cần đi theo tôi, dù phải mất đi sinh mạng tôi cũng sẽ đi ở phía trước để bảo vệ mọi người!
- Không! Thủ lĩnh tôi muốn đi theo ngài!
- Đúng vây, tôi không còn gia đình nữa, tôi muốn đi theo thủ lĩnh.
- Tôi muốn ở lại!
Đám đông rộ lên, càng lúc càng nhiều người kiên định ở lại, họ đã tin vào người đàn ông trước mặt. Dù phải đi đến đâu, họ cũng sẽ đi theo sau lưng anh.
- Các anh chị em! Đi hay Ở ! Là do mọi người quyết định. Lát nữa tôi sẽ đếm số lượng các anh chị em và phân chia chiến lợi phẩm cho mọi người. Các anh chị em hãy kiên nhẫn chờ đợi một lúc nhé!
- Thủ lĩnh, ngài cần giúp gì không? Chúng tôi có thể góp sức.
- Cảm ơn anh em, nếu ai muốn giúp hãy giơ tay lên. Tôi sẽ bố trí nhiệm vụ, như vậy công việc sẽ giải quyết nhanh hơn. Chỉ cần đồng lòng mọi khó khăn chúng ta đều có thể khắc phục được!
Vân chẳng hề thấy xấu hổ khi tự bịa ra rằng mình là một nô lệ. Chẳng có kẻ nào kiểm chứng được. Chỉ cần đạt được mục đích, bảo hắn là ăn mày hay là c·h·ó là mèo gì cũng được. Đám người đã bị hắn đánh lừa để c·ướp lấy lòng tin. Chỉ cần giữ được một nửa số nô lệ ở lại, anh cũng đã đủ năng lượng để giữ ổn định đám tộc Sói xám
Gần như toàn bộ đám nô lệ đều không chịu bỏ đi. Đa số cũng không còn nơi để đi nữa. Mặc dù vậy, anh vẫn giữ lời chia dê, bò và lương thực cho mọi người. Hứa hẹn việc chia đất trồng lương thực và xây dựng nhà cửa cho họ khi di chuyển đến làng Rừng Đá sinh sống.
Tổng số nô lệ lên đến gần 200 người, trong số đó hơn một nửa là nữ tính. Dù vậy đám đàn ông đã quá đủ để tổ chức một chiến lực lớn để bảo vệ làng.
Quá buổi trưa anh mới có thời gian đi gặp lão trưởng lão làng Rừng Sói.
- Ông có vẻ khá có bản lĩnh đấy!
Vân bước vào căn nhà nhỏ canh gác lão già. Anh ngạc nhiên khi thấy lão không hề tỏ ra bất an hay sợ sệt gì.
- Cảm ơn cậu đã khen! Tôi chắc cậu đã quyết định sẽ xử lý tộc tôi như thế nào rồi. Tôi muốn biết làm thế nào để sống sót.
- Được lắm ông lão. Ta vốn định g·iết lão cơ. Nhưng ta đã nghĩ lại rồi. Nếu lão muốn bộ tộc mình còn tồn tại. Vậy thì phải làm việc cho ta. Lão thấy sao?
- Cậu muốn bộ xương già này có tác dụng gì?
- Ta không ngại nói cho lão biết, thực ra ta không phải xuất thân từ làng Rừng Đá.
- Tôi cũng đã ngờ ngợ. Nếu có cậu thì lần trước chúng tôi đã phải c·hết chứ không có cơ hội c·ướp lương thực của họ.
- Ừm, ta gia nhập bọn họ sau khi các người đánh c·ướp ở đó. Họ đối xử rất tốt với ta cho nên ta cũng coi họ là gia đình.
- Tuy nhiên, trong mắt ta thì bộ tộc các người với ta không có thù hận gì quá lớn. Chắc lão hiểu ý ta.
- Nghĩa là chúng tôi vẫn có cơ hội sống?
- Chắc chắn rồi, nếu không thì ta đã g·iết sạch các người từ đêm qua.
- Vậy cậu muốn chúng tôi làm gì?
- Ta đã nói rồi ta không cần các người làm nô lệ. Đúng thế, điều ta cần là các người gia nhập dưới trướng của ta, nghe theo lệnh ta. Ta muốn tư lập ra một bộ tộc của mình?
- Sao cơ?!
Lão già cực kỳ bất ngờ khi biết mục đích của Vân. Đó là một chuyện chưa từng có. Sáng tạo ra một bộ tộc ư? Chưa bao giờ có kẻ nào từng nghĩ đến việc đó.
- Nhưng làm sao để hai bộ tộc chúng tôi sống cùng nhau được? Bọn họ căm hận chúng tôi, và tộc nhân của tôi chắc chắn cũng có nhiều kẻ căm thù ngài.
- Căm thù ta? Vậy là kẻ đó muốn c·hết!! Khà khà.. Ta đùa thôi. Yên chí đi. Ta có cách của ta. Ta sẽ lập ra nhóm trưởng lão gồm nhiều người của hai tộc có tiếng nói nhất để hòa giải mâu thuẫn. Ta sẽ đối xử công bằng với cả hai tộc.
Anh nhìn lão già chần chờ suy nghĩ xem liệu lời nói của anh thật đến đâu, hay liệu nó có thể thực hiện được hay không?
- Đó là lựa chọn tốt nhất cho cả tộc của ông rồi đó. Từ trước đến nay, các bộ tộc cứ chém g·iết lẫn nhau, tộc lớn nuốt tộc bé dẫn đến rất nhiều bộ tộc đã biến mất. Truyền thừa còn tác dụng gì khi cả bộ tộc không còn ai? Ta muốn thu phục và kết nạp nhiều tộc nhỏ yếu lại. Bảo vệ lẫn nhau. Ta sẽ không cấm các người tế bái tổ tiên. Các người vẫn có thể giữ truyền thừa của mình. Hãy coi như các ngươi gia nhập liên minh của ta vậy!
- Được rồi! Tôi sẽ giúp cậu.
Ps: mình đang chỉ sửa lại bản thảo cho phù hợp vs quy định của web nên lịch chương chưa được đều lắm. Mọi người thông cảm nhé.
Cuối năm cũng bận chạy deadline ghê. Khổ lắm ae ạ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.